34 - Khó dằn lòng được.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thiện Vũ mang theo bức ảnh và hai cái bao lì xì, cùng Phác Thành Huấn trở về biệt thự mà họ đang sống.

Trong lúc ăn Tết, cậu vẫn luôn ở chỗ của bố mẹ, nên vừa bước vào huyền quan, nhìn thấy phòng khách quen thuộc, cậu lại cảm giác có chút tưởng niệm.

Hai người lên lầu, tắm rửa, rồi lên giường nằm, Kim Thiện Vũ vẫn còn cầm tấm ảnh Phác Thành Huấn mặc đồ nữ hồi còn nhỏ mà nhìn tới nhìn lui.

Phác Thành Huấn rất khó hiểu: "Sao em lại thích tấm ảnh này thế?"

Hắn cũng không phải rất để ý về hắc lịch sử mặc đồ nữ, dù sao hắn từ nhỏ đã rất xinh đẹp.

Nhưng hắn thật sự nghĩ không ra bức ảnh này có gì đặc biệt, đáng giá để Kim Thiện Vũ yêu thích không thôi như thế.

Kim Thiện Vũ nói: "Bởi vì đáng yêu a, với lại đây là tấm duy nhất anh mặc váy, hiểu không? Bản giới hạn, toàn cầu chỉ có một."

Phác Thành Huấn đã hiểu.

Cái này cũng giống như lúc Kim Thiện Vũ chơi game muốn mua skin phiên bản giới hạn, vật phải hiếm mới quý.

Nhưng hắn không màng Kim Thiện Vũ kháng nghị, mạnh mẽ rút tấm ảnh khỏi tay của Kim Thiện Vũ.

"Có gì mà đẹp." Hắn nói: "Người thật đang ở chỗ này, còn xem ảnh chụp làm gì."

Kim Thiện Vũ dùng ánh mắt sâu kín nhìn hắn.

Nhìn loli đáng yêu quen rồi, giờ nhìn lại người đàn ông cao hơn 1 mét 8 đang nằm bên cạnh này, sao cậu lại cảm thấy có chút khó lòng đón nhận vậy.

Phác Thành Huấn không biết trong đầu Kim Thiện Vũ đang suy nghĩ cái gì, hắn ôm lấy Kim Thiện Vũ, để Kim Thiện Vũ nằm ghé lên người mình.

Hắn tập thể hình thường xuyên, mặc quần áo hiện gầy, cởi quần áo lại rắn chắc hữu lực, Kim Thiện Vũ tuy chỉ là một chàng trai thành niên, nằm ghé vào trên người hắn, hắn cũng không thấy cố hết sức.

Hắn hỏi Kim Thiện Vũ: "Hôm nay gặp bố mẹ anh rồi, em cảm thấy thế nào?"

Kim Thiện Vũ không nghĩ tới hắn lại đột nhiên hỏi cái này.

Cậu vẫn còn hơi căng thẳng mà sờ sờ ngực: "Lúc đầu em cũng thấy khẩn trương lắm, lúc đi vào suýt thì quên nên xưng hô thế nào, nhưng còn may hai bác đối xử với em vẫn giống như trước." Cậu nghĩ nghĩ, lại sửa miệng: "Hình như còn nhiệt tình hơn so với trước kia."

Phác Thành Huấn vuốt mái tóc của Kim Thiện Vũ: "Anh đã nói với em rồi, em chính là rất được người khác yêu mến."

Nếu bố mẹ hắn thật sự có ý kiến về Kim Thiện Vũ, hắn căn bản sẽ không mang Kim Thiện Vũ trở về để chịu ủy khuất.

Hắn lại đùa Kim Thiện Vũ: "Em nói suýt quên cách xưng hô, vậy em định xưng hô thế nào?"

Kim Thiện Vũ lần này không chịu nói chuyện, gương mặt hơi phiếm hồng.

Phác Thành Huấn cười cười, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn Kim Thiện Vũ.

Hai người môi dán môi, không làm động tác để tiến thêm một bước, nhưng dù chỉ nhĩ tấn tư ma thân mật như vậy, cũng mang lại cảm giác ôn tồn làm say mê lòng người.

Sau chốc lát, hai người bọn họ mới tách ra.

Phác Thành Huấn lại nhớ tới một chuyện khác.

Hắn hỏi: "Vừa nãy trước khi ra cửa, thằng nhóc Phác Tư Niên kia kéo em lại thì thầm cái gì vậy?"

Kim Thiện Vũ thoáng nhớ lại, rồi cười.

Cậu kỳ thật cũng rất thích cậu em họ này của Phác Thành Huấn, người thường luôn có cảm giác bao dung đối với người nhỏ hơn mình vài tuổi, huống chi Phác Tư Niên còn lớn lên có chút giống Phác Thành Huấn.

"Cậu ấy hỏi em sao lại thích anh. Cậu ấy nói trước kia tính tình của anh tệ lắm, cũng trông không giống như biết yêu đương, hỏi em làm sao lại bị anh lừa vào tay."

Phác Thành Huấn hừ lạnh: "Anh thấy thằng nhóc này là ngứa da, thiếu đánh."

Kim Thiện Vũ lại cười tủm tỉm mà nhéo nhéo mặt Phác Thành Huấn.

Chỉ nhìn bề ngoài, người khác đều cảm thấy Phác Thành Huấn sẽ không biết yêu đương, sẽ không biết dỗ dành.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Không có ai càng thấu hiểu dịu dàng như Phác Thành Huấn.

Cậu nói: "Em nói với cậu ấy, là em thích anh trước, thích thật lâu. Nhưng hình như cậu ấy không tin."

Vừa nói đến chỗ này, Phác Thành Huấn lại nhớ tới vấn đề nào đó đã bị hắn quên đi.

Bốn tháng trước, hai người bọn họ say rượu xảy ra quan hệ, Kim Thiện Vũ đã từng nói, từ hồi cấp ba cậu đã bắt đầu thích hắn.

Nhưng hắn hoàn toàn không nhớ rõ hắn đã đóng vai trò gì trong những năm cấp ba của Kim Thiện Vũ, hắn hỏi Kim Thiện Vũ, nhưng Kim Thiện Vũ lại không nói.

Sau đó, hai người tự nhiên mà bắt đầu yêu đương, hắn cũng bất tri bất giác quên mất chuyện này.

Hiện tại, hắn lại nhớ tới.

Hắn lại hỏi Kim Thiện Vũ một lần: "Cho nên, rốt cuộc là tại sao em lại thích anh? Sao anh không nhớ rõ anh có đi tìm em hồi em học cấp ba nhỉ?"

Thời gian quá xa xôi, hắn thật sự nhớ không rõ chi tiết của 6 năm trước.

Kim Thiện Vũ không nghĩ tới Phác Thành Huấn sẽ hỏi chuyện này.

Nhưng cậu cũng không có gì phải giấu giếm, lúc trước không nói, là bởi vì khoảng thời gian đó quá xấu hổ, nói ra cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

Cậu mỉm cười: "Thật ra cũng là mô tuýp cũ, hồi lớp 12 em cãi nhau với người nhà, một mình chạy ra ngoài, không mang theo ví tiền với điện thoại, kết quả liền gặp phải anh. Anh mua cho em lon ca cao nóng, bồi em ngồi thật lâu, cuối cùng lại chở em về nhà."

Cậu dịu dàng nhìn Phác Thành Huấn: "Sau đó, em liền hết thuốc chữa mà yêu anh luôn."

Có lẽ ban đầu chỉ là xao xuyến.

Nhưng sau kỳ thi lên đại học, nhân lúc Phác Thành Huấn vẫn chưa nghỉ hè, cậu lập tức ngồi xe đến trường đại học của Phác Thành Huấn, chỉ vì muốn xem buổi diễn thuyết của hắn, xem hắn chơi bóng một lần.

Rõ ràng chưa từng tham dự vào bất kỳ phân đoạn nào trong cuộc sống của Phác Thành Huấn, nhưng cậu lại cảm thấy mùa hè của năm đó vô cùng tốt đẹp, mà Phác Thành Huấn, người mang tình yêu này đến cho cậu cũng đặc biệt tốt đẹp.

Cậu không nhịn được cúi đầu, giống như làm nũng mà cọ cọ ở trên người Phác Thành Huấn.

Sau lại vào đại học, cậu thật sự được làm quen với Phác Thành Huấn, cậu không những không có tan vỡ hiện thực, mà còn thích Phác Thành Huấn hơn trước.

Phác Thành Huấn theo bản năng ôm lấy cậu, vẻ mặt lại có chút phức tạp.

Hắn không nghĩ tới nguyên nhân khiến Kim Thiện Vũ thích hắn lại đơn giản đến thế.

Cũng không phải sự bắt đầu này có gì đó không tốt.

Nhưng tình yêu thầm trời xui đất khiến mới sinh ra này, bình thường cũng không phải vì người trong cuộc đặc biệt thế nào, mà là bầu không khí kia, thời gian kia, tạo ra tất cả.

Có lẽ đổi lại là một người khác, cũng sẽ có kết quả tương tự.

Nếu ngày đó Kim Thiện Vũ gặp được không phải hắn, mà là một người khác đến an ủi cậu, đưa cậu về nhà, có lẽ Kim Thiện Vũ cũng sẽ vừa gặp đã thương, sẽ vì người nọ mà thi vào một trường đại học khác.

Sau đó, bọn họ sẽ giống như hai đường thẳng song song đi lướt qua nhau, Kim Thiện Vũ cũng sẽ không nằm ở trong lòng ngực hắn như bây giờ.

Điều này làm hắn có loại cảm giác không thoải mái vi diệu.

Đối với cái người căn bản không hề tồn tại kia, hình như cũng thật sự mang theo địch ý.

Nhưng hắn vuốt ve mái tóc Kim Thiện Vũ, lại cảm thấy đau lòng.

Chỉ vì một việc nhỏ mà ngay cả chính hắn cũng không nhớ rõ như vậy, Kim Thiện Vũ lại yêu thầm đến 6 năm.

Quá ngốc.

Nhưng chút đau lòng này không đủ để nói ra miệng, bởi vì quá dối trá.

Dù sao, hắn cũng là người nhận được tình yêu thầm này của Kim Thiện Vũ.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai của Kim Thiện Vũ: "Em cũng thật ngốc, này có khác nào bị một viên kẹo lừa đi đâu."

Kim Thiện Vũ ngẩng đầu từ trong lòng ngực Phác Thành Huấn, không phục lắm.

Chuyện này sao có thể so sánh với một viên kẹo chứ?

Phác Thành Huấn lại nói: "Nếu anh là em, có lẽ đã sớm dựa vào sắc đẹp của mình, mặc kệ ra sao cũng phải theo đuổi trước. Đuổi tới tay rồi, có lẽ cũng sẽ không còn nhớ mãi không quên như trước. Vì không chiếm được nên mới có thể treo em lâu như vậy, làm em khó dằn lòng được."

Hắn nói chính là lời thật lòng.

Với lối suy nghĩ về hiệu quả và lợi ích của hắn, phí tổn khi con thuyền yêu thầm bị chìm là quá cao, cho đi càng nhiều càng khó có thể rút lui, đến cuối cùng có khi còn không phân rõ, bản thân là luyến tiếc người đó, hay là thời gian mà mình đã trả giá vì họ.

Cho nên, hắn sẽ không làm loại việc ngốc này.

Nhìn trúng thì theo đuổi, không chiếm được lại nói sau.

Kim Thiện Vũ không thể không thừa nhận, lời Phác Thành Huấn nói có đạo lý nhất định.

Trong quá trình yêu thầm Phác Thành Huấn, chính cậu cũng từng cảm thấy bản thân giống như con thỏ bị treo củ cải trên đầu, dù chạy bao lâu cũng không thấy điểm dừng, rồi lại không thể từ bỏ.

Nhưng cậu lại vòng lấy cổ Phác Thành Huấn, nhỏ giọng đáp: "Nhưng bây giờ em theo đuổi được anh rồi. Tại sao còn phải đối với anh nhớ mãi không quên, khó dằng lòng được chứ?"

Phác Thành Huấn ngẩn ra.

Hắn nhìn vào mắt Kim Thiện Vũ, đôi mắt này vẫn luôn rất đẹp, thanh triệt sáng ngời.

Những lúc bị Kim Thiện Vũ ngắm nhìn như thế, hắn luôn có thể cảm giác được tình yêu cất giấu bên trong, giống như ánh sáng của đom đóm trong đêm, không thể che giấu.

Hắn ôm chặt Kim Thiện Vũ hơn chút nữa.

Hai người nhìn nhau, lại tiếp một cái hôn, so vừa rồi còn triền miên nóng bỏng.

Dưới sự dồn ép của Phác Thành Huấn, Kim Thiện Vũ cố nén cảm giác thẹn thùng, nói xong một tràng lời âu yếm.

Phác Thành Huấn nghĩ, Kim Thiện Vũ vẫn là đừng gặp phải người khác ở tuổi 18.

Cứ gặp phải hắn đi.

Hắn không phải là một người yêu đủ tốt, nhưng Kim Thiện Vũ thì phải.

Cho nên, dù hắn tới quá trễ, hắn vẫn là không hy vọng có một người nào khác thay thế vị trí đó của hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net