47 - Tích đức làm việc thiện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thiện Vũ nhặt được Phó Giai Thụy hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

Hôm nay, sau giờ tan tầm, cậu tới vùng ngoại thành tìm một vị lão sư để lấy phần bản thảo, chờ đến lúc tạm biệt, từ nhà lão sư đi ra, lại phải đi qua một con đường nhỏ mới có thể đến chỗ đậu xe.

Hiện tại đã là chạng vạng, trời đang đổ mưa, con đường này lại gồ ghề lồi lõm, ứ đọng thành nhữngvũng nước nhỏ, lúc đi đường phải để ý, nếu không nhỡ không cẩn thận dẫm phải sẽ bị bắn một chân bùn.

Kim Thiện Vũ đeo túi, muốn nhanh chóng trở về xe, nhưng lúc rẽ sang ngõ nhỏ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng đồ vật bị quăng ngã, còn có tiếng buồn than.

Thanh âm này đến từ phía bên kia ngõ nhỏ.

Kim Thiện Vũ nhìn sang bên, trước tiên nhìn thấy chính là cái ô dù màu xám bị rơi trên mặt đất, bên cạnh là một người đang ngồi trên mặt đất, hình như là một nam sinh trẻ tuổi, áo thun đen bị nước mưa xối ướt, dính ở trên người, phác họa ra vòng eo mảnh khảnh.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Kim Thiện Vũ vẫn là đi qua, lúc sắp tới gần, cậu cầm dù trong tay đưa nghiêng về phía trước, hỏi: "Anh làm sao vậy, có cần giúp đỡ gì không?"

Người ngồi dưới đất ngẩng đầu lên.

Mà dù của Kim Thiện Vũ cũng vừa lúc ngừng ở phía trên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Theo lý mà nói thì, một màn này còn có chút ý cảnh bèo nước gặp nhau, nhưng trong nháy mắt khi nhìn rõ người đối diện, Kim Thiện Vũ sâu sắc hoài nghi có phải chính mình ra cửa không xem hoàng lịch trước hay không.

Bởi vì người này không phải ai khác, mà đúng là Phó Giai Thụy.

Lần trước gặp mặt là lúc còn ở trên hải đảo, hai bên cũng không tính là vui vẻ gì, sao mới chớp mắt lại gặp lại ở ngõ nhỏ này rồi.

Phó Giai Thụy thấy cậu cũng rất ngoài ý muốn, sắc mặt tái nhợt, mái tóc ướt đẫm dính ở trên mặt, thoạt nhìn rất chật vật.

Kim Thiện Vũ cũng làm không được chuyện xoay người bỏ đi.

Cậu mím môi, quan sát Phó Giai Thụy một hồi, mặc kệ những chuyện trước kia, thấp giọng hỏi: "Anh làm sao vậy, bị té sao?"

Phó Giai Thụy cũng không nghĩ tới, hắn lại ở nơi vắng người thế này gặp phải Kim Thiện Vũ. Nhưng hiện tại, hắn cũng thật sự cần có người giúp đỡ, trầm mặc vài giây, vẫn là nói: "Ừ, vừa nãy đi đường không chú ý bị vấp chân, có lẽ bị gãy xương, không đứng dậy được."

Kim Thiện Vũ nhướng mày, không nghĩ tới có người đi đường cũng có thể làm bản thân bị ngã thành như vậy, cậu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy trên mặt đất bị lõm xuống một chỗ, Phó Giai Thụy hẳn là không nhìn thấy nên bị vướng.

Cậu vừa định hỏi gì đó, lại nghe thấy Phó Giai Thụy nói tiếp: "Điện thoại của tôi bị rớt vào vũng nước rồi, có thể giúp tôi gọi 120 không? Cảm ơn."

Kim Thiện Vũ vừa chuyển tầm mắt, quả nhiên, trong một vũng nước nhỏ cách đó không xa là một cái điện thoại, nhìn thấy thế, Phó Giai Thụy cũng thật xui xẻo, chuyện đen đủi gì cũng bị hắn gặp phải.

Cậu vốn dĩ cũng nghĩ tới chuyện gọi 120.

Nhưng hiện tại trời đổ mưa, thời tiết đầu xuân cũng không quá nóng, cứ như vậy mà bỏ mặc Phó Giai Thụy ngồi ở chỗ này chờ 120, cậu ít nhiều cũng có chút không đành lòng.

Kim Thiện Vũ than một tiếng, nghĩ thầm xem như hôm nay tích đức làm việc thiện vậy.

Cuối cùng, cậu ngồi xổm xuống, hỏi Phó Giai Thụy: "Bây giờ anh còn cử động được không, nếu được, tôi đỡ anh tới xe tôi, tôi đưa anh đến bệnh viện?"

Cậu duỗi một cánh tay về phía Phó Giai Thụy, ý bảo đối phương vịn vào.

Phó Giai Thụy nhìn cậu giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Nhưng Kim Thiện Vũ chỉ là bình tĩnh nhìn lại hắn.

Vài giây sau, Phó Giai Thụy cũng không nói gì, yên lặng vịn vào tay Kim Thiện Vũ đứng dậy, Kim Thiện Vũ cũng cao ngang ngửa hắn, đỡ hắn cũng không quá cố sức, tay của Phó Giai Thụy cũng không bị thương, hắn cầm dù, hai người cùng đi ra ngoài ngõ nhỏ.

Dọc theo đường đi, Phó Giai Thụy nhịn không được nhìn Kim Thiện Vũ vài lần.

Kim Thiện Vũ biết hắn đang đánh giá chính mình, cũng không nói gì, đến bên cạnh xe, cậu đỡ Phó Giai Thụy ngồi xuống ghế phụ, dẫm xuống chân ga, chạy về phía bệnh viện.

Trong lúc lái xe, Phó Giai Thụy cũng rất yên lặng, ngoại trừ nói câu cảm ơn ra thì không nói gì khác, thức thời mà làm không khí.

Gãy xương không phải là chứng bệnh nan y gì, nhưng cũng vì muốn điều trị cho nhanh, Kim Thiện Vũ chạy đến bệnh viện Tam Ất gần đây, cũng may hôm nay bệnh viện không quá bận rộn, Kim Thiện Vũ đưa Phật đưa đến tây, thấy Phó Giai Thụy trông có vẻ mệt mỏi rã rời, nên không có bỏ mặc hắn lại một mình, sẵn tiện đi lấy số, chụp hình.

Phó Giai Thụy không có gãy xương, chỉ là nứt xương, nói chung cũng không quá nghiêm trọng.

Nhưng có thể là vì bị dầm mưa, lúc bác sĩ kiểm tra phát hiện hắn lên cơn sốt, nâng bút vung lên lại bảo hắn đi treo bình nước.

Bác sĩ đại khái nghĩ Kim Thiện Vũ là người nhà bệnh nhân, dặn dò cậu những việc cần chú ý, còn thuận miệng hỏi: "Đây là anh hay em cậu thế?"

Kim Thiện Vũ: "......"

Phó Giai Thụy: "......"

"Đều không phải." Kim Thiện Vũ đỡ trán, cảm thấy chính mình thật là không có việc gì lại đi tìm việc: "Hắn là bạn học của tôi."

Lời này cũng không sai, hai người bọn họ đúng là từng học chung trường.

"Vậy hai người cũng rất có tình nghĩa bạn bè, cậu còn cẩn thận hơn cả người nhà nữa đấy." Bác sĩ không cảm thấy chỗ nào không đúng, hãy còn vui vẻ: "Được rồi, đi bồi bạn học của cậu truyền dịch đi."

Kim Thiện Vũ cũng không thể phản đối, thở dài, chỉ có thể lại thay Phó Giai Thụy đi lấy thuốc, bồi hắn tới đại sảnh truyền dịch.

Trong đại sảnh truyền dịch cũng có không ít người, còn có cả mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui.

Kim Thiện Vũ đỡ Phó Giai Thụy ngồi xuống, còn cầm thảm nhỏ mới mua để hắn đắp lên, rồi cầm đơn thuốc mà bác sĩ khai nói lại cho Phó Giai Thụy nghe, hỏi: "Anh có đói không, có muốn tôi mua chút gì cho anh lót dạ không?"

Cậu làm mấy chuyện này đơn giản là vì thận trọng mà thôi.

Nhưng cậu ngẩng đầu, lại nhìn thấy Phó Giai Thụy giống như đang nhìn đồ ngốc mà nhìn cậu.

Kim Thiện Vũ: "?"

Cậu không thể hiểu được mà nhìn Phó Giai Thụy, không biết người này sao mà vừa nãy còn an an tĩnh tĩnh, bây giờ lại tự nhiên thay đổi sắc mặt rồi.

Phó Giai Thụy cùng cậu đối diện trong chốc lát, chính mình lại thua trận trước, dời đi tầm mắt.

Trong suy nghĩ của hắn, Kim Thiện Vũ có thể đưa hắn tới bệnh viện đã là thiện tâm quá độ, công đức vô lượng rồi. Nhưng sau khi tới bệnh viện, Kim Thiện Vũ lại còn bồi hắn gặp bác sĩ, thậm chí hỏi hắn có đói bụng không......

Phó Giai Thụy sâu sắc hoài nghi, kiểu người như Kim Thiện Vũ, tới lúc già rồi nhất định là rất dễ bị lừa đi mua thực phẩm chức năng.

Hắn nhịn không được hỏi Kim Thiện Vũ: "Cậu đối với ai cũng như vậy à...... Hay là cậu quên tôi là người yêu cũ của Phác Thành Huấn rồi?"

Kim Thiện Vũ vô ngữ.

Cậu hỏi ngược lại: "Cho nên anh hy vọng tôi mặc kệ anh ở đó để dầm mưa sao? Nếu như anh muốn, bây giờ tôi cũng có thể ném anh về lại đó mà."

Phó Giai Thụy ngậm miệng, hắn đương nhiên không muốn.

Kim Thiện Vũ vừa lòng.

Nhưng cậu cũng không có chuyện gì để nói, người tốt làm tới cùng, thấy Phó Giai Thụy truyền dịch lại không thể cử động, cậu mở hộp tăm bông Povidone, giúp Phó Giai Thụy làm tiêu độc vết trầy da trên tay.

Phó Giai Thụy hoàn toàn chịu phục.

Hắn nghĩ, Kim Thiện Vũ dù không tính là đồ ngốc, thì cũng là một thánh mẫu.

Con người hắn trời sinh phản cốt, chỉ thích làm trái lời người khác, nhưng gặp phải người tốt tính như Kim Thiện Vũ, hắn dù có miệng lưỡi sắc bén cũng không thể phát huy, chỉ có thể cắn môi.

Hai người trầm mặc ngồi trong chốc lát.

Kim Thiện Vũ nhìn thời gian, vừa rồi cậu đã hỏi Phó Giai Thụy, số điện thoại của bạn bè chẳng nhớ rõ, người nhà thì lại đang ở nước ngoài, cho nên tạm thời cậu vẫn là không thể bỏ về.

Cũng may thời gian truyền dịch cũng không lâu lắm, Kim Thiện Vũ nghĩ, truyền dịch xong lại đưa người ta trở về, cậu liền mặc kệ.

Phó Giai Thụy nhìn tay của mình mà ngây người một hồi, chốc lát sau, hắn nhẹ giọng nói với Kim Thiện Vũ: "Cảm ơn."

Kim Thiện Vũ thuận miệng đáp: "Không có gì."

Phó Giai Thụy lại cười một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn Kim Thiện Vũ: "Nhưng cậu cũng ngốc thật. Cậu biết tôi về nước để làm gì không?"

Kim Thiện Vũ không phục, vừa định nói chuyện, lại nghe thấy Phó Giai Thụy nói tiếp.

"Tôi về để đào góc tường của cậu đấy."

Hắn vô cùng thản nhiên mà nhìn Kim Thiện Vũ: "Hôm thứ ba tôi có đến công ty Phác Thành Huấn tìm hắn, muốn cùng hắn nối lại tình xưa, xem thử hắn có muốn quay lại với tôi không."

Kim Thiện Vũ còn chưa mở miệng nói chuyện đã nghẹn ở cổ họng.

ĐM, thứ ba, đó chẳng phải là hôm cậu gọi điện thoại cho Phác Thành Huấn, mà Phác Thành Huấn lại không cho cậu tới công ty sao, Phác Thành Huấn thế mà lại không nói cho cậu biết!

Cậu trừng mắt nhìn Phó Giai Thụy, hai mắt tròn xoe, giống con sóc chuột bị chọc giận, tay cũng ngứa ngáy.

Nhưng cậu lại không biết nói lời gì tàn nhẫn, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu: "Anh, cái người này sao lại...... Sớm biết vậy tôi mặc kệ anh."

Cậu bây giờ là thật sự muốn ném Phó Giai Thụy về trong mưa.

Phó Giai Thụy bỗng nhiên bật cười.

Hắn dùng cánh tay bên kia không có truyền dịch để chống đầu, cười một hồi lâu, mới lại ngẩng đầu nhìn Kim Thiện Vũ: "Sao cậu cái gì cũng tin hết thế."

Hắn nghiêm mặt nói: "Vừa rồi là tôi gạt cậu thôi."

Kim Thiện Vũ lại không tin, vẻ mặt hoài nghi mà nhìn hắn.

"Tôi nói thật, tôi không muốn cạy góc tường của cậu, nếu tối có thật muốn cạy thì cần gì phải nói cho cậu biết." Phó Giai Thụy tiếp tục nói: "Tôi chỉ là nghe nói Phác Thành Huấn muốn kết hôn, muốn quay về nhìn thử, rốt cuộc hắn muốn kết hôn với ai, là kiểu người gì có thể khiến hắn động lòng."

Hắn nói đến nơi này, thanh âm có chút thấp đi.

Kim Thiện Vũ có hơi tin, nhưng vẫn không mấy vui vẻ: "Vậy tại sao anh lại đi tìm anh ấy?"

Phó Giai Thụy nhún nhún vai: "Muốn tìm hắn ăn cơm, tâm sự chuyện của mấy năm gần đây, cũng coi như giúp chúng mình buông bỏ. Có điều, hắn cũng không cho tôi cơ hội này."

Hắn nhìn Kim Thiện Vũ cười cười: "Hắn chỉ gặp tôi vài phút, liền đuổi tôi ra ngoài, bởi vì hắn sắp kết hôn, không thể chọc vị hôn phu ghen. Hắn đối với cậu rất chung thuỷ."

Kim Thiện Vũ không biết chính mình có nên cười hay không.

Nhưng nghe thấy Phác Thành Huấn không đáp ứng Phó Giai Thụy, cậu lại cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng.

Phó Giai Thụy cũng đã nhìn ra, nói: "Cậu yên tâm đi, lại qua mấy ngày nữa tôi phải về nước rồi, sau khi quay về tôi sẽ không đi tìm hắn nữa."

Kim Thiện Vũ nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, miễn cưỡng tin.

"Được thôi, tôi sẽ không ném anh về nữa." Kim Thiện Vũ nói.

Phó Giai Thụy lại thấp giọng cười rộ lên.

Hắn và Kim Thiện Vũ trước kia không tiếp xúc nhiều lắm, cũng không cảm thấy Kim Thiện Vũ thú vị gì, không nghĩ tới lại đáng yêu như vậy.

Hắn rất mới lạ mà nhìn Kim Thiện Vũ, kỳ thật lúc trước ở trường học, hắn đã phát hiện Kim Thiện Vũ có lẽ là thích Phác Thành Huấn, chỉ là trước kia người thích Phác Thành Huấn có rất nhiều, hắn cũng không để ở trong lòng.

Không nghĩ tới, cách biệt bốn năm, Kim Thiện Vũ lại sắp kết hôn với Phác Thành Huấn.

Hắn thật sự thấy rất tò mò.

Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi cái gì, Kim Thiện Vũ đã hỏi hắn trước.

"Lần này anh trở về, là vì anh vẫn chưa quên Phác Thành Huấn sao? Cho nên mới muốn xem thử anh ấy kết hôn với ai?"

Phó Giai Thụy không cười.

Qua một lát sau, hắn mới trả lời: "Tôi cũng không biết, có lẽ chỉ là canh cánh trong lòng thôi."

Kim Thiện Vũ khó hiểu: "Không phải là anh thích người khác trước sao, anh canh cánh trong lòng cái gì?"

Rõ ràng người bị đá là Phác Thành Huấn.

Nghĩ vậy, cậu dùng ánh mắt khiển trách nhìn Phó Giai Thụy.

Cậu suýt nữa thì quên, người này đã từng vứt bỏ Phác Thành Huấn.

Phó Giai Thụy sửng sốt, sau đó mới nhớ tới cái gì.

"Ồ, cậu nói chuyện lúc tôi tìm học đệ ấy à." Phó Giai Thụy chẳng có chút áy náy gì cả: "Giả đấy, tôi diễn trò cho hắn xem mà thôi."

Kim Thiện Vũ: "???"

Tuy cậu vẫn chưa nói gì, nhưng trong ánh mắt rõ ràng đang truyền lại một câu —— anh có bệnh à!

Phó Giai Thụy: "......"

Thật sự thì, chuyện ngày hôm nay ít nhiều cũng có chút hoang đường, ít nhất chính hắn chưa từng nghĩ tới sẽ cùng vị hôn phu của Phác Thành Huấn tâm bình khí hòa mà ngồi với nhau.

Nhưng dù sao cũng đã như vậy, hắn dứt khoát bất chấp tất cả, giải thích với Kim Thiện Vũ: "Có phải Phác Thành Huấn nói với cậu, lúc tôi nói lời chia tay với hắn xong đã quay đầu tìm người khác, còn bị hắn bắt gặp đang hôn môi?"

Kim Thiện Vũ gật gật đầu, nghĩ thầm, Phác Thành Huấn cũng chưa nói có vụ hôn môi này đâu.

Ánh mắt cậu nhìn Phó Giai Thụy càng giống như nhìn thấy nhân tra.

Phó Giai Thụy bị cậu nhìn mà thấy đau đầu, nhanh mồm giải thích: "Mặc kệ cậu có tin hay không, tôi không có xuất quỹ, tôi chỉ là muốn tìm người khác để kích Phác Thành Huấn một chút, xem thử hắn có yêu tôi hay không thôi. Tôi cũng biết làm vậy rất thiểu năng, cậu không cần mắng tôi."

Kim Thiện Vũ chỉ có thể nuốt lại lời đã đến bên miệng.

Nhưng cậu lại nghĩ mãi không ra: "Anh cần gì phải làm vậy, Phác Thành Huấn rõ ràng đối với anh rất tốt."

Phó Giai Thụy cười: "Đúng vậy, hắn đối với tôi rất tốt, ngoại trừ không yêu tôi ra thì hắn cái gì cũng tốt cả."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net