18 - Thích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thành Huấn đã ngừng xe ở bên ngoài nhà Kim Thiện Vũ từ sớm, hiện tại bọn họ còn đang yêu đương bí mật, cho nên hắn cũng không ngừng xe ngay trước cửa mà là ngừng phía cuối đường, ở dưới bóng cây.

Vừa rồi, Kim Thiện Vũ có nhắn tin cho hắn, bảo là phải ở trong nhà thêm một lát mới ra ngoài được, hắn trả lời lại một câu rằng không vội.

Trong lúc chờ đợi Kim Thiện Vũ, hắn xoay chuyển chiếc nhẫn trên ngón tay, chính là chiếc nhẫn bạc mà Kim Thiện Vũ tặng hắn.

Vừa nãy trước lúc tan tầm, thằng bạn thân Tề Minh Triết vừa lúc đi ngang qua công ty nên đi lên tìm hắn, muốn rủ hắn cùng đi quán bar qua năm mới.

Hắn bảo không đi, vì đã có hẹn với Kim Thiện Vũ rồi.

Tề Minh Triết thật ra có biết hắn và Kim Thiện Vũ đang yêu đương, tiện hì hì cười nói: "Có người yêu đúng là ghê gớm, dính nhau chặt quá."

Nhưng còn chưa kịp nói dứt câu, hắn ta lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Phác Thành Huấn, biểu tình kia trông chẳng khác nào gặp quỷ giữa ban ngày.

"ĐM." Tề Minh Triết bắt lấy tay hắn ngó trái ngó phải: "Lão Phác sao cậu còn mang cả nhẫn thế, lợi hại thật, Kim Thiện Vũ cho cậu uống mê hồn canh gì vậy."

Hắn không thích nghe câu này, cau mày liếc Tề Minh Triết một cái: "Cái gì mê hồn canh, không phải chỉ là chiếc nhẫn thôi sao, em ấy mua chơi."

"Thôi dẹp đi, hai người lại không phải học sinh cấp ba, còn mua nhẫn chơi, mặc kệ nó có đáng tiền hay không, gặp tớ nếu bị bạn gái đưa nhẫn cho, tớ nhất định sẽ lập tức bỏ chạy." Tề Minh Triết nói.

Tề Minh Triết nghĩ nghĩ, lại mang vẻ mặt kỳ quái nhìn Phác Thành Huấn: "Cậu với Kim Thiện Vũ, chắc sẽ không chuẩn bị ổn định luôn đấy chứ?"

Phác Thành Huấn lắc lắc đầu: "Vẫn chưa đến bước đó. Nhẫn cũng không phải em ấy đưa cho tớ, là tớ hỏi xin em ấy."

Nói xong, hắn cũng mặc kệ Tề Minh Triết bị sốc mạnh chỉ vì câu nói đó của hắn, không chút khách khí mà bảo hắn ta biến ra khỏi văn phòng.

Bởi vì hắn phải tan tầm, phải đi hẹn hò với Kim Thiện Vũ.

.

Nhưng lúc hắn đến nơi vẫn chưa thấy Kim Thiện Vũ ra ngoài nên đành ngồi ở trong xe yên tĩnh chờ đợi.

Gió đêm lạnh lẽo lướt vào từ khe hở cửa sổ xe, xua tan cảm giác ngột ngạt ở bên trong, hắn đặt một bàn tay lên tay lái, lại nghĩ tới câu mà Tề Minh Triết hỏi hắn ban nãy, hỏi hắn có phải chuẩn bị ổn định với Kim Thiện Vũ hay không.

Kỳ thật, hắn cũng không biết.

Hắn và Kim Thiện Vũ bắt đầu yêu đương sau một lần ngoài ý muốn, tính đến bây giờ cũng chỉ hơn hai tháng ngắn ngủi, nói gì thì cũng còn quá sớm.

Nhưng cũng là trong hai tháng ngắn ngủi này, cảm xúc của hắn đối với Kim Thiện Vũ đã bắt đầu thay đổi.

Khi hắn nhìn thấy Kim Thiện Vũ, tâm tình luôn trở nên rất tốt, đến lúc về nhà bồi bố mẹ ăn cơm, bố mẹ lại nhắc đến đề tài muôn thuở, nhắc đến chuyện hôn nhân của hắn, nhắc đến chuyện xem mắt, hắn không nói lời nào, chỉ xem như không nghe thấy, nhưng trong lòng lại hiện ra gương mặt của Kim Thiện Vũ.

Hắn không còn là thiếu niên ngây ngô mới lớn, hắn rất rõ rằng, hắn đã bắt đầu thích Kim Thiện Vũ, điều này trái lại làm hắn có chút bối rối, giống như có chuyện gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Bởi vì cảm giác thích này của hắn, so với tình yêu mãnh liệt của Kim Thiện Vũ thì thật sự là ít ỏi, không đáng để nhắc tới.

Hắn trời sinh lãnh tình, rất khó chìm đắm vào tình yêu.

Hồi tốt nghiệp đại học, lúc Phó Giai Thụy nói lời chia tay với hắn cũng từng oán trách hắn, nói hắn vĩnh viễn sẽ không mất khống chế, cũng sẽ không ghen, hoàn mỹ tựa như một người bạn trai giả, ban đầu có lẽ sẽ cảm thấy ngọt ngào, nhưng ở chung lâu rồi, sẽ chẳng có ai chịu nổi việc yêu đương với một cái người máy.

Hắn cũng không phủ nhận điều này.

Hắn cũng biết đây là khiếm khuyết của chính mình.

Hắn không xác định Kim Thiện Vũ có thể chịu đựng được điểm yếu này của hắn hay không, hay là sẽ giống như Phó Giai Thụy, ở chung lâu rồi, một ngày nào đó sẽ bùng nổ.

Nhưng Phác Thành Huấn lại nhìn chiếc nhẫn bạc nhỏ trên ngón tay mình.

Hắn nghĩ, nếu Kim Thiện Vũ ngỏ ý muốn cùng hắn tiến tới hôn nhân, hắn cũng rất khó mở lời từ chối.

Lúc Kim Thiện Vũ vẫn chưa trở thành người yêu của hắn, hắn đã rất khó từ chối Kim Thiện Vũ rồi.

Ngay cả việc hút thuốc, hắn cũng cai vì Kim Thiện Vũ, bởi vì Kim Thiện Vũ rất dễ bị viêm họng, chịu không được mùi khói thuốc, mà Kim Thiện Vũ thì hay thường xuyên tới văn phòng tìm hắn, cuối tuần cũng sẽ rủ hắn đi ra ngoài chơi.

Thế nên, dù Kim Thiện Vũ chưa nói cái gì, hắn vẫn là không nói một lời mà cai thuốc lá, hoàn toàn loại trừ khả năng Kim Thiện Vũ sẽ hít phải khói thuốc.

Đối với hắn mà nói, Kim Thiện Vũ vẫn luôn có chút đặc biệt, không giống với người bạn thân như Tề Minh Triết, Kim Thiện Vũ giống như một đứa trẻ bước nhầm vào thế giới của hắn vậy, nên hắn lúc nào cũng đối xử tốt với Kim Thiện Vũ một chút.

Có lẽ hắn không thể trao cho Kim Thiện Vũ một tình yêu trọn vẹn, nhưng hắn sẽ làm một người yêu đủ tư cách.

.

Phác Thành Huấn ngồi trong xe đợi thêm năm phút, Kim Thiện Vũ mới từ trong nhà đi ra.

Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc, làm nổi bật làn da trắng sáng của cậu, tựa như vị mỹ nhân được làm bằng sứ, từ trong bóng đêm chạy chậm đến gần.

Mà Phác Thành Huấn thì từ giây phút Kim Thiện Vũ xuất hiện trong tầm mắt, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra rằng, vẻ mặt của hắn đã trở nên nhu hoà hơn.

Hắn trước tiên giúp Kim Thiện Vũ mở ra cửa xe, còn Kim Thiện Vũ thì nhanh như chớp chui vào.

"Bên ngoài lạnh thật đấy."

Kim Thiện Vũ ngồi xuống ghế phụ, cậu chà xát tay, nhìn Phác Thành Huấn cười cười, bởi vì phải đi một đoạn đường nên chóp mũi cậu có chút đỏ.

Phác Thành Huấn nắm lấy tay cậu, ủ ấm bằng nhiệt độ cơ thể mình, lại cầm đồ ăn vặt và đồ uống lúc nãy đã mua đưa cho cậu.

"Đi thôi, đưa em đi xem phim." Hắn nói.

Tết Nguyên Đán năm nay trình chiếu một bộ phim có diễn viên mà Kim Thiện Vũ thích đóng chính, Kim Thiện Vũ đã sớm nói muốn xem.

Kim Thiện Vũ ôm ly trà sữa uống một ngụm, gật gật đầu.

Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Phác Thành Huấn không nhịn được quay sang nhìn cậu, lại tiếp tục nhìn cậu.

Kim Thiện Vũ đã nhận ra, sờ sờ mặt của mình: "Làm sao vậy, trên mặt em bị dính cái gì sao?"

Phác Thành Huấn lắc lắc đầu, hắn rất bình tĩnh trả lời: "Không có, chỉ là mấy ngày không gặp, có chút nhớ em."

Kim Thiện Vũ đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị liêu trúng rồi.

Cậu sắp nếm không ra vị ngọt của trà sữa mất.

Lúc Phác Thành Huấn lái xe rẽ qua một con đường khác, cậu nhắm mắt, đột nhiên nói với Phác Thành Huấn: "Nếu không đừng đi xem phim nữa."

"Sao thế?" Phác Thành Huấn thả chậm tốc độ xe.

Kim Thiện Vũ dùng ngón tay cọ xát thân ly trà sữa, nhỏ giọng đáp: "Bởi vì em cũng nhớ anh."

Cậu bất chấp tất cả, lại bổ sung một câu.

"So với đi xem phim, em càng muốn anh ôm em."

Cái ôm này rốt cuộc là đơn thuần đắp chăn bông trò chuyện, hay là làm vài chuyện không hợp với trẻ em, hiển nhiên là Phác Thành Huấn có cách hiểu riêng của hắn.

Hắn nhìn nhìn Kim Thiện Vũ, chuyển động tay lái, chuyển sang đường khác.

Hắn cũng không nói gì, chỉ dẫm xuống chân ga, tăng nhanh tốc độ xe.

Đến lúc bước vào biệt thự, khi vẫn còn ở chỗ cầu thang, hắn đã ôm lấy Kim Thiện Vũ mà hôn, chiếc áo len màu xanh ngọc của Kim Thiện Vũ bị vén lên cao, lộ ra làn da trắng sáng như ngọc dương chi ở bên dưới, chỉ mới niết nhẹ đã hiện lên vệt đỏ.

Hắn vừa hôn môi vừa ôm Kim Thiện Vũ đi lên lầu.

Đêm cuối cùng trước thềm năm mới, hai người đều làm một lần ở trong phòng tắm và trên giường.

Sau khi xong việc, Kim Thiện Vũ nằm ghé lên ngực Phác Thành Huấn, khóe mắt và chóp mũi đều có chút hồng, nơi khoé mắt còn lưu lại chút hơi nước, hơn một tuần không gặp mặt, Phác Thành Huấn làm có chút mạnh bạo, vừa nãy cậu còn rất không có tiền đồ mà khóc ra.

"Anh dùng sức quá, làm em suýt nữa cảm thấy eo của em muốn gãy luôn."

Cậu rầm rì giận dỗi với Phác Thành Huấn.

Phác Thành Huấn cười trêu cậu: "Nhưng rõ ràng là em không cho anh dừng."

Kim Thiện Vũ tức giận mà cắn hắn một ngụm.

"Anh lựa lúc đó hỏi em, ai mà bảo dừng lại được." Kim Thiện Vũ thở phì phì.

Phác Thành Huấn nhẹ cong khóe môi, không nói gì mà chỉ hôn lên trán cậu.

.

Đêm nay, Kim Thiện Vũ tất nhiên là ngủ lại bên này.

Có lẽ là vì vừa rồi đã quá mệt mỏi, cậu nằm trong lòng Phác Thành Huấn, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở mềm nhẹ dài lâu.

Phác Thành Huấn lại chưa buồn ngủ.

Hơn một tuần nay, hắn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, bên giường trống rỗng, ngay cả căn phòng cũng quá mức tĩnh lặng.

Hắn đã quen cùng Kim Thiện Vũ kề gối mà ngủ nên vừa trở lại trạng thái một mình lại thấy không thích ứng.

Hiện giờ, Kim Thiện Vũ đang nằm trong lòng hắn, hắn mới cảm giác được ấm áp.

Hắn cầm điện thoại nhìn bản ghi chú, ngày mai hắn không có việc, Kim Thiện Vũ cũng nghỉ, hắn thầm nghĩ, ngày mai có thể mang Kim Thiện Vũ đi trượt tuyết, lần trước Kim Thiện Vũ có nói muốn đến chơi.

Nhưng hắn không ngờ rằng, đến nửa đêm, Kim Thiện Vũ lại đột nhiên lên cơn sốt, còn liên tục nôn mửa và đau bụng, sau đó được hắn khẩn cấp chở đến bệnh viện.

Ngày đầu tiên của năm mới, Kim Thiện Vũ không thể đi đâu mà phải nằm trong phòng bệnh cả ngày.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net