8 - Ôn tồn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Kim Thiện Vũ ở tầng mười bảy, lúc đứng trong thang máy, cậu nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình, tới cửa nhà rồi, cậu cũng chân tay vụng về, suýt thì bấm sai mật mã.

Tách một tiếng, cửa mở.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, Kim Thiện Vũ nâng tay sờ công tắc điện gần cửa, đèn ở huyền quan theo tiếng động sáng lên, ánh đèn màu vàng ấm vẩy đầy hành lang, chiếu sáng cây tùng Bồng Lai nhỏ trên tủ âm tường.

Nhưng Kim Thiện Vũ lại không thể mở đèn phòng khách được.

Bởi vì, Phác Thành Huấn đã bế cậu lên, một lần nữa hôn cậu, hai người vừa hôn môi vừa nghiêng ngả lảo đảo mà ngã xuống sô pha.

Trong phòng khách thực tối tăm, nhưng Kim Thiện Vũ lại có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một biểu tình trên gương mặt Phác Thành Huấn.

Cậu duỗi hai tay, bưng kín mặt, nhỏ giọng nói: "Trong phòng, có đồ dùng."

Cậu vẫn là không có mặt mũi nói ra mấy chữ kia.

Phác Thành Huấn hôn lên tai cậu, nghe thấy lời này lại thấp giọng cười cậu: "Vũ Vũ, này có xem như em chủ mưu đã lâu không?"

Phác Thành Huấn rất ít gọi cậu như thế, vừa như hài hước, rồi lại mang theo chút ý vị cưng chiều.

Trái tim Kim Thiện Vũ run rẩy.

Cậu rất muốn phủ nhận rằng không phải, nhưng cậu nghĩ nghĩ, hành động của mình thật sự cũng không tính là trong sáng, nên chỉ có thể cam chịu.

Phác Thành Huấn ở trên sô pha hôn cậu trong chốc lát, sau đó ôm cậu vào phòng.

Lúc Kim Thiện Vũ ngã lên giường còn cảm thấy rất căng thẳng, tuy lần trước họ đã xảy ra quan hệ, nhưng dù sao cũng vì say rượu, sau khi tỉnh lại Kim Thiện Vũ cũng không nhớ rõ.

Mà hôm nay, cậu và Phác Thành Huấn đều rất tỉnh táo, ai cũng tìm không thấy lý do để biện minh.

Kim Thiện Vũ nâng cánh tay che lên mặt, nhưng đôi mắt lại không nhịn được mà nhìn lén từ phía dưới.

Phác Thành Huấn đang rũ mắt cởi nút áo, ngón tay thon dài lướt từ trên xuống, rõ ràng hắn không có biểu tình gì, giống như đây là một buổi tối bình thường sau giờ tan tầm vậy, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy toàn thân hắn đều đang tản ra hormone.

Trong đầu Kim Thiện Vũ là một đống hồ nhão, chỉ còn một suy nghĩ, Phác Thành Huấn thật mẹ nó soái.

Nhưng rất nhanh, cậu chẳng còn tâm tư mà nghĩ đông nghĩ tây.

Phác Thành Huấn ở dưới giường là một người cực kỳ khắc chế bình tĩnh, nhưng ở trên giường lại hoàn toàn tương phản.

Ngay từ đầu, Kim Thiện Vũ còn có thể chống đỡ, càng về sau lại mất mặt khóc lên, cậu cảm thấy chính mình không bị ngất xỉu đã xem như biểu hiện rất tốt rồi.

.

Sau khi kết thúc, Kim Thiện Vũ mệt đến nỗi một đầu ngón tay cũng không muốn động, tắm rửa cũng là do Phác Thành Huấn ôm cậu đi.

Có lẽ là, một khi ai đó đột phá quan hệ thể xác đều sẽ trở nên không dễ dàng thẹn thùng, lần trước Kim Thiện Vũ còn giống một vị trinh tiết liệt nữ mà cự tuyệt Phác Thành Huấn giúp cậu, nhưng lần này cậu lại tự sa ngã mà nghĩ, dù sao cũng là Phác Thành Huấn làm chuyện tốt, có kết thúc cũng nên là hắn.

Cậu ngồi trên cái ghế tròn trong phòng tắm, để Phác Thành Huấn thổi tóc giúp cậu.

Dưới ánh đèn, Phác Thành Huấn mặc áo tắm dài màu đen, tóc vẫn chưa được làm khô, có mấy giọt nước từ ngọn tóc lăn xuống, đọng lại trên cơ bụng xinh đẹp, trên vòm ngực rắn chắc còn có vài vết cào, hoàn toàn khác so với vẻ văn nhã lạnh lùng ngày thường, có một loại tản mạn gợi cảm.

Kim Thiện Vũ không nhịn được, duỗi tay chọc chọc cơ bụng của Phác Thành Huấn, rắn chắc, hữu lực, đường cong xinh đẹp, dù cậu sống thêm một trăm năm cũng không đuổi kịp.

Cậu có chút hâm mộ, nhưng người như cậu từ trước đến nay tập thể hình đều là ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, có thể duy trì được dáng người không tồi như bây giờ đều toàn dựa vào gen tốt cả.

Nhưng cậu chưa sờ được hai cái, đã bị Phác Thành Huấn bắt lấy bàn tay đang làm bậy.

"Sờ nữa sẽ có chuyện đấy." Phác Thành Huấn cúi đầu nhìn cậu, rất là bình tĩnh hỏi: "Em còn sức để đến một lần nữa sao?"

Kim Thiện Vũ một giây liền héo, thu móng vuốt về.

Vừa lúc, tóc cậu cũng đã gần khô, Phác Thành Huấn lại ôm cậu trở về giường.

Bây giờ đã gần 12 giờ, theo lý cũng là lúc phải đi ngủ, nhưng hai người lại không mấy buồn ngủ, Phác Thành Huấn là thường hay ngủ muộn, mà Kim Thiện Vũ rõ ràng thân thể đã rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi.

Cậu và Phác Thành Huấn ôm nhau, trên người có cùng loại hương sữa tắm vị cam quýt, tràn ngập trong ổ chăn, rất tươi mát, cũng rất dễ ngửi.

Thật ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu và Phác Thành Huấn cùng chung chăn gối.

Hai người quen biết 6 năm, cũng từng cùng nhau đi ra ngoài du lịch, cơ duyên xảo hợp mà từng thuần khiết ngủ chung với nhau mấy lần.

Nhưng khi đó, dù có ngủ trên cùng một cái giường, trong lòng cậu cũng rất rõ Phác Thành Huấn vẫn cách cậu rất xa, mà không giống như bây giờ, cho dù vẫn chưa nói gì, nhưng cậu lại cảm thấy người này là thuộc về cậu.

Phác Thành Huấn dùng một bàn tay ôm lấy Kim Thiện Vũ, một bàn tay khác thì cầm lấy khung ảnh ở trên tủ đầu giường nhìn xem.

Lúc nãy, hắn đã chú ý tới bức ảnh này, nhưng vẫn chưa nhìn kỹ, hiện tại nhìn thấy, người trên ảnh chụp thật sự là hắn.

Phác Thành Huấn nhận ra, đây là ảnh chụp lúc hắn làm lễ tốt nghiệp.

Trên ảnh chụp, hắn đứng giữa đám người, những người khác đều bị làm mờ, trong biển người mênh mông, chỉ có hắn là thanh tuấn đĩnh bạt, giống như có một tia nắng buông xuống, chiếu lên người hắn.

Cho dù là bản thân Phác Thành Huấn cũng không thể không thừa nhận, bức ảnh này rất đẹp, rất có ý cảnh, ai nhìn cũng nhận ra được tình cảm của người chụp.

Hắn hỏi Kim Thiện Vũ: "Đây là em chụp à?"

Từ lúc Kim Thiện Vũ nhìn thấy Phác Thành Huấn cầm lấy khung ảnh đó đã cảm thấy đại sự không ổn.

Khung ảnh này nằm trên tủ đầu giường của cậu rất lâu rồi.

Hôm nay, Phác Thành Huấn ngủ lại cũng là đột nhiên, cậu đã quên cất khung ảnh đi, lúc trước, cho dù Phác Thành Huấn tới nhà cậu làm khách, hay ngủ lại đi nữa, đều sẽ không bước vào phòng ngủ của cậu, cho nên cậu cũng không để ý.

Đây thật sự là hiện trường xã hội tính tử vong mà.

Nhưng cậu vẫn là rầu rĩ mà "uhm" một tiếng: "Là em chụp."

Phác Thành Huấn hỏi: "Tại sao lại muốn đặt ở đầu giường?"

Kim Thiện Vũ chân thành nhìn hắn: "Em nói trừ tà anh tin không?"

"Không tin."

"Vậy anh còn hỏi."

Thật ra, Phác Thành Huấn cũng biết đáp án, đơn giản chính là, xuất phát từ yêu thích.

Nhưng hắn lại hỏi: "Vậy tại sao em không bỏ ảnh chụp hai người, ảnh chụp chung của em với anh cũng có không ít mà."

Kim Thiện Vũ chớp chớp mắt, túm lấy dây lưng áo ngủ của Phác Thành Huấn, vòng lên ngón tay hai vòng.

"Ảnh hai người đặt ở đầu giường thì giống người yêu lắm, có chút tự mình đa tình." Cậu nói: "Vẫn là ảnh chụp một người hợp hơn."

Phác Thành Huấn giật mình, không nghĩ tới lại là đáp án này.

Hắn đột nhiên nhớ tới, Kim Thiện Vũ từng mời hắn tham dự lễ tốt nghiệp của cậu, nhưng hắn không có tham gia.

Cũng không phải cố ý không đi, là ngày đó vừa lúc có công tác, cho nên hắn không đi được, chỉ là nhờ bí thư tặng quà và hoa.

Về tình về lý, cách hắn ứng đối đã là lễ phép, tôn trọng rồi.

Nhưng hiện tại hắn lại nghĩ, nếu ngày đó hắn xuất hiện, Kim Thiện Vũ hẳn là sẽ rất vui vẻ.

Hắn nhịn không được vuốt ve sau cổ Kim Thiện Vũ, giống như đang vỗ về một chú mèo ngoan ngoãn.

Kim Thiện Vũ lại không nhận thấy được sự biến hoá cảm xúc của Phác Thành Huấn.

Nói đến tốt nghiệp, cậu lại nhớ tới năm tháng đại học khổ bức của mình, vốn dĩ cậu còn cảm thấy Phác Thành Huấn tốt nghiệp rồi, nói không chừng cậu cũng có thể thoát khỏi lời ma chú yêu thầm Phác Thành Huấn, kết quả đó căn bản chỉ là vọng tưởng.

Nhưng giờ nhớ lại, hình như cũng không phải không có chuyện thú vị.

Khóe môi cậu cong cong, nói với Phác Thành Huấn: "Thật ra, hồi đại học em yêu thầm anh, cũng từng làm không ít chuyện ngốc đó."

Có lẽ là vì số lần mất mặt đã đủ nhiều, cậu ngược lại cũng không ngại bộc lộ tình yêu của chính mình.

Phác Thành Huấn rất tò mò mà nhìn qua: "Ví dụ?"

Kim Thiện Vũ nghĩ nghĩ, vậy thì nhiều lắm, nếu phải kể, cậu có thể kể hết ba ngày ba đêm.

"Ví dụ như, em với anh rõ ràng không cùng một chuyên ngành, nhưng lại rảnh rỗi đi dự thính ké môn tự chọn của anh, nghe cũng nghe không hiểu, em ngồi hàng phía sau vẽ thiết kế, ké nguyên một học kỳ, ngay cả giáo sư cũng biết em."

"Câu lạc bộ leo núi cũng là vì anh mới đi báo danh, lần đầu tiên leo núi, em hận không thể chôn mình ở chân núi luôn."

"Còn có hồi năm tư, em đi du lịch, nghe nói dây kết cầu phúc của địa phương cầu nhân duyên rất linh, tặng ai cũng có khả năng kết dây tơ hồng, em muốn mua tặng anh, nhưng sợ bị nhận ra, cuối cùng em mua quà tặng mấy đứa bạn luôn, chỉ có phần của anh là em bỏ thêm nút kết vào."

Nói tới đây, cậu nghiêng đầu nhìn Phác Thành Huấn cười cười.

Vừa rồi ở trên giường cậu khóc rất nhiều, hiện tại đuôi mắt và chóp mũi vẫn còn hồng, nhưng cậu vừa cười rộ lên, lại giống như tiểu hồ ly chiếm được của hời, linh động lại đáng yêu.

Cậu nói với Phác Thành Huấn: "Bây giờ nghĩ lại, nút kết này cũng linh đấy chứ."

Tuy rằng đến muộn hai năm, nhưng Nguyệt Lão vẫn là nghe thấy lời nguyện vọng của cậu.

Phác Thành Huấn trong lòng khẽ động.

Kỳ thật, lúc trước hắn muốn hỏi Kim Thiện Vũ, yêu thầm thời gian dài như vậy, lại đau khổ như vậy, tại sao Kim Thiện Vũ lại không nghĩ đến chuyện từ bỏ?

Chính hắn cũng không phải là một người chấp nhất trong chuyện tình cảm, không chiếm được cũng sẽ lựa chọn một con đường khác, hắn đã từng yêu đương, cũng từng chia tay, nhưng điều đó với hắn mà nói cũng chỉ là một đoạn đường phải trải qua trong cuộc đời, qua rồi cũng trở thành quá khứ.

Cho nên hắn cũng không quá có thể thấu hiểu thứ tình cảm sâu đậm dài lâu đó của Kim Thiện Vũ.

Nhưng hiện giờ, cùng Kim Thiện Vũ ngủ trên một cái giường, hơi thở đan xen, nhìn vào mắt Kim Thiện Vũ, hắn có lẽ cũng đã hiểu được đáp án của vấn đề này.

Có lẽ, Kim Thiện Vũ cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Chỉ là cậu không thể thành công.

Hắn nắm lấy tay của Kim Thiện Vũ ở dưới chăn, mười ngón kề sát lẫn nhau.

"Ngủ thôi." Hắn nhìn Kim Thiện Vũ nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net