Phiên ngoại 1 - Kết hôn là việc nhỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ, sau khi đi đăng ký kết hôn.

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn đang trên đường lái xe về nhà, đi ngang qua đại học S.

Tốt nghiệp mấy năm rồi, trường học cũng không có thay đổi gì nhiều, sinh viên trẻ tuổi tốp năm tốp ba mà ở cổng trường gọi xe, cây lựu bên cạnh vào mùa này đang tô điểm những đoá hoa rực lửa.

Phác Thành Huấn chậm lại tốc độ xe, thấy Kim Thiện Vũ chăm chú nhìn cổng trường, hỏi: "Muốn vào xem một chút không?"

Phác Thành Huấn liền tìm một chỗ đậu xe, hai người là sinh viên đã tốt nghiệp nhiều năm, dùng thẻ chứng minh giữ chân rồi vào trường học.

Lần trước Kim Thiện Vũ về trường, là đi chung với Hạo Nhiên đến thăm giáo sư đại học, cậu nhỏ hơn Phác Thành Huấn hai tuổi, thỉnh thoảng cũng có trở về, cho nên cũng không có cảm giác về thăm chốn cũ, nhưng Phác Thành Huấn đi ở trên đường, lại phát hiện rất nhiều nơi đã không giống như trong trí nhớ của hắn nữa.

Thời tiết thật nóng bức, Kim Thiện Vũ ở cửa hàng nhỏ mua cây kem, cầm ở trong tay, đi theo Phác Thành Huấn đến sân bóng rổ.

Năm đó, lớp 12 được nghỉ hè sớm, cậu chính là trộm chạy tới chỗ này ngắm Phác Thành Huấn chơi bóng.

Phác Thành Huấn năm mười chín tuổi, mặc đồ thể thao, ít khi nói cười, xuống tay lại nhanh chuẩn tàn nhẫn, nhiều lần vào rổ, soái đến nỗi quần chúng bên cạnh vây xem đồng thời thét chói tai.

Kim Thiện Vũ xen lẫn trong đội cổ động viên cùng nhau hoan hô, hai tay đều vỗ đến đỏ.

Hiện giờ, nhìn lại những sinh viên ngây ngô trên sân bóng rổ, Kim Thiện Vũ bắt bẻ mà lắc lắc đầu, không được, chẳng có ai soái bằng Phác Thành Huấn năm đó cả.

Cậu là nghĩ như vậy, tự nhiên cũng nói như vậy.

Phác Thành Huấn nghe vậy bật cười.

Hắn hỏi Kim Thiện Vũ: "Vậy em càng thích anh của năm đó hơn, hay là anh của hiện tại hơn?"

Chậc, Kim Thiện Vũ sâu kín mà nhìn Phác Thành Huấn, câu hỏi đòi mạng kiểu này, anh nghĩ em sẽ mắc mưu sao?

"Đều thích." Kim Thiện Vũ cắn ngụm kem, hàm hồ nói: "Mỗi người mỗi vẻ."

Phác Thành Huấn cười cười, không đùa cậu nữa.

Nhưng hắn lại hỏi: "Lớp 12 nghỉ hè em đã bắt đầu chạy tới trường của anh à, sao anh lại chẳng nhớ gì cả?"

Kim Thiện Vũ buồn bực đáp: "Anh không nhớ rõ nhiều lắm, bởi vì người ngắm anh chơi bóng rổ quá nhiều, em đứng lẫn trong đó trông chẳng bắt mắt chút nào."

Lúc đó cậu vẫn còn hơi lùn, nhóm sinh viên bên cạnh vừa thấy liền biết cậu nhỏ tuổi, còn chia đồ ăn vặt cho cậu, hỏi cậu có phải là em trai của ai không, tới đây tìm anh chị.

Kim Thiện Vũ nhớ lại, nói: "Nhưng mà có một lần anh chú ý đến em."

Phác Thành Huấn hỏi: "Khi nào?"

"Lúc em bị cảm nắng, đó là hồi em đại học năm ba, anh năm tư, sắp tốt nghiệp rồi, lần cuối cùng chơi bóng với đội bóng rổ." Kim Thiện Vũ nhớ lại chuyện bốn năm trước, bất tri bất giác nở nụ cười, ánh mắt cũng trở nên mềm mại: "Lúc đó cũng là mùa hè, thời tiết rất nóng, em bị cảm nắng, nhưng cũng không nghiêm trọng, người chung quanh đều không có chú ý tới, chỉ có anh là chú ý tới. Sau đó anh cho ngừng trận bóng rổ, đi đến trước mặt em, đưa em đến phòng y tế."

Bốn năm qua đi, chi tiết của ngày hôm đó thật ra cậu cũng không nhớ rõ lắm.

Cậu bị phơi nắng đến choáng váng, bản thân lại vẫn chưa phát hiện ra vấn đề, chỉ biết dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Nhưng một lát sau, cậu liền nghe thấy bên cạnh có ai đang gọi cậu, hình như là một cô gái hỏi cậu làm sao vậy.

Rồi một giây sau, cậu liền cảm giác có một đôi tay hữu lực nâng cậu dậy.

Cậu cố gắng mở mắt ra, phát hiện Phác Thành Huấn nửa ngồi xổm trước mặt cậu nhìn cậu, gương mặt lãnh đạm tuấn tú, bởi vì chơi bóng rổ, trên trán chảy mồ hôi, lòng bàn tay cũng rất nóng.

Phác Thành Huấn nâng lên một bàn tay sờ sờ mặt cậu, sau đó nói: "Hình như em bị cảm nắng rồi, chính mình không cảm thấy không thoải mái sao?"

Kim Thiện Vũ chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy chóng mặt, khó thở.

"Hình như là không quá thoải mái." Cậu lúc ấy mới nhận ra mà thì thào.

Phác Thành Huấn giống như là bị lời cậu nói làm cho tức cười, có lẽ là chưa từng thấy ai trì độn như vậy.

Hắn quay sang đội trưởng đội bóng rổ đang đi lại đây, nói: "Mọi người chơi đi, tôi mang Kim Thiện Vũ đi phòng y tế."

Đôi trưởng đội bóng rổ trường không quen thân với Kim Thiện Vũ, hỏi một câu: "Đây là bạn cậu à?"

Phác Thành Huấn nửa dìu Kim Thiện Vũ lên, thuận miệng trả lời: "Xem như em trai đi."

Kim Thiện Vũ đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy có chút nóng mặt.

Ngày đó, cậu vốn dĩ là bị cảm nắng mà choáng váng đầu, sau lại Phác Thành Huấn ôm cậu đi phòng y tế, lúc cậu dựa vào trước ngực Phác Thành Huấn, cậu càng thấy choáng váng hơn.

Bác sĩ hỏi câu nào, cậu cũng chậm một nhịp, thường xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngược lại là Phác Thành Huấn giúp đỡ trả lời.

Mà chờ bác sĩ viết đơn thuốc, bảo cậu ở lại phòng y tế nghỉ ngơi, Phác Thành Huấn cũng không có rời đi, cứ thế mà ngồi ở bên cạnh trông nom cậu.

Rõ ràng những chuyện khác đều đã mơ hồ trong trí nhớ, nhưng Kim Thiện Vũ đến giờ vẫn nhớ rõ ràng buổi chiều hôm đó, cậu nằm ở trên giường, cửa sổ phòng y tế có hơi hé mở, tấm màn màu vàng nhạt bị gió nhẹ thổi bay, trong căn phòng không quá sáng, mà Phác Thành Huấn thì ngồi ở bên mép giường, cúi đầu đọc sách, sườn mặt hoàn mỹ tựa như điêu khắc, lông mi vừa dày vừa dài, che lại một đôi mắt đào hoa ẩn tình.

Kim Thiện Vũ cũng không muốn nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như thế.

Buổi chiều hôm đó yên tĩnh lại dài lâu, rồi lại giống như lướt qua trong giây lát.

Hiện giờ nhớ lại, Kim Thiện Vũ vẫn sẽ không khỏi nở nụ cười, tại sao cậu lại có thể yêu thầm Phác Thành Huấn 6 năm, chính là bởi vì Phác Thành Huấn thật sự rất tốt, bề ngoài trông như bất cận nhân tình, nhưng bên trong lại cất giấu tính cách ôn nhu, săn sóc không dễ biểu lộ.

Chẳng qua, cậu lại ở trong lòng hối hận mà vỗ đùi mãi.

Khi đó, Phác Thành Huấn đã khôi phục trạng thái độc thân, mà quan hệ giữa cậu và Phác Thành Huấn cũng gần là bạn bè, nếu khi đó cậu nhân lúc bị bệnh, đầu óc choáng váng, xúc động thông báo một phát, chưa biết chừng, Phác Thành Huấn đáp ứng luôn ấy chứ!

Hối hận, bây giờ khá là hối hận.

Kim Thiện Vũ buồn bực mà ăn luôn một ngụm kem cuối cùng.

Phác Thành Huấn thật ra cũng nhớ lại việc này.

Hắn bồi Kim Thiện Vũ đến phòng y tế, thật ra cũng không phải muốn làm người tốt việc tốt, mà là khi đó Kim Thiện Vũ đối với hắn mà nói, đã từ em trai học lớp dưới bình thường, biến thành em trai rất đáng yêu ở nhà bên.

Cho nên, khi Kim Thiện Vũ xuất hiện bên cạnh sân bóng rổ, hắn đã chú ý tới, dù sao thì vẻ ngoài của Kim Thiện Vũ cũng rất bắt mắt giữa đám người, đứng dưới ánh nắng giống như lấp lánh sáng lên.

Phác Thành Huấn xoa xoa đầu Kim Thiện Vũ, thấp giọng nói: "Khi đó em cũng ngốc thật, bị cảm nắng cũng không biết."

Kim Thiện Vũ thấp giọng giận dỗi: "Tại em đang lo nhìn anh mà. Lúc đó anh đã tốt nghiệp rồi, em cũng không biết sau này tụi mình còn có thể gặp mặt thường xuyên hay không. Lúc em tới xem anh chơi bóng, trong lòng còn thương cảm đó."

Còn may là sau đó cậu hiếm khi da mặt dày lên, hẹn Phác Thành Huấn rất nhiều lần, hai người mới không có đứt liên lạc.

Phác Thành Huấn cong cong khóe môi.

Khi bọn họ đang nói chuyện, nhóm sinh viên trên sân bóng rổ đã nghỉ ngơi giữa giờ.

Hắn đứng lên, đi qua cùng mấy cầu thủ nói vài câu, người nọ liền đưa bóng rổ cho hắn.

Hôm nay, hắn không mặc đồ thể dục, chỉ là quần áo đơn giản bình thường, nhưng cầm bóng rổ lui ra sau, vẫn là nhẹ nhàng đánh quả cầu ba điểm, hắn đã không còn là người thanh niên hai mươi tuổi đầu năm đó nữa, mà đã trở nên càng thêm thành thục ổn trọng.

Nhưng sau khi bóng rổ vào lưới, hắn quay đầu, nhìn Kim Thiện Vũ cười, trong nháy mắt, Kim Thiện Vũ giống như lại nhìn thấy một Phác Thành Huấn đầy vẻ phóng khoáng ở trong trường.

Cậu không kìm lòng được mà cũng nở nụ cười.

Cậu đã không cần phải xen lẫn trong đội cổ động viên lớn tiếng hét lên, nhưng điều này cũng không trở ngại cậu trao cho Phác Thành Huấn một cái hôn gió.

Mà nhóm sinh viên chơi bóng vừa rồi cũng không nhận thấy cảnh ái muội bên ngoài sân bóng, còn ở bên cạnh mạnh mẽ vỗ tay, khen Phác Thành Huấn kỹ thuật không tồi.

Phác Thành Huấn cười cười, trả bóng lại cho bọn họ, sau đó đi từng bước về phía Kim Thiện Vũ.

Kim Thiện Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Dưới ánh nắng đầu tháng sáu, Phác Thành Huấn cong lưng, hai người trao nhau một nụ hôn vị kem dâu.

"Bây giờ, em muốn xem anh chơi bóng lúc nào cũng được."

Trước buổi hôn lễ, Hạo Nhiên và Phác Thành Huấn ăn một bữa cơm, chỉ có hai người bọn họ.

Chuyện này nói ra cũng thật trùng hợp, Phác Thành Huấn đi công tác, mà Hạo Nhiên vừa lúc cũng tới thành phố này có việc, hai người gặp nhau ở khách sạn, nên cùng tới nhà ăn dùng chung bữa cơm.

Hạo Nhiên và Phác Thành Huấn thật ra cũng không thể nói là quá quen thân.

Tuy rằng, bởi vì có Kim Thiện Vũ, cậu ta đối với sinh nhật, chòm sao, sở thích, sở ghét của Phác Thành Huấn đều rõ như lòng bàn tay.

Nhưng cậu ta và Phác Thành Huấn ở trong một vòng nhiều năm như vậy, lại chỉ có thể xem là quen biết hời hợt, đối với nhau đều có chút không nóng không lạnh.

Cậu ta ghét Phác Thành Huấn quá lạnh lùng, quá kiêu ngạo.

Phác Thành Huấn có lẽ là cũng cảm thấy cậu ta ồn ào, lang thang, tính tình nóng nảy.

Đơn giản mà nói, chính là không phải người chung đường.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, người nọ đã sắp trở thành chồng của Kim Thiện Vũ.

Ờ mà cũng không phải, Hạo Nhiên thầm sửa đúng ở trong đầu, Phác Thành Huấn đã là chồng của Kim Thiện Vũ rồi.

Hai người bọn họ nhận giấy đăng ký rồi.

Đồ tồi Kim Thiện Vũ trọng sắc khinh bạn kia, còn ở trong nhóm chat khoe giấy hôn thú, còn cửu cung cách*, toàn phương vị không góc chết, giống như muốn cho tất cả mọi người thấy rõ một đôi mặt ngốc trên cuốn sổ đỏ kia.

*một tấm ảnh được chia ra làm chín ô vuông.

Nghĩ vậy, Hạo Nhiên cười khẽ.

Bữa cơm này cũng sắp ăn xong, cậu ta và Phác Thành Huấn vốn cũng không có gì để nói, toàn dựa vào nói về Kim Thiện Vũ mới chống đỡ được.

Hạo Nhiên dựa gần về phía lưng ghế, đánh giá Phác Thành Huấn ngồi đối diện.

Bọn họ đang ngồi ở hoa viên bên ngoài, tường cây xanh mát phân cách thành những không gian nhỏ độc lập, ánh trăng sâu kín, thật ra là một hoàn cảnh không tồi.

Hạo Nhiên nhìn Phác Thành Huấn cười nói: "Thật ra trước kia, tôi không mấy ưa anh."

Phác Thành Huấn bình tĩnh đạm nhạt mà nâng mắt, cũng không có nhiều kinh ngạc.

Hạo Nhiên tiếp tục nói: "Coi như là tôi thiên vị người bạn thân từ tấm bé của mình đi, lúc trước tôi luôn cảm thấy rõ ràng cậu ấy có thể tìm được một đối tượng càng tốt càng ôn nhu, biết thương cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, nhưng cố tình cậu ấy chỉ thích anh, không đâm tường Nam không quay đầu lại. Ngay cả lúc anh và cậu ấy vừa mới ở bên nhau cũng vậy, tôi vẫn luôn lo lắng cậu ấy và anh không có kết quả tốt."

"Nhưng mà hiện tại, tôi biết tôi sai rồi." Hạo Nhiên rất thẳng thắn mà nhìn Phác Thành Huấn: "Cậu ấy và anh ở bên nhau, mỗi ngày đều rất hạnh phúc."

Cậu ta giơ lên ly rượu, hướng về phía Phác Thành Huấn: "Cho nên, tôi muốn cùng anh nói lời xin lỗi, trước kia là tôi không đúng, sau này anh là chồng của Kim Thiện Vũ, với tôi mà nói chính là người một nhà."

Phác Thành Huấn cùng cậu ta chạm ly.

Hắn phát hiện chính mình rất thích thân phận "chồng của Kim Thiện Vũ" này.

Hắn cười khẽ, nói: "Tôi cũng cần phải xin lỗi, bởi vì tôi cũng từng cảm thấy cậu rất đáng ghét."

Hạo Nhiên vui vẻ: "Tại sao?"

Phác Thành Huấn chậm rãi đáp: "Bởi vì cậu chiếm quá nhiều thời gian của Kim Thiện Vũ, cậu và em ấy lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi thậm chí từng nghi ngờ cậu thích em ấy."

Hạo Nhiên bộc phát ra tiếng cười kinh thiên động địa.

Này chắc chắn là chuyện cười hay nhất trong năm nay mà cậu ta nghe được.

Cậu ta cười một hồi lâu mới ngừng lại được: "Nếu như tôi thích Kim Thiện Vũ, bây giờ còn có chỗ cho anh nữa sao?"

Phác Thành Huấn nghĩ, chính là bởi vì vậy mới càng đáng ghét.

Nếu Hạo Nhiên ở lúc hắn vẫn chưa yêu Kim Thiện Vũ mà ra tay, vậy có lẽ hắn sẽ thật sự bỏ lỡ Kim Thiện Vũ rồi.

Nhưng hắn cũng không nói gì.

Có lẽ đây cũng xem như là một lần tâm sự ngắn ngủi, bầu không khí giữa hắn và Hạo Nhiên cũng trở nên hòa hoãn một ít.

Hạo Nhiên và Phác Thành Huấn nói rất nhiều về chuyện hồi Kim Thiện Vũ học cấp ba.

Phác Thành Huấn an tĩnh lắng nghe.

Có vài chuyện là hắn đã từng nghe thấy từ chỗ Kim Thiện Vũ, nhưng đa số là những chuyện mà hắn chưa bao giờ biết được.

Sau khi bữa cơm này kết thúc, Phác Thành Huấn tiếp tục đàm phán nghiệp vụ, Hạo Nhiên thì thu dọn hành lý đi đến địa điểm tiếp theo.

Nhưng sau khi trở về, hai người bọn họ ăn ý mà không nói cho Kim Thiện Vũ biết cuộc gặp gỡ lần đó, giống như đó chỉ là một bí mật chẳng mấy quan trọng.

Hôn lễ của Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn được định vào mùa thu.

Vừa lúc tròn một năm cậu và Phác Thành Huấn yêu nhau, ngày 23 tháng 10, tiết sương giáng.

Lúc Hạo Nhiên biết chuyện này còn bình luận: "Hai ngươi lãng mạn quá nhỉ, trên mạng có câu nói như nào ấy, có cảm giác nghi thức."

Thật ra, Kim Thiện Vũ chỉ là phiền toái phải lựa chọn trong một đống ngày lành tháng tốt mà thôi, cảm thấy không bằng tìm một ngày có ý nghĩa kỷ niệm cho rồi.

Khuôn viên hôn lễ được tổ chức tại một sơn trang dưới danh nghĩa của nhà họ Phác.

Mấy người bạn tốt nhiều năm của Phác Thành Huấn đều gấp gáp từ nơi khác trở về, bạn cùng phòng hồi đại học của Kim Thiện Vũ cũng tới, mà thành viên trong câu lạc bộ leo núi năm đó cũng chiếm cứ một dãy ghế ngồi.

Kim Thiện Vũ và Phác Thành Huấn ở trên sân khấu trao nhẫn và thề nguyện, đám bạn bè ở dưới đài nhìn thấy mà lòng đầy cảm khái, có vài anh trai cao to thô kệch còn đa sầu đa cảm, thậm chí còn trộm lau nước mắt, nghĩ thầm, tới lúc nào tui mới có thể thoát kiếp độc thân đây, đáng ghét.

Nhưng chờ đến khi nghi lễ kết thúc, bữa tiệc bắt đầu, nước mắt cảm động lập tức liền bốc hơi.

Đám người này sôi nổi lôi kéo Phác Thành Huấn, bắt đầu kính rượu.

Trưởng câu lạc bộ leo núi năm đó ôm Phác Thành Huấn: "Ly này anh cần phải uống, Kim Thiện Vũ lúc trước chính là em út của câu lạc bộ chúng tôi đấy, anh lại im hơi lặng tiếng hái người ta đi rồi, có nên phạt hay không?"

Phác Thành Huấn cười: "Nên."

Hắn không nói hai lời liền uống xong ly champagne này.

Một thành viên khác lập tức tiếp đón: "Lúc trước, Kim Thiện Vũ chính là em rể mà tôi nhìn trúng, kết quả Kim Thiện Vũ không nói hai lời liền cự tuyệt em gái tôi, tôi buồn bực hồi lâu, cũng không đoán ra được cậu ấy chính là thích anh, cái này có phải cũng nên phạt anh một ly không?"

Phác Thành Huấn tiếp tục uống.

Người thứ ba tiến lên là Tề Minh Triết, hắn chẳng cần phải nói gì, khoác lấy bả vai Phác Thành Huấn: "Quan hệ của tụi mình, cần gì phải nói nữa, uống thôi."

Kim Thiện Vũ ngay từ đầu còn đứng bên cạnh vây xem, những thấy mãi chẳng chịu kết thúc, đám người trong câu lạc bộ leo núi rót rượu xong, phía sau còn có bạn cùng phòng của Phác Thành Huấn và của cậu đang xếp hàng.

Cậu lập tức bắt đầu ngăn cản: "Không thể uống nữa, có chừng mực thôi, tan họp."

Bọn họ cũng không chấp nhất với chuyện chuốc rượu, chỉ là góp số vui đùa mà thôi.

Nhưng thấy Kim Thiện Vũ bênh vực không ngừng, lại không nhịn được trêu ghẹo cậu: "Người đã kết hôn đúng là có khác, có người đau lòng cho kìa."

Kim Thiện Vũ mặt đỏ hồng, cậu ưỡn cằm, cất cao giọng nói: "Đây chính là người mà tôi vất vả lắm mới lừa tới tay, đương nhiên không thể để cho mấy người bắt nạt rồi."

Hôm nay cậu đặc biệt xinh đẹp, bộ tây trang màu trắng làm cậu trông ôn nhuận lại đĩnh bạt, so ngày thường thì thành thục trang trọng hơn nhiều, nhưng vừa mở miệng, cậu vẫn là cậu.

Đám người xung quanh lập tức vang lên tiếng cười thiện ý.

Phác Thành Huấn cũng mỉm cười nhìn cậu.

Trong lúc đám bạn học ồn ào, Phác Thành Huấn hôn lên sườn mặt cậu, thấp giọng nói: "Không cần lừa, anh sẽ tự mình đi theo em."

Kim Nhạc Y làm em gái của chú rể, hôm nay trang điểm cũng thật xinh đẹp, cô và Kim Thiện Vũ vốn dĩ lớn lên giống nhau, đều có vẻ ngoài không mang theo khuyết điểm, cô mặc lễ phục màu trắng đứng ở bên cạnh Kim Thiện Vũ, tựa như thiên nga trắng, ưu nhã thong dong.

Con người cô luôn luôn kiên cường, từ nhỏ đã không thích rơi nước mắt, chỉ có hồi cấp hai bị tai nạn xe không quá nghiêm trọng, lúc nằm trên giường bệnh, cô cũng chưa hừ ra vài tiếng.

Cho nên, Kim Thiện Vũ nghĩ ba mẹ cậu có lẽ sẽ khóc, nghĩ tới Hạo Nhiên có lẽ sẽ buồn bã, nhưng cậu không nghĩ tới em gái của mình sẽ khóc đến nỗi làm trôi lớp trang điểm như vậy.

Kim Nhạc Y ôm cậu, lại không dám vùi đầu lên vai cậu, sợ làm dơ lễ phục của cậu, cô ngẩng đầu, vẫn tự mình tiếp tục chảy nước mắt.

Kim Thiện Vũ luống cuống tay chân mà lau nước mắt cho em gái.

"Không khóc, không khóc, anh chỉ là kết hôn mà thôi, cũng không phải là em không được nhìn thấy anh nữa mà." Kim Thiện Vũ đau lòng muốn chết: "Anh vẫn sẽ thường xuyên trở về, em qua chỗ anh ở cũng được, anh và Phác Thành Huấn cũng có chuẩn bị phòng cho em."

Kim Nhạc Y lại lắc đầu: "Em không phải bởi vì cái này mới khóc."

Cô ngẩng đầu nhìn Kim Thiện Vũ.

Đây là người anh trai sinh đôi của cô, là người cùng cô giáng sinh vào thế giới này, là một chính mình khác.

Nhưng từ hôm nay trở đi, Kim Thiện Vũ thật giống như không chỉ là người cùng cô có một nửa huyết mạch tương liên, mà cậu đã trở nên càng viên mãn, càng hoàn chỉnh.

Có một người khác đến đong đầy nhân sinh của cậu.

Cô đã sớm làm xong chuẩn bị cho ngày này, cũng tự đáy lòng mà vui vẻ vì Kim Thiện Vũ, bởi vì đây là anh trai của cô, so với ai khác cô đều hy vọng anh trai hạnh phúc.

Nhưng cô lại thật sự luyến tiếc.

Cuối cùng, cô vẫn là nhẹ nhàng ôm lấy Kim Thiện Vũ: "Anh, anh biết em thương anh, đúng không?"

Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: "Ừ."

Kim Nhạc Y cười cười.

Cô nhắm mắt, bỗng nhiên nói: "Anh, hồi còn nhỏ năm nào anh cũng giả bộ làm ông già Noel trộm tặng quà cho em, thật ra em đều biết là anh. Hồi cấp ba, em hẹn hò, anh còn lén lút đi giám sát, em cũng biết. Hồi cấp hai, anh vừa tan học xong sẽ thường xuyên tới đưa đồ ăn vặt cho bạn học của em, còn muốn bạn ngồi cùng bàn chăm sóc em, em cũng biết. Anh ở phương diện này đặc biệt ngốc, luôn là giấu không kỹ, lại hay mềm lòng, tính tình lại quá tốt. Lúc trước em vẫn luôn suy nghĩ, em phải trở nên đặc biệt lợi hại, như vậy mới có thể bảo vệ anh."

"Bây giờ em trưởng thành, nhưng đã có một người khác sẽ đứng ở bên cạnh anh, cùng anh nâng đỡ nhau. Thật ra em có chút buồn, nhưng em cũng rất vui vẻ."

"Bởi vì anh đáng giá được mọi người yêu thương."

Kim Nhạc Y nhấp nhấp môi, rời khỏi vai Kim Thiện Vũ, lau nước mắt.

Cô thấy Kim Thiện Vũ cũng đỏ hốc mắt, như muốn khóc.

Cô ngược lại nở nụ cười, giúp Kim Thiện Vũ xoa xoa khóe mắt.

"Anh không được khóc." Cô đẩy đẩy Kim Thiện Vũ, ý bảo cậu đi xem Phác Thành Huấn đứng cách đó không xa: "Đi tìm chú rể của anh đi, đừng để người ta sốt ruột chờ."

Cô nhìn Kim Thiện Vũ đi tới bên cạnh Phác Thành Huấn, lại giơ tay xoa xoa khóe mắt, ở trên cổ tay của cô, có đeo chiếc vòng tay mà Kim Thiện Vũ tặng năm cô tròn 18 tuổi.

Lúc tặng chiếc vòng tay, Kim Thiện Vũ nói: "Chúc em gái của anh, mãi mãi vui vẻ, mãi mãi tự do."

Hiện tại, cô cũng hy vọng anh trai của cô, mãi mãi hạnh phúc.

Hạo Nhiên là phù rể của Kim Thiện Vũ, hôm nay vẫn luôn đi theo bên cạnh Kim Thiện Vũ, cùng cậu bận trước bận sau.

Nhưng chờ đến lúc tất cả nghi lễ đã kết thúc, cậu ta lại lén lút tiến đến bên cạnh Phác Thành Huấn.

"Người anh em, đừng nói anh vợ đây không giúp anh." Hạo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net