CHAP 16 : Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- GaEul à, sau này lớn lên em đừng yêu ai nhé. Sẽ chỉ đau khổ giống như chị thôi.
Khuôn mặt đau khổ của chị cô hiện lên, chị mặc 1 bộ váy cô dâu trăng muốt, trông chị lộng lẫy và xinh đẹp. Nhưng khuôn mặt chị thì kô có 1 nụ cười trên môi, đôi mắt long lanh đẫm lệ nhìn cô đầy đau khổ.

- Unni _ GaEul bật dậy mặt đẫm mồ hôi
1 giấc mơ, 1 quá khứ tái hiện. GaEul luôn nhớ rõ khuôn mặt của chị Soo Yeon lúc đó. Chị là 1 cô dâu đẹp nhất , đó chính là ước mơ từ nhỏ của chị. Nhưng lại là 1 cô dâu kô hạnh phúc, bị người mình yêu bỏ rơi, chị cô bị ép gả cho 1 người đàn ông mà chị kô yêu chỉ vì 1 hôn ước giữa 2 nhà. Vẻ mặt đau khổ và lời nói của chị in sâu trong tâm trí của cô. Bao năm nay chị cô kô hề liên lạc với gia đình. GaEul rất nhớ chị nhưng cô kô thể đến thăm chị cô vì chị chuyển nhà rất nhiều nê cô đã mất liên lạc với chị. GaEul mệt mỏi bước xuống giường, cô muốn nhanh chóng đến tiệm cháo. Hôm nay F4 kô đến, tiệm cháo trở nên yên ắng hơn mọi khi. GaEul ngồi bên ngoài, kô hiểu sao cô cảm thấy trong lòng kô yên. Cô cảm thấy có chuyện gì đó xắp xảy ra với mình. Bỗng chuông điện thoại reo, JanDi chạy lại nghe máy :

- Xin chào tiệm ... _ Chưa dứt câu JanDi quay sang nói _ GaEul ... là của anh rể cậu

- Anh Sang Woon ?? ... _ GaEul nghe điện, bỗng sắc mặt cô tái đi, hốt hoảng, cô run run đặt điện thoại xuống

- Sao... sao vậy GaEul ?? có chuyện gì à ?? _ JanDi lo lắng hỏi

- Chị ... Chị Soo Yeon bỏ nhà đi rồi _ GaEul rưng rưng nói

- Vậy ... vậy phải làm sao ?? _ JanDi cuống quồng

- Mình phải đi tìm chị ý _ GaEul nói rồi chạy vội ra ngoài cổng

- Chờ mình với GaEul _ JanDi vội vứt tạp dề chạy theo sau

11h đêm, tiếng chuông điện thoại nhà JanDi vang lên

- Alô _ JanDi ngái ngủ lên tiếng

- JanDi , bác là mẹ GaEul đây _ Giọng bà Chu hoảng hốt _ GaEul có ở chỗ cháu kô ??

- Kô ạ, cháu đưa GaEul về từ chiều rồi mà ạ ??? _ JanDi tỉnh cả ngủ hốt hoảng _ GaEul chưa về ạ ???

- Chưa, con bé đi đâu từ chiều đến h _ Bà Chu thút thít _ Là do bác. Con bé hỏi bác về chuyện của chị nó, do bác đã nặng lời với nó

- Cháu sẽ đi tìm bạn ý ngay _ JanDi bật dậy

**************

Sau khi chào tạm biệt JanDi, GaEul mệt mỏi bước vào nhà. Bỗng cô nghe tiếng mẹ cô đang nói chuyện điện thoại :

- Vẫn chưa có tin tức của nó ạ ? _ Giọng bà Chu lo lắng nói _ Bà thông gia, tôi mong bà giữ kín chuyện Soo Yeon bỏ nhà đi được kô ạ ?? Vâng vâng cảm ơn bà rất nhiều .

GaEul đứng bất động ngoài cửa, cô kô tin nổi là mẹ cô lại dấu cô chuyện đó. Vậy mà cô cứ tưởng bà chưa biết gì cả. GaEul bước vào :

- Chị Soo Yeon đã bỏ nhà đi phải kô ạ ??

- Con ... làm sao con ... _ Bà Chu ngạc nhiên nhìn GaEul _ Kô, GaEul ai nói với con như thế chứ ?

- Tại sao mẹ lại dấu con ???? _ GaEul gào lên _ Sao lại kô cho con biết ???

- GaEul à, nghe mẹ nói đã

- Kô, chị đã bỏ nhà đi 3 ngày rồi. Mẹ biết phải kô ?? _ GaEul khóc nhìn mẹ cô _ Sao lại dấu con ????

- GaEul, mẹ sợ con lo lắng quá _ Bà Chu nói _ Mẹ đã cố gắng để liên lạc với chị con nhưng ...

- Nhưng sao chứ _ GaEul ngắt lời _ Chẳng phải mẹ đã buộc chị vào tình cảnh này sao ??

- Con ... con đang nói gì vậy ??

- Chẳng phải mẹ đã ép chị lấy người mà chị kô yêu sao ?? _ GaEul gào lên _ Chị đã rất đau khổ mẹ biết kô ?? Tất cả là vì mẹ chỉ vì cái hôn ước quái quỷ của mẹ thôi ...

- "Chát" _ Bà Chu kô giữ được bình tĩnh chạy đến tát GaEul 1 cái

- Omma ... _ GaEul đẫm nước mắt nhìn bà

- Ga ... GaEul à ... mẹ _ Bà run run lại gần cô

- Con ghét mẹ _ GaEul gào lên rồi chạy ra khỏi nhà

- GaEul à, ... GaEul _ Bà gọi với theo, rồi quỵ xuống nước mắt rơi trên khuôn mặt.

**************

JanDi chạy khắp các ngõ ngách để tìm nhưng vẫn kô thấy GaEul đâu cả, JanDi ngần như bất lực, cô bây h rất lo sợ. Cô sợ GaEul sẽ xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên cô nghĩ đến JunPyo

- Ai đấy _ Giọng JunPyo ngái ngủ vang lên _ Có biết bây h là mấy h rồi kô hả ???

- Jun ... JunPyo _ JanDi vừa khóc vừa nói

- JanDi ! có chuyện gì vậy ?? _ JunPyo bật dậy như lò xo

- Hu hu hu GaEul xảy ra chuyện rồi _ JanDi òa lên

10 phút sau, F4 có mặt đông đủ tại nhà GaEul, mọi người đều chia nhau ra tìm, YiJung cố gắng liên lạc nhưng GaEul tắt máy. Đang tìm, bỗng anh chạy qua 1 công viên, như nhớ ra điều gì đó anh vội vòng xe quay lại. Đến công viên gần nhà, YiJung bước đến gần chỗ xích đu, có dáng 1 cô gái đang ngồi khuất trong bóng tối. Là GaEul, chắc chắn điều đó YiJung mỉm cười nhẹ nhõm :

- Công chúa nhỏ, em trốn kĩ quá đấy

- ... _ Nghe thấy tiếng, GaEul giật mình quay lại, nước mắt còn đọng trên khóe mi, trêm khuôn mặt bầu bĩnh. Vừa thấy YiJung GaEul vội quay mặt lại, cô kô muốn để ai thấy mình khóc.

- GaEul ... có chuyện gì xảy ra à ?? _ Vừa thấy khuôn mặt cô, YiJung lo lắng tiến gần đến chỗ cô, anh đến trước mặt cô gồi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô _ Em sao vậy ?? GaEul !

- Em ... em kô sao sunbae đừng lo _ GaEul cố nói 1 cách bình thường và mỉm cười

- GaEul, kể cho anh nghe có được kô ?? Có chuyện gì vậy ??? _ YiJung vuốt nhẹ má cô

- Em ... chị em mất tích rồi _ GaEul nói _ Họ nói chị ấy bỏ nhà đi 3 hôm rồi, hu hu hu. Liệu chị ấy có sao kô ???

- Được rồi GaEul à, em đừng khóc nữa _ YiJung bỗng lúng túng, tuy là 1 Play Boy nhưng anh chưa bao h ở trong hoàn cảnh này cả. Bỗng câu chuyện của JunPyo kể hiện lên trong đầu YiJung nhướn người ôm lấy GaEul nhẹ nhàng thận trọng _ Được rồi, em yên tâm chị em sẽ kô sao đâu. Anh nhất định sẽ giúp em tìm chị ý.

- Hu hu hu _ GaEul òa lên khóc, cô cảm thấy mình như đang được bảo vệ và an ủi.

1 Chu GaEul luôn kiên cường và vui vẻ trước mặt người khác. Cô kô bao h khóc trước mặt ai cả. Cô luôn tự kìm nén những nỗi buồn ở trong lòng, ngay cả với JanDi cô còn có chút dấu diếm. Nhưng kô hiểu sao cô lại an tâm khóc trước mặt con người này. YiJung đưa GaEul về, do quá mệt nên cô đã ngủ trên đường đi.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô thấy mẹ cô ngủ gục bên cạch giường. GaEul nhẹ nhàng nắm lấy tay của bà, bàn tay chai sần, mặc dù bà là phu nhân của tổng công ty khá lớn nhưng bà luôn tự mình làm việc nhà. Bố cô luôn phải đi công tác ra nước ngoài, bà đã 1 mình nuôi 2 chị em cô. GaEul nhìn mẹ mà thương và cảm thấy có lỗi, mẹ cô bỗng tỉnh dậy. Vừa nhìn thấy cô bà vội hỏi :

- GaEul, con cảm thấy thế nào ??

- Mẹ _ GaEul gọi, nước mắt cô rơi xuống _ Con xin lỗi

- GaEul bé nhỏ của mẹ kô có lỗi, là mẹ, mẹ có lỗi _ Bà cũng rưng rưng nước mắt

- Mẹ, con xin lỗi _ Cô ôm chầm lấy bà

- Kô ... kô sao ... _ Bà mỉm cười nói _ Mẹ xin lỗi vì đã nặng lời với con

- Hu hu hu _ GaEul bật khóc, cô khóc trong lòng mẹ như hồi cô còn nhỏ. Và mẹ cô ân cần an ủi vỗ về.

Một lúc sau, GaEul ngồi bên cạnh mẹ nghe mẹ cô kể về chuyện cô còn bé. Khi nhắc đến chuyện của chị cô bà im lặng 1 lúc rồi nói :

- Soo Yeon , Chị con là 1 đứa con gái tốt, chị con rất tinh ý. Nó luôn đoán được ý của mọi người cho dù họ có dấu diếm giỏi mấy _ Rồi bà bật cười _ Nó rất thích chơi trò đoán câu đố

- Vâng, hồi nhỏ con toàn thua _ GaEul mỉm cười nói

- Um, nhưng đáng tiếc khi nó lại yêu 1 thằng chẳng ra gì _ Bà nói với 1 chút tức giận _ Chị con đã rất đau khổ, mẹ cũng vậy. Thật khó chịu khi chỉ biết đứng nhìn con gái của mình đau khổ mà chẳng thể làm gì.

- Mẹ _ GaEul gước nhìn mẹ cô

- Và rồi mẹ đã ép chị con lấy 1 người theo hôn ước của ông nội, anh ta là 1 người tôt bụng hiền lành. Mẹ đã nghĩ rằng anh ta sẽ đem đến cho chị con hạnh phúc. Nhưng có lẽ ... mẹ đã sai. _ Bà nói với vẻ hối hận

- Mẹ _ GaEul ôm lấy mẹ cô, cô đã hiểu được nỗi đau của bà _ Con nhất định tìm được chị mà

- Um, mẹ tin con _ Bà mỉm cười

Đã 3 ngày trôi qua mà kô có tin tức gì từ chị cô, GaEul hầu như ngày nào cũng đi tìm nhưng dường như vô ích. GaEul thẫn thờ ngồi trong quán, bây h thì dường như với cô chẳng còn 1 điều gì có thể khiến cô chú ý tới. Bỗng cánh cửa bật mở, tiếng chuông reo lên, 1 người phụ nữ bước vào. 1 nụ cười khi nhìn thấy GaEul, giọng nói cất lên :

- Mấy năm kô gặp mà Pé Eul của chị đã thiếu sức sống vậy sao ???

- ... Un ...Unni _ GaEul sững sờ ngước lên nhìn, cô vội chạy tớ ôm chầm lấy chị mình

- Um, chị đã về với pé Eul đây _ Soo Yeon ôm lấy GaEul, cô đã nhớ em mình thật nhiều.

Tối hôm đó, là ngày hạnh phúc nhất đối với cô. Chị cô đã trở về và căn nhà kô có chỗ cho những xích mích mà thay vào đó là những giọt nước mắt, nỗi nhớ mong bao ngày. GaEul một mực đòi chị Soo Yeon ngủ cùng mình tối nay. Nằm trên giường, cô ngập ngừng hỏi :

- Unni ... Tại sao unni lại bỏ nhà đi vậy ?? Liệu có phải vì ...

- Em nghĩ là vì Sang Woon sao ?? _ Nhưn hiểu ý cô, Soo Yeon khẽ mỉm cười _ kô có đâu, chỉ là vì chị nhớ em và mẹ quá nên muốn đến thăm 2 người thôi

- Unni nói dối, nếu vậy tại sao chị kô đi cùng anh rể về ?? _ GaEul nghi ngờ

- Hi hi, chị lén về mà _ Soo Yeon cười

- Anh ta kô cho chị về đây sao ??? _ GaEul bực tức

- Kô, anh ý chỉ lo cho chị thôi _ Soo Yeon tỏ ra bí mật _ Vì chị đang có 1 thứ quan trọng của anh ta hihih

- Là gì vậy ??? _ GaEul tò mò _ Mà sao Unni lại đi lâu vậy ??

- À, là tại trên đường đến đây chị ghé qua đảo Jeju 1 chút _ Soo Yeon cười

- Vậy là người hôm đó đúng là Unni _ GaEul kêu lên

- Pé Eul cũng đến đấy sao ?? _ Soo Yeon ngạc nhiên _ Em đi cùng JanDi hả ?

- Vâng ... và 1 vài người bạn _ GaEul hơi lúng túng

- Ở đó chị bị mất cắp, nhưng may nhờ 1 anh chàng đẹp trai đã đưa chị về đây

- Thật sao ??? _ GaEul lo lắng _ Vậy unni có sao kô ??? Mà ai lại tốt bụng vậy chứ ??

- Pé Eul _ Soo Yeon bỗng tỏ ra nghiêm túc _ Em hãy trả lời thành thật cho chị biết. Em có quen So YiJung của F4 phải kô ??

- Hả ... em ... làm sao mà Unni biết chứ ??

- Vì người đưa chị đến gặp em là anh ta mà _ Soo Yeon cười _ Lúc ở đảo Jeju, chị đang kô biết phải làm sao thì 1 đám người áo đen đến đưa chị đi. Lúc đầu chị sợ lắm nhưng khi anh ta xuất hiện và giơ ảnh của em lên hỏi chị có phải là chị em kô thì chị tin anh ta nhất định có quen với Pé Eul của chị.

- Vậy sao ?? ... _ GaEul im lặng

- Pé Eul, em có thích anh ta kô ??

- Sao ... sao Unni lại hỏi thế chứ _ GaEul giật nảy mình _ Em kô thích, em sẽ kô yêu ai đâu.

- Eul à , ... chị biết em còn nhớ câu nói lúc đó của chị _ Soo Yeon nhẹ cười _ Chị cảm thấy mình thật ích kỉ khi nói ra câu nói đó với em.

- Unni, kô có ... _ GaEul nói

- Thật đấy, Pé Eul của chị bây h chẳng phải đã lớn rồi sao ?? Em bây h đã là 1 thiếu nữ đáng yêu rồi, nên em hãy yêu nếu em cảm thấy người đó thật sự hợp với em nha. Lúc đầu khi về nhà chồng, chị đã mang 1 tâm trạng chán nản. Nhưng Sang Woon là người tốt, anh ta đã khiến cánh cửa trái tim của chị mở ra 1 lần nữa. Anh ý đã chấp nhận đợi chị 2 năm, 2 năm kô chăn gối vợ chồng. Anh ta kiên trì đợi chị, và anh ý đã làm được. Giờ chị đang mang trong mình đứa con của anh ý và chị thấy mình đang thật hạnh phúc _ Soo Yeon cười xoa tay lên bụng

- Thật sao ?? Unni có thai sao ?? _ GaEul ngạc nhiên _ Phải báo cho mẹ biết ngay

- Ấy, để sáng mai chị nói với mẹ _ Soo Yeon cười _ Chị muốn cho mẹ và em 1 điều bất ngờ, đấy chính là lí do anh ý kô cho chị đi đâu.

- Ra vậy _ GaEul cười

- Chị đã hạnh phúc rồi, vậy còn em GaEul ?? _ Soo Yeon nhìn GaEul _ Em cũng phải tìm hạnh phúc cho mình đi chứ

- Em ... em kô biết nữa _ GaEul

- Chị tin pé Eul của chị sẽ tìm được hạnh phúc của mình, cho dù người đó là ai đi chăng nữa thì chị vẫn sẽ ủng hộ em _ Soo Yeon ôm GaEul vào lòng

GaEul mỉm cười, cô vui khi lại được ở bên chị cô như trước kia. Niềm vui tràn ngập và chút gì đó đang len lỏi trong lòng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net