49 - Không vừa mắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thành Huấn tới rất nhanh, Kim Thiện Vũ và Phó Giai Thụy vừa ăn vừa nói chuyện, hơn nửa tiếng sau, liền nhìn thấy xe Phác Thành Huấn ngừng trước cửa quán  ăn.

Phó Giai Thụy nhìn theo tầm mắt của Kim Thiện Vũ, khẽ hừ một tiếng.

Phác Thành Huấn đẩy cửa tiến vào, hôm nay trời mưa, hắn mặc một chiếc áo gió màu xám đậm, quần dài màu đen càng làm cho đôi chân trông thon dài thẳng tắp, không biết có phải là bị mưa làm ướt hay không mà vài sợi tóc trên trán hơi xoăn lại, sắc mặt hắn lạnh lẽo tựa như bầu trời xám xịt bên ngoài, chân bước thẳng đến chỗ Kim Thiện Vũ đang ngồi.

Kim Thiện Vũ nhanh dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Phác Thành Huấn.

Phó Giai Thụy giả cười nhìn Phác Thành Huấn.

"Lại gặp mặt."

Phác Thành Huấn quét mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn sang Kim Thiện Vũ, như đang nén  giận, gật gật đầu xem như đáp lại.

Kim Thiện Vũ vội vàng hỏi Phác Thành Huấn: "Anh mới từ công ty lại đây, có phải vẫn chưa ăn tối đúng không, em chọn mấy món anh thích ăn rồi, anh xem thử muốn thêm gì nữa không?"

Sắc mặt của Phác Thành Huấn lúc này mới hơi dịu lại.

"Không cần thêm đồ ăn, anh ăn ở căng tin công ty rồi, không có đói lắm." Hắn đáp: "Anh ăn chung với em là được."

Hắn thật sự không phải tới ăn cơm, một đường chạy tới đây cũng chỉ có chút khát, nhân viên phục vụ vẫn chưa rót nước cho hắn, hắn trước cầm ly nước chanh của Kim Thiện Vũ uống một ngụm.

Hắn quan sát Kim Thiện Vũ vài lần, xác nhận Kim Thiện Vũ không có vẻ không vui, mới lại quay sang hỏi Phó Giai Thụy: "Sao cậu lại gặp được Thiện Vũ?"

Hắn biết con người Phó Giai Thụy cũng không xấu, nhưng tính tình của  Phó Giai Thụy từ trước đến nay lại không được tốt lắm, đối mặt với Kim Thiện Vũ, chỉ có Kim Thiện Vũ là chịu thiệt.

Đặc biệt là mấy hôm trước, Phó Giai Thụy còn tới văn phòng tìm hắn, không thể trách hắn nghĩ quá nhiều được.

Phó Giai Thụy cũng không ăn sủi cảo tôm, Phác Thành Huấn tới rồi, hắn cảm thấy chẳng còn hứng để ăn nữa.

Hắn mang vẻ mặt uể oải nhìn Phác Thành Huấn: "Đã nói là ngoài ý muốn gặp được, làm sao, anh cảm thấy tôi cố ý đổ cậu ấy, sau đó còn tự làm mình bị nứt xương luôn sao?"

Phác Thành Huấn thực sự cũng không có nghĩ như vậy, chỉ là việc này quá mức trùng hợp, làm hắn cảm thấy không tốt lắm.

Nhưng hắn nhìn Phó Giai Thụy, vẫn là cảm thấy cậu ta tựa như trái bom không hẹn giờ, thấp giọng bảo: "Cậu nhanh cơm nước xong rồi về đi, cậu ở đây cũng không phải không có bạn bè hay người nhà, đừng ỷ vào Thiện Vũ mềm lòng rồi quấn lấy em ấy."

Hắn chưa nói dứt lời, Phó Giai Thụy đã muốn nổi nóng.

Nhưng hắn vẫn không phát giận mà chỉ cười: "Dựa vào cái gì tôi phải nghe anh, tôi với Kim Thiện Vũ nói chuyện còn cần anh đồng ý sao? Anh yên tâm đi, tôi không có ý gì với anh cả, nhưng tôi lại cảm thấy Kim Thiện Vũ không tồi, dù sao hai ngươi vẫn chưa kết hôn, tôi đây cũng không ngại làm lốp xe dự phòng cho Kim Thiện Vũ."

Nói xong, hắn còn quay sang Kim Thiện Vũ vứt cái mị nhãn, vẻ ngoài của hắn vốn đã lạnh lùng quyến rũ, một cái liếc mắt này thật sự như sóng biếc tháng ba.

Kim Thiện Vũ trợn mắt há mồm.

ĐM, này là kiểu thao tác gì đây?

Phác Thành Huấn suýt nữa đã bóp gãy đôi đũa trong tay.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Phó Giai Thụy: "Cậu có thể thử xem, xem cậu có thể gãy thêm hai cái xương nữa không."

Mắt thấy Phó Giai Thụy còn muốn nói gì đó, Kim Thiện Vũ gấp rút giải hoà.

Cậu nhanh chóng đè lại Phác Thành Huấn, mạnh mẽ nhét đôi đũa vào tay Phác Thành Huấn: "Xin hai người đấy, ăn cơm được không, em không muốn bị ông chủ nhà hàng đuổi ra ngoài đâu."

Cậu lại quay sang Phó Giai Thụy nói: "Anh cũng vậy, ăn cơm đi, cơm nước xong tôi sẽ đưa anh về chỗ bạn của anh."

Sắc mặt hai người đều không quá đẹp, nhưng vẫn là nghe Kim Thiện Vũ nói.

Một bữa cơm này cuối cùng trải qua trong hữu kinh vô hiểm.

Phó Giai Thụy và Phác Thành Huấn đều xem đối phương như không khí, chỉ mãi lo nói chuyện với Kim Thiện Vũ, nếu hai người có ngẫu nhiên đáp trả một câu, cũng là kẹp dao giấu kiếm.

Kim Thiện Vũ tâm mệt thực sự.

Cậu sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, rốt cuộc ai mới là người yêu cũ đây, xem kiểu ngươi chết ta sống thế này, ai không biết còn tưởng Phó Giai Thụy mới là người yêu cũ của cậu ấy chứ.

Cũng đúng, cậu tìm niềm vui trong nỗi khổ mà nhét một cái bánh bao nhân trứng sữa vào miệng, ít nhất điều này cũng chứng mình rằng Phó Giai Thụy và Phác Thành Huấn thật sự không còn tí lưu luyến gì về nhau.

*

Cơm nước xong, Kim Thiện Vũ vốn định chở Phó Giai Thụy về chỗ bạn của hắn, nên bảo Phác Thành Huấn đi về trước.

Nhưng Phác Thành Huấn lại không đồng ý.

Cuối cùng lại biến thành Phó Giai Thụy lên xe của Phác Thành Huấn, Kim Thiện Vũ thì lái xe theo ở phía sau, đưa Phó Giai Thụy về rồi, bọn họ lại cùng nhau về nhà.

Thật ra, Kim Thiện Vũ vốn định để Phó Giai Thụy ngồi trên xe của mình, cậu sợ Phác Thành Huấn với Phó Giai Thụy sẽ đánh nhau.

Nhưng Phác Thành Huấn lại rất quyết tâm muốn tách cậu với Phó Giai Thụy ra.

Kim Thiện Vũ cũng chỉ có thể từ bỏ.

Cậu lái xe theo ở phía sau, nhìn chiếc Maserati màu đen của Phác Thành Huấn ở phía trước, lòng thầm nghĩ, cũng không biết Phác Thành Huấn và Phó Giai Thụy có nói chuyện gì hay không.

Cậu lại nghĩ tới hồi nãy, lúc Phác Thành Huấn đi tính tiền, trên bàn chỉ còn lại hai người là cậu và Phó Giai Thụy.

Phó Giai Thụy nhìn bóng dáng Phác Thành Huấn, đột nhiên nói với cậu: "Tôi cảm thấy đối với Phác Thành Huấn, cậu rất đặc biệt."

Lúc ấy, cậu đang ăn pudding mà Phác Thành Huấn gọi cho, ngậm cái muỗng, không rõ đề tài sao lại đột nhiên nhảy tới chuyện này.

Phó Giai Thụy như là bị dáng vẻ của cậu chọc cười, nói tiếp: "Ngày đó, tôi tới văn phòng Phác Thành Huấn tìm hắn, hắn nói với tôi là, ngoài cậu ra, hắn không muốn kết hôn với ai cả. Còn nữa, cậu có tin không, năm đó ở đại học, nếu tôi có đi ăn cơm với người muốn theo đuổi tôi, Phác Thành Huấn cũng sẽ không sốt ruột chạy tới như vầy đâu."

Kim Thiện Vũ quay đầu lại nhìn Phác Thành Huấn.

Dù đứng ở trong quán ăn bình thường thế này, Phác Thành Huấn vẫn bắt mắt sáng ngời tựa như viên đá quý vậy.

"Có lẽ vậy."

Cậu nhìn Phó Giai Thụy mỉm cười.

*

Nhà bạn của Phó Giai Thụy cũng cách nhà Phác Thành Huấn không xa, trong thời gian hắn về nước vẫn luôn ở chỗ này.

Tới nơi rồi, Phác Thành Huấn lấy xe lăn xuống, cùng Kim Thiện Vũ đưa Phó Giai Thụy lên lầu.

Bạn của Phó Giai Thụy đang ở nhà, là một nam sinh cao lớn đeo kính gọng đen, trông cỡ tuổi với Kim Thiện Vũ, thấy Phó Giai Thụy biến thành thế này, sắc mặt lập tức trầm hẳn đi.

Phó Giai Thụy lười biếng nhấc tay: "Đừng ở trước mặt khách mắng tôi chứ."

Hắn lại cùng Kim Thiện Vũ giới thiệu: "Đây là Triệu Hữu Trì, bạn của tôi, cũng xem như em họ bà con xa."

Kim Thiện Vũ chào hỏi người nọ.

Nếu Phó Giai Thụy đã có người ở bên, cậu cũng thấy an tâm rồi: "Thôi, chúng tôi về đây, anh nhớ uống thuốc với đi kiểm tra lại đấy."

Phó Giai Thụy cười cười, mỗi khi hắn thu liễm vẻ sắc bén, cả người lại trở nên ưu nhã tựa như bức tranh thủy mặc vậy.

"Hôm nay cảm ơn cậu." Hắn chớp chớp mắt với Kim Thiện Vũ: "À, chuyện tôi nói lúc nãy là thật đó, nếu ngày nào đó cậu đá Phác Thành Huấn rồi thì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi không ngại làm nhiệm kỳ tiếp theo đâu."

Phác Thành Huấn suýt thì muốn nâng chân đá hắn từ trên xe lăn xuống.

Kim Thiện Vũ nhanh tay lẹ mắt ngăn hắn lại: "Sẽ không chia tay, tạm biệt!"

Cậu lật đật lôi kéo Phác Thành Huấn đi rồi.

Phó Giai Thụy nhìn theo bóng dáng Kim Thiện Vũ khuất dần, lại nở nụ cười, bả vai run rẩy, không dừng lại được.

Triệu Hữu Trì đã quen chuyện hắn hay lên cơn động kinh.

Hắn đẩy Phó Giai Thụy vào trong nhà, thấp giọng trào phúng: "Anh cũng giỏi thật, đi ra ngoài một chuyến xong liền vác cái chân gãy về nhà."

*

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn lái xe không bao lâu thì về đến nhà.

Vào cửa, Kim Thiện Vũ có chút khát, cậu đi tìm nước trái cây uống trước, lại hỏi Phác Thành Huấn: "Anh muốn uống không?"

Phác Thành Huấn cầm một ly.

Hắn quan sát vẻ mặt của Kim Thiện Vũ, từ lúc biết Kim Thiện Vũ và Phó Giai Thụy chạm mặt nhau, trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy không yên, không biết Phó Giai Thụy có nói gì với Kim Thiện Vũ không.

Hắn không phủ nhận chính mình đã từng yêu đương, cũng sẽ không đi hạ thấp người yêu cũ.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy Phó Giai Thụy sẽ làm ra chuyện tốt gì, dù sao thì, Phó Giai Thụy trong xương cốt chính là kiểu người phản nghịch lại phóng khoáng.

Hắn cầm ly nước trái cây một hồi lâu cũng chưa uống, suy nghĩ xong mới chủ động nói: "Em đừng nghĩ nhiều nhé, anh và Phó Giai Thụy thật sự không có tiếp xúc gì thêm, mấy hôm trước cậu ta có tới tìm anh, nhưng anh không có đi ra ngoài với cậu ta."

Kim Thiện Vũ hơi ngẩn người trong chốc lát mới hiểu lời hắn nói.

"À, anh nói chuyện này hả, Phó Giai Thụy nói cho em biết rồi, anh ta nói hai người chỉ hàn huyên vài phút rồi bái bai thôi." Kim Thiện Vũ nói: "Em không có nghĩ nhiều đâu, anh cũng đừng khẩn trương."

Phác Thành Huấn nhìn đôi mắt hắc bạch phân minh của Kim Thiện Vũ, dưới ánh đèn vừa  trong suốt lại xinh đẹp, không hề có vẻ hoài nghi hắn.

Hắn mím môi.

Được người yêu tin tưởng, theo lý mà nói là chuyện tốt, nhưng trong lòng hắn lại có chút vi diệu không vui.

Hắn nhìn Kim Thiện Vũ: "Em không ngại sao, không ăn dấm sao?"

Kim Thiện Vũ thành thật lắc đầu.

"Em tin anh nha, lúc ở hải đảo nhìn thấy anh ta cũng có chút để ý, nhưng giờ thì hết rồi." Kim Thiện Vũ thực thẳng thắn: "Nói nữa, năm đó hai người yêu đương em còn ở bên cạnh nhìn nữa mà, nếu cứ ghen mãi thì em đã sớm dìm chết chính mình rồi."

Bất quá, cậu lại nghĩ tới một chuyện khác: "Nhưng mà lúc trước, sao anh lại cùng Phó Giai Thụy ở bên nhau thế?"

Cậu uống nước trái cây nhìn Phác Thành Huấn.

Người bình thường hỏi đến vấn đề này đều là vì ghen tuông, muốn người yêu phải giải thích, nhưng trên mặt Kim Thiện Vũ lại chẳng có cảm xúc gì cả, giống như đang hỏi một đề toán bình thường vậy.

Phác Thành Huấn cũng không quá muốn trả lời vấn đề này.

Hắn và Kim Thiện Vũ đang yêu nhau, nói chuyện về Phó Giai Thụy làm gì.

Nhưng thấy vẻ mặt Kim Thiện Vũ nghiêm túc, hắn vẫn là trả lời: "Anh không nhớ rõ lắm, cậu ta và anh từ năm cấp ba đã biết nhau, ở chung lâu rồi cũng cảm thấy cậu ta rất thú vị, cũng rất có tài hoa, sau đó thì từ từ quen nhau thôi."

Kim Thiện Vũ "à" một tiếng.

Lý do này tuy chẳng có gì là lãng mạn, nhưng ít nhất cũng chứng minh được, Phác Thành Huấn đã từng có tình cảm với Phó Giai Thụy.

Cậu 'ừng ực ừng ực' uống xong nước trái cây.

Phác Thành Huấn hỏi: "Em còn cái gì muốn hỏi không?"

Kim Thiện Vũ lắc lắc đầu, chuẩn bị đi tắm rửa, nhưng trước khi đi cậu lại nghĩ tới chuyện khác.

Cậu dùng sức vỗ vỗ bả vai Phác Thành Huấn: "Quên nói cho anh biết, Phó Giai Thụy thật ra không có ngoại tình, anh ta với cậu học đệ kia chỉ là diễn trò thôi, muốn kích thích anh một chút. Anh vẫn là rất có mị lực."

Phác Thành Huấn: "......"

Hắn nhìn đôi mắt chân thành của Kim Thiện Vũ, lần đầu tiên cảm thấy có chút tâm mệt.

Hắn đẩy đẩy Kim Thiện Vũ: "Đã biết, em đi tắm rửa đi."

Ai để ý Phó Giai Thụy rốt cuộc đã làm cái gì, chia tay bốn năm rồi, nguyên nhân gì cũng không còn quan trọng nữa.

Người còn yêu mới sẽ mong chờ kết quả.

Mà bọn họ sớm đã đường ai nấy đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net