Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì Park Jisung muốn tham gia nên Chung Thần Lạc quyết định tiệc sinh nhật Nhuyễn Nhuyễn năm nay sẽ tổ chức tại nhà. Vừa vặn vào cuối tuần, từ sáng sớm cậu đã tới bệnh viện đón Park Jisung, lúc về đến nhà Nhuyễn Nhuyễn vẫn đang ngủ nướng.

Park Jisung không đứng được lâu nên chọn bơm bóng bay trong số những việc cần trang trí cho bữa tiệc.

Sau khi làm nổ ba quả bóng bay, Nhuyễn Nhuyễn tỉnh dậy, ngái ngủ ôm Daegal đi ra ngoài, nhét chó vào lòng Park Jisung phá đám: "Chú ơi, cháu xin chú đấy, đổi việc khác đi."

Daegal giãy giụa lung tung giữa Nhuyễn Nhuyễn và Park Jisung, Park Jisung giơ tay lên không dám cử động, theo đó bỏ quả bóng bay trong tay xuống, tiếng thoát khí phụt phụt khiến Daegal tò mò, quẫy đuôi tít mù ngẩng đầu nhìn. Nhuyễn Nhuyễn và Chung Thần Lạc phía đối diện đang treo băng rôn cùng bật cười ầm lên, Park Jisung cũng cười theo hai ba con.

Nhuyễn Nhuyễn rửa mặt chải đầu mặc quần áo rồi ăn sáng xong thì việc trang trí trong nhà cũng hoàn thành về cơ bản. Các anh của Chung Thần Lạc và bạn đời của họ lần lượt đến nhà, mỗi người bước vào nhà là Park Jisung đều rất mất tự nhiên, kiên trì đứng dậy chào hỏi họ.

Tiền Côn cũng kịp trở về vào đúng ngày, cầm theo một cái hộp rất to, ôm Nhuyễn Nhuyễn sau đó hỏi Chung Thần Lạc: "Để quà ở đâu?"

Nhuyễn Nhuyễn giương mắt trông mong: "Là gì vậy ạ?"

Chung Thần Lạc nói: "Vẫn chưa đến lúc bóc quà đâu cô Chung." Rồi cậu dẫn Tiền Côn vào phòng ngủ cho khách.

Park Jisung thấy Nhuyễn Nhuyễn vẫn nhìn chằm chằm thì giúp một tay làm thay đổi sự chú ý của bé, cầm lấy một cái đèn nhỏ dùng để trang trí: "Nhuyễn Nhuyễn xem đây là cái gì này?"

Tiền Côn cất đồ xong quay người nhìn Chung Thần Lạc: "Dạo này em thế nào?" Hoàng Nhân Tuấn cũng bước vào, theo gót anh lớn hỏi: "Tiến triển thế nào rồi?"

Chung Thần Lạc bị hai ông anh chặn lại, ánh mắt do dự: "Dạo này em rất ổn, tiến triển gì cơ?"

"Đừng có giả đò với anh, anh nói Park Jisung đấy, giờ em gần như đã cho cậu ta đãi ngộ của bố ruột đứa trẻ rồi. Nhưng hiện nay cậu ta chỉ đang dưỡng thương, còn sau này? Không trở về Hàn Quốc sao? Vấn đề công việc thì thế nào? Hai đứa có chính thức kết hôn không? Rốt cuộc có nói sự thật với Nhuyễn Nhuyễn không?"

Nhất thời Chung Thần Lạc không biết nói sao. Park Jisung phát hiện sự thật mới có một tuần, một tuần qua Nhuyễn Nhuyễn tới bệnh viện ba ngày, ở chung với Park Jisung rất thoải mái. Nhưng vấn đề, những vấn đề giữa họ mà anh Côn hỏi, quả thực không có tiến triển một cái nào.

Trái lại hai người làm rất nhiều lần... Tất nhiên là có tránh thai đầy đủ.

Song Chung Thần Lạc rất bình thản, trả lời các anh: "Đi bước nào hay bước đó vậy, chuyện này chủ yếu phải xem Park Jisung, em không thể ép cậu ấy hủy hợp đồng hay thế nào được, phải cho cậu ấy chút thời gian, hơn nữa chân cậu ấy cũng không thể khỏi trong một chốc một lát, vẫn có thời gian."

Đây không phải câu trả lời mà Tiền Côn và Hoàng Nhân Tuấn muốn nghe, hai người trao đổi ánh mắt, Hoàng Nhân Tuấn thở dài, nói: "Lát nữa chú dì tới thì sao? Hỏi người đàn ông này là ai thì em nói thế nào?"

"Hôm qua em gọi điện thoại cho bố mẹ rồi." Chung Thần Lạc tươi cười nịnh nọt: "Cơ mà anh này, em vẫn sợ họ không kiềm chế được rồi nổi nóng ngay trước mặt Nhuyễn Nhuyễn, nhờ hai anh giúp em kiểm soát tình hình."

Tiền Côn và Hoàng Nhân Tuấn cùng trợn mắt lườm cậu, một ánh nhìn rất bất đắc dĩ.

Cái đèn chỉ hấp dẫn được Nhuyễn Nhuyễn trong chốc lát, bé tình cờ bật công tắc đèn, bám vào đùi Park Jisung ngẩng đầu: "Chú Chí Thành, chú là một người ba khác của con ạ?"

Park Jisung sững người, hắn không chắc chắn: "Vì sao, vì sao lại hỏi như vậy?"

Nhuyễn Nhuyễn đếm ngón tay: "Ba nói một người ba khác cao hơn ba, gầy, hơi sợ chó, đều giống chú, ba còn nói chú không phải người lạ, sẽ không làm hại con. Hôm nay đón sinh nhật, ba cũng gọi cả chú tới. Chú rất tốt với con. Hơn nữa... Hơn nữa..."

Nhuyễn Nhuyễn không kể được thêm bằng chứng, cũng không biết giải thích trực giác của mình ra sao, chỉ vắt óc suy nghĩ. Park Jisung trào dâng nỗi chua xót trong lòng, lập tức thừa nhận: "Phải. Chú chính là một người ba khác của con."

Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe, khẽ nói: "Lạ thật đấy. Ba vẫn luôn là ba, nhưng chú Chí Thành lại đột nhiên thành ba."

Park Jisung đau lòng khôn xiết, bế bé lên để bé thẳng mặt với mình, nói: "Vậy Nhuyễn Nhuyễn cứ gọi là Chí Thành đi, không nhất thiết phải gọi ba đâu."

Nakamoto Yuta và Lý Khải Xán từ trong bếp nhô đầu ra, phát ra tiếng xì xào thu hút sự chú ý của Nhuyễn Nhuyễn: "Nhuyễn Nhuyễn, có muốn xem bánh gato trước không?"

Park Jisung cẩn thận lau nước mắt cho Nhuyễn Nhuyễn: "Đi xem kìa?"

Nhuyễn Nhuyễn chạy tới, Nakamoto Yuta khom lưng nhìn bé: "Oa, sao công chúa bé bỏng lại không vui thế này." Anh bắt chước sư tử gầm một tiếng cắn không khí trước mặt Nhuyễn Nhuyễn: "Sư tử ăn hết không vui rồi." Nhuyễn Nhuyễn sợ né ra sau, nhưng đã bật cười.

Bánh gato đặt trên nóc tủ để đồ, Lý Khải Xán thuần thục bế Nhuyễn Nhuyễn lên, mở nắp hộp ra một xíu xiu cho bé xem, mỗi lần chỉ cho xem một giây đã lắc bé sang một bên. Nhuyễn Nhuyễn được trêu lại hoạt bát như thường, duỗi dài cổ muốn nhìn nhiều hơn.

Park Jisung từ đằng xa nhìn họ, chợt thấy rất khó chịu. Mỗi một người trong căn nhà này đều thân với Nhuyễn Nhuyễn hơn, hiểu Nhuyễn Nhuyễn hơn, biết cách pha trò cho bé vui hơn hắn. Mặc dù hắn mới là ba của bé.

Chung Thần Lạc không có thời gian nấu nhiều món cho từng ấy người ăn nên gọi đồ ăn từ một nhà hàng quen, các trưởng bối cũng đến trước bữa trưa, mang theo vài món sở trường tự tay làm ở nhà mà Nhuyễn Nhuyễn thích ăn.

Ai nấy gặp Nhuyễn Nhuyễn đều tươi cười rạng rỡ, chúc bé con sinh nhật vui vẻ, còn khi nhìn thấy người lạ duy nhất trong nhà là Park Jisung đang chống gậy, thì nét mặt đều gượng gạo. Nhưng trong ánh mắt căng thẳng của Chung Thần Lạc, bố mẹ và các chú dì của cậu vẫn đáp lại câu hỏi thăm của Park Jisung một cách thỏa đáng đúng mực.

Ông Chung phàn nàn bằng giọng rất nhỏ: "Sao mà còn là một tên què thế không biết." Bị bà Chung véo một cái.

Đổng Tư Thành cũng chen lời an ủi, nói nhỏ: "Chú ơi, không phải què thật đâu, qua vài tháng là khỏi."

"Thế à, thế thì tốt quá." Tuy nói như vậy nhưng nét mặt ông Chung chẳng sáng sủa hơn chút nào.

Mẹ Hoàng Nhân Tuấn quan sát Park Jisung rồi thì thầm với mẹ Tiền Côn: "Hóa ra mũi Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta giống cậu ấy."

Nhuyễn Nhuyễn nhận ra Park Jisung mất tự nhiên, mặc dù không hiểu vì sao nhưng vẫn chui đến bên cạnh hắn: "Chí Thành, con muốn uống nước."

Rõ ràng cốc nước của bé đặt ở nơi bé có thể với tới, Park Jisung đưa cốc nước vào tay Nhuyễn Nhuyễn, ôm bé từ sau lưng, lặng lẽ hôn lên đỉnh đầu bé. Nhuyễn Nhuyễn rất giống mèo con, cho rằng bé có trách nhiệm bảo vệ người mình quan tâm bằng cách của mình trong mảnh đất của mình.

Mặc dù có nhân tố không ổn định, nhưng tiệc sinh nhật vẫn rất thuận lợi, không khí vừa vặn, bánh gato được bê lên, Nhuyễn Nhuyễn đòi mở quà trước, bé tính toán đâu vào đó: "Nếu thứ con ước mà nằm trong quà rồi thì làm sao? Thế chẳng phải phí điều ước của con còn gì."

Lý Khải Xán nghiêng đầu trêu bé bằng chất giọng cố tình: "Điều ước thành thật được luôn thì rõ ràng là kỳ tích mà Nhuyễn Nhuyễn?"

Nhưng Nhuyễn Nhuyễn không mắc câu: "Quà đã sớm ở đây rồi mà chú, đâu có thay đổi được."

Chung Thần Lạc giúp Nhuyễn Nhuyễn chuyển từng hộp quà một ra phòng khách, Nhuyễn Nhuyễn bóc từ hộp to nhất trước, phát hiện Tiền Côn tặng một ngôi nhà búp bê rất đẹp, tức thì vui mừng nhảy cẫng lên: "Chú Côn, con yêu chú nhất!"

Bé nhào vào lòng Tiền Côn thơm thơm vài cái liền, Tiền Côn tươi cười hỏi: "Là thứ con định ước phải không?" Nhuyễn Nhuyễn ra sức gật đầu lia lịa: "Con có thể ước một điều mới rồi!"

Park Jisung yên ắng thở dài, nhìn chằm chằm cái hộp mình mang đến buổi sáng, hết sức hồi hộp, cách qua một người Chung Thần Lạc nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, hắn quay mặt sang gượng cười với Chung Thần Lạc.

Nhuyễn Nhuyễn bóc được một bộ họa cụ thiếu nhi, máy ảnh polaroid tạo hình đáng yêu, kính viễn vọng ngắm trăng, rất lễ phép cảm ơn mỗi người lớn tặng quà cho mình. Tiếp theo bé cầm lấy chiếc hộp không bọc giấy gói, ngẩng đầu nhìn mọi người nhưng không ai nhận, thế là trước tiên bé mở hộp và bóc hai lớp giấy bên trong.

Bé òa lên một tiếng, lấy ra chiếc vương miện đính hồng ngọc: "Là Tiara! Đẹp quá!"

Nhuyễn Nhuyễn giơ vương miện lên ngập tràn mong đợi, Chung Thần Lạc đẩy Park Jisung một cái, Park Jisung mới yếu ớt thừa nhận là quà của hắn.

Nhuyễn Nhuyễn chạy tới ôm hắn, nói cảm ơn với hắn.

Park Jisung thấy Nhuyễn Nhuyễn đội vương miện quả thực rất vui, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chung Thần Lạc nhìn thấy vỏ hộp và kiểu cách vương miện, hỏi nhỏ: "Đồ trang sức kiểu này không cần đặt làm thì cũng phải đợi chuyển hàng chứ?" Bốn ngày trước Park Jisung mới biết hôm nay là sinh nhật Nhuyễn Nhuyễn.

Park Jisung nói: "Em tự tìm cách." Hắn nhìn Nhuyễn Nhuyễn đội vương miện tiếp tục bóc quà thì mãn nguyện: "Con bé rất giống công chúa."

Chung Thần Lạc cười, xoa đầu Park Jisung: "Chí Thành thật sự rất thiếu nữ."

Để giảm nhẹ gánh nặng cho Chung Thần Lạc, cả nhà ăn cơm xong cùng nhau thu dọn phòng ăn và bếp. Đổng Tư Thành đóng máy rửa bát lại, nghiêng đầu nói với Chung Thần Lạc: "Hôm nay cậu ấy có thể không quay về bệnh viện, anh duyệt, nhưng mai nhất định phải trở lại, ngày mai có buổi tái khám."

Chung Thần Lạc bám vai anh nịnh nọt: "Cảm ơn anh."

Nhuyễn Nhuyễn đang dùng thử họa cụ mới trong niềm vui ngập trời, Hoàng Nhân Tuấn ngồi cạnh dạy bé pha màu.

Chung Thần Lạc phát hiện Park Jisung đứng ngoài ban công một mình, cậu nhẹ nhàng đi tới, do dự một lúc rồi duỗi hai tay ra.

Còn chưa chạm vào Park Jisung, hắn đã quay đầu lại, Chung Thần Lạc cấp tốc rụt tay về, hỏi: "Chân em vẫn ổn chứ?"

Park Jisung gật đầu: "Không sao." Từ góc độ này có thể nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn và Hoàng Nhân Tuấn trong thư phòng, hắn khẽ nói: "Người nhà anh đều rất tốt với Nhuyễn Nhuyễn."

"Mọi người đều rất yêu con bé, cũng giúp anh rất nhiều. Nếu không có họ thì anh không thể vừa nuôi Nhuyễn Nhuyễn vừa học đến khi tốt nghiệp rồi thuận lợi đi làm được."

Chung Thần Lạc quan sát sắc mặt hắn, chỉ sợ hắn thấy bản thân dư thừa, nhẹ vỗ vai hắn an ủi: "Hôm nay em đến Nhuyễn Nhuyễn rất vui, con bé cũng rất thích món quà của em." Chỉ cho hắn thấy Nhuyễn Nhuyễn đội vương miện lên thì chưa từng tháo xuống.

Park Jisung nói: "Nhưng đây không phải thứ con bé vốn muốn."

Chung Thần Lạc muốn khuyên nhủ thì bị hắn cắt ngang.

"Nhuyễn Nhuyễn biết rồi, con bé hỏi em có phải một người ba khác của bé không, em không cách nào lừa bé nên đã nhận. Nhưng Nhuyễn Nhuyễn vẫn chưa chấp nhận được gọi em là ba."

Chung Thần Lạc im lặng nhẹ nhàng xoa xoa vai hắn.

Park Jisung nhìn cậu: "Đừng hiểu nhầm. Có cơ hội tặng quà cho con bé là em đã vui lắm rồi. Hơn nữa em biết cho dù hiện tại Nhuyễn Nhuyễn còn chưa thích nghi, chưa cần em, nhưng anh thì cần em."

Chung Thần Lạc rút tay lại, né tránh ánh mắt, hừ một tiếng, mạnh miệng: "Ai bảo em thế."

Park Jisung chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Chung Thần Lạc, cậu không giãy giụa.

Hai người đứng vai kề vai, Park Jisung nhìn mặt trăng mới lên còn mờ thấp thoáng giữa những tòa nhà cao tầng, thấp giọng nói: "Ban nãy anh Côn và anh Nhân Tuấn có nói Nhuyễn Nhuyễn sinh vào hơn chín giờ tối (giờ Trung). Sau đó... Em đã biết cuộc điện thoại vào chín rưỡi tối (giờ Hàn) sáu năm trước vì sao anh lại gọi tới rồi."

Hắn cảm nhận được cổ tay Chung Thần Lạc trong tay mình cứng lại.

Khi sinh Nhuyễn Nhuyễn, cửa tử cung mở rất chậm, bình thường phải mở đến ba ngón tay mới có thể sử dụng các phương pháp giảm đau, trước lúc đó Chung Thần Lạc đã đau thắt dữ dội, sau khi tiêm thuốc giảm đau cũng không hết đau hoàn toàn. Kéo dài quá lâu, bất kể người nhà hay bác sĩ có xoa dịu thế nào thì kiến thức chuyên ngành cũng đã cho cậu biết tình hình không ổn. Cuối cùng trước khi vào phòng sinh, cậu có dự cảm chẳng lành nghĩ rằng chưa chắc mình còn có thể sống sót. Y học có phát triển hơn nữa thì việc sinh nở vẫn đầy rẫy nguy hiểm, tỉ lệ tử vong của đàn ông sinh con cao hơn phụ nữ nhiều. Cậu không muốn để lại ám ảnh cho bất cứ người thân nào, từ chối toàn bộ mọi người muốn theo cậu vào phòng sinh. Vào thời khắc tuyệt vọng bất lực đó, cậu nhớ đến Park Jisung, không thể kiềm chế bản thân không gọi điện thoại thử xem.

Vẫn còn lưu số điện thoại, kết nối được rồi, giọng Park Jisung truyền tới: "Yeoboseyo?" (A lô?) Trong phút chốc cậu thoáng ngẩn ngơ, suýt chút nữa quên mất tình hình của mình, buột miệng gọi tên Park Jisung, vừa thốt được một chữ "Ji" đã tỉnh táo lại, lập tức gác máy rồi tắt nguồn điện thoại. Chung Thần Lạc là người như vậy, trước khi lên máy bay lần nào cậu cũng nói tạm biệt với người thân, khi đó Chung Thần Lạc đau đến mức đổ mồ hôi đầm đìa tự an ủi mình: cho dù mình thật sự không thể sống tiếp thì cũng coi như đã nói lời chào Park Jisung.

Đối với Park Jisung, đó là cuộc điện thoại kỳ lạ, chỉ có tiếng hít thở hơi run rất nhẹ, hắn tưởng là fan cuồng nên hối hận vì nhận nghe, đang định cúp máy, đầu bên kia dường như gọi tên hắn "Ji...", sau đó nhanh chóng gác máy. Hắn cầm điện thoại ngẩn người, muộn màng nhận ra đó là giọng Chung Thần Lạc giữa những tràng tút tút, nhưng khi gọi lại thì máy đã tắt nguồn, vì thế mà sau khi chấp nhận Chung Thần Lạc bỏ đi không lời từ biệt hắn lại buồn phiền thêm vài tháng, không rõ rốt cuộc đối phương đang giở trò gì, nhưng hắn vẫn lưu số điện thoại Trung Quốc kia cho dù không còn mở máy lần nào nữa.

Giờ thì hắn đã hiểu.

Chung Thần Lạc cúi đầu, ngoan ngoãn để Park Jisung ôm. Cậu dựa trên vai Park Jisung, giọng thấp như mèo con: "Khi đó anh rất nhớ em."

Park Jisung chầm chậm vuốt lưng cậu, cho đến khi đứng không vững hơi lảo đảo, được Chung Thần Lạc đỡ lấy trong sợ hãi. Hắn cười vuốt tóc Chung Thần Lạc: "Không sao, chỉ đứng mệt rồi thôi, đừng căng thẳng."

Chuyện trước khi ngủ tối nay của Nhuyễn Nhuyễn do Park Jisung đọc. Chung Thần Lạc tìm cho hắn một quyển truyện tranh tiếng Hàn, là một câu chuyện cổ tích rất thú vị, Park Jisung ngồi trên ghế đầu giường Nhuyễn Nhuyễn, Chung Thần Lạc nằm trên giường nhẹ vỗ Nhuyễn Nhuyễn.

Park Jisung đọc dần đọc mãi lại nổi máu nghệ sĩ nhí từng đóng phim, tận tâm tận lực lồng tiếng cho từng nhân vật, khi bắt chước theo "Dì Trăng" đã rất gắng sức.

Nhuyễn Nhuyễn nghe hết sức tập trung, nhưng Chung Thần Lạc không nhịn được phì cười.

Nguồn sáng đặt bên phía Park Jisung, hắn ngẩng đầu nhìn, Chung Thần Lạc nằm nghiêng một tay chống đầu bên cạnh Nhuyễn Nhuyễn, mỉm cười cùng con gái nhìn hắn, đèn mờ bóng chồng, mặt mày không rõ, nhưng hình ảnh này thật dịu dàng.

Park Jisung vào công ty thực tập từ năm 15 tuổi, trong suốt năm năm sau đó chỉ có đúng một mục tiêu: debut, vì thế hắn từ bỏ cuộc sống vườn trường bình thường, không có bạn thân, khi điều kiện kinh tế gia đình eo hẹp hắn buộc phải đeo mặt nạ lén đi làm thêm. Mọi chỉ dạy của các giáo viên trong công ty cũng chỉ xoay quanh việc debut, nhắc đi nhắc lại với các thực tập sinh phải cố gắng để được debut, ngoại trừ cố gắng thì không cần nghĩ gì khác. Park Jisung là người chuyên tâm, thật sự lấy debut làm mục tiêu duy nhất, mà quả thực đã làm được.

Sau khi debut, cuộc sống đột nhiên trở nên phức tạp, tất nhiên cũng có những mục tiêu thiết thực như cúp No.1, Daesang hay kỷ lục bán vé concert, nhưng quá trình thực hiện thì vô cùng rắc rối, không chỉ có một con đường duy nhất nữa. Dù cố gắng làm fan service trong fansign thì độ phổ biến và thảo luận cũng chưa chắc đã cao được bằng một hành động đáng yêu bất ngờ. Người chăm chỉ tập luyện nghiêm khắc quản lý bản thân có thể chỉ vì ngoại hình, vì một nét mặt lơ đãng, vì một bài viết hot đầy vô lý nào đó mà khi live stream không đọc được một câu bình luận thân thiện; còn người lười biếng mưu mô ngấm ngầm hất hằm sai khiến lại có thể chỉ vì may mắn, thuận buồm xuôi gió nhận được đủ mọi yêu mến mà chẳng ai phát hiện.

Park Jisung tốn mất một thời gian rất dài để quen với cuộc sống không còn thưởng phạt phân minh nhân quả rõ ràng, hắn tự giáo dục bản thân: làm người hiền lành, làm người nỗ lực, coi kết quả như phần thưởng. Khi tự vấn bản thân muốn gì, hắn luôn thấy mê mang, cuối cùng nghĩ: phải sống thật tốt, đứng trên sân khấu hoạt động chăm chỉ vậy là được rồi.

Hắn không biết có phải mọi idol đều có chung một kiểu mê mang đó, cuộc sống riêng tư của các thành viên trong nhóm hắn rất phóng túng, hắn lờ mờ biết thế nhưng chưa bao giờ hỏi, cũng không thể nào hiểu rốt cuộc họ nghĩ như thế nào, điều họ muốn chỉ có vậy thôi sao?

Khi nhóm mới dính scandal Park Jisung từng lo lắng mang tính tượng trưng, nhưng sau khi biết chân mình bị thương không thể phục hồi như trước được nữa, hắn chỉ thấy lòng trống trải, lúc này ngay cả đứng trên sân khấu hoạt động chăm chỉ cũng chẳng làm nổi, nếu mục tiêu trong đời chỉ còn lại sống thật tốt, vậy có còn được coi là cuộc sống không?

Giờ này nhìn Chung Thần Lạc và Nhuyễn Nhuyễn, lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được khát vọng mãnh liệt và bình yên hạnh phúc như thế này. Hắn nghĩ thầm: sống thật tốt cũng rất ổn. Cùng họ sống thật tốt, đây chính là điều hắn muốn.

Sau khi Nhuyễn Nhuyễn ngủ, mỗi ba đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán bé rồi im lặng rời khỏi phòng.

Chung Thần Lạc dẫn Park Jisung vào phòng ngủ của mình, lấy bàn chải khăn mặt và quần áo ngủ cho hắn. Mặc dù phòng tắm nhà Chung Thần Lạc rất rộng nhưng hai người vẫn lần lượt tắm gội rửa mặt đánh răng giống sáu năm trước ở căn hộ đơn mà Chung Thần Lạc thuê.

Chung Thần Lạc thu dọn xong đi ra ngoài thấy Park Jisung lại đứng ngắm trăng trước cửa sổ sát sàn, cậu khẽ bước tới, ôm lấy Park Jisung từ sau lưng.

Park Jisung quay lại hôn cậu, hai người hôn nhau đến ngạt thở, cùng cởi quần áo của nhau ra.

Park Jisung thường xuyên vận động mạnh nên cơ thể luôn gầy, có đủ hết cơ ngực cơ bụng bắp tay, ngày xưa hắn chưa bao giờ ngại cởi đồ trước mặt Chung Thần Lạc, thậm chí có lúc còn cố tình làm thế để dụ dỗ. Nhưng dạo này hắn thấy mình dưỡng thương béo lên nên rất ngại, lúc cởi quần áo còn hơi tránh. Hành động thẹn thùng này kích thích Chung Thần Lạc càng thêm hứng khởi, đè người xuống giường, nhanh chóng thành thạo lột quần hắn quăng đi.

Dưới sàn nhà phát ra một tiếng cốp, Chung Thần Lạc giật mình, ngoảnh đầu nhìn về phía âm thanh: "Điện thoại của em à?"

Lúc này Park Jisung cũng chẳng quan tâm xấu hổ, ngang ngược xoay mặt cậu lại: "Kệ nó." Rồi tiếp tục hôn.

Hết chương 06.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sungchen