24 - Bốn năm trước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối Kim Thiện Vũ đi ngủ, nhớ đến chuyện xuất quỹ với bố mẹ vẫn là cảm thấy khẩn trương ít nhiều.

Tuy bố mẹ cậu rất cởi mở, nhưng giấy cửa sổ bị đâm thủng với không bị đâm thủng, rốt cuộc vẫn là hai chuyện khác nhau.

Cậu nằm bên cạnh Phác Thành Huấn, sờ sờ cánh tay Phác Thành Huấn lại sờ sờ ngực Phác Thành Huấn, cậu nhớ tới một vài chuyện, muốn nói với Phác Thành Huấn, nhưng cuối cùng lại nuốt vào bụng.

Phác Thành Huấn đã nhận ra, hỏi cậu: "Sao thế?"

Kim Thiện Vũ rũ mắt: "Không có gì."

Cậu trở mình, vờ như rất buồn ngủ, nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy đi làm."

Phác Thành Huấn nhìn bóng dáng cậu vài lần, cứ cảm thấy tâm tình Kim Thiện Vũ không tốt lắm, nhưng lại cảm thấy có lẽ cậu đang căng thẳng vì mấy ngày nữa về nhà sẽ thẳng thắn.

Hắn trấn an mà vỗ về lưng Kim Thiện Vũ. 

"Đừng sợ, anh sẽ bồi em về." Hắn lại nói với Kim Thiện Vũ: "Nếu em không muốn nói với bố mẹ cũng không sao, không nói thì không nói."

Kim Thiện Vũ bị hắn hôn mà bên tai nhũn ra.

Phác Thành Huấn vừa dùng ngữ khí dỗ dành này nói với cậu, cậu liền mụ mị đầu óc mà tìm không ra bắc.

Cậu xoay người lại, tuy biết rõ giả thiết này là không có khả năng xảy ra, nhưng vẫn là hỏi Phác Thành Huấn: "Nếu như bố mẹ em thật sự không đồng ý, đòi đuổi em ra khỏi nhà thì làm sao bây giờ?"

Phác Thành Huấn vuốt ve gò má cậu, nghiêm túc đáp: "Vậy em vẫn còn có anh. Về sau ngày lễ ngày tết, anh sẽ cùng em quay về cầu xin bố mẹ, một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ mềm lòng thôi."

Kim Thiện Vũ không nói chuyện.

Ánh mắt cậu dịu dàng nhìn Phác Thành Huấn, giờ phút này đôi mắt cậu cực kỳ giống nai con trong rừng rậm, hoàn toàn ỷ lại và tín nhiệm. 

Thật sự thì, cậu chỉ muốn làm nũng với Phác Thành Huấn thôi.

Nhưng khi Phác Thành Huấn nghiêm túc nói sẽ làm chỗ dựa cho cậu, sẽ luôn ở bên cạnh cậu, trái tim cậu lại cảm thấy như muốn tan chảy.

Cậu nâng tay lên, choàng lấy cổ Phác Thành Huấn kéo xuống, hôn chụt một cái.

"Được, nếu như em bị bố mẹ đuổi ra ngoài, sẽ đổ thừa tại anh đó nha." Cậu nhìn Phác Thành Huấn cười.

*

Hai người lại trò chuyện với nhau một lúc, trong phòng ngủ mới tắt đèn.

Phác Thành Huấn rất nhanh đã ngủ say.

Nhưng Kim Thiện Vũ lại bởi vì lúc chiều uống cà phê nhiều quá, có chút mất ngủ.

Trong đầu cậu tựa như đèn kéo quân mà hiện lên một ít chuyện cũ.

Vừa rồi, cậu vẫn luôn sờ trên người Phác Thành Huấn, kỳ thật là bởi vì nhớ tới năm đó lúc Phác Thành Huấn xuất quỹ, bị trong nhà đánh không nhẹ.

Đến tận bây giờ, cậu vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện lúc đó.

Phác Thành Huấn là trước lúc tốt nghiệp đại học đi thẳng thắn với người trong nhà, sau hơn một năm hắn và Phó Giai Thụy yêu nhau, hắn liền xuất quỹ với gia đình.

Phác gia đương nhiên không đồng ý, nhưng Phác Thành Huấn ngoan cố không chịu cúi đầu, không chỉ bị cắt nguồn kinh tế, còn bị bố hắn đánh vào bệnh viện.

Toàn bộ quá trình có thể nói là thảm thiết.

Khi đó, Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn còn chưa tính là bạn thân, nhưng vẫn biết được tin tức này, nghĩ cách tìm được phòng bệnh của Phác Thành Huấn.

Lúc đó cũng là mùa đông, trong phòng bệnh chỉ có mỗi mình Phác Thành Huấn, người bị quấn băng vải ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, vết thương trên mặt hắn vẫn chưa lành, còn mặc đồng phục bệnh nhân, tuy không tới mức sa sút, nhưng người cũng gầy ốm tái nhợt.

Hắn thấy Kim Thiện Vũ lại đây, rất ngạc nhiên, nhưng thấy Kim Thiện Vũ ở trước mặt hắn rớt nước mắt, lại càng giật mình.

Kim Thiện Vũ đến bây giờ còn nhớ rõ, Phác Thành Huấn vừa rút khăn giấy cho cậu lau mặt, vừa nghi hoặc hỏi cậu: "Cậu khóc cái gì?"

Đúng vậy, cậu khóc cái gì đây.

Phác Thành Huấn lại không phải vì cậu mà xuất quỹ, cũng không phải vì cậu mà bị ăn đánh, chuyện này từ đầu tới đuôi đều không liên quan đến cậu, cậu bất quá là một người qua đường Giáp đứng xem mà thôi.

Nhưng vừa nhìn thấy vết thương trên người Phác Thành Huấn, cậu lại khổ sở đến không thốt lên lời.

Cậu không có tư cách gì để đau lòng cho Phác Thành Huấn, nhưng cậu lại không khống chế được mà thấy khó chịu.

Đặc biệt là lúc cậu biết Phó Giai Thụy không có mặt ở trong nước, mà lại đang ở nước ngoài đi nghỉ phép với gia đình.

Phác Thành Huấn riêng chọn lúc Phó Giai Thụy không có mặt, về nhà xử lý tất cả mọi chuyện.

Sau lại, cậu cũng có hỏi Phác Thành Huấn: "Tại sao anh không nói cho hắn? Anh vì hắn trả giá nhiều như vậy, hắn chắc chắn sẽ rất cảm động, ít nhất có thể trở về thăm anh."

Phác Thành Huấn nói: "Nói cho cậu ấy, cũng bất quá là làm cậu ấy phiền lòng với tôi, không cần thiết. Hơn nữa, thẳng thắn với người trong nhà cũng là quyết định của tôi, tôi nên tự mình gánh vác."

Kim Thiện Vũ nghe xong lại trầm mặc.

Cậu cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ, Phó Giai Thụy thật sự rất may mắn.

Mà chờ Phó Giai Thụy trở về, Phác Thành Huấn cũng thật sự không nói đến chuyện vào bệnh viện, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nói rằng hắn đã thẳng thắn với người trong nhà, hiện tại đã cắt đứt quan hệ, có lẽ phải qua mấy năm mới có thể hòa hoãn lại.

Từ đầu đến cuối, Phó Giai Thụy không hề biết Phác Thành Huấn đã trải qua những gì.

Nhưng Kim Thiện Vũ thì biết.

Trong lúc Phác Thành Huấn nằm viện, cậu lâu lâu lại chạy đến thăm.

Bởi vì lần đó, không chỉ mình Phó Giai Thụy không ở trong nước, mà ngay cả mấy người anh em tốt của Phác Thành Huấn cũng đều bị chuyện khác vướng chân, tuy cũng có tới thăm, cũng đi Phác gia giúp đỡ cầu tình, nhưng vừa đến nửa đêm, cả đám lại bước lên máy bay, lao tới vùng trời khác.

Chỉ còn lại mỗi Kim Thiện Vũ là rảnh rỗi nhất.

Vì thế, cậu thường xuyên mang theo món canh hầm mà đầu bếp nhà cậu nấu đến thăm Phác Thành Huấn, nói cho Phác Thành Huấn rằng bố mẹ cậu gần đây đều đang làm gì.

Khi đó, cậu thật sự là tâm vô tạp niệm.

Cậu làm tất cả đều không phải hy vọng xa vời rằng Phác Thành Huấn có thể thích cậu, mà chỉ đơn thuần hy vọng Phác Thành Huấn có ai đó ở bên.

Trong lòng cậu hiểu rất rõ rằng, không phải cậu đang đáp trả Phác Thành Huấn.

Phác Thành Huấn từ đầu đến cuối đều không cần cậu, càng chưa từng yêu cầu điều gì cả.

Là chính cậu không từ bỏ được.

Phác Thành Huấn không nợ cậu bất cứ thứ gì.

Cho nên, tuy rằng trong lúc Phác Thành Huấn nằm viện, cậu có thường xuyên đến thăm, nhưng chờ Phác Thành Huấn ra viện, cậu ngược lại tự giác mà rời xa Phác Thành Huấn.

Cậu giống như một NPC trong kịch bản vậy, ngắn ngủi phát huy hết tác dụng, chờ đến lúc vai chính trở lại, cậu liền lui xuống sân khấu.

Nhưng cũng có lẽ là vì lần tiếp xúc ở bệnh viện đó mà sau này Phác Thành Huấn ngược lại chủ động tìm cậu rất nhiều lần.

Chờ đến khi Phác Thành Huấn tốt nghiệp sắp được một năm, bọn họ mới thật sự trở thành bạn bè.

*

Kim Thiện Vũ chớp chớp mắt, nhìn trần nhà đen như mực.

Phác Thành Huấn xích mích với người trong nhà cũng đã là chuyện của bốn năm trước, hồi tưởng lại lại xa xôi giống như đã xảy ra cả một thế kỷ vậy.

Cậu lại nhìn Phác Thành Huấn đang nằm cạnh.

Đến tận hôm nay, cậu vẫn sẽ vì Phác Thành Huấn bị thương mà cảm thấy đau lòng, vẫn sẽ vì Phác Thành Huấn bị cô phụ mà canh cánh trong lòng.

Phó Giai Thụy mãi đến lúc chia tay, có lẽ cũng không biết mùa đông năm đó, Phác Thành Huấn đã xảy ra chuyện gì, bởi vì Phác Thành Huấn không để hắn nhận lấy bất cứ áp lực gì.

Chỉ những lúc thế này, Kim Thiện Vũ mới đặc biệt ghen tị với Phó Giai Thụy.

Bởi vì Phó Giai Thụy từng có được tất cả sự tốt đẹp từ Phác Thành Huấn, sau đó lại qua loa, khinh thường, mà vứt bỏ một người tốt như Phác Thành Huấn.

Kim Thiện Vũ ở trong chăn lặng lẽ nắm lấy tay Phác Thành Huấn.

Cậu đương nhiên biết ý tưởng lúc này của cậu rất kỳ lạ, nhưng cậu vẫn nghĩ, nếu lúc ấy người yêu của Phác Thành Huấn là mình thì tốt rồi.

Có lẽ, cậu không thể vì Phác Thành Huấn che mưa chắn gió, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không để Phác Thành Huấn đối mặt với áp lực từ gia đình một mình, cũng sẽ không để Phác Thành Huấn một mình ở bệnh viện dưỡng bệnh.

Cậu càng sẽ không ở giây phút cuối cùng, lựa chọn từ bỏ Phác Thành Huấn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net