Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người quản lý trở về phòng bệnh, lại hỏi Park Jisung vừa nãy có người đến phải không, Park Jisung thuận miệng đánh lừa: "Dạ?"

Quản lý cố chấp hỏi lại: "Có đứa trẻ chạy vào đây phải không?"

Park Jisung nghe giọng điệu của họ không tốt, bản thân hắn cũng có chút không kiên nhẫn: "Được phụ huynh dẫn đi rồi, không sao cả, họ không nhận ra em."

Hai người quản lý yên tâm, nhưng vẫn không nhịn được trách móc: "Bệnh viện tư nhân cao cấp cái gì chứ, để trẻ con chạy lung tung vào phòng bệnh người khác, kiểu trẻ con không biết chừng mực, nếu là con nhà tôi nhất định sẽ bị mắng một trận, đúng là bị chiều hư quen thói..."

Park Jisung ngắt lời: "Được rồi anh, em mệt rồi, muốn ngủ một lát, đừng nói nữa."

.

Chung Thần Lạc tắm cho con gái xong, bế bé đến chiếc giường nhỏ, rút một quyển truyện cổ tích trong ngăn tủ đầu giường ra. Nhuyễn Nhuyễn ngồi dậy giơ tay lên nói: "Con muốn uống nước."

Chung Thần Lạc bế bé không buông tay, trực tiếp bế bé đi vào bếp uống nước.

Nhuyễn Nhuyễn không uống nhiều, liếm môi nói: "Được rồi." Sau đó mềm mại nói tiếp: "Ba ơi, hôm nay ba bám người quá, giống Daegal ghê."

Chung Thần Lạc đặt cốc nước xuống, cười: "Không thích ba bế con sao?"

Nhuyễn Nhuyễn kéo dài giọng làm nũng: "Thích chứ, nhưng ba đừng để mệt quá."

Chung Thần Lạc thơm lên cái má mềm của bé: "Bế Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta không mệt tí nào."

Cậu bế con gái trở lại phòng ngủ của bé, tiếp tục đọc truyện cho con nghe, trong lúc cô bé nửa tỉnh nửa mơ, cậu khẽ giọng hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, phòng bệnh hôm nay con chạy vào, người trong đó, con biết là ai không?"

Nhuyễn Nhuyễn khe khẽ lắc đầu trên gối, có thể nhìn ra bé đã buồn ngủ lắm rồi, rì rầm nói: "Con không biết."

Chung Thần Lạc hít một hơi thật sâu, vài lần muốn nói lại thôi. Nhuyễn Nhuyễn cựa mình, nằm sấp trước ngực cậu lẩm bẩm: "Hai chú kia hung dữ quá, vì sao vậy ạ, chú bị thương là ngôi sao nổi tiếng ư?"

Vì công việc của ba nên từ rất sớm bé đã hiểu rằng các ngôi sao nổi tiếng đến bệnh viện đều sợ bị người khác nói ra.

Chung Thần Lạc khẽ nói: "Xem như là vậy, con thấy chú ấy có đẹp trai không?"

Nhuyễn Nhuyễn gian nan đáp lại một chữ bằng giọng gió: "Đẹp." Sau đó níu vạt áo Chung Thần Lạc ngủ hoàn toàn.

Tối đó Chung Thần Lạc ngủ trên chiếc giường nhỏ cùng con gái, hôm sau dậy eo mỏi lưng đau, nhưng vẫn phải dậy thật sớm chạy đi xa, đưa Nhuyễn Nhuyễn về nhà bố mẹ. Mặc dù cậu đơn thân nuôi con gặp rất nhiều khó khăn, nhưng vẫn không muốn nhờ vả người khác, Nhuyễn Nhuyễn cũng không thích có người ngoài, vì thế trong nhà không mời giúp việc toàn thời gian mà chỉ có cô giúp việc theo giờ đến nấu cơm quét dọn nhà cửa.

Đến lúc công việc bận rộn, chẳng hạn như hiện tại, đã hứa xin nghỉ bảy ngày dành cho con gái nhưng mới chơi bên ngoài được năm ngày đã buộc phải về trước thời hạn vì công việc, cậu chỉ đành tìm ông bà chú dì của Nhuyễn Nhuyễn giúp một tay, nếu không có họ, cậu cũng không thể một mình nuôi Nhuyễn Nhuyễn lớn bằng từng này.

Trên xe Nhuyễn Nhuyễn lại ngủ, khi đến nhà ông bà còn không mở nổi mắt. Chung Thần Lạc nhẹ nhàng bế bé từ ghế an toàn lên.

Mẹ cậu đứng ngoài cổng đợi cậu, vì biết cậu thường quen đưa con đến nhà anh họ gần hơn, bèn hỏi: "Hôm nay Nhân Tuấn bận à?"

Chung Thần Lạc trả lời qua loa: "Nhuyễn Nhuyễn nhớ bố mẹ rồi."

Bà Chung nhìn cháu gái đang ngủ trong lòng cậu, tạm coi như tin, lại hỏi Chung Thần Lạc: "Cô Phương lại giới thiệu cho con một người, hay là con đi gặp thử xem?"

Chung Thần Lạc từ chối, chỉ hận một nỗi không còn tay để che tai Nhuyễn Nhuyễn lại, nói bằng giọng gió: "Cô ấy có thôi đi không vậy? Đã bảo con không cần rồi!"

Bà Chung bảo cô giúp việc đón cháu bế vào nhà trước, bên này mặt đanh lại: "Nói người lớn kiểu gì đấy. Cô Phương cũng chỉ có ý tốt, con cứ một mình mãi, người ta nhớ đến con là sai sao?"

Chung Thần Lạc muốn đi: "Con không cần cô ấy nhớ, sao con lại một mình, con với hai cô con gái của con sống rất tốt."

Bà Chung trợn mắt lườm, bất đắc dĩ nói: "Con để cô Phương nghe thấy con gọi cả chó là con gái xem, cô ấy càng thấy con cần tìm người yêu hơn đấy."

Bà ngừng lại chốc lát, an ủi con trai: "Được rồi, được rồi, mẹ biết con thấy phiền, mẹ sẽ nói với cô Phương để cô ấy bớt nhọc lòng. Nhưng mà Lạc Lạc này, con mới bao nhiêu tuổi, thật sự không nghĩ đến đời sống tình cảm cá nhân sao?" Bà quan sát sắc mặt Chung Thần Lạc: "Hay là, con vẫn còn nhớ thương một người ba khác của Nhuyễn Nhuyễn?"

Chung Thần Lạc chột dạ, gần như nhảy dựng lên: "Làm gì có chuyện đó! Ngay cả người đó là ai con còn không biết, con nhớ cái gì mà nhớ?!"

Sáu năm qua cậu luôn lừa người nhà cho qua như vậy.

Bà Chung hết cách, chỉ đành thả cho cậu đi: "Được rồi, mau đi làm đi không muộn bây giờ."

Chung Thần Lạc thoáng chần chừ, dặn dò: "Tan làm con về đây ăn cơm... Mẹ đừng đưa Nhuyễn Nhuyễn đến bệnh viện."

Câu dặn này có hơi dị thường, bà Chung lo lắng: "Có bệnh truyền nhiễm à?"

Chung Thần Lạc mệt vì nói dối, cậu vừa lắc đầu vừa vắt óc suy nghĩ: "Không phải, chỉ là... À! Trong bệnh viện có khu vực đang lắp đặt thiết bị, rất nguy hiểm đối với trẻ nhỏ."

Bà Chung khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, tiễn cậu lên xe: "Biết rồi. Con nhớ đi đường cẩn thận."

.

Chung Thần Lạc ngồi trong phòng thay đồ tìm kiếm tin tức về nhóm của Park Jisung, đã lâu lắm rồi cậu không quan tâm đến họ, khoảng thời gian vừa về nước ngày nào cậu cũng tìm cũng xem, nhưng sau khi con gái ra đời, hầu như mỗi ngày đều bận túi bụi, hiện giờ ngay cả từng bước tìm kiếm thông tin cũng hơi lóng ngóng.

Bảo sao đồng nghiệp lại nói dạo này nhiều tin tức về nhóm họ, đúng là tai nạn liên hoàn, cả nhóm có bảy người thì tới bốn người làm dấy lên những tranh cãi khác nhau, nào là bắt cá hai tay, nào là sỉ nhục phụ nữ, nào là dùng chất gây nghiện, nào là bạo lực học đường, người qua đường cũng phải cảm thán: đủ hết thói hư tật xấu!

Các thành viên gặp chuyện đều lần lượt tuyên bố nhập ngũ, có hai người đã chính thức đi. Cả nhóm chết cứng toàn diện, ba thành viên vô tội cũng phải bỏ dở mọi hoạt động, một người là Park Jisung, còn có một người tên Lee Jeno. Chung Thần Lạc có chút ấn tượng mơ hồ về anh này.

Dạo này những lời bàn tán của mọi người về nhóm đã tập trung vào ba người còn lại, rất nhiều người đều đang nói chắc nịch rằng họ dừng hoạt động không chỉ vì các thành viên gặp chuyện mà còn vì lãnh đạo công ty đang đấu đá nội bộ, hai phe đối địch đều tranh giành nghệ sĩ, xem chừng ba thành viên còn lại cũng rất có khả năng đường ai nấy đi. Người hâm mộ đều cực kỳ đau lòng, nhất là fan của Lee Jeno và Park Jisung, vì hai người luôn có độ nổi tiếng rất cao cũng được nhận xét rất tốt, nhưng lại bị đồng đội làm liên lụy, tương lai mờ mịt. Đọc lời trách móc của fan, Chung Thần Lạc sinh lòng thương xót, các người tưởng Park Jisung chỉ mất công việc và có thể bị Sếp dẫn đi thế thôi sao, hắn còn bị thương nhập viện rồi kia kìa.

Cậu do dự mãi, cuối cùng vẫn chạy đến văn phòng Đổng Tư Thành.

Công ty Park Jisung phí công tốn sức đưa hắn đến Trung Quốc nhập viện, bác sĩ điều trị chính lại là Đổng Tư Thành, có lẽ không chỉ để tránh truyền thông, dù sao cánh báo giới Trung Quốc cũng chẳng dễ chặn. Chắc hẳn họ đến vì giáo sư Phương. Giáo sư Phương là chuyên gia Chấn thương Chỉnh hình có tiếng tăm trên quốc tế, nhưng từ lâu ông đã không còn giữ chức khám bệnh, số ca nhận phẫu thuận cũng rất giới hạn, mà Đổng Tư Thành là học trò cuối cùng của ông. Bệnh nhân của Đổng Tư Thành mà muốn giáo sư Phương mổ chính hoặc hướng dẫn hội chẩn thì dễ hơn nhiều.

Đổng Tư Thành không ở văn phòng, Chung Thần Lạc đi qua đi lại một lúc trước bàn làm việc của anh rồi cúi người gõ bàn phím, cậu chẳng tốn mấy thời gian đã đoán được mật khẩu của anh họ, đăng nhập hệ thống nội bộ xem bệnh án.

Cậu đọc cấp tóc hết toàn bộ kết quả kiểm tra và ý kiến chẩn đoán của Park Jisung, trống ngực đập thình thịch.

Park Jisung không chỉ cần hướng dẫn điều trị của giáo sư Phương, hắn còn phải làm phẫu thuật, đúng vào chiều hôm nay, có lẽ lúc này đã sắp làm kiểm tra trước phẫu thuật rồi.

Đổng Tư Thành vừa cúi đầu lật giở xoẹt xoẹt tài liệu trên tay vừa đi vào văn phòng, suýt chút nữa đâm phải Chung Thần Lạc đi ra cửa, anh rất bất ngờ: "Thần Lạc? Tìm anh có việc à?"

Chung Thần Lạc đang vội đi: "Để lát nữa nói sau, tầng trên đang tìm em."

Đổng Tư Thành tự nhiên nhanh chóng nhường đường, anh đi đến trước bàn làm việc của mình, nhìn thấy vị trí chuột máy tính, khựng lại đăm chiêu suy nghĩ.

Anh đăng nhập hệ thống nội bộ xem lịch sử duyệt web, phát hiện hồ sơ gần đây nhất là Park Jisung, nhưng anh tin chắc là buổi sáng mình đến đi làm kiểm tra toàn bộ hồ sơ của những bệnh nhân anh đang điều trị chính, hồ sơ anh xem cuối cùng là một bà cụ bị gãy xương hông.

Đổng Tư Thành khẽ nhíu mày, anh suy nghĩ một hồi, gọi điện ra quầy trực, hỏi điều dưỡng viên phụ trách chính của Park Jisung đã lấy máu chưa.

Bên kia nói vẫn chưa.

Đổng Tư Thành nói: "Có thêm một hạng mục xét nghiệm, nhớ lấy thêm một ống, đưa thẳng đến văn phòng tôi."

Trước khi phẫu thuật Đổng Tư Thành đến phòng bệnh kiểm tra bệnh nhân một lần cuối cùng, còn một số giấy tờ cần nhân viên đi cùng ký tên.

Tất nhiên hai anh quản lý lại phải chụp ảnh báo cáo cho Na Jaemin. Họ bận rộn đằng chỗ ghế sofa, chỉ có một mình Đổng Tư Thành đứng trước giường Park Jisung.

Park Jisung nhớ ra chuyện hôm qua, nói với anh: "Cháu gái anh hôm qua đến phòng em tìm anh."

Đổng Tư Thành nhướng mày một cái: "À, xin lỗi nhé, làm phiền đến cậu rồi sao?"

Park Jisung vội lắc đầu: "Không, bé rất dễ thương, cũng rất lễ phép. Em chỉ muốn nói, có lẽ hai anh quản lý của em phản ứng hơi quá, nếu họ hung dữ với bé thì em xin lỗi thay họ, thật sự xin lỗi."

Nét mặt Đổng Tư Thành phức tạp, rất lâu sau mới trả lời một câu lạc đề: "Anh Phác nói tiếng Trung tốt thật đấy."

"Vâng, em có học ở công ty."

Đổng Tư Thành cười: "Bạn trai tôi cũng từng làm thực tập sinh ở Hàn, từng tham gia lớp tiếng Trung, nhưng tiếng Trung của anh ấy chủ yếu học từ tôi nhiều hơn."

Park Jisung thoáng ngừng, nói: "Em cũng học từ bạn người Trung của em rất nhiều."

Đổng Tư Thành nói nhấn mạnh: "Thế sao? Anh Phác có duyên không mỏng với Trung Quốc nhỉ."

"Thật ra nếu không phải em nói tiếng Trung tốt thì công ty cũng không yên tâm đưa em đến đây nhập viện. Dù sao đợi phẫu thuật xong em cũng phải ở lại tĩnh dưỡng một mình."

Đổng Tư Thành nói: "Vậy à." Bỗng dưng anh vươn tay xoa đầu Park Jisung: "Đừng lo về ca phẫu thuật, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Park Jisung gượng cười, lễ phép trả lời: "Cảm ơn anh, bác sĩ Đổng."

.

Chung Thần Lạc bị gọi về khoa mình mở hội nghị hội chẩn, đợi kết thúc hội nghị, kiểm tra phòng xong, giải quyết những việc theo lệ thường ngày, thời gian cũng gần đến trưa. Buổi chiều cậu có hẹn khám bệnh, cố ý đi đường vòng qua phòng phẫu thuật xem thử.

Từ xa đã nhìn thấy một đám người ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật, có hai người quản lý hôm qua từng chạm mặt. Chung Thần Lạc không muốn đến gần khiến họ chú ý, chỉ đứng từ xa nhìn qua một cái rồi đi.

Đến giờ tan tầm cậu mới gửi tin nhắn hỏi Đổng Tư Thành, tự cho là đang nói bóng nói gió: [Anh ơi, buổi chiều có phẫu thuật không? Thuận lợi không?]

Đổng Tư Thành vô cùng thân thiết, trả lời cặn kẽ: [Thuận lợi lắm, nghề nghiệp bệnh nhân cần vận động nhiều, sau phẫu thuật không phục hồi chức năng về được như trước, nhưng vẫn có thể tiếp tục làm việc.]

Chung Thần Lạc yên tâm hơn chút.

Cậu đi đón con gái về nhà, dỗ bé ngủ rồi lại đi ra ngoài, lái xe lặng lẽ vượt qua từng ngọn đèn cao áp màu vàng, quay lại bệnh viện.

Cậu đi vòng qua quầy trực, tiến vào hành lang từ lối đi dành cho nhân viên, cửa phòng bệnh của Park Jisung không khóa, đèn đã tắt.

Cậu nhẹ nhàng mở cửa đi vào, trong phòng yên tĩnh. Chân Park Jisung được nâng lên, hít thở đều đặn, ngủ rất say.

Cậu nhìn gương mặt say ngủ của đối phương trong chốc lát rồi lại nhẹ nhàng khép cửa đi về.

Mặc dù Nhuyễn Nhuyễn không chịu trở lại đi mẫu giáo sớm, nhưng qua hai ngày lại rất tích cực đi học, bé nhớ lịch rất rõ, hôm nay là ngày hội thể thao giữa phụ huynh và các bé, không cần học bài.

Ban đầu Chung Thần Lạc đã xin nghỉ liền tám ngày, mặc dù bị gọi về trước ngày, nhưng ngày cuối cùng này cậu vẫn kiên quyết xin nghỉ đến tham gia hoạt động của trường mẫu giáo, Nakamoto Yuta được cậu hẹn trước đến tham gia hạng mục một nhà ba người cũng có mặt đúng giờ.

Nakamoto Yuta hào hứng chơi bóng đá, trong thời gian chuẩn bị cũng dẫn theo Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc khởi động làm nóng người. Giáo viên đã quen với việc phụ huynh của Chung Nhuyễn Nhuyễn mỗi lần lại là một tổ hợp khác nhau, có lẽ cũng nhận ra mỗi lần đều có mục tiêu rõ ràng, ví dụ lần này người tới là một nhân tài thể thao.

Chung Thần Lạc vẫn luôn ngồi bệt ngoài sân. Nhuyễn Nhuyễn đi tập luyện với các bạn nhỏ, Nakamoto Yuta ngồi xuống bên cạnh Chung Thần Lạc: "Có khi giáo viên của Nhuyễn Nhuyễn lại nghĩ em là trai bao gì đó mất."

Chung Thần Lạc phì cười: "Tìm đủ mọi loại đàn ông đến trông con hộ em hả? Thế lại coi trọng em quá."

Vỏ nilon mát lạnh từ giữa hạ xuống nhẹ tách sang hai bên chạm vào mặt hai người, Chung Thần Lạc kêu lên một tiếng, Nakamoto Yuta ngoảnh đầu thấy là Đổng Tư Thành đến thì hớn hở ra mặt: "Sao em lại đến đây?"

Đổng Tư Thành nói: "Sao em có thể bỏ lỡ dáng vẻ oai hùng khi anh đá bóng được?" Rồi bị Nakamoto Yuta kéo vạt áo đòi hôn, thế là thật sự cúi người xuống hôn nhanh một cái lên môi đối phương.

Chung Thần Lạc cầm que kem xé vỏ ra ăn, nhìn về phía giáo viên, nói: "Lát nữa đến trò một nhà ba người thì diễn cho giáo viên xem một vở kịch cẩu huyết."

Nhuyễn Nhuyễn thấy Đổng Tư Thành thì vẫy vẫy tay chào, Đổng Tư Thành đi qua đó chia kem cho các bạn nhỏ, sau đó kéo tay Nhuyễn Nhuyễn đá mấy trái bóng.

Khi trận đấu chính thức bắt đầu, Chung Thần Lạc chưa khởi động bèn dứt khoát để Đổng Tư Thành và Nakamoto Yuta dẫn Nhuyễn Nhuyễn ra sân, còn cậu ngồi trên khán đài làm cổ động viên.

Nhuyễn Nhuyễn chơi rất vui, sau khi kết thúc hiệp một đổi cho nhà khác ra sân, bé và Đổng Tư Thành còn chơi truyền bóng cho nhau ngoài sân.

Nakamoto Yuta lại ngồi xuống, một lần nữa gợi chuyện, hỏi Chung Thần Lạc: "Nói thật lòng, Nhuyễn Nhuyễn học lớp mẫu giáo lớn rồi, có bạn nhỏ hay phụ huynh nào nói gì con bé không? Em phải chú ý một chút."

Chung Thần Lạc đang ăn kem, nói không rõ ràng: "Tạm thời vẫn ổn."

Trường mẫu giáo không chỉ có một mình Nhuyễn Nhuyễn sinh ra trong gia đình đơn thân. Giáo viên chưa từng nói gì, các phụ huynh khác cũng khá thân  thiện, Nhuyễn Nhuyễn có rất nhiều bạn, là một đứa trẻ rất được yêu thích. Nhưng cậu cũng không thể đảm bảo Nhuyễn Nhuyễn không nghe thấy bất cứ lời nói không hay nào, không thể đảm bảo Nhuyễn Nhuyễn không buồn vì mình khác với phần đông mọi người.

Cậu quay sang nhìn thấy nét mặt muốn nói lại thôi của Nakamoto Yuta, thở dài: "Anh có gì thì nói đi."

Nakamoto Yuta dò xét sắc mặt cậu: "Thật ra hôm nay Nhuyễn Nhuyễn lén hỏi anh là con bé có người ba khác không... Em biết đấy, anh với Winwin sắp kết hôn rồi, Nhuyễn Nhuyễn hỏi anh sẽ sinh em trai em gái phải không. Sau đó lại hỏi, nếu nó do em sinh ra thì có phải nó còn một người ba nữa không."

Chung Thần Lạc sững người, lát sau mới hỏi: "Anh nói thế nào?"

Nakamoto Yuta nhớ lại lúc đó vẫn còn căng thẳng, anh chỉ cho Nhuyễn Nhuyễn một câu trả lời hết sức tiêu chuẩn: "Một người ba khác đang ở nơi rất xa, tạm thời không thể ở bên con được."

Người Nhật Bản lo lắng: "Nói thế được không? Anh nghĩ biết đâu tìm được ba nó thì cũng vẹn toàn, hoặc em tìm người khác thì nó cũng dễ chấp nhận hơn."

Chung Thần Lạc không nói tiếng nào, cậu đang đau đầu, dường như Park Jisung vừa xuất hiện là kéo theo vô số điềm báo nhắc nhở cậu phải đối mặt giải quyết chuyện này.

Đổng Tư Thành dẫn Nhuyễn Nhuyễn quay lại, đặt vào lòng Chung Thần Lạc, lấy mấy bộ đồ lấy máu dùng một lần ra.

Nakamoto Yuta hỏi: "Làm gì vậy?"

Đổng Tư Thành đã cầm lấy tay Nhuyễn Nhuyễn, hỏi Chung Thần Lạc: "Lần trước tiêm vắc xin, giờ đến lúc xét nghiệm kháng thể rồi đúng không?"

Chung Thần Lạc ngu ngơ: "À, đúng rồi."

"Anh về bệnh viện bây giờ, tiện thể mang đến trung tâm xét nghiệm cho em. Để hết cuối tuần là trung tâm xét nghiệm lại bận nhiều việc."

Chung Thần Lạc đã quen với việc các anh lớn luôn quan tâm lo nghĩ chuyện của Nhuyễn Nhuyễn thay mình, Đổng Tư Thành biết lịch của trung tâm xét nghiệm nên giúp Nhuyễn Nhuyễn xét nghiệm kháng thể sớm một hai ngày tránh thời gian cao điểm để đến lúc đó đỡ phải xếp hàng cũng là điều hợp lý, thế nên cậu không nghĩ nhiều, ôm con gái: "À, vâng, cảm ơn anh."

Nhuyễn Nhuyễn sợ tiêm, nhìn thấy kim tiêm sau khi xé vỏ là ngửa người ra sau hết sức khoa trương, uốn éo giãy giụa liên tục.

Chung Thần Lạc duỗi tay ra: "Không sợ, ba ở bên con, được không nào?"

Lúc nào cũng là như vậy, Nhuyễn Nhuyễn có rất nhiều chuyện cần Chung Thần Lạc ở bên mới có thể làm. Đổng Tư Thành cười, quả thật bôi thuốc sát trùng lấy máu cho Chung Thần Lạc trước. Nhuyễn Nhuyễn trốn trong lòng Nakamoto Yuta lẳng lặng nhìn, đợi Chung Thần Lạc lấy máu xong thì run rẩy giơ tay ra giúp ba giữ bông cầm máu, sau đó bé nhắm tịt hai mắt, mặt nhăn nhó, vươn cánh tay ra như thể sắp anh dũng hi sinh.

Đổng Tư Thành hành động rất cẩn thận, nhưng Nhuyễn Nhuyễn vẫn gào khóc liên tục, Chung Thần Lạc và Nakamoto Yuta ở bên gắng sức an ủi dỗ dành. Đổng Tư Thành cất ống máu xong cũng thổi phù phù cho Nhuyễn Nhuyễn vỗ về bé: "Sẽ hết đau ngay thôi."

Lúc này Bé Mập đi ngang qua nhìn thấy đờ cả người, nó hỏi: "Chung Nhuyễn Nhuyễn, vì sao cậu có tận ba người ba? Mà tớ chỉ có một người?"

Chung Thần Lạc giật mình, Nhuyễn Nhuyễn mở mắt ti hí, nói: "Hai người này là chú tôi."

Bé Mập trơ mắt nhìn: "Nhưng họ đều tốt với cậu, giống hệt ba."

Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu: "Nói thế thì tớ không chỉ có hai chú này mà còn rất nhiều chú nữa đều giống ba."

Bé Mập đau lòng hết sức: "Bất công quá, vì sao tớ chỉ có một."

Chung Thần Lạc đoán đây là giai đoạn sơ cấp khi trẻ con mới nắm được khái niệm số lượng, cho rằng nhiều mới tốt.

Nakamoto Yuta ngắt lời Bé Mập rồi chém gió lung tung: "Có lẽ ba cháu là bản giới hạn, giới hạn biết không? Nên chỉ có thể có một người."

"Cháu có thể đổi ba thành mẹ không? Như vậy cháu sẽ có hai người mẹ. Hai người mẹ cũng rất lợi hại."

"Ặc, không thể đổi trả đâu."

Đổng Tư Thành khẽ nhéo má Nhuyễn Nhuyễn, cầm theo ống máu chào tạm biệt Chung Thần Lạc và Nakamoto Yuta.

Hết chương 02.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sungchen