CHAP 11 : First kiss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 buổi tiệc sang trọng đối với các tiểu thư thì đó dường như là 1 chuyện quá đỗi bình thường. Nhưng đối với JanDi và GaEul thì chuyện đó chẳng bình thường chút nào cả, từ nhỏ 2 đứa đã ghét chốn đông người. Nên cứ có tiệc thì trốn tiệt đố có ai tìm được, thế nên bây giờ đối với GaEul và JanDi thì đây là việc khiến 2 người khó thở nhất. Mọi con mắt nhìn chằm chằm vào người họ. JanDi đang đứng thì bị JunPyo kiên quyết lôi đi dù cô có chống trả quyết liệt thế nào đi chăng nữa, GaEul bị ở lại 1 mình. YiJung vì phải kiểm tra lại các sản phẩm nên GaEul kô tiện theo, còn JiHoo thì kô biết bốc hơi ở đâu rồi, WoonBin thì đang vui vẻ đi với cô người mẫu của anh ta. GaEul đành đứng 1 góc chờ, cô kô biết mình đang chờ cái gì, chờ ai ?? YiJung hay JanDi ??? GaEul đang đứng với hàng nghìn câu hỏi thì 1 cái gì đó đập vào chân cô. GaEul nhìn xuống, cô thấy 1 quả bóng, 1 cậu bé chạy đến :

- Quả bóng đó là của em _ Cậu bé trông bướng bỉnh chìa tay ra _ Mau trả em

- Em phải nói "làm ơn chứ" _ GaEul mỉm cười

- Kệ em trả đây _ cậu ta giựt lấy quả bóng từ tay GaEul rồi chạy đi. Rồi cậu trượt chân vấp ngã, do giây giầy của cậu bị tuột. Mọi người chỉ nhìn rồi quay đi 1 cách vô tình coi như kô thấy gì cả. GaEul thấy thế chạy đến chỗ cậu bé

- Em kô sao chứ ?? _ GaEul lo lắng cúi xuống hỏi

- Kô _ Cậu bé trả lời cộc lốc, rồi tự đứng dậy. Đôi mắt cảu cậu đỏ ửng lên, nhưng cậu đang nỗ lực để nước mắt kô rơi xuống. Cậu ta cúi xuống buộc dây giầy nhưng kô dược, có lẽ nước mắt đã đọng đầy nên cậu kô thể nhìn rõ. GaEul mỉm cười đặt 1 ngón tay giữ cho nút buộc cảu cậu bé. Cậu bé ngơ ngác nhìn cô

- Thế này có phải dễ dàng hơn kô ?? _ Cô mỉm cười

- ... _ Cậu bé kô nói gì chỉ cúi xuống buộc nhanh giây giầy, đôi má của cậu hơi đỏ lên.

- Lần sau, nhớ phải nó " Cảm ơn " khi nhờ vả như vậy mới là 1 cậu bé đáng yêu _ GaEul cười rồi cô lấy tay quyệt nhẹ lên má cậu bé _ Em mau về với bố mẹ đi

GaEul đứng lên đi về chỗ cũ, bỗng cậu bé níu lấy váy cô

- Cảm ... cảm ơn chị _ Cậu bé nói, 2 má cậu ửng hồng lên trông yêu vô cùng

- Kô có gì _ GaEul cười rạng rỡ nhìn cậu bé.

Nụ cười của cô khiến mọi người phải chú ý, nụ cười tươi tắn đáng yêu của cô hiến mọi người cảm thấy dễ chịu. GaEul dịu dàng cúi xuống :

- Chị tên GaEul vậy em tên gì ??

- Em tên Mason _ Giọng cậu nhỏ dần

- Tên em hay quá, em là con lai à ?? _ GaEul thốt lên - Thảo nào trông đáng yêu quá

- Chị kô cười em à ?? _ Cậu bé ngơ ngác nhìn lên _ Vì cái tên ...

- Cười ?? Chỉ vì cái tên sao ?? _ GaEul bật cười _ Ôi thật là đáng yêu quá đi, mason, mason cái tên đó hay lắm.

- Thật sao ?? _ Mặt cậu bé bỗng trở nên rạng rỡ _ Là do mẹ em đặt đấy

- Vậy chắc mẹ em đẹp lắm nhỉ ?? _ GaEul hào hứng ùa theo

- Vâng, mẹ đẹp lắm _ cậu bé cười tự hào nói

- Mason ! _ Giọng 1 người phụ nữ vang lên

- Mẹ _ cậu bé quay lại gọi to rồi chạy về phía người phụ nữ đó

- Con chạy đi đâu vậy làm mẹ lo quá _ Người phụ nữ bế cậu bé lên

- Mẹ, mẹ xem con buộc được giây giày rồi này _ cậu bé vội khoe _ Là chị GaEul giúp con đó

- Cảm ơn cô _ Người phụ nữ nhìn GaEul mỉm cười

- Kô có gì ạ, với lại mason rất đáng yêu _ GaEul cười nói

- Mẹ, chúng ta giới thiệu chị cho anh nhé _ Mason thì thầm vào tai bà nói

- Ha ha ha _ GaEul bật cười

- Ôi, trễ rồi xin lỗi tôi phải đi đây _ Người phụ nữ giật mình nhìn đồng hồ

- Vâng chào bà _ GaEul lễ phép cúi chào

- Chào chị _ Mason vẫy tay chào GaEul

- Chào em _ GaEul vẫy tay chào cậu bé

Đứng ở trên cao, YiJung đã nhìn thấy GaEul. Anh mỉm cười nhìn cô, thật dễ chịu khi nhìn nụ cười của cô. GaEul quay lại chỗ của mình, nhưng cô kô được yên ổn như lúc đầu. Các thiếu gia từ đâu đến chỗ cô, họ vây quanh cô hỏi tên. Mời nước ... khiến GaEUl cảm thấy khó chịu. Nhưng cô vẫn phải nở 1 nụ cừoi lịch sự, YiJung sau khi xong việc anh nhanh chóng xuống hội trường tìm GaEul. Khi nhìn thấy cô bị vây quanh bởi 1 đống những anh chàng bảnh bao. Sắc mặt YiJung bỗng trở nên nghiêm nghị khó chịu. Anh bước nhanh đến chỗ GaEul kéo tay cô về phía mình, anh nhoẻn miệng cười và liếc nhìn 1 loạt với ánh mắt sắc bén :

- Xin lỗi, cô ấy là của tôi

- Ơ ... vậy cô Chu chúng tôi xin phép _ 1 Trong số họ nói rồi rút lui gọn

GaEul thở phào nhẹ nhõm :

- Phù, may mà có sunbae kô thì chắc em chết mất

- Em ngốc thế, em kô biết từ chối họ à _ YiJung bực bội nói

- Sun ... sunbae sao thế ?? _ GaEul ngạc nhiên nói

- À ... kô ... kô sao _ YiJung vội nói _ Chúng ta đi thôi

Buổi triển lãm bắt đầu, Phu nhân của tập đoàn So xuất hiện cùng chồng và con trai út của họ. GaEul ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ khi nãy và mason, YiJung vui vẻ lại gần chào họ. Khi anh giới thiệu GaEUl thì bà cười nhìn cô :

- Chúng ta thật có duyên

- Dạ _ GaEul mỉm cười nhìn bà.

- Cô thật tôt, chẳng bù cho 1 số người _ Bà ta nói rồi liếc những cô người mẫu _ Chỉ biết đứng nhìn. Cảm ơn cô đã đỡ con trai ta

- Vâng _ GaEul cười

Nói chuyện 1 lúc, YiJung dẫn GaEul đi xem các tác phẩm của mình. GaEul vô cùng thích thú khi nghe YiJung nói ý nghĩa của từng tác phẩm 1. Ánh mắt cảu cô luôn nhìn vào những chiếc bình với sự thích thú và say mê. YiJung nhìn GaEul và mỉm cười, anh thích thái độ này cảu cô, trông cô hồn nhiên giống như 1 đứa trẻ vậy. 2 người đi xem mọi tác phẩm, cả hội trường đông nghịt người xem, nhưng với 2 người thì đây giống như 1 căn phòng lớn chỉ có họ và gốm. Gốm như đang tạo nên 1 không gian riêng bao trùm lên YiJung và GaEul, 1 không gian chỉ có họ mới có thể cảm nhận được.
Buổi tiệc đã tàn, nhưng vẫn kô thấy mặt JanDi và JunPyo đâu cả. GaEul lo lắng hỏi :

- Lại sao h này vẫn kô thấy JanDi đâu ?? Liệu ...

- GaEul, em đừng lo lắng quá vậy chứ _ YiJung chấn tĩnh GaEul

- Vừa nãy anh thấy cô ấy ở cạnh em mà Gaeul _ JiHoo hỏi

- Vâng, nhưng JunPyo sunbae đến và lôi cô ấy đi rôid _ GaEul nói _ Sunbae bảo có cái này nhất định phải cho JanDi xem nên em kô tiện theo

- Yo yo, anh biết rồi _ WoonBIn kêu lên _ Cái thằng JunPyo này thế mà gian hahaha

- Thảo nào nó cấm mình kô được đưa GaEul ra đấy _ YiJung cười nói

- Thế là sao ạ ?? _ GaEUl hỏi _ JanDi đang ở đâu ??

- GaEul, em đừng lo JunPyo sẽ đưa cô ấy về em yên tâm đi _ JiHoo mỉm cười nói với GaEul

- Nhưng ... _ GaEul chưa dứt câu

- Thôi muộn rồi anh đưa em về _ YiJung kéo cô đi _ Mình về trước đây.

Ngồi trên xe, GaEul vẫn chưa hết lo lắng cho JanDi thấy vậy YiJung nói :

- Em yên tâm đi, JanDi sẽ kô sao đâu

- Nhưng ... _ GaEul ngập ngừng

- Em yên tâm JunPyo kô dám làm gì đâu _ YiJung cười

- Em biết, nhưng em ... có lẽ em nên gọi điện ho cô ấy _ GaEul rút điện thoại ra, YiJung liền chặn lại

- GaEul, em hãy cho JunPyo 1 cơ hội thử xem. Anh chắc chắn cậu ta xe đưa JanDi về nhà an toàn _ YiJung nhìn GaEul cười _ Được chứ

- ... Vâng _ GaEul mỉm cười nói

Đi gần về đến nhà, GaEul bỗng nhìn thấy tiệm tạp hóa vẫn còn mở cửa, cô chợt reo lên :

- Dừng xe, sunbae mau dưng xe

- Hả _ YiJung giật mình _ Dừng xe lại

GaEul vội mở cửa xe chạy ra, YiJung phải chạy theo cô. Vào đến cửa hang, cô vui vẻ mua kem, YiJung nhăn mặt :

- GaEul, em vội vàng như vậy là để mau kem thôi sao ??

- Đúng đó _ GaEul vui vẻ nói _ Tối thế mà vẫn còn hàng mở cửa là hiếm lắm đó. Sunbae ăn kô ??

- Kô, anh ra xe ngồi đợi đấy _ YiJung tính bước đi thì GaEul kéo tay anh lại

- Sunbae, chúng ta đi bộ về nhé _ GaEUl cười nhìn anh

- Hả ???? _ YiJung chưa kịp từ chối thì cô đã nhanh chân chạy về phía chiếc xe

- Bác à, bác có thể về trước. Chúng cháu sẽ đi bộ về _ GaEul tươi cười nói

- Nhưng ... cậu chủ _ Ông ta ngập ngừng

- Kô sao, cậu chủ nhà bác sẽ đi cùng cháu mà _ GaEul nói _ Bác cứ về trước đi

- ... Vâng thưa cô _ Ông ta mỉm cười nói

YiJung đứng ngơ ngác nhìn chiếc xe quay đầu đi mà chẳng nói được lời nào. Anh đành ngoan ngõan đi bộ về cùng GaEul, GaEul thì thích thú vô cùng. Cô vui vẻ vừa đi vừa ăn kem, còn YiJung thì mệt mỏi đi bên cạnh. Bỗng GaEul đứng lại :

- Sunbae, chúng ta vào đây 1 lát nhé _ Cô chỉ vào công viên nói

- Ya, GaEul hôm trước em chơi còn chưa đã ư ?? _ YiJung mệt mỏi chạy theo

- Mau lên sunbae _ GaEul chạy trước, bỗng cô vấp ngã. YiJung vội chạy tới đỡ cô

- GaEul, Sao em ngốc thê. Đi giày cao gót mà còn chạy vội thế à _ YiJung lo lắng nói

- Em xin lỗi _ GaEul xịu mặt xuống

- Thôi được rồi, em đi từ từ thôi _ YiJung nói

- Sunbae ... sunbae bỏ em ra đã _ GaEul ngập ngừng nói

- Um _ YiJung vội thả cô ra

- Đi thế này khó chịu lắm _ GaEul nói, rồi cô tháo giầy ra _ Thế này dễ chịu hơn

- Ha ha _ YiJung bật cười. GaEul 2 tay cầm giầy chạy về phái xích đu

Khi cô đã yên vị trên xích đu, cô gọi :

- Sunbae mau đẩy cho em đi

- Sao nhất định phải thế chứ _ YiJung khó chịu nói

- Đẩy đi mà sunbae _ GaEul giục

- Rồi rồi _ YiJung nói rồi đẩy cô lên cao

GaEul mỉm cười rồi cô nhắm mắt lại như thể đang cầu nguyện 1 cái gì đấy. YiJung tò mò hỏi :

- Em làm gì vậy ??

- Em đang nói chuyện với gió _ GaEul nói

- Gì ??

- Mỗi khi em buồn hay có chuyện gì, em thường ra đây và tự đu mình lên thật cao để nói hết với gió _ GaEUl nói _ Như thế sẽ có 1 người chia se với em

- Vậy hôm nay em cảm thấy buồn à _ Vẻ mặt anh có chút thất vọng

- Kô, hôm nay em rất vui _ GaEUl nói rồi cô nhảy xuống, chợt cô trượt chân ngã. YiJung vội đỡ lấy cô

- GaEul, có vẻ ngã là tật xấu của em hả _ YiJung bật cười

- Kô có _ GaEul nói

- Xem ra dù em có đi giày cao hay kô thì em vẫn bị ngã 1 cách dễ dàng nhỉ _ YiJung cười

- Đâu có _ GaEul nói

- Vậy có lẽ anh phải luôn ở bên GaEul thôi _ YiJung thở dài

- Tại Sao ??? _ GaEul ngơ ngác

- Để luôn đỡ em khi em bị ngã, nếu GaEul bị thương thì anh sẽ rất lo lắng đấy _ Anh nhìn cô và nở nụ cười quyến rũ

- Sunbae nói vậy với mấy người rồi _ GaEul nói

- Em là người đầu tiên đấy _ YiJung mỉm cười

- Thật kô ??? _ GaEul nghi ngờ

- Chẳng lẽ lời anh nói thiếu chất lượng thế à ?? _ YiJung cười

- Kô ... Thôi chúng ta về thôi em mệt rồi _ Có chút bối rối trên mặt GaEul

- Được _ YiJung mỉm cười

- Cảm ơn sunbae vì ngày hôm nay _ GaEul nói _ Hôm nay em thật sự rất vui

- Chỉ vậy thôi à ??? _ YiJung cười nhìn GaEul

- Dạ ?? _ GaEul quay lại ngơ ngác

- Em kô có quà gì sao ?? _ YiJung cười _ Giống như lần trước ý, chẳng phải GaEul cảm ơn anh = lon nước sao ?? Vậy bây h là gì ??

- Ơ ... _ GaEul hơi lúng túng

- Vậy để anh chọn nhé _ YiJung cười

- Vâng, vậy sunbae muốn gì ?? _ GaEUl nhìn YiJung hỏi

- Nhưng em phải hứa là sẽ kô giận _ YiJung cười gian

- Hả _ GaEul tỏ vẻ nghi ngờ, cô chợt lấy tay che ngực _ Kô lẽ ... sunbae đinh ...

- Ya, GaEul em nghĩ anh là người như thế hả ?? _ YiJung kêu lên

- Thôi được em sẽ kô giận _ GaEul nói

- Vậy em nhắm mắt lại đi _ YiJung nói

- Để làm gì ??? _ GaEul ngạc nhiên

- Em cứ nhắm mắt lại đi _ YiJung giục

- Rồi _ GaEul nhắm mắt lại, cô hồi hộp mong chờ món quà mà YiJung muốn.

YiJung mỉm cười, anh tiến lại gần GaEul. Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô 1 nụ hôn. Anh nhẹ nhàng, chậm rãi như thể sợ rằng 1 cử chỉ mạnh sẽ có thể làm tônt hại đến cô. Nụ hôn của anh dịu dàng, đó là lần đầu tiên anh hôn 1 cô gái bằng cách đó. Khi rời đôi môi của cô, trong anh có cái gì đó hơi lưu luyến, hồi hộp. GaEul khẽ mở mắt ra, trong mắt cô còn chưa hết ngạc nhiên. YiJung bật cười với khuôn mặt của cô lúc này, anh phải gọi 3 lần thì GaEul mới hoàn hồn

- Sun ... sunbae sao lại _ GaEul hỏi, có chút tức giận trong câu nói của cô

- GaEul, em đã chấp nhận rồi đấy , em kô được tức giận đâu đấy _ YiJung nói

- Em ... _ GaEul ẫm ức nói _ Được rồi

- Vậy chúng ta mau về thôi _ YiJung hí hửng bước đi

GaEul phụng phịu bước theo sau, rồi cô bỗng nhìn thấy cái bóng của YiJung. Cô chạy đuổi theo cố dẫm lên cái bóng của anh. YiJung thấy tò mò hỏi :

- Em làm gì vậy GaEul

- Em hứa là kô giận anh nhưng đâu hứa là kô giận cái bóng của anh _ GaEul vừa nói vừa dẫm lên cái bóng cảu YiJung vừa nói _ Chết đi này, cái tên Play Bod này, anh dám cướp mấy first kiss của em à. Chết này.

- Ya, ya Chu GaEul em dừng lại ngay _ YiJung kêu lên

- Kô, em phải dẫm cho bõ tức _ GaEul nói rồi típ tục chạy theocái bóng của YiJung _ Chết này

- Ya, anh bảo dừng lại _ YiJung vừa nói vừa chạy để tránh cho GaEul dẫm lên _ Em mà kô dưng là anh sẽ ...

- Anh làm gì chứ _ GaEul nói

- Em, em đứng yên đấy cho anh _ YiJung chạy về phía cô

- Làm ... làm gì chứ ?? _ GaEul bắt đầu chạy

- Em dẫm bóng anh thì phải để anh dẫm lại chứ _ YiJung phân bua chạy theo

- Kô, còn lâu _ GaEul bật cười cô chạy

- Này, em đứng lại cho anh _ YiJung chạy đuổi theo

2 người đuổi nhau dưới ánh trăng ( Đoạn này hơi trẻ con nhở hi hi ^^ ) Họ chẳng khác gì 2 đứa trẻ đuổi nhau, hồn nhiên vô lo vô nghĩ. Ánh trăng sáng, soi thấu 2 trái tim đang rung động vì nhau. Ánh trăng sáng và tròn là thế nhưng kô gì là mãi mãi, sẽ có 1 ngày đám mây đen sẽ che khuất ánh trăng.

Cotinue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net