Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Thần Lạc quay lưng về phía cửa nhà vệ sinh, vì thẫn thờ nên rửa tay tới tận vài lần. Khi quay người lại thì thấy Đổng Tư Thành im lặng đứng ngay sau lưng, sợ hết hồn, hốt hoảng: "Anh đến lúc nào thế?" Nhớ đến chuyện vừa xảy ra khi nãy, lại nở nụ cười ngượng ngập: "Anh..."

Đổng Tư Thành không đổi sắc mặt: "Không có gì muốn nói với anh sao?"

Ánh mắt Chung Thần Lạc vô định: "Chuyện đó... Ừm, em có quen biết với Phác Chí Thành... Trước đây, trước đây em không rõ ngôi sao người Hàn do anh điều trị chính lại chính là cậu ấy."

Bỗng dưng Đổng Tư Thành bật cười: "Lạc Lạc, hồi bé anh và Hoàng Nhân Tuấn nghịch nhất xóm, làm nhiều chuyện xấu, nói dối cũng nhiều, nhưng lần nào bọn anh đưa em đi chơi mà gây ra chuyện thì đều chủ động ăn ngay nói thật, vì mọi người thừa biết em không biết nói dối, chắc chắn sẽ lộ ngay."

Trong ánh mắt hoảng sợ của Chung Thần Lạc, anh lấy ra một túi hồ sơ đưa cho cậu: "Tên mẫu thử chỉ có ABC thay thế, không phải giấy tờ xác nhận cũng không thể viết tên, thế nên về mặt luật pháp hay dư luận thì bản báo cáo này đều không làm được gì, chỉ dùng để anh biết một số chuyện."

Chung Thần Lạc nhìn kết quả xét nghiệm: xác suất quan hệ huyết thống của mẫu gen so sánh AB, AC đều cao hơn 99,99% cho thấy AB là cha mẹ của C.

Cậu nhớ đến ống máu Đổng Tư Thành lấy giúp, hết sức nhức đầu: "Anh bắt đầu nghi ngờ từ khi nào vậy?"

"Ngày đầu tiên cậu ta đến đây em đã bắt đầu khác thường, vả lại câu đố chưa có lời giải lớn nhất trên người em có mỗi chuyện này." Đổng Tư Thành ngồi xuống đối diện bàn làm việc: "Vẫn chưa nói với cậu ấy sao?"

Chung Thần Lạc ỉu xìu ngồi xuống theo: "Chưa ạ."

Để nói với bạn trai chuyện mình có thai thì thời điểm thích hợp nhất là khi hai người chuẩn bị mang thai, thời điểm tương đối thích hợp có lẽ là khi mới phát hiện, tiếp theo nữa là sau đó ngay và luôn. Còn để kéo dài đến không thể phá thai, kéo dài đến quyết định một mình nuôi con, kéo dài đến khi con đã lên năm, bạn trai trở thành bạn trai cũ như Chung Thần Lạc, vấn đề chẳng những không giảm bớt mà trái lại còn nhiều hơn: Park Jisung vẫn là một idol, Nhuyễn Nhuyễn đã ra đời, Chung Thần Lạc là ba của bé, phải suy tính sâu xa hơn.

"Khi đó là vì công việc của cậu ấy lại còn mỗi người một nước, em đã nghĩ không thể hẹn hò tiếp được nữa, nào ngờ còn mang thai nên càng không dám nói, bèn dứt khoát cắt đứt liên lạc luôn."

Đổng Tư Thành xuôi theo: "Thế giờ cũng đừng nói, cậu ấy nằm viện, ngày nào sếp cũng gọi video tới, đây hẳn là đãi ngộ của nghệ sĩ quan trọng, công ty cũng sẽ không chấp nhận chuyên cậu ấy tự dưng lòi ra một đứa con gái đâu."

Nét mặt Chung Thần Lạc u sầu, Đổng Tư Thành hỏi: "Còn vấn đề khác sao?"

Cậu em họ đáng thương ngước mắt lên nhìn anh, như chú mèo rơi xuống nước: "Ngày đó Nhuyễn Nhuyễn tham gia ngày hội thể thao về có hỏi em, em và một người ba khác có phải cũng là bản giới hạn."

Mèo con cúi đầu: "Em còn chưa nói gì, con bé đã lại nói tiếp, nó muốn chọn em."

"Thật dễ thương. Thế chẳng phải là chuyện tốt ư? Không khóc lóc làm loạn đòi em một người ba khác."

Hai mắt Chung Thần Lạc hoe đỏ: "Nhưng con bé càng như vậy em càng thấy khó chịu, không phải vì em chẳng thể sống tiếp với cậu ấy hay vì cậu ấy không chấp nhận đứa con này nên Nhuyễn Nhuyễn mới chỉ có một người ba, mà cơ bản em không để cậu ấy biết, chưa bao giờ cho cậu ấy lựa chọn... Bọn em vốn không phải bản giới hạn."

Đổng Tư Thành đứng dậy bước tới ôm lấy cậu em nhỏ nhất trong nhà.

Từ nhỏ Chung Thần Lạc đã là cục cưng của mọi người trong nhà, thông minh, lanh lợi, tính cách tốt, chưa bao giờ để người nhà phải lo lắng. Kết quả khi sắp học lên nghiên cứu sinh đi Hàn Quốc trao đổi một năm, trở về chưa bao lâu bụng đã to ra. Khoảng thời gian ấy cả nhà náo loạn, Chung Thần Lạc khăng khăng nói là đến quán bar làm bừa, cậu cũng không biết một người ba khác của đứa trẻ là ai.

Ai cũng nhận ra lời cậu nói hoàn toàn không thật, nhưng Chung Thần Lạc không nói thì mọi người đều đành chịu.

Người lớn tưởng tượng ra một gã tồi người Hàn vô trách nhiệm, cực kỳ phẫn nộ, kéo theo không có thiện cảm với toàn bộ người Hàn, chàng rể người Hàn sắp bước chân vào nhà khi đó là Lý Khải Xán cũng chịu tai bay vạ gió, phải ăn nói khép nép mất một thời gian. Còn Nakamoto Yuta người Nhật từng ở Hàn rồi lại chạy qua Trung vì Đổng Tư Thành thì chợt khôn ngoan, nắm chắc cơ hội, bất cứ lúc nào cũng phụ họa chỉ trích Đại Hàn Dân Quốc, hành động giậu đổ bìm leo này làm Lý Khải Xán tức sùi bọt mép. Vì thế nên tranh chấp giữa hai người Lý Khải Xán và Nakamoto Yuta vẫn còn dư âm cho đến ngày nay.

Mọi người giận thì giận chứ đều không thể bỏ mặc Chung Thần Lạc, lúc ấy cậu nhất định muốn sinh đứa trẻ này, cả nhà cũng dốc hết sức giúp cậu.

Từ khi ra đời Nhuyễn Nhuyễn đã là đứa trẻ vô cùng đáng yêu, đôi mắt đen láy như viên ngọc, ngoan ngoãn nằm trong lòng giương mắt nhìn, làm tim ai nấy đều mềm nhũn. Em trai nhỏ nhất nhà sinh con sớm, Nhuyễn Nhuyễn thừa hưởng địa vị được yêu chiều nhất nhà từ ba bé một cách tự nhiên, lớn lên trong tình yêu thương sự che chở của cả nhà.

Đổng Tư Thành xoa đầu Chung Thần Lạc: "Một mình em nuôi lớn Nhuyễn Nhuyễn, nó chưa từng thiếu thứ gì, là một đứa trẻ được nuôi dạy rất tốt. Em cũng đừng áp lực tâm lý quá, em đã là một người ba rất tuyệt vời, nếu anh và Yuta có con, anh hi vọng cũng có thể làm tốt giống em."

Chung Thần Lạc thoáng bình tĩnh trở lại, Đổng Tư Thành tiếp tục nói: "Ngoài Nhuyễn Nhuyễn, em cũng phải suy nghĩ cho chính mình nữa. Ý anh và em và Phác Chí Thành."

.

Giờ ăn trưa ngày hôm sau Park Jisung lại gửi tin nhắn cho Chung Thần Lạc, không trả lời.

Hắn ăn cơm rất chậm, nhưng ăn hết cơm rồi cũng chưa đợi được câu trả lời, gọi điện thoại thì lại tắt máy. Nhất thời hắn hơi hoảng, tưởng đâu lịch sử lặp lại lần nữa. Nhưng thật sự Chung Thần Lạc có cần làm đến mức ấy không? Cậu làm việc ở đây mà, không nhất thiết phải thôi việc bỏ chạy chỉ vì hắn nằm viện ở đây đấy chứ? Hai người là kẻ thù giết cha không đội trời chung hay sao?

Hắn càng nghĩ càng giận, định đi ra ngoài đến thẳng khoa Ngoại tim mạch tìm người. Vừa ngồi vào xe lắn thì Chung Thần Lạc đẩy cửa bước vào, nói: "Mới đọc được tin nhắn của cậu, tôi có ca phẫu thuật."

Nhìn cậu có vẻ rất mệt, ngồi phịch xuống ghế sofa. Park Jisung di chuyển xe lăn đổi hướng, lúng túng nói: "Làm bác sĩ thật vất vả."

Chung Thần Lạc uể oải, nhìn chân hắn: "Làm idol cũng rất vất vả."

Park Jisung chân thành nói: "Nhưng bọn em kiếm được nhiều tiền."

Điều này làm Chung Thần Lạc trợn mắt khinh bỉ, đổi chủ đề: "Ban nãy gọi điện thoại tìm tôi à?"

"Em còn tưởng anh lại..." Park Jisung dừng lại không nói, nhìn cậu rất không vui.

Chung Thần Lạc hiểu nửa câu sau, mỗi khi con người mệt mỏi thì phòng thủ luôn không ổn định. Cậu dao động rồi, bỗng chốc xúc động, cậu chậm rãi ngồi thẳng dậy: "Chí Thành, về chuyện chia tay lúc trước, thật ra..."

"Anh gọi cái đó là chia tay? Trước khi phát hiện ra anh vô hiệu hóa tài khoản chung của hai đứa, em vẫn luôn cho rằng anh bị mất tích."

Hắn nói đầy vẻ bực tức, Chung Thần Lạc á khẩu, im lặng.

Park Jisung bật cười tự giễu: "Tự dưng nhận ra bây giờ em không quá muốn nghe rốt cuộc vì sao năm đó anh bỗng dưng biến mất nữa."

Chung Thần Lạc thoáng ngẩn ra, rồi cũng cười theo: "Ừ, cũng phải. Đã lâu lắm rồi."

"Không, không phải vì lâu rồi em không quan tâm nữa. Mà vì em đã khó chịu rất lâu rồi, em không muốn cứ thế nhận được câu trả lời một cách tùy tiện. Câu trả lời của anh càng đơn giản em càng không chấp nhận nổi. Thần Lạc, để hôm khác đi, hôm khác em từ từ hỏi anh. Bây giờ trông anh có vẻ rất mệt, về nghỉ ngơi đi."

Chung Thần Lạc mụ mị đầu óc, đứng dậy đi ra cửa như mộng du, mất một lúc để bình tĩnh, vịn vào tay nắm cửa xoay người lại: "Cậu vừa nói cậu khó chịu rất lâu rồi...?"

Park Jisung ngẩng đầu, tóc mái hơi dài, đôi mắt giấu trong bóng tối: "Khó hiểu lắm sao? Anh biến mất quá mức đột ngột. Mặc dù em hiểu là anh đang chia tay với em, nhưng trong một thời gian rất dài em vẫn nghĩ rốt cuộc Chung Thần Lạc đi đâu rồi, có phải mất tích không, rốt cuộc có còn sống trên đời này không, hay rốt cuộc người này có từng tồn tại không."

Nét mặt Chung Thần Lạc hốt hoảng: "Xin lỗi." Mãi lâu sau mới nói tiếp một câu: "Tôi vốn cho rằng như vậy cậu sẽ không gặp phiền phức, cậu là idol."

Park Jisung như bị chọc cười: "Đấy là anh cho rằng như thế." Hắn cụp mắt nhìn xuống: "Chúng ta vốn dĩ cũng không gặp phiền phức, không phải ư? Anh muốn làm bác sĩ, em muốn debut, chỉ vì học hành quá khô khan tập luyện quá giày vò, thế nên chúng ta mới bên nhau. Vốn dĩ ngay từ đầu hai chúng ta đều không nghiêm túc, chưa bao giờ nghiêm túc. Nếu không phải vì anh đột nhiên chơi trò biến mất, chúng ta hợp tan vui vẻ, ít nhất bây giờ còn có thể làm bạn tốt... Anh thật sự... không nghiêm túc chút nào cả."

Chung Thần Lạc gần như không nghe rõ hai câu cuối hắn nói, cậu chậm rãi đi ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.

Cậu để nhỡ rất nhiều cuộc gọi, tin nhắn cũng không trả lời, làm cho Hoàng Nhân Tuấn tìm thẳng đến văn phòng của cậu, giơ iPad trên tay lên trong ánh mắt thảng thốt của cậu, trên màn hình là Tiền Côn ở Bắc Mỹ xa xôi đang khoanh hai tay trước ngực, mặt nặng như chì: "Nghe nói tìm được một người ba khác của Nhuyễn Nhuyễn rồi."

Đổng Tư Thành đã báo cho Hoàng Nhân Tuấn, vì Chung Thần Lạc vẫn chưa quyết định được nên tạm thời không nói với người lớn. Chung Thần Lạc tưởng hai người đó cũng không nói với anh cả Tiền Côn, nhất thời có hơi luống cuống: "Sao đã nói với anh Côn rồi?"

Hoàng Nhân Tuấn né tránh ánh mắt, Tiền Côn trên màn hình lạnh nhạt nói: "Vì sao không thể nói với anh?"

Anh cả tự có uy nghiêm của anh cả, nói cho Đổng Tư Thành Hoàng Nhân Tuấn và nói cho Tiền Côn hoàn toàn không thể so sánh, Chung Thần Lạc lườm nguýt Hoàng Nhân Tuấn ở góc độ Tiền Côn không nhìn thấy, Hoàng Nhân Tuấn lập tức xoay màn hình nhắm thẳng vào đối phương, một chiêu thắng lợi.

Hai người, một cái iPad, ngồi quanh bàn tròn tại quán cà phê trong bệnh viện, theo dõi động thái mới của em họ làm ông bố đơn thân.

Chung Thần Lạc mềm nhũn người nằm bò ra mặt bàn, thuần phục như chú cừu non, hết sức ngay thẳng: "Nghĩ xong rồi, không nói cho cậu ấy biết, cả đời này cũng không nói cho cậu ấy biết."

Hoàng Nhân Tuấn lập tức nhìn vào iPad. Tiền Côn tỉnh khô: "Sao lại không giống nói với Tư Thành thế, em không sợ mắc nợ Nhuyễn Nhuyễn sao?"

"Em đổi ý rồi. Em bị hâm. Chả hiểu sao còn muốn quay lại với cậu ấy. Nhất định là điên rồi."

Hoàng Nhân Tuấn kích động: "Thế còn Nhuyễn Nhuyễn?"

"Dù sao thì cậu ấy có biết cũng không thể đưa Nhuyễn Nhuyễn về Hàn, trừ phi không muốn làm việc nữa, cùng lắm cũng chỉ có thể chu cấp ít tiền nuôi con. Em thiếu tí tiền đó sao? Vì chút tiền đó mà để em không vui, lại còn chẳng có lợi."

Tiền Côn hỏi: "Mấy ngày qua lại xảy ra chuyện gì rồi? Theo như lời Đổng Tư Thành thì Phác Chí Thành rất để tâm đến em mà?"

Đỉnh đầu tròn xoe gục trong khuỷu tay lên tiếng: "Hôm nay cậu ấy nói vốn dĩ ngay từ đầu hai bọn em đều không nghiêm túc, chưa bao giờ nghiêm túc."

Hoàng Nhân Tuấn và Tiền Côn đưa mắt nhìn nhau một hồi, tất nhiên họ rất muốn bắt Park Jisung chịu trách nhiệm. Nhưng cũng nghe ra được Chung Thần Lạc vẫn có mong đợi vào mối tình này, nếu một người ba khác của đứa trẻ đã có thái độ như vậy thì Lạc Lạc nhà chúng ta tuyệt đối không thể chịu nhịn cơn giận này. Cho dù Chung Thần Lạc đồng ý thì họ cũng không thể đồng ý.

Tiền Côn dịu giọng hơn: "Được rồi. Các anh cũng chỉ sợ em cứng đầu quá thôi, nếu là như vậy, em cứ làm theo ý mình... Tháng sau anh về nước, Nhuyễn Nhuyễn có muốn thứ gì không?"

Chung Thần Lạc ngẩng đầu, hai mắt hơi đỏ: "Không, dạo này con bé không muốn cái gì lắm." Hơi hơi muốn có một người ba khác có tính không...

.

Trước khi ngủ Park Jisung gửi tin nhắn cho Chung Thần Lạc: [Ngày mai còn có thể cùng nhau ăn cơm không?]

[Thôi thì hơn, chúng ta còn có thể nói gì? Cậu chuẩn bị xong hãy tìm tôi.]

Bên này Chung Thần Lạc cũng đang đau đầu, không nói thật thì lại cần một lý do, cậu đã nghĩ đến chuyện lôi một ông anh nào đó ra úp sọt nói mình ngoại tình, nhưng lời nói dối này vẫn không hoàn hảo, tốt nhất qua vài ngày nữa Park Jisung hãy chuẩn bị xong.

Mà Park Jisung có sự bảo đảm "chỉ cần mở miệng sẽ nhận được câu trả lời", trái lại càng chần chừ không dám hành động. Hắn cho rằng mình phải xây dựng tâm lý thật vững chắc mới được, như vậy mới có thể bất chấp đối phương nói ra lý do hoang đường thế nào cũng có thể chịu đựng, sau đó hỏi: "Vậy anh quay về làm bạn trai em đi. Làm hại em nhớ anh suốt bao nhiêu năm, em đã không cách nào buông anh ra được nữa rồi. Đây là lỗi của anh, yêu cầu này của em không quá đáng chứ?"

Hắn kéo dài vài ngày, Chung Thần Lạc cũng không liên lạc với hắn.

Cái chân bị thương đã có chút khởi sắc, bắt đầu tiến hành phục hồi chức năng đơn giản, nhưng vẫn chưa thể thoát ly xe lăn. Hắn tương đối muốn thử xe lăn đa phong cách công nghệ cao của giáo sư X, Đổng Tư Thành không duyệt, nói hắn vẫn chưa thoái hóa đến mức đó. Không biết có phải là ảo giác, Park Jisung cứ luôn thấy gần đây thái độ của bác sĩ điều trị chính đối với mình trở nên gượng gạo hơn.

Park Jisung kết thúc bài tập phục hồi chức năng trong ngày, một mình đẩy xe lăn quay về trên hành lang khu phòng bệnh của khoa Chấn thương chỉnh hình, nhìn thấy một cô bé mặc váy màu xanh lam.

Hắn gọi thử một tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn?" Cô bé quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Nhuyễn Nhuyễn, Park Jisung rất có thiện cảm với cô bé này, cười hỏi: "Đến tìm chú nhà bé hả?"

Nhuyễn Nhuyễn nhận ra hắn, mới đầu nét mặt còn rất ngạc nhiên vui mừng, nhưng khi Park Jisung đi đến trước mặt thì bé thôi cười: "Con có thể nói chuyện với chú không? Hai chú kia sẽ không giận chứ?"

Park Jisung chợt nhớ ra, nhất thời phì cười, xin lỗi bé: "Trước đó bị họ quát rồi phải không? Là các chú ấy không đúng, chú thay họ xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn."

Nhuyễn Nhuyễn hài lòng, lại nghiêm túc: "Chú không muốn bị người khác bàn luận, con sẽ không nói với người khác chuyện của chú đâu." Sau đó duỗi ngón út trắng trẻo ra trước mặt Park Jisung: "Con ngoắc tay cam đoan."

Park Jisung và bé cùng ngoắc tay đóng dấu, ngón tay trẻ con quả thực vừa nhỏ vừa mềm, hắn chỉ sợ làm đau bé.

Hắn tán gẫu với Nhuyễn Nhuyễn: "Bé được nghỉ hè rồi à?"

"Vâng. Con đến đây chơi nhà bóng."

Trong lúc nói chuyện Nhuyễn Nhuyễn đã theo hắn đi đến cửa phòng bệnh: "Chú đến nơi rồi."

Ở một mình cũng chán, Park Jisung liếc nhìn tivi trong phòng bệnh: "Nhuyễn Nhuyễn muốn xem hoạt hình không?"

"Hoạt hình gì ạ?"

"Ặc, bé thích hoạt hình gì?"

Nhuyễn Nhuyễn nghĩ rồi từ từ nói: "Con thích Em Bé Tàu Thủy."

Park Jisung hoàn toàn không hiểu về phim hoạt hình thịnh hành của thời đại mới, mời Nhuyễn Nhuyễn vào phòng: "Chúng ta tìm xem."

Nhuyễn Nhuyễn ngồi trên ghế sofa, Park Jisung nhọc nhằn tốn sức chuyển từ xe lăn lên ghế sofa, gác chân lên cao, ngồi bên cạnh Nhuyễn Nhuyễn.

Cô bé thành thạo tìm được bộ phim hoạt hình mình muốn xem, là tiếng Anh, Park Jisung nghĩ trẻ con thời nay giỏi thật, không kìm lòng được cất tiếng khen ngợi: "Bé thông minh ghê."

Hắn cùng Nhuyễn Nhuyên chăm chú xem đến nửa tập, điện thoại đặt trên đầu giường đổ chuông, là cuộc gọi video.

Nhuyễn Nhuyễn rất lương thiện ấn dừng phim hoạt hình, đứng dậy cầm điện thoại đến giúp hắn, khi nhận điện thoại Park Jisung bất cẩn bấm chỉ nghe. Na Jaemin nheo mắt nhìn màn hình chao đảo một lúc lâu mới đợi được mặt Park Jisung xuất hiện ổn định. Mặt Lee Jeno từ bên trên xông xuống lọt vào màn hình: "Jisung à~~~ Ấy? Em bé gái này từ đâu ra vậy?"

"Là cháu gái nhà bác sĩ điều trị chính của em, rất đáng yêu đúng không?"

Lee Jeno ra sức nhìn Nhuyễn Nhuyễn qua cái màn hình: "Ôi chao đúng là rất đáng yêu."

Không đợi Park Jisung phiên dịch, Nhuyễn Nhuyễn đã xấu hổ nói nhỏ: "Cảm ơn ạ."

Nói bằng tiếng Hàn, khẩu âm và kính ngữ đều rất tiêu chuẩn.

Park Jisung sững người, vô thức gạt Na Jaemin và Lee Jeno sang một bên: "Bé biết nói tiếng Hàn?"

Nhuyễn Nhuyễn như thấy rất hiển nhiên, bẻ đầu ngón tay đếm: "Vâng ạ. Ba này, chú Nhân Tuấn này, chú Khải Xán này, chú Yuta này, họ đều biết cả, thế nên con cũng phải học."

Park Jisung lẩm bẩm lặp lại lần nữa: "Ba bé biết nói tiếng Hàn?"

Điều dưỡng viên đến gõ cửa phòng, nhô đầu vào nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn thì nói: "Em ở đây à Nhuyễn Nhuyễn, bánh kem lạnh bác sĩ Đổng đặt cho em được đưa đến rồi, đang tìm em đó."

Cô bé hưng phấn nhảy xuống khỏi ghế sofa: "Em đến đây, em đến đây." Chạy ra cửa mới nhớ phải chào, quay người lại hơi cúi người với Park Jisung: "Cảm ơn chú đã đón tiếp. Con đi đây."

Park Jisung nhìn theo hướng cô bé rời đi, đầu óc hơi lẫn lộn. Na Jaemin trên màn hình gọi hắn rất nhiều lần hắn mới lấy lại tinh thần.

Na Jaemin vẫn nói những câu cũ nhàm tai, bảo hắn ăn uống đầy đủ, chăm chỉ phục hồi chức năng, nhưng rồi nói thêm một câu: "Cố gắng ít tiếp xúc với người khác đi, nhân viên y tế thì thôi, sao còn chơi với cả trẻ con thế."

Park Jisung không lên tiếng, nghe một lúc Na Jaemin sắp xếp hoạt động cho nhóm, sau đó bỗng dưng nói: "Em không hiểu lắm."

"Gì hả?"

"Dù anh có tốn công giấu tin em bị thương thế nào đi nữa, em tự biết bản thân và chân của mình, em không thể nhảy cũng không thể hoạt động như trước được nữa, chẳng thà anh nhanh chóng sắp xếp cho anh Jeno ra solo còn hơn cứ giấu tình trạng của em rồi kéo dài mãi. Sự thật là cái nhóm này hỏng rồi, không phải ư?"

Nghe giọng điệu giễu cợt thế này, Lee Jeno hết sức biết điều rời khỏi vai Na Jaemin, biến mất bên ngoài ống kính.

Nhóm nhạc liên tục nổ ra scandal, hiện đã thiệt hại bốn thành viên, còn lại một thành viên nữa quyết tâm đi theo lãnh đạo khác rời khỏi công ty làm lại từ đầu. Đứng dưới lập trường người thừa kế kiêm đại cổ đông của Na Jaemin, anh cần Park Jisung và Lee Jeno đều phải duy trì trạng thái tốt nhất, chống đỡ qua khoảng thời gian này, giữ được giá trị thương hiệu cuối cùng của nhóm đến mức tối đa, do đó thông tin main dancer Park Jisung luôn tập trung cho sân khấu bị thương đầu gối mới phải giữ bí mật không công bố, về sau có chuyển hướng hoạt động sang lĩnh vực khác thì đương nhiên đều là để sau hãy nói. Nhưng đối với bản thân Park Jisung, ngay từ giây phút bị thương là tư tưởng của hắn đã thay đổi, hắn rất khó phối hợp với ý kiến của Na Jaemin.

Họ cãi nhau một trận, hoặc giả cũng không được tính là cãi nhau, Park Jisung vẫn biết giữ chừng mực, chỉ tranh luận chứ không trút ra bất cứ cảm xúc quyết liệt nào.

Cuối cùng hắn xin lỗi với sếp của mình: "Xin lỗi anh, em không cố ý khiến anh thất vọng đâu."

Na Jaemin ôn hòa thở dài, cất tiếng nhỏ nhẹ: "Không sao. Anh cũng gần như nhìn em trưởng thành, sao có thể ép em được. Anh chỉ không ngờ bị thương lại ảnh hưởng đến em lớn như vậy."

Công ty đang trong thời điểm then chốt, tất nhiên mọi chuyện đều phải ưu tiên năng suất. Trong tối đó mọi tờ báo đều đăng bài mới, tiết lộ Park Jisung bị thương nghiêm trọng đang phải điều trị.

Na Jaemin hỏi hắn bây giờ đã phẫu thuật cũng đã công khai, hay là về Hàn Quốc dưỡng bệnh, tìm một nơi phong cảnh đẹp mà ở.

Park Jisung trả lời: "Nơi kiểu anh và anh Jeno đang đi nghỉ phép đó hả? Cảm ơn nhưng em không cần, em thấy em không nên di chuyển thì hơn, vườn hoa của bệnh viện bên này cũng rất đẹp."

Huống hồ bên này còn có bạn trai cũ chưa bắt về được.

Hết chương 04.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sungchen