Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngày hội thể thao kết thúc, mọi người dẫn Nhuyễn Nhuyễn đi ăn một bữa đồ ăn nhanh, Hoàng Nhân Tuấn gọi điện thoại tới bảo buổi chiều muốn đưa Nhuyễn Nhuyễn đi xem triển lãm nên đến đón bé đi rồi. Chung Thần Lạc đưa Nakamoto Yuta về văn phòng, sau đó không biết bỗng nhiên có nửa ngày rảnh rang thì nên làm gì.

Cậu lại về bệnh viện, không về khoa mình đi làm mà cà thẻ mở cửa lối đi nhân viên vắng lặng, một lần nữa vòng qua quầy trực đi đến trước cửa phòng bệnh Park Jisung. Cậu đứng rất lâu cũng chưa hạ được quyết tâm đi vào. Cậu không cách nào thật sự làm được chuyện dễ dàng đi vào nói với người bên trong rằng: "Năm năm trước tôi sinh một bé gái, là của cậu." Thế nên chỉ đứng đó ngẩn người, đến khi định bỏ đi thì có một giọng nói vang lên cách đó mấy bước chân: "Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?"

Chung Thần Lạc trợn mắt chầm chậm quay đầu, toàn thân nổi da gà.

Park Jisung ngồi xe lăn trước mắt gần như còn ngạc nhiên hơn cả cậu, lập tức gọi tên cậu: "Thần Lạc?"

Nét mặt hắn chấn động, nói cũng rất nhanh: "Anh đến thăm em à? Sao anh biết em ở đây?"

Chung Thần Lạc đổ mồ hôi lạnh sau lưng, vội giải thích: "Không, không, tôi làm việc ở đây! Bệnh viện chúng tôi bảo mật rất tốt, cậu yên tâm!" Sau đó còn lấy thẻ nhân viên giơ ra trước mặt Park Jisung cho hắn xem. Còn chưa dứt lời đã bị chính mình làm cho khó xử, cậu không phải người khoa Chấn thương Chỉnh hình, nhưng có thể biết Park Jisung ở đây, vừa vặn chứng tỏ vấn đề bảo mật của bệnh viện vẫn có vấn đề. Cậu kiên trì giải thích tiếp: "Trùng hợp, tôi trùng hợp phát hiện cậu ở đây. Nên muốn đến thăm cậu."

Nét mặt u ám của Park Jisung đổi sang xán lạn, nhận thẻ nhân viên của Chung Thần Lạc nhìn lướt qua, khẽ cảm thán: "Anh thật sự trở thành bác sĩ rồi."

"A, ừm. Đúng thế, cậu cũng trở thành idol nổi tiếng rồi." Chung Thần Lạc chỉ muốn mau chóng rời đi, cười gượng nói: "Gì nhỉ, cậu vừa ra ngoài sưởi nắng phải không, mau về phòng nghỉ đi, tôi, ừm, để lúc khác tôi đến thăm cậu sau."

Cậu định lấy lại thẻ nhân viên của mình, tay Park Jisung tránh đi, lạnh nhạt hỏi: "Lúc khác là lúc nào?"

Nụ cười đông cứng trên mặt Chung Thần Lạc, ngập ngừng nói: "Cái đó... Cậu nói xem?"

Park Jisung thoáng suy tư: "Anh cũng rất bận đúng không, để lại số điện thoại cho em đi, tiện liên lạc."

Chung Thần Lạc hít một hơi thật sâu, vô cùng miễn cưỡng cầm lấy điện thoại của Park Jisung rồi nhập số điện thoại của mình vào, tiện thể gõ luôn tên tiếng Hàn lưu lại, nhưng phát hiện tên này đã có trong danh bạ, lưu số hồi cậu ở Hàn và một số cậu dùng lúc mới về nước nay đã đổi, cậu cũng nhớ ra cậu từng dùng dãy số đó gọi cho Park Jisung một lần, chỉ đúng một lần, nói đúng một chữ, không ngờ Park Jisung nhận ra được là cậu.

Cuối cùng cậu thoát ra, chỉ để lại một dãy số trên giao diện bấm số điện thoại.

Thời gian cậu thao tác quá lâu, Park Jisung sinh nghi, ngay khi nhận lại điện thoại liền gọi đi, nghe thấy trong túi quần Chung Thần Lạc phát ra tiếng rung mới yên tâm.

Hắn trả thẻ nhân viên cho Chung Thần Lạc, bỗng nở nụ cười, giọng nói dịu dàng hơn, dè dặt hỏi: "Tiếng Trung của em không thụt lùi chứ?"

Chung Thần Lạc nhìn mặt hắn, sống mũi cay cay, khẽ trả lời: "Không."

.

Cả ngày Nhuyễn Nhuyễn chơi rất vui, khi Chung Thần Lạc đến đón bé về vẫn còn phấn khích, Hoàng Nhân Tuấn nhỏ giọng xin lỗi: "Anh sai rồi, con bé ăn quá nhiều kẹo."

Chung Thần Lạc cúi người xuống hỏi Nhuyễn Nhuyễn: "Ăn nhiều kẹo lắm hả cô Chung?"

Nhuyễn Nhuyễn cười láu lỉnh: "Kẹo ngọt mà."

Chung Thần Lạc xoa mái tóc đã hơi rối của bé, nói khẽ: "Một tuần tiếp theo không được ăn."

Hai ba con lái xe về nhà, Chung Thần Lạc bật một list nhạc piano. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng thư thái, Nhuyễn Nhuyễn ngồi ghế sau chợt hỏi Chung Thần Lạc: "Ba ơi, hôm nay ba không vui ạ?"

Chung Thần Lạc sững sờ, vội mỉm cười nhìn con gái qua gương chiếu hậu: "Đâu có, sao thế?"

Nhuyễn Nhuyễn dẩu môi không nói.

Chắc tại ăn nhiều kẹo quá nên tối nay Nhuyễn Nhuyễn rất khó ru ngủ, bé ôm Daegal lên giường chơi, Chung Thần Lạc đọc hết cả một quyển truyện rồi, Daegal cũng đang ngủ rồi, mà Nhuyễn Nhuyễn vẫn thao láo hai mắt.

Chung Thần Lạc hết cách đành hỏi: "Muốn nghe đọc truyện nữa không?"

Nhuyễn Nhuyễn vuốt ve Daegal trong lòng, nói: "Ba hát cho con nghe đi."

Chung Thần Lạc cười, lẩm bẩm nói: "À, đúng, lâu lắm rồi không hát cho con nghe."

Cậu khẽ hát một bài tiếng Anh, là bài Perfect mà Nhuyễn Nhuyễn cũng rất thích. Khi lên cao giọng, tai Daegal bỗng động đậy, hai ba con cùng nín thinh theo phản xạ tự nhiên, nhưng Daegal không tỉnh, vẫn tiếp tục ngáy khò khò.

Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nói: "Ba của Tiểu Khải và ba khác nhau."

Tiểu Khải là tên của Bé Mập lúc sáng.

Chung Thần Lạc ừ một tiếng, nói: "Ba của mỗi người đều khác nhau mà con yêu."

"Nếu chú Tư Thành và chú Yuta sinh em bé, ba của em bé cũng khác với ba của con."

"Đúng thế."

"Hai người mẹ của Ruby là khác nhau."

Ruby là bạn thân nhất của Nhuyễn Nhuyễn.

"Tất nhiên rồi."

"Ừm... Vậy một người ba khác và ba cũng khác nhau, đúng không?"

Chung Thần Lạc im lặng hồi lâu mới nói: "Đúng thế."

"Các ba cũng là bản giới hạn ạ?"

Chung Thần Lạc không biết nên trả lời ra sao, Nhuyễn Nhuyễn tự mình suy nghĩ rồi nói: "Nhưng con thích ba nhất, con muốn chọn ba."

Chung Thần Lạc ngẩn người, cười hai mắt đỏ hoe: "Thật không? Nhưng con còn chưa biết một người ba khác mà."

"Người đó có dáng vẻ thế nào, cao bao nhiêu ạ?"

"Cao hơn ba một chút."

"Là người béo ạ?"

"Không, gầy, dáng người rất đẹp."

"Có thích chó không?"

"Có hơi nhát không dám chạm vào, nhưng rất lương thiện, cho rằng chó rất đáng yêu, cũng chưa bao giờ làm hại chúng."

Nhuyễn Nhuyễn thấy chuyện không dám chạm vào chó khá là buồn cười, thế là cười khanh khách, bé suy nghĩ một lát, lại nói: "Nhưng con vẫn thích ba nhất, con thích ba nhiều như thế rồi, muốn vượt qua rất khó."

Chung Thần Lạc nhẹ hôn lên trán con, khẽ nói: "Ba cũng yêu con."

.

Park Jisung có số điện thoại của Chung Thần Lạc, điện thoại như khoai lang bỏng tay không thể cầm chặt, chuyển qua chuyển lại trong tay, cuối cùng còn bất cẩn trượt khỏi tay, may mà đang nằm trên giường nên mới không rơi hỏng điện thoại.

Phẫu thuật xong, hai người quản lý của hắn đã trở về Hàn Quốc, để lại một mình hắn ở đây dưỡng bệnh. Phẫu thuật thành công là một chuyện, sau này từ từ phục hồi chức năng lại là chuyện khác. Hắn vốn cho rằng mình sẽ rất buồn chán, tải hơn chục bộ phim điện ảnh về, không ngờ sự xuất hiện bất thình lình của Chung Thần Lạc lại khiến thời gian dưỡng bệnh của hắn hết sức phiền muộn, hết sức phong phú.

Chung Thần Lạc là người bạn trai đầu tiên của Park Jisung, sau năm trôi qua cũng là người duy nhất. Vốn cũng chẳng có gì, hắn là idol, điều này chứng tỏ hắn yêu nghề.

Nhưng trên thực tế Park Jisung nghĩ đến Chung Thần Lạc lại tức giận, nếu nói hắn không buông bỏ được thì hắn cũng nhận, hơn nữa còn thẳng thừng giận dữ trách móc: Ai chia tay như vậy mà có thể dễ dàng buông bỏ được?

Thời điểm quen Chung Thần Lạc, hắn vẫn là một thực tập sinh lén đến quán bar làm thêm, lúc nhảy phải đeo mặt nạ, hắn chọn bừa lấy mặt nạ Người Nhện, cũng vì cơ duyên trùng hợp như thế mà quán bar đó có được dancer Peter Park khá nổi tiếng.

Cũng khá nhiều người đến đây ca hát có tình huống tương tự hắn, nhưng với nguyên tắc "tránh voi chẳng xấu mặt nào", Park Jisung không bắt chuyện với bất cứ ai ngoài ông chủ quán bar Lee Mark.

Chung Thần Lạc là ngoại lệ, ngay từ đầu đã vậy.

Hắn kết thúc công việc, đi qua hành lang chen chúc muốn ra về từ cửa sau quán bar, nhưng trên hành lang còn có nhà vệ sinh và một gã say không kịp vào nhà vệ sinh nôn ọe.

Khi đó đã là nửa đêm, mọi người đều phản ứng chậm chạp, ít nhiều gì cũng bị dính rượu sánh ra từ cốc rượu gã say không cầm chắc trên tay và thứ gã nôn ra. Thứ bẩn tưởi vương vãi một vòng, vụn thủy tinh và rượu văng tung tóe, chỉ có hắn sải rộng một bước hoàn toàn tránh được, giữa mớ hỗn loạn kêu rên rất khó để không chú ý đến một người duy nhất động tác uyển chuyển mau lẹ tránh thoát thành công giống hắn, hai người đứng ngay sát đống lộn xộn, nhìn nhau vì một chút ăn ý rồi cùng nhau bật cười. Người ấy rất trắng rất gầy, quần bò nhạt màu cùng đôi Converse trắng, nhìn đâu trên người cũng đều sạch sẽ, hắn nghĩ thầm, quả thực nên lanh trí một chút, vì người như vậy mà bị dính bẩn sẽ rất đáng tiếc.

Lee Mark vội vã chạy tới, sai người thu dọn bãi chiến trường, tận mắt chứng kiến tương tác giữa hai người, khẽ hất cằm giúp giới thiệu cả hai với nhau. Chung Thần Lạc là ca sĩ mới tới, thời gian biểu diễn là ngay sau Park Jisung. Park Jisung ra về, loáng thoáng nghe thấy Chung Thần Lạc và Lee Mark nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, nghĩ thầm, là người nước ngoài à.

Hai người trở nên thân thiết trong thời gian rất ngắn, Chung Thần Lạc là sinh viên Y người Trung sang đây trao đổi, chuyện cậu không học hát chuyên nghiệp làm Park Jisung hết sức ngạc nhiên. Nhưng trên đời đúng là có người có năng khiếu trời cho mà không chỉ có một năng khiếu, sinh viên Y đến quán bar ca hát ắt hẳn không thể ngu ngốc trong chuyện học. Chung Thần Lạc học tiếng Hàn rất nhanh, học bằng cách trò chuyện với hắn hiệu quả cực cao, đồng thời có qua có lại, cậu coi hắn như bạn học ngoại ngữ dạy hắn tiếng Trung. Có tác dụng hơn nhiều so với lớp tiếng Trung gà mờ mà công ty mở, hắn học tiếng Trung không nhanh bằng Chung Thần Lạc học tiếng Hàn nhưng cũng có thể trao đổi rất nhiều bằng tiếng Trung.

Hai người nhanh chóng lên giường với nhau, không ai nhắc tới bất cứ lời hứa hẹn nào, mối quan hệ này đối với cả hai người đều có phần "mơ mộng xa vời".

Khi ấy Park Jisung đã là thực tập sinh năm thứ năm, ngoài ca hát vũ đạo còn học được chút láu cá, hiển nhiên thực tập sinh thì không nên hẹn hò, hắn dạy Chung Thần Lạc giả làm bạn thân của hắn, vô tư thản nhiên qua lại với nhau: Cho dù nam với nam có thể sinh con thì cũng không thể phủ nhận được trên đời vẫn có tình bạn đơn thuần giữa nam với nam.

Chung Thần Lạc thấy rất thú vị nên cũng phối hợp theo, hai người và ông anh cùng kỳ của Park Jisung là Lee Jeno từng đi ăn với nhau mấy bữa, đến Lee Jeno cũng tưởng Chung Thần Lạc thật sự là bạn của Park Jisung, là thực tập sinh đang đi thử giọng ở các công ty, còn giúp Chung Thần Lạc phân tích tiêu chuẩn tuyển chọn của công ty nhà mình.

Có thể chính vì ban đầu buông tuồng không tính đến hậu quả, Park Jisung mới quên kiềm chế bản thân, với tình cảm chẳng chút ràng buộc như thế, bất tri bất giác đi từng bước một đến mức sâu đậm không thể như bèo nước hợp tan bình thản được nữa. Cuối cùng hắn cũng sắp debut, nhưng không cách nào thu xếp hợp lý mối quan hệ này.

Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, làm thế nào để tiếp tục hẹn hò với Chung Thần Lạc trong tình huống không để cậu bị lộ, đại khái từng nghĩ ra một cách, nhưng chưa bao giờ được thực hiện.

Vài năm sau nhớ lại có lẽ sẽ thấy chia tay thật sự dứt khoát ác liệt thế mạnh như chẻ tre, nhưng trên thực tế trước kết thúc đã đứt niềm vui vẫn có cả quá trình chầm chậm đau đớn.

Vì cuối kỳ nên Chung Thần Lạc dốc sức ôn bài một thời gian ngắn, cơ bản rơi vào trạng thái mất liên lạc. Thi xong cậu nhất thời xúc động, chạy đến cửa hàng thú cưng mua một chú chó Bichon Frisé. Park Jisung có hơi bất mãn, còn ghen với chú chó con tên Daegal này cả nửa ngày.

Ghen nửa ngày cũng phải tranh thủ từng giây từng phút, thời gian đó hắn rất bận, mới debut, có phản hồi tốt, công ty sắp xếp lịch trình cho nhóm hết sức hào sảng. Chung Thần Lạc cũng bận, qua một thời gian, Chung Thần Lạc sắp phải đi rồi, hắn mới chợt nhận ra Chung Thần Lạc bận vì đã kết thúc thời gian trao đổi phải về nước.

Cuộc đời học tập nghiên cứu dài dằng dặc của sinh viên Y được sắp xếp kín kẽ, sừng sững trang nghiêm không thể can thiệp, tất nhiên Park Jisung không dám đòi hỏi cậu ở lại, chỉ có thể tự mình an ủi chênh lệch thời gian một giờ không đáng sợ, may mà Chung Thần Lạc không nghèo, hắn cũng sắp kiếm được nhiều tiền, coi như gánh được việc mua vé máy bay.

Ai mà chẳng chuẩn bị sẵn sàng mới dám chơi trò yêu xa, nhưng rồi vẫn không có cách nào đành phải thỏa hiệp với thay đổi. Ngay khi Park Jisung lạc quan cho rằng mình đã thích nghi được với thay đổi mới thì Chung Thần Lạc biến mất, số điện thoại Hàn của cậu đã ngừng sử dụng, mọi tài khoản mạng xã hội đều không còn dùng nữa, ác nhất là tài khoản bí mật hai người dùng chung cũng đã bị vô hiệu hóa, trong đó có nhật ký tình yêu hơn một nghìn bài viết một qua một lại như hai kẻ ngốc.

Khỏi cần nói Park Jisung khiếp sợ thế nào, hắn còn buồn bã, phẫn nộ, thất vọng, tan nát cõi lòng, tất cả đều kéo dài vô tận trong mịt mù. Nếu là dần dần không thích nhau, từng cãi nhau, chiến tranh lạnh, giày vò nhau, có lẽ hắn sẽ không canh cánh như vậy. Hắn từng quan sát các thành viên có cả tình một đêm lẫn yêu đương lâu dài, mỗi người một vẻ nhưng ai cũng tốt hơn hắn. Vì thoạt nhìn các thành viên đều bình thường trở lại rất nhanh.

Tên Chung Thần Lạc trong danh bạ thay đổi từ "Mười triệu đô la", "Thiên tài dấu yêu", "Chenlele", đến "Kẻ lừa đảo", "Nhân khẩu mất tích", "Nghi án phong vân", cuối cùng tiến hóa thành hai chữ "Chenle" bình tĩnh. Sau đó lại thành tên tiếng Trung mới "Chung Thần Lạc" ngày hôm nay.

Hắn gửi tin nhắn cho "Chung Thần Lạc": [Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?]

Mười phút sau mới có tin nhắn trả lời, một dòng tiếng Hàn trôi chảy chuẩn xác không kém năm xưa: [Nhà ăn nhân viên và nhà ăn bệnh nhân không chung một chỗ.]

[Vậy em đến nhà ăn nhân viên tìm anh.]

[Đường đến nhà ăn nhân viên không không có lối đi cho người tàn tật.]

[Bệnh viện các anh kỳ thị nhân viên tàn tật phải không?]

[Quả thực bệnh viện chúng tôi không có nhân viên tàn tật.]

[Anh Chenle, anh là bác sĩ đấy, sao có thể không quan tâm bệnh nhân như thế?]

Cãi cọ vô bổ như vậy tới nửa tiếng.

Chung Thần Lạc mặt không cảm xúc bê hộp cơm đến phòng bệnh Park Jisung.

Chung Thần Lạc ngồi ghế sofa, Park Jisung ngồi xe lăn, có hơi xa không với tới thức ăn trên bàn, Chung Thần Lạc vô cùng thuần thục tìm cái bàn ăn chân cao đặt trước mặt Park Jisung, ai đó cảm giác mình như ngồi vào ghế ăn trẻ em, nhất là khi Chung Thần Lạc điều chỉnh khoảng cách cái bàn còn hỏi hắn bằng giọng như đang hỏi một bạn nhỏ: "Vậy được chưa~" Hắn không biết đây là thói quen khi nuôi con, bản thân Chung Thần Lạc cũng không nhận ra mình nói chuyện như thế.

Đang ăn cơm, Chung Thần Lạc nghĩ đi nghĩ lại vẫn mở miệng: "Nghe nói gần đây công ty các cậu rất loạn?"

Park Jisung không ngờ cậu lại mở đầu bằng tin vỉa hè, câm nín nửa phút mới trả lời: "Hơi hơi, chuyện của ban giám đốc."

"Có ảnh hưởng đến cậu không?"

"Ảnh hưởng không nhiều, Giám đốc Na rất tốt với em."

"Ờ..." Chung Thần Lạc có mưu đồ, cúi mặt dè dặt hỏi: "Cậu khỏi rồi còn tiếp tục hoạt động không?" Chính cậu cũng thấy vấn đề này kỳ quái, bèn nói thêm: "Ý tôi là, còn hoạt động nhóm không? Hay là?"

Park Jisung thì rất vô tư thẳng thắn: "Nhóm có thay đổi. Nhưng lần này em bị thương, về sau rất có khả năng không thể nhập ngũ, sớm muộn gì công ty cũng sẽ tách em và anh Jeno ra."

Chung  Thần Lạc ngượng ngập thì thầm: "Ồ... Chưa từng nghĩ sẽ ổn định hả?" Tất nhiên cậu đang suy nghĩ lung tung thôi, người ta là một idol đương độ tuổi đẹp, lẽ nào gạt bỏ tuổi xuân phơi phới không phấn đấu không tận hưởng, mà lại suy nghĩ cuộc sống gia đình hay sao?

Park Jisung thấy câu này nghe ra rất lạ, không kìm lòng được trở nên quái gở: "Nghe như kiểu bác sĩ Chung ổn định rồi?"

Hắn liếc mắt về phía tay Chung Thần Lạc, không thấy nhẫn, nhưng làm bác sĩ cũng có thể không đeo nhẫn trong giờ làm việc, thế là mới hỏi: "Anh kết hôn rồi à?"

Chung Thần Lạc sửng sốt, buột miệng nói: "Chưa." Nói rồi nhớ ra một chuyện khác: "Hiện tại cậu... còn độc thân?"

Park Jisung hiểu nhầm thành khiêu khích, gượng gạo nói: "Phải, anh thì sao?"

Chung Thần Lạc chậm rãi gắp thức ăn: "Tôi cũng thế."

Nhưng người yêu cũ xác nhận còn độc thân xong chẳng lóe lên tia lửa điện nào, Chung Thần Lạc cứ mãi đăm chiêu suy nghĩ, vì thế Park Jisung càng thêm buồn bực bứt rứt.

Có người gõ cửa, Đổng Tư Thành đứng ngoài cửa hờ hững nói: "Sao tưng bừng thế này."

Chung Thần Lạc rõ ràng có hơi giật mình hoảng sợ.

Nét mặt Đổng Tư Thành không được tươi sáng cho lắm, anh đặt một câu hỏi chẳng mong nhận được câu trả lời: "Sao Thần Lạc lại ở đây, anh Phác, hai người quen nhau sao?"

Park Jisung nói: "Đúng thế bác sĩ Đổng. Thật trùng hợp, đây là bạn người Trung dạy em tiếng Trung mà lúc trước em từng nói."

Đổng Tư Thành gằn giọng: "Ồ, là bạn à. Đúng là rất trùng hợp."

Chung Thần Lạc đứng dậy: "Em ăn xong rồi, anh đến thay thuốc phải không, em đi trước đây, không làm phiền hai người nữa." Bỏ chạy nhanh như chớp.

Park Jisung trơ mắt nhìn theo bóng lưng cậu biến mất ngoài cửa, nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu tìm Đổng Tư Thành xác nhận: "Bác sĩ Đổng, bác sĩ Chung còn độc thân ạ?"

Đổng Tư Thành hơi bất ngờ: "Đúng thế, cậu hỏi cái này làm gì?"

Park Jisung cúi đầu, và nốt miếng cơm cuối cùng vào miệng: "Em sợ anh ấy lừa em."

Đổng Tư Thành mím môi: "Ặc, vấn đề này nó không lừa cậu."

Còn về vấn đề khác thì...

Park Jisung nằm trên giường, Đổng Tư Thành vừa thay thuốc vừa như thuận miệng nói chuyện: "Tôi sắp kết hôn rồi."

Park Jisung: "? À, chúc mừng anh."

"Chúng tôi định mau chóng sinh con, vì bên nhau nhiều năm rồi cũng chuẩn bị đầy đủ rồi. Cháu gái tôi rất đáng yêu, nên tôi và chồng chưa cưới cũng mong chờ con nhỏ... Anh Phác có thích trẻ con không?"

"Chúc mừng anh... Ừm, hỏi em ạ?" Park Jisung hơi bất ngờ, thành thật nói: "Em không hay ở cùng trẻ con, hình như cũng, bình thường..."

Sắc mặt Đổng Tư Thành lại không tốt lắm, nhưng Park Jisung không nhìn thấy, hắn nhớ đến cô bé gặp được vào ngày đầu tiên nhập viện, hỏi: "Cháu gái mà bác sĩ Đổng nói là cô bé em từng gặp đó ạ? Quả thực rất đáng yêu, bé tên là gì vậy?"

Đổng Tư Thành hơi ngẩn ra, nói: "Nó tên Nhuyễn Nhuyễn." Anh thay thuốc xong, đứng thẳng người dậy, cất giọng sâu xa: "Nó sắp được nghỉ hè, chắc sẽ thường xuyên tới bệnh viện chơi."

_______
- Mười triệu đô la tiếng Hàn là 천만달러/Chen-man-dal-le là chơi chữ với tên Chenle, Chenle cũng từng kể đây là tên Airpods của mình.

Hết chương 03.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sungchen