22 - Gọi lão công.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem xong buổi biểu diễn, trời cũng đã khuya, trên đường trở về, Phác Thành Huấn lái xe, Kim Thiện Vũ khoác tấm thảm nhỏ, trong xe lại ấm áp, không bao lâu cậu đã ngủ rồi.

Lúc về đến nhà, Phác Thành Huấn cũng không có đánh thức cậu mà chỉ ôm cậu xuống xe, Kim Thiện Vũ mơ mơ màng màng cảm giác được động tĩnh, mí mắt lại mở không ra, nhập nhèm hỏi: "Về nhà rồi ạ?"

Phác Thành Huấn một tay đỡ cậu, một tay ấn mở khóa vân tay.

"Ừ, về rồi."

Hắn ôm Kim Thiện Vũ vào cửa, thấy Kim Thiện Vũ buồn ngủ đến không nhìn rõ đông tây nam bắc, lại giúp Kim Thiện Vũ cởi quần áo, ôm cậu đi tắm rửa.

Mãi đến khi cả người đã ngâm vào bồn tắm, Kim Thiện Vũ mới tỉnh táo hơn chút, cậu dựa vào ngực Phác Thành Huấn, cũng chẳng muốn động đậy, mềm như bông để mặc Phác Thành Huấn đùa nghịch, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo cúi đầu thì cúi đầu.

Nhưng chờ tắm rửa xong, cậu lại tỉnh hẳn, sâu ngủ đều chạy hết, cậu liền nằm sấp trên giường chơi di động.

Bộ phim mà cậu đang theo dõi vừa ra tập mới, trong phim có một nhân vật mà cậu rất thích sẽ bị chết trận trong tập này, tuy đã sớm dự đoán sẽ có kết cục như thế, nhưng lòng cậu vẫn thấy khó chịu muốn chết, đi tới khu bình luận cùng những người khác ôm đầu khóc rống.

Phác Thành Huấn cũng không phải có ý muốn nhìn lén Kim Thiện Vũ đang làm gì.

Hắn và Kim Thiện Vũ trước khi ngủ vẫn thường chuyện ai nấy làm.

Nhưng vì Kim Thiện Vũ đang dùng ipad xem phim, đến lúc cậu dừng lại phát làn đạn, phông chữ vừa to vừa rõ hơn cả chữ trên di động, nên khi Phác Thành Huấn quay sang muốn nói gì đó với cậu, lại vô ý nhìn thấy dòng bình luận của Kim Thiện Vũ đang lướt qua trên màn hình.

"Lão công của tui sao lại không còn nữa, lão công của tui đang yên đang lành mà, nhà sản xuất mau trả lại tui ( khóc lớn )!"

Phác Thành Huấn sắc mặt rất lạ.

Hắn cũng không làm quân tử nữa, nghiêng đầu sang chỗ Kim Thiện Vũ, nhìn vào.

Chỉ thấy, tập phim vẫn còn đang chiếu trên màn hình, người mà Kim Thiện Vũ gọi lão công chính là một tiểu thịt tươi đang nổi gần đây, Phác Thành Huấn chỉ có chút ấn tượng về gương mặt nhưng lại không nhớ rõ tên.

Tiểu thịt tươi này lớn lên cũng không tệ lắm, trên người mặc áo giáp bạc, lúc chết trận sa trường là bị một mũi tên bắn xuyên tim, rõ ràng trên mặt vấy bẩn vết máu, tóc dài rối tung, còn bị lăn từ trên lưng ngựa xuống đất, nhưng lại mang đến một vẻ đẹp đau thương.

Kim Thiện Vũ xem mà thút thít mãi.

Phác Thành Huấn trơ mắt nhìn cậu lại phát một câu: "Nghịch tặc, dám cả gan đánh lão công của ta! Ngày mai sẽ thiến các ngươi!"

Phác Thành Huấn giật giật khóe miệng.

Thật ra hắn cũng biết Kim Thiện Vũ thích không ít người, trái một cậu Hàn Uy, phải một vị Triệu Diệp Châu, ngoài ra còn có 108 cái đầu tường.

"Phim này đẹp không?" Hắn lạnh căm căm hỏi.

"Đẹp a." Hai mắt Kim Thiện Vũ vẫn còn dính trên màn hình, vừa thấy nhân vật mà cậu thích lại gục chết ở trong lòng địch thủ, cậu vừa cắn răng vừa đau lòng đến run rẩy, căn bản không rảnh quan tâm đến Phác Thành Huấn.

Mãi hơn mười phút sau, nhạc cuối phim cũng hát xong rồi, cậu mới nhớ tới bên cạnh còn nằm một người.

Cậu ngẩng đầu, vừa định hỏi Phác Thành Huấn muốn nói cái gì thì lại phát hiện Phác Thành Huấn đang dùng ánh mắt sâu kín nhìn cậu.

"Anh làm gì lại nhìn em như thế?" Cậu kỳ quái hỏi.

Phác Thành Huấn khép sách lại, chậm rãi đáp: "Không có gì, anh chỉ là đang nghĩ em có mấy cái lão công, còn anh thì xếp hàng thứ mấy."

Kim Thiện Vũ sửng sốt, lập tức nhận ra lúc cậu đang phát hoa si thì bị Phác Thành Huấn nhìn thấy.

Cậu nhanh chóng bào chữa cho bản thân: "Em là gọi nhân vật chứ không phải gọi diễn viên đó, em thấy anh diễn viên này là một......"

Phác Thành Huấn căn bản không quan tâm cậu là gọi nhân vật hay người thật gì cả.

Hắn nắm lấy eo Kim Thiện Vũ, kéo người nửa ôm vào lòng, dùng ngón tay vuốt ve đôi môi của Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ chưa kịp nói hết câu đã bị đổ ở cổ họng.

Rõ ràng những chuyện còn hơn thế cũng đã trải qua không biết bao nhiêu lần, nhưng khi Phác Thành Huấn sắc tình mà ấn xuống môi dưới của cậu, ánh mắt nặng nề mà nhìn cậu như vậy, cậu lại bỗng nhiên đỏ mặt.

Cậu nghe thấy Phác Thành Huấn nói: "Em cũng chưa từng gọi anh là lão công."

Lời này cũng không phải trách cứ, chỉ mang theo chút ý trêu ghẹo, thanh tuyến trầm thấp tựa như đàn cello, du dương truyền vào lỗ tai.

Mặt Kim Thiện Vũ càng đỏ hơn.

Cậu và Phác Thành Huấn ở trên giường tuy rằng phóng khoáng, nhưng ở chuyện xưng hô vẫn tương đối bảo thủ, cậu hoặc là gọi tên Phác Thành Huấn hoặc là gọi ca, còn lão công thì thật đúng là chưa gọi bao giờ.

Nhưng Phác Thành Huấn hiển nhiên là đối với danh xưng này cảm thấy hứng thú.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng thăm dò vào giữa môi Kim Thiện Vũ, nghiền ngẫm hỏi: "Không gọi ra miệng được?"

Kim Thiện Vũ lúng túng gật đầu.

Nhưng Phác Thành Huấn lại không buông tha cho cậu.

Phác Thành Huấn rút ngón tay ra, thay đổi tư thế khác, thong thả ung dung mà cởi bỏ quần áo cậu.

"Nhưng anh muốn nghe." Phác Thành Huấn hôn lên cổ cậu: "Em đều đã gọi người khác, tại sao lại không gọi anh?"

Hắn vừa nói, vừa di chuyển xuống dưới, từ xương quai xanh, đến ngực, cuối cùng đến bụng dưới.

Kim Thiện Vũ hít sâu một ngụm khí lạnh: "Cái gì người khác, đó chỉ là một cái nhân vật, người trong sách hiểu không......"

Nhưng cậu còn chưa kịp dứt lời, Phác Thành Huấn đã ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Nhìn đến mức trái tim Kim Thiện Vũ lại không biết cố gắng mà đập bình bịch.

Có câu khêu đèn ngắm mỹ nhân, lời này đúng là chẳng sai.

Phác Thành Huấn ngẩng đầu nhìn cậu, sườn mặt bị ánh đèn mạ lên một tầng sáng vàng ấm, hàng mi đen nhánh, đôi mắt thanh lãnh hoàn toàn hòa tan, hắn đẹp tựa như một yêu tinh trong sách cổ vậy.

Kim Thiện Vũ nào chịu nổi.

Mệnh cũng có thể cho hắn, huống chi là cái danh xưng.

Cậu lập tức khuất phục, đỏ mặt, nhỏ giọng gọi: "Lão công."

Phác Thành Huấn thấp giọng cười một tiếng.

"Ngoan."

Sau đó hắn cúi đầu, tận tâm tận lực mà phục vụ Kim Thiện Vũ một lần.

Cuối cùng, lúc hắn đi súc miệng, Kim Thiện Vũ hãy còn nằm ở trên giường, giống một con rùa đen bị lật mai, sảng đến hồn phách muốn bay luôn.

Quá xấu rồi, cậu vô cùng đau đớn nghĩ, Phác Thành Huấn chẳng đứng đắn gì cả.

Nhưng cậu thật sự là quá TM thích.

.

Bởi vì đêm qua đã túng dục quá độ, ngày hôm sau Kim Thiện Vũ liền danh chính ngôn thuận mà ngủ nướng.

Phác Thành Huấn ngược lại thì lôi đả bất động đúng giờ đi làm, không hề có chuyện vì đây là công ty của hắn mà tùy ý xằng bậy.

Kim Thiện Vũ nằm trên giường mãi tới giữa trưa, bữa sáng còn được dì Tô mang vào phòng.

Đến 11 giờ, di động của cậu vang lên, cậu cũng không nhìn màn hình, vừa cầm lấy đã đặt ở bên tai.

"Alo, ai vậy?" Giọng cậu nói chuyện vẫn còn trầm khàn.

Bên kia điện thoại trầm mặc hai giây.

"Con trai, giọng con làm sao vậy, bị cảm hả?"

Kim Thiện Vũ lập tức giật mình, từ trên giường bật dậy.

Đầu kia điện thoại chính là mẹ cậu.

Cậu ngồi dậy lại khụ khụ: "Dạ, không phải, không có cảm, tại hôm qua con ngủ không ngon thôi."

Còn về nguyên nhân của việc ngủ không ngon thì không nói được.

Tà Uyển Như nữ sĩ nhìn cửa chung cư bị đóng chặt.

Thật ra bà cũng không cần cái gì, bất quá là sáng nay ra ngoài có việc, lúc quay về có đi ngang qua chung cư của Kim Thiện Vũ nên tiện đường đến thăm con trai.

Hôm qua, bà cũng có nói chuyện với Kim Thiện Vũ, biết hôm nay Kim Thiện Vũ được nghỉ, theo lý thì cậu hẳn là đang ở nhà, đặc biệt là nghe thấy giọng Kim Thiện Vũ giống như vừa mới rời giường nữa.

Nhưng Tà Uyển Như là ai chứ, là kẻ tinh tường đã trải qua sóng gió vài chục năm rồi.

Thấy chính mình ấn chuông cửa nửa ngày lại không có ai mở cửa, bà theo bản năng mà bắt đầu lấy làm lạ.

"Mẹ tìm con làm gì vậy, mẹ?" Kim Thiện Vũ ở trong điện thoại hỏi.

Tà Uyển Như bình tĩnh nhẹ nhàng nói: "Mẹ cũng không có chuyện gì, chỉ là bộ sườn xám lần trước con đặt may cho mẹ ấy, dì Nguyễn của con cũng rất thích, muốn hỏi con cửa hàng của nhà thiết kế kia."

"À." Kim Thiện Vũ thở phào: "Mẹ chờ con chút, con đi tìm giùm mẹ."

"Không vội." Tà Uyển Như cười tủm tỉm: "Con trai, con có ở nhà không, mới ngủ dậy à?"

Kim Thiện Vũ xuống giường, đi rót cho mình một ly nước.

Cậu thuận miệng trả lời: "Dạ, con vừa mới dậy, hôm nay không đi làm nên ngủ dậy trễ chút."

Tà Uyển Như nhướng mày, cảm thấy chuyện này đúng là kỳ lạ.

Bà lại ấn chuông cửa một tiếng.

Hay thật, vẫn là không có ai đi ra mở cửa.

"Con đang ở chung cư của con sao?" Bà lại xác nhận với Kim Thiện Vũ lần nữa.

Kim Thiện Vũ uống ngụm nước, có chút chột dạ.

Chuyện cậu và Phác Thành Huấn ở chung, cậu vẫn chưa có nói với trong nhà.

Với ánh mắt tinh tường của bố mẹ cậu, có lẽ nhất thời sẽ bị quan hệ anh em tốt của cậu và Phác Thành Huấn che mắt, nhưng qua thời gian dài rồi chắc chắn sẽ phát hiện không đúng.

Lúc đó thì chẳng còn gì để nói, cậu trực tiếp mang theo Phác Thành Huấn đến tam đường hội thẩm là xong.

Cậu nuốt xuống ngụm nước, lạy ông tôi ở bụi này, đáp: "Đúng vậy, con không ở chung cư thì còn ở đâu nữa."

Tà Uyển Như cười lạnh một tiếng, thong thả nói: "Vậy tốt, con đi ra mở cửa đi, mẹ đang ở trước cửa chung cư của con đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net