CHAP 20 : Bỏ cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau 2 ngày nghỉ ngơi ở nhà, GaEul tỉnh dậy và bắt đầu quay lại với công việc làm thêm của mình. Cô bước ra ngoài cổng thì gặp Soo Yeon đang đi vào

- Unni _ GaEul cúi đầu chào

- Em cảm thấy thế nào rồi ?? Đã đỡ hơn chưa ?? Hay em xin nghỉ ngày hôm nay đi - Soo Yeon lo lắng nhìn GaEul

- Em kô sao Unni đừng lo lắng _ GaEul mỉm cười

- Thật chứ ?? _ Soo Yeon nghi ngờ _ chị thấy sắc mặt em vẫn còn tái lắm

- Em kô sao _ GaEul lảng đi

- GaEul, em có chuyện gì muốn hỏi chị kô ?? _ Soo Yeon hỏi

- Dạ ?? _ GaEul ngạc nhiên _ À ... vâng

- Vậy em hỏi đi _ Soo Yeon chờ đợi

- Unni ... tối hôm đó ... là WoonBin sunbae đã đưa em về ?? _ GaEul ngập ngừng hỏi, ánh mắt cô nhìn Soo Yeon như mong đợi 1 câu trả lời " Kô "

- ... Um,Chính cậu ta đã đưa em về _ Soo Yeon khẽ gật đầu

- Vậy sao ?? _ GaEu lkhẽ thở dài, 1 nụ cười buồn và thất vọng thoáng qua trên môi cô

- GaEul ... _ Soo Yeon nhìn GaEul nói _ Kô phải bất cứ câu trả lời nào cũng đúng, đôi lúc em nên tin vào cảm giác của mình.

- Unni nói thế nghĩa là sao ?? _ GaEul nhìn Soo Yeon _ Unni muốn em phải làm sao ?? Chờ đợi 1 điều kô tưởng ư ??

- GaEul ...

- ... em kô sao . Em đi đây, unni mau vào nhà đi _ GaEul cúi chào rồi bỏ đi.

Bước ra ngoài cổng cô bỗng thấy xe của WoonBin đã đỗ ở đó

- Sunbae ?? _ GaEul ngạc nhiên

- GaEul, từ bây h anh sẽ là tài xế riêng của em _ WoonBin tươi cười nhìn cô _ Để tránh việc như vừa rồi xảy ra

- Dạ ?? _ GaEul vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên

- Đi nào, em kô muốn đến chỗ làm muộn chứ _ WoonBin vội giục và mở cửa xe cho cô

- ... Vâng _ GaEul khẽ mỉm cười, cô kô cố từ chối như mọi khi mà lại bình thản chấp nhận
Chiếc xe lăn bánh, cảm xúc của cô cũng cứ thế chuyển động theo từng vòng quay. Đến quán cháo WoonBin bỗng lên tiếng :

- GaEul, chúng ta hẹn hò nhé ??

- Hả _ GaEul ngơ ngác quay sang nhìn anh

- Anh kô muốn nhìn GaEul cứ mãi như thế này _ WoonBin nắm lấy tay GaEul _ Anh muốn nhìn thấy GaEul cười nhiều hơn, em có muốn thử kô ?? Chúng ta sẽ hẹn hò trong 1 thời gian.

- Em ... _ GaEul ngạc nhiên

- Anh nhất định sẽ khiến GaEul hạnh phúc _ WoonBin chắc chắn _ Em hãy thử tin anh 1 lần đi

- ... Vâng _ GaEul khẽ gật đầu

- Vậy em vào trong đi, chiều anh sẽ đợi em _ WoonBin vẫy tay chào cô

- Chào sunbae _ GaEul cúi đầu và bước ra khỏi xe

Cô đã cố gắng từ bỏ cuộc chơi, để lại cái hình bóng đang đeo bám cô ở 1 góc khuất trong trái tim để cố gắng chấp nhận 1 hình bóng mới. Nhưng liệu cô gái bé nhỏ này có làm được điều đó ?? Hay sẽ đến 1 ngày cô nhận ra thứ gì đang lớn lên trong cô khiến cô kô thể từ bỏ. Đến lúc ấy cô sẽ đau khổ hay cười hạnh phúc ???

Vài ngày sau, GaEul bước vào nhà với nụ cười thật tươi trên môi. Mẹ cô từ trong bếp đi ra hỏi

- GaEul, dạo này trông con có vẻ rất vui ???

- Vâng, tâm trạng con khá hơn nhiều rồi _ GaEul vui vẻ trả lời

- Nghe JanDi nói dạo này em hay đi cùng WoonBin ?? _ Soo Yeon hỏi

- Vâng, nhờ WoonBin sunbae mà tâm trạng em mới vui thế này _ Cô cười nói

- Vậy à _ Soo Yeon nhìn GaEul

- Vâng, em vào phòng đây _ GaEul vội lảng tránh ánh mắt của Soo Yeon và đi nhanh vào phòng

Tối đến, Soo Yeon gõ cửa phòng GaEul

- Unni tìm em có việc vì ??

- Chị chỉ muốn tâm sự với em 1 chút thôi mà _ Soo Yeon cười và đến ngồi xuống cạnh cô _ Ngày kia anh Sang Woon sẽ đến đón chị

- Sao ??? Unni ở lại đây đi _ GaEul phụng phịu _ Em kô để anh rể đưa unni đi đâu

- Kô được, chị phải về chứ. Nếu chị kô về chắc anh Sang Woon của em sẽ kô thể làm việc gì ra hôn
hết _ Soo Yeon bật cười

- Vậy unni phải giữ liên lạc với em đấy _ GaEul ôm chầm lấy Soo Yeon _ Cả cháu nữa, thằng nhóc chưa ra đời, cháu phải nhắc mẹ liên lạc với cô đấy nghe chứ _ GaEul ấn nhẹ vào bụng Soo Yeon

- Thôi được rồi, em làm thằng bé sợ đấy _ Soo Yeon trêu

- Con lâu, nó chắc chắn sẽ thik em hơn unni đấy _ GaEul chu môi lên trêu chọc

- Được rồi, ... vậy chuyện của em và WoonBin là sao ?? _ Soo Yeon hỏi

- ... thì chẳng phải Unni nói hãy yêu khi em săn sàng sao ?? Em đã săn sàng nên muốn thử.

- Em thấy hạnh phúc chứ ?? _ Soo Yeon nhìn GaEul

- Hạnh phúc, tất nhiên là em hạnh phúc rồi _ GaEul vui vẻ nói

- Từ "hạnh phúc" đâu có dễ dàng cảm nhận được như em nói đâu GaEul ?? _ Soo Yeon vuốt mái tóc cô _ Mọi người thấy em cười nhưng với chị thì em đang khóc, em nói em vui nhưng thật ra trong lòng em lại kô có chỗ cho niềm vui mà em nói đến. Em nói em đã sẵn sàng để yêu ư GaEul ??? Chị kô thấy được điều đó ở trong mắt em. Ánh mắt của em nói rằng em đang chạy trốn, tự biến mình thành 1 kẻ ngốc

- Kô có _ GaEul nắm chặt tay

- Chạy trốn kô phải là cách _ Soo Yeon nắm chặt lấy vai GaEul _ Em còn nhớ ý nghĩa của từ Soulmate mà chị từng nói với GaEul chứ ?? GaEul còn nhớ khi tìm thấy Soulmate của mình thì nhất định bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ lấy, em còn nhớ chứ ??? Đó là lời hứa của chùng ta em còn nhớ kô ??

- Soulmate ... em kô muốn nhớ nữa, em kô muốn biết nữa, em kô muốn nhắc đến những định nghĩa gì về tình yêu nữa, quá đủ rồi. _ GaEul bật dậy bịt chặt tai _ Bây h em đã có WoonBin sunbae, đó chính là Soulmate của em. Kô phải sao ??

- ... GaEul, xin em hãy lắng nghe dù chỉ 1 lần thôi cũng được ... hãy lắng nghe con tim em nó gì. Đừng để lí trí lấn át trái tim em _ Soo Yeon vuốt nhẹ má GaEul rồi bước ra khỏi phòng.
GaEul ngồi sụp xuống, cô ôm chặt lấy lồng ngực

Tại sao ?? Tại sao em kô thể quên ??? Tình yêu là cái thứ gì chứ ?? là cái gì mà lại khiến em đau và tổn thương nhiều đến vậy ???

2 ngày sau, tại cửa hàng trang sức Shaiya. YiJung ngồi trong cửa hàng, đi cùng anh là Miranda cô người tình của anh trong mấy tuần qua. Có vẻ cô ta là người trụ lại lâu nhất trong số những người tình của YiJung. Miranda đang ngắm nghĩa lựa chọn những trang sức phù hợp với màu da của cô.

- Oppa, xem cái nào hợp với em ?? _ Cô hí hửng đưa lên 2 chiếc lắc chân

- Gì ? _ YiJung ngẩng mặt lên. Kô hiểu sao cái từ "Oppa" thốt ra từ miệng của Miranda lại khiến anh chói tai đến thế. Kô phải chỉ mình cô mà những cô gái trước cũng khiến anh khó chịu

- Oppa, cái nào hợp với em hơn ?? _ Cô nàng vui vẻ chạy đến chỗ anh

- ... _ YiJung im lặng nhìn 2 chiếc lắc chân, 1 cái có hình con bướm trông có vẻ đáng yêu và nhí nhảnh, còn cái kia trông chững chạc hơn. Anh chỉ vào cái có hình con bướm _ Cái này, có hợp với làn da trắng và tính cách trẻ con của em

- Hả ?? _ Miranda ngơ ngác ( Đôi điều về Miranda : Làm người mẫu năm 16t, nên hình thành nên 1 tính cách tự lập và chững chạc. Có làn da nâu nổi bật) _ Oppa, oppa đang nói ai vậy ??

- Hả _ YiJung bỗng giật mình, anh nhìn lại Miranda và biết mình đã nhầm cô với GaEul _ À, kô có gì anh nhầm

- Nhầm ?? rõ ràng anh có người con gái khác _ Miranda phụng phịu _ oppa xấu lắm

- ... _ YiJung khẽ cau mày, anh cảm thấy khó chịu khi những cô gái làm nũng với anh. Họ khác với GaEul, tại sao với anh chỉ có mình cô là đặc biệt ?? Chỉ với cô anh lại thấy những hành động đó thật đáng yêu và dễ chịu

- Oppa, sao anh kô nói gì ?? _ Miranda tiến sát đến chỗ YiJung nũng nịu _ Oppa phải hứa là chỉ có mình em thôi đấy

- Đủ rồi _ YiJung đứng bật dậy _ Tôi phải quay về công ty đây

- Op ... oppa _ Miranda ngơ ngác

- Nếu cô muốn mua gì cứ nói với ông Kim, cứ mua những thứ cô thik. Coi như đó là quà chia tay _ YiJung lạnh lùng nói

- Ch...chia tay _ Miranda hốt hoảng chạy lại bám lấy YiJung _ Oppa ... anh giận sao ???

- Đừng tự tiện gọi tôi là "Oppa", chúng ta kô thân đến mức đấy đâu _ YiJung hất tay Miranda ra rồi bước đi thẳng.

Miranda sững người nhìn YiJung bước đi mà chẳng nói được lời nào, YiJung bước nhanh vào xe, anh cảm thấy bực bội trong lòng. Người duy nhất anh muốn gặp lúc này là GaEul, anh phóng nhanh đến quán cháo. Từ ngoài nhìn vào anh thấy GaEul đang bê cháo ra cho khách , nhìn thấy nụ cười của cô anh bỗng cảm thấy dễ chịu vô cùng, YiJung định bước vào thì anh thấy WoonBin bên cạnh GaEul. Trông 2 người họ thật hạnh phúc, đôi má GaEul ửng hồng lên khi bên cạnh WoonBin. YiJung cảm thấy như có lửa trong lòng, anh nắm chặt tay lại rồi quay vào xe, có sự giằng xé trong lòng anh. YiJung nhấn ga vụt mất. GaEul ở bên kia đường, cô ngẩng mặt lên và bắt gặp chiếc Lotus Exige S240 màu cam, traqí tim cô bỗng nhói lên, GaEul vội chạy ra ngoài cổng nhưng chiếc xe đã chạy mất. Sự hụt hẫng hiện rõ trên đôi mắt cô

- Có chuyện gì vậy GaEul ?? _ WoonBin đứng đằng sau lên tiếng

- Dạ ... dạ kô _ GaEul giật mình quay lại _ Chắc là em nhầm

- Nhầm gì ?? Em gặp người quen à ?? _ WoonBin tò mò

- Kô, kô quen _ GaEul nói _ Em chỉ nhầm thôi

- Vậy à _ WoonBin như cũng hiểu ra _ Anh phải đi trước đây, ở công ti có việc

- Vâng vậy sunbae đi mau đi _ GaEul cúi chào _ Chiều sunbae kô phải quay lại đâu, em sẽ về cùng JanDi

- ... Um, vậy em về cẩn thận, nhớ gọi điện cho anh _ WoonBin xoa nhẹ đầu GaEul

- Vâng chào sunbae _ GaEul mỉm cười

- Chào em _ Anh nhẹ cúi xuống định hôn cô, GaEul giật mình, cô lùi lại

- ... em ... em xin lỗi _ GaEul ấp úng

- À ... kô sao _ WoonBin cười _ là do anh, thôi anh đi đây

- Bb Sunbae _ GaEul cúi đầu

GaEul quay trở vào trong quán, JanDi chạy về phía cô

- GaEul chiều nay chúng ta cùng về nhé

- Um, mình đang định bảo cậu _ GaEul mỉm cười

2 cô gái bước đi trên con đường đầy nắng, bầu trời đẹp và trong xanh, nhưng tâm hồn của ai đó vẫn chỉ là 1 mảng xám tối màu. Đi gần đến nhà JanDi lên tiếng

- GaEul, chúng ta ra công viên chơi 1 lúc nhé

- Hả ?? à um _ GaEul gật đầu đi theo JanDi

- Cậu ngồi đi _ JanDi kéo GaEul ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh cô _ Thật giống khi mình còn nhỏ nhỉ

- Um _ GaEul khẽ mỉm cười
- GaEul này ... _ JanDi khẽ thở dài _ Cậu ... có chuyện gì buồn phải kô ??

- Hả _ GaEul giật mình _ Kô, sao cậu lại nói thế chứ ??

- Vì ... mình cảm thấy mấy hôm nay cậu giống như đang đóng 1 vở kịch cho mọi người xem vậy _ JanDi nhìn GaEul

- Hả ??

- Cậu giống như kô còn là cậu nữa _ JanDi nói _ Cậu che dấu mọi cảm xúc, cậu giống như đang giấu mình điều gì đó

- Mình ... Cậu nói gì vậy chứ JanDi _ GaEul có bật cười _ Mình có giấu cậu chuyện gì đâu. Tụi mình là bạn thân mà.

- Cậu nói dối GaEul _ JanDi nhìn GaEul _ Ngay cả Kang Suk cũng có thể nhận ra thì tại sao mình lại kô thể

- Sao ?? _ GaEul ngạc nhiên _ Cậu nói Kang Suk nhận ra cái gì cơ ???

- Nhận ra cậu đang cố gắng đóng kịch, cố gắng trốn tránh _ JanDi nói _ WoonBin sunbae cũng biết

- WoonBin sunbae cũng biết sao ?? _ GaEul nhìn JanDi

- Um, sunbae nói sẽ đợi cậu _ JanDi rưng rưng nhìn GaEul _ Sao cậu phải đau khổ như thế ?? Cậu làm vậy liệu có công bằng với sunbae kô ???

- Mình ... mình đang cố gắng để công bằng _ GaEul nói _ Chẳng nhẽ như thế là chưa đủ sao ??

- Sẽ chưa đủ nếu cậu còn tiếp tục như thế _ JanDi nói _ GaEul, thật ra trong lòng cậu cần ai nhất
cậu biết rõ mà

- Mình ... _ GaEul hoang mang

- Cậu đừng cố tỏ ra kiên cường nưa có được kô GaEul ?? _ JanDi khóc nhìn GaEul _ Nhìn cậu như vậy mình buồn lắm, cậu cứ nói đi, tất cả những gì đang mắc ở trong lòng

- Mình ... mình kô có gì để giấu hết _ GaEul bật dậy

- Cậu có thể nói dối, nhưng đồi mắt của cậu đang phản bội lại cậu _ JanDi nhìn thẳng vào GaEul _ Nó nói cậu đang rất buồn và đau khổ

- Mình kô ... _ GaEul gào lên, nhưng rồi cô ngã gục xuống _ Đáng nghét, mình kô muốn thế này. Mình kô muốn khóc, mình kô muốn. Tại sao nước mắt cứ rơi chứ. Đáng nghét ...

- Vậy thì hãy cứ để nó rơi đi _ JanDi ôm chầm lấy GaEul _ Cậu cứ khóc đi, hãy cứ để mắt cậu phản bội lại cậu đi. Cậu đừng cố chống lại nó nữa.

- Hu huhu mình kô khóc đâu _ GaEul tựa đầu vào vai JanDi

- Đứng bướng nữa, nếu coi mình là bạn thân thì cứ khóc đi _ JanDi cũng bật khóc

- Mình ... mình chỉ khóc 1 chút ... 1 chút thôi _ GaEul òa lên, cô ôm lấy JanDi. Nỗi nhớ trong lòng cô lại trỗi dậy, hình bóng ấy lại xuất hiện. Cái hơi ấm ấy lại đến, cảm giác khi được anh ôm vào lòng và vỗ về lại trở về bên cô. Bây h cô lại muốn được anh ôm 1 lần nữa, dù là đóng kịch thôi cũng được. Chỉ 1 lần nữa thôi

GaEul dần thiếp đi, JanDi phải gọi điện cho mẹ GaEul để đỡ cô về. Khi dìu GaEul đứng dậy Soo Yeon bỗng nhìn thấy chiếc vòng được đan bằng tay, cô nhặt lên và nhận ra đây là cách đan của GaEul. GaEul chưa bao h đan vòng cho ai cả, vì khi đan xong thì cô sẽ tháo tung ra và lại ngồi tỉ mẩn đan lại. Người duy nhất GaEul đan tặng có lẽ chỉ có 1 người thôi.

Sáng hôm sau, khi vừa ra khỏi cổng cô bỗng nhận được tin nhắn của JiHoo. GaEul đến thẳng quán cafe, Cô gặp JiHoo

- Chào sunbae _ GaEul cúi người

- Chào em GaEul _ JiHoo mỉm cười lịch sự _ Em ngồi đi

- Vâng ... vậy sunbae hôm nay gọi em ra có việc gì ?? _ GaEul nhanh chóng vào thẳng vấn đề

- Em bình tĩnh đã nào GaEul _ JiHoo mỉm cười _ Nghe nói em và WoonBin đang hẹn hò

- Vâng ... _ GaEul gật đầu

- Nói thật thì đây là trường hợp khá hiếm khi mà cả 2 thành viên F4 yêu 1 người con gái _ JiHoo nhấp 1 ngụm trà _ GaEul, em cũng có sức hút thật

- Sunbae đừng nói quá như vậy _ GaEul ngại ngùng _ Với lại chỉ có 1 người yêu thôi, còn người kia chỉ là 1 người chơi với em 1 trò chơi thôi

- Em nghĩ vậy à ?? _ JiHoo nhìn GaEul

- Ý sunbae là em đã sai ?? _ GaEul ngơ ngác

- Kô, em nghĩ vậy cũng đúng thôi _ JiHoo mỉm cười _ Chưa có ai hiểu được tên đó hoàn toàn cả

- Da ??

- Kô, vậy ... GaEul có biết rằng trong tình yêu có cái gì là đáng sợ nhất kô ?? _ JiHoo hỏi
- Thứ đáng sợ trong tình yêu ?? _ GaEul nhìn JiHoo

- Đó là sự ích kỉ _ JiHoo nhấn mạnh _ Đồi lúc 1 chút ích kỉ sẽ khiến tình yêu ngọt ngào hơn. Nhưng nếu sử dụng nó quá nhiều sẽ khiến tình yêu đó trở nên nhạt nhẽo và nhàm chán

- Ý sunbae là ?? _ GaEul nhìn JiHoo 1 cách khó hiểu

- Có thể GaEul sẽ giận khi anh nói điều này nhưng ... _ JiHoo hơi ngập ngừng _ Chẳng phải GaEul đang tỏ ra ích kỉ sao ???

- Em ?? _ Trên mặt GaEul xuất hiện dấu hỏi to đùng

- Um, Chỉ là em chưa nhận ra thôi. Em nghĩ nếu chấp nhận WoonBin thì em sẽ có thể quên được YiJung. Nhưng em kô thấy là mình đã sai sao ?? _ JiHoo nói _ Làm vậy có nghĩa là em đã dùng WoonBin như 1 vật thay thế, 1 khiêng chắn cho nỗi đau của em

- Em ... em kô có ý đó _ GaEul giải thích

- Anh biết GaEul kô có ý đó. Nhưng em đang vô tình làm thế đó _ JiHoo nhìn GaEul _ GaEul biết kô
em đang làm tổn thương 2 người đấy

- 2 người ?? _ GaEul ngẫm nghĩ _ Sunbae muốn nói đến YiJung sunbae ư ??

- Kô, cậu ta kô tính _ JiHoo nhấp 1 ngụm trà

- Vậy người thứ 2 là ai ?? _ GaEul ngạc nhiên

- Nếu là GaEul của ngày trước chắc chắn em sẽ nhận ra _ JiHoo mỉm cười nhìn cô

- Sunbae ?? _ GaEul nhìn JiHoo

- Em chỉ cần để ý thôi GaEul à _ JiHoo nói _ Chỉ 1 chút thôi là em có thể nhận ra.

- Để ý ???

- Um, xong chuyện. GaEul em kô cần đi làm à ?? _ JiHoo nhìn đồng hồ

- Ôi, thồi chết _ GaEul cuống cuồng _ Em phải đi đây, chào Sunbae

- Um, GaEul ... em hãy suy nghĩ kĩ những gì anh nói nhé _ JiHoo nói với theo cô
GaEul vội chạy đến quán cháo và cô nhận được 1 cái lườm sắc bén từ KangSuk. Lúc cô đến thì WoonBin và Jae Kyung cũng đã đến. Jae Kyung mua bánh ngọt mời mọi người ăn. GaEul đi pha trà, khi cô bê trà ra thì thấy Kang Suk hkêu ầm lên :

- Sao lại thế chứ unni thiên vị quá _ Kang Suk kêu lên

- Có gì mà thiên vị chứ tôi cho cậu ăn ké là tốt rồi đó _ Jae Kyung cãi

- Sao unni kô cho em cái bánh kia chứ _ Kang Suk phụng phịu chỉ vào chiếc bánh ngọt vị trà xanh

- Kô được, đó là của WoonBin kô phải cho cậu _ Jae Kyung nói

- Sao nhất định phải là cái đó _ Kang Suk cãi

- Vì WoonBin kô thích ăn ngọt _ Jae Kyung nói _ Cái bánh này tôi đặt làm riêng đó, kô ngọt nhiều vị trà xanh và ít kem _ Jae Kyung đọc vanh vách

GaEul bỗng giật mình, cô nhận ra điều mà JiHoo nói. Có vẻ cô đã tìm được người thứ 2 bị cô làm tổn thương. GaEul liền chạy đến chỗ Jae Kyung

- Unni, chúng ta nói chuyện được kô ?? _ GaEul vội kéo Jae Kyung vào trong

- Có chuyện gì thế _ Jae Kyung tò mò

- Unni, WoonBin sunbae thik ăn gì ? _ GaEul hỏi

- ... À _ Jae Kyung hơi ấp úng

- WoonBin sunbae thik ăn gà phải kô ?? _ GaEul nói, ánh mắt cô dõi theo từng cảm xúc trên mặt Jae Kyung

- Kô, gà sẽ làm cậu ta bị dị ứng _ Jae Kyung phản ứng nhanh

- Vậy sunbae thik gì ?? _ GaEul dò hỏi _ Em định nấu cho sunbae ăn

- À ... cậu ta thik ăn cá, nhưng tuyệt đối kô ăn da. Khi nấu em nên ninh kĩ 1 chút, cậu ta thik đồ mềm ... _ Jae Kyung tuôn ra 1 chàng giang đại hải

- Unni ... _ GaEul bỗng ngắt lời

- Sao ?? _ Jae Kyung giật mình

- Có phải ... unni thik WoonBin sunbae kô ???

- Kô có _ Jae Kyung hét lên, 2 má cô hơi ửng hồng _ Chị kô có thik cái tên đáng nghét đó

- Kô có sao ?? _ GaEul tỏ vẻ nghi ngờ _ Chẳng phải unni biết nhiều về sunbae vậy mà

- Em nghe sao ?? _ Jae Kyung nhìn GaEul, đôi mắt cô có vẻ buồn _ Em đừng lo, chị và WoonBin kô thể đâu

- Em ... kô có gì đâu Unni đừng lo _ GaEul mỉm cười _ Chúng ta mau ra đi
Một lúc sau Kang Suk có điện thoại, sau khi nghe điện thoại xong mặt cậu ta nhăn nhó như bị ai dành mất đồ ăn

- Có chuyện gì vậy?? _ GaEul tò mò hỏi

- Là mẹ mình gọi _ Kang Suk chán nản lên tiếng

- Nhà cậu có việc gì sao ?? _ JanDi lo lắng hỏi

- Kô, là mình sắp có chuyện thì đúng hơn _ Kang Suk kêu lên

- Là chuyện gì thế ?? _ GaEul giục _ Cậu mau nói đi

- Mai mẹ mình bắt mình đi cùng bà đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện _ Kang Suk chán nản kêu lên

- Ôi, vậy mà cậu làm như trái đát sắp nổ đến nơi rồi ý _ JanDi bĩu môi

- Sao lại kô _ Kang Suk nói _ Bọn trẻ con là chúa rắc rối, bọn chúng bắt mình làm ngựa rồi trang điểm ... Ôi nghĩ thôi mà rùng cả mình

- Ha haha ah _ JanDi bật cười _ Kang Suk cậu sợ trẻ con vậy ư ?? Mình cứ nghĩ cậu hết bệnh lâu rồi cơ

- Sao có thể hết được khi mẹ mình liên tục bắt mình đến đó _ Kang Suk tỏ vẻ sợ hãi

- Thôi, vậy mai bọn mình đi cùng cậu nhé _ GaEul lên tiếng

- Thật chứ ??? _ Mắt Kang Suk bỗng sáng bừng lên

- Thật _ GaEul cười

- Cậu đúng là thiên thần mà GaEul - Kang Suk kêu lên

- Vậy để anh đi cùng _ WoonBin lên tiếgn

- Vậy tôi cũng muốn đi _ Jae Kyung hào hứng hô to _ Tôi cũng muốn thử đến chỗ đó

- Kô, lần này em muốn đi 1 mình, chỉ JanDi và Kang Suk thôi _ GaEul từ chối _ Em muốn có thời gian thư giãn 1 chút

- ... Thôi được nhưng bọn em phải cẩn thận đấy _ WoonBin ngập ngừng

- Vâng _ GaEul mỉm cười _ Vậy ... sao tối nay sunbae kô dẫn chị Jae Kyung đi chợ đêm

- Có chợ đêm sao ? _ Jae Kyung bật dậy

- Vâng, ở đó rất đông vui đấy ạ _ GaEul cười

- Thật sao ?? _ Jae Kyung hét lên như 1 đứa trẻ _ WoonBin, tối nay cậu phải đưa tôi đi đấy

- Hả ??? Kô ... _ WoonBin nhăn mặt chưa kịp từ chối thì đã bị Jae Kyung chặn họng

- Nễu kô đưa tôi theo tôi sẽ ám cậu mãi luôn đó _ Jae Kyung dọa _ Thế nha, tối nay 8h. Cậu nhớ
đến đấy

- Ya, Jae Kyung cô ... cô đúng là sao chổi mà _ WoonBin giận dữ

- Đúng vậy tôi là sao chổi của cậu mà _ Jae Kyung lè lưỡi trêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net