Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tam thiếu phu nhân cùng ta không giống nhau, cô ta là nữ nhân yếu đuối, cành vàng lá ngọc, không giống ta quen đi đây đi đó. Ta không yên tâm để cô ta lên thuyền một mình, nếu có chuyện gì xảy ra, ta làm sao đảm đương nổi trách nhiệm này..."

Phan Kiện Trì nghe cô ung dung thong thả nói, trong bụng lo lắng như lửa đốt, nhưng ngoài mặt vẫn hêt sức bình tĩnh, chỉ hỏi: "Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?"

Mẫn Hồng Ngọc nói: "Cô ấy hiện giờ đang ở đâu à, nói xa không xa, gần không gần... chỉ sợ lúc này đã đến trấn Hàn Quan rồi."

Phan kiện Trì nghe được câu nói này, nổi giận công tâm, không nhịn được giơ tay lên hung hăng cho Mẫn Hồng Ngọc một cái tát. Mẫn Hồng Ngọc không tránh anh động thủ, mặc dù mặt giương lên, nhưng không hề tránh đi. Chỉ nghe một tiếng bạt tai thanh thúy, nhất thời trên gương mặt đau rát.

Phan Kiện Trì đánh ra một đòn này, lại hối hận vì đã làm vậy, thấy Mẫn Hồng Ngọc bụm mặt đứng ở đó, vội vàng cố nén tức giận nói: "Đã có lỗi với cô."

"Đánh thì cũng đã đánh, cái gì mà có lỗi với cô chứ." - Mẫn Hồng Ngọc giống như không hề tức giận, ngược lại cười một tiếng: "Nói như vậy, ngươi là người đàn ông thứ hai vì Tần Tang mà động thủ đánh ta."

Phan Kiện Trì tâm loạn như ma, nhưng vào giờ phút này, lại không thể không theo lời cô nói. Anh lo lắng cho Tần Tang đành an ủi, nói: "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"

"Kế hoạch của ta không phải giống kế hoạch của ngươi sao?" - Mẫn Hồng Ngọc ung dung thong thả nói: "Ngươi không phải khuyên Dịch Liên Thận giả vờ để cho ngươi cướp ngục, mang Dịch Liên Khải đi. Sau đó từ miệng hắn lừa nói ra tung tích vật đó sao? Nếu như dùng cách này liền có thể cùng Cao đại soái trao đổi người. Cao đại soái vốn nợ sâu sắc ân tình của đại soái, tất nhiên sẽ dùng Tần Tang để đổi với Dịch Liên Khải. Ngươi nghĩ, ngươi ra kế hoạch, ngươi đối với Dịch Liên Thận nói ra toàn bộ đại kế, ta chỉ thay ngươi làm trước thời hạn chút thôi. Ngươi vì sao lại thẹn quá hóa giận động thủ đánh người chứ?"

Phan Kiện Trì không ngờ cô sẽ đem việc này đầu đuôi nói rõ ràng như vậy, anh suy nghĩ rất nhanh, đã nghĩ đến Mẫn Hồng Ngọc cùng Dịch Liên Thận sớm có tình xưa, thì ra hai người họ đã sớm thông đồng nên tức giận, mình rốt cuộc để cho người đàn bà này lừa, cô cuối cùng vẫn bán đứng mình cùng Dịch Liên Khải. Anh nói: "Thì ra cô thực sự cùng Dịch Liên Thận một phe với nhau."

"Trong lòng ngươi chưa biết chừng lại đang chửi ta." - Mẫn Hồng Ngọc lại nhẹ cười khẽ một tiếng: "Nếu không phải Dịch Liên Thận ngầm cho phép, ta từ đầu làm sao có bản lĩnh, mang súng vào cho ngươi? Nếu không phải Dịch Liên Thận ngầm cho phép, sao kho đạn biết bốc cháy? Nếu không phải Dịch Liên Thận cho phép, đầu đường quan ải canh phòng sâm nghiêm như vậy làm sao lại dễ dàng xông ra? Ngươi không phải hỏi ta có đồng bọn hay không sao? Đồng bọn của ta dĩ nhiên chính là Dịch Liên Thận. Bất quá không giống với ngươi nghĩ, cho là ta làm vậy vì Dịch Liên Thận. Đàn ông Dịch gia, người nào cũng là kẻ bạc tình bạc nghĩa, Dịch Liên Khải cũng vậy, mà Dịch Liên Thận cũng vậy. Dưới mắt chúng, lúc ta hữu dụng, hắn sẽ tự nhiên đối với ta khách khí, đến lúc vô dụng, so với một con chó cũng không bằng đâu. Hắn tương kế tựu kế như vậy, dĩ nhiên là có ý tưởng của ta, chẳng phải cũng là có ý tưởng của ngươi nữa sao?

Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không nghi ngờ sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy một người như ta có bản lĩnh có thể tiếp ứng đem được cả hai người ra ngoài sao? Chẳng lẽ ngươi dọc đường đi chưa từng nghĩ có thể như vậy thuận lời chạy thoát sao? Ngươi rõ ràng trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ, vì sao không nói? Chẳng phải là ngươi cũng đang tương kế tựu kế, chẳng phải là ngươi luôn yên lặng theo dõi mọi chuyện sao? Người như ngươi vậy là không tốt đâu, vừa muốn câu cá lớn, lại muốn giả làm chính nhân quân tử, làm bộ làm tích ngay thẳng, thật là không thú vị."

Phan Kiện Trì ngờ vực cô trong chốc lát, nói: "Dịch Liên Khải nếu tỉnh lại, cô định làm sao ăn nói với anh ta đây?"

Mẫn Hồng Ngọc cười nói: "Còn có cái gì để nói? Đương nhiên khuyên hắn lấy ra vật đó, tốt nhất đưa cả vị kim tôn ngọc quý thiếu phu nhân tới trao đổi. Nếu không... vị thiếu phu nhân của hắn có thiếu một sợi tóc nào, ta cũng không dám đảm bảo đâu..."

"Ngươi không dám đảm bảo được, nhưng ta thì dám đảm bảo!"

Mẫn Hồng Ngọc kinh ngạc quay đầu, thấy Dịch Liên Khải không biết từ khi nào đã xuống xe, lúc này đứng ở sau lưng cô. Anh một tay chống trường thương, một tay khác bưng một khẩu súng, trên cánh tay quấn đạn, mà trường thương trong tay đã lên nòng. Họng súng đen ngòm đối diện Mẫn Hồng Ngọc, mặc dù hai tay anh vô lực, nhưng nếu như hồ đồ nổ súng bậy, cách gần như vậy, ắt cũng sẽ bắn trúng Mẫn Hồng Ngọc.

Dịch Liên Khải thần sắc mệt mỏi, tựa hồ hết sức chán nản, nhưng từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng: "Ta dám đảm bảo, Tần Tang nếu như thiếu một sợi tóc, ngươi sẽ ít đi một sợi. Nếu cô ấy mất đi một đầu ngón tay, ngươi cũng sẽ ít đi một đầu ngón tay. Nếu cô ấy mất mạng, ngươi cũng không cần sống nữa, vừa khéo có thể chôn theo cô ấy."

Mẫn Hồng Ngọc đưa mắt nhìn anh hồi lâu, đột nhiên "phốc" lên cười một tiếng, nói: "Cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt, mà ngươi lại mê đến thần hồn điên đảo như vậy, ngay cả mạng cũng không cần?"

Dịch Liên Khải "Hừ" một tiếng, không để ý đến cô, chỉ phân phó Phan Kiện Trì: "Lái xe trở về trấn Hàn Quan."

Phan Kiện Trì ngẩn ra, nói: " Công tử gia, chuyện này nên thảo luận kỹ hơn."

Dịch Liên Khải cũng không tức giận, chỉ kiên định nói một lần nữa: "Lái xe trở về trấn Hàn Quan."

Phan Kiện Trì không chần chờ nữa, chỉ Mẫn Hồng Ngọc hỏi: "Vậy còn cô ta?"

"Buộc lại, cho ngồi ở phía sau."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net