CHAP 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng ồn ào tại nhà của YiJung, giọng của Miranda gần như phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng đẹp trời. Cô xông thẳng lên phòng mặc kệ sự ngăn cản của quản gia Park,

- So YiJung, anh ở đâu _ Miranda mở bật cửa xông vào phòng anh.

Nhưng YiJung đang tắm nên cô đành chờ ở bên ngoài.
Miranda nhìn quanh khắp căn phòng, đâu đâu cũng là gốm, mùi của đất khiến cô khó chịu. Miranda lấy tay che mũi, ánh mắt cô liếc 1 lượt quanh căn phòng rồi bỗng dừng lại ở 1 bức ảnh bị che phủ bởi 1 tấm vải. Miranda tò mò bước lại gần, cô giật tấm vải xuống, 1 bức tranh hiện ra trước mặt cô. Đó chính là tác phẩm mà YiJung đã mua lại từ tay hoạ sĩ Park Huyn Joong . Miranda nhìn như bị thôi miên vào bức ảnh, kô 1 chút chỉnh xửa, kô qua photoshop vậy mà bức ảnh đẹp đến lung linh. Phong nền tự nhiên, khiến người xem có 1 cảm giác dễ chịu nhẹ nhàng. Miranda nhìn kĩ hơn và quá dễ dàng khi cô nhận ra YiJung, nhưng cô chú ý đến cô gái chụp cùng anh. 1 nét đẹp tự nhiên và thanh thoát toát ra từ cô giá đó, 1 sự trong sáng trên gương mặt bầu bĩnh. Có 1 thứ cảm giác quen quen khiến Miranda ngờ ngợ như đã gặp cô ta ở đâu rồi. Miranda nhìn kĩ hơn vào bức ảnh, 1 giọng nói cất lên khiến cô giật mình :

- Cô đang làm gì trong phòng tôi thế Miranda ?? _ YiJung từ trong phong tắm bước ra lạnh lùng hỏi

- YiJung ... Tôi đến để tìm anh _ Miranda cố kiềm chế bản thân thoát khỏi sự quyến rũ chết người từ anh. Những giọt nước lăn dài từ trên mặt xuống nhấn mạnh trên gương mặt hoàn hảo, thật khiến người ta ghen tị và muốn làm 1 giọt nước trên người anh.

- Có việc gì ?? _ YiJung bước đến chỗ Miranda _ Chẳng phải tôi và cô đã kô còn quan hệ gì nữa sao ??

- Anh ... anh tưởng chỉ 1 câu nói chia tay là xong sao ?? _ Miranda tức giận nói

- Kô phải tôi đã bảo cô tự chọn mua quà chia tay sao ? _ YiJung lạnh lùng nhìn Miranda _ Hay cô cần nhiều hơn 1 chiếc vòng ??

- Tôi kô cần _ Miranda hét lên _ Anh nghĩ tôi là 1 món đồ chắc. Tôi là Miranda người mẫu nổi tiếng.

- Cô nên nhớ tôi đã từng hẹn hò với những người mẫu còn nổi tiếng hơn cô _ YiJung đe dọa _ Cô kô là gì cả

- Anh ... vậy sao ?? _ Miranda bỗng bật cười _ Vậy người con gái chụp cùng anh trong bước ảnh này vốn kô phải 1 người mẫu phải kô ?? _ Cô ta chỉ vào bức ảnh rồi nói 1 giọng khinh miệt _ Trông cô ta thật tầm thường

- Rầm _ YiJung đám mạnh vào tường khiến Miranda giật mình _ Anh cho phép cô động vào nó ???

- Tôi ... _ Miranda sợ hãi

- Đừng có tự tiện phê bình cô gái trong ảnh . Nếu cô còn muốn làm 1 người mẫu nổi tiếng _ YiJung nhìn Miranda đầy tức giận _ 1 người mẫu nổi tiếng như cô đáng nhẽ ra nên hiểu phép lịch sự khi bước vào phòng của người khác thì kô nên động vào đồ của người ta chứ ??

- Anh ... _ Miranda tức giận

- Bây giờ thì hãy ra khỏi nhà tôi mau _ YiJung quta lên

- Anh ... So YiJung anh cứ đợi đấy _ Miranda tức giận bước đi _ Miranda này kô để anh dễ dàng khinh miệt thế đâu.

Miranda đi khỏi, YiJung nhẹ nhàng cầm mảnh vải lên che phủ lại bức ảnh. Anh nhìn thật kĩ gương mặt GaEul trong bức ảnh. Thật lâu dủ để anh ghi nhớ, quản gia Park khẽ gõ cửa

- Có chuyện gì vậy ?? _ YiJung nhanh chóng che bức ảnh lại

- Cậu chủ đây là lịch làm việc của hôm nay _ Quan gia Park từ tốn đưa YiJung tờ giấy

- Hôm nay tôi kô muốn đến công ty _ YiJung mệt mỏi nói _ Ông hãy liên lạc với thư kí Kim bảo hãy giúp tôi giải quyết

- Vâng ... _ Ngập ngừng 1 lúc quản gia Park khẽ nói _ Thưa cậu

- Sao ?? _ YiJung qyat lại

- Theo lịch thì hôm nay chúng ta sẽ chuyển 1 số tiền để đóng góp cho 1 trại trẻ mồ côi _ Quản gia Park nhìn vào tờ lịch và nói _ Tôi nghĩ cậu nên đi

- Tại sao ?? _ YiJung nhìn ông

- Vì tôi thấy chuyến đi này có lẽ sẽ khiến cậu dễ chịu hơn _ Quản gia Park điềm tĩnh nói

- Sao ?? _ YiJung ngạc nhiên

- Làng này ở biển nên có lẽ nó sẽ khiến cậu cảm thấy dễ chịu phần nào

- ... Vậy cũng được _ YiJung đồng ý

- Chắc chắn cậu sẽ cảm thấy dễ chịu với chuyến đi _ Quản gia Park khẽ mỉm cười

- Mong là vậy _ YiJung cười nhạt

Quản gia Park bước ra khỏi phòng, ông nhẹ đóng cửa vào. Ông Park bước đi và mỉm cười, ông nhớ lại việc tối qua. Tình cờ ông nghe được cuộc nói chuyện của GaEul và JanDi tại 1 cửa tiệm tạp hóa. Họ nói hôm nay sẽ đến thăm trại trẻ mồ côi. Và tình cờ hơn nữa thì đó chính là nơi mà công ty YiJung định gửi tiền ủng hộ vào hôm nay. " Chúc cậu may mắn " Ông Park khẽ nói

Về phía Miranda, cô ta bực bội bước ra khỏi nhà YiJung thì gặp GaEul cùng JanDi đi ngang qua. Vừa thấy Miranda JanDi kêu lên

- Đó chẳng phải là Miranda sao ??

- Cô ... cô là JanDi ?? _ Miranda ngờ ngợ _ Là người đi cùng JunPyo vào buổi triển lãm của YiJung ??

- Đúng vậy còn đây là GaEul _ JanDi cười và kéo GaEul lại

- Chào cô _ GaEul mỉm cười

- Chào _ Miranda nhìn kĩ GaEul, cô cảm thấy gương mặt mày quen quen

- Tại sao cô lại từ nhà của YiJung đi ra vậy ?? _ JanDi tò mò hỏi ??

- Hả ? _ Miranda giật mình, nhưng cô quyết định kô để lộ chuyện cô và YiJung chia tay cho ai biết _ À, hôm qua tôi và YiJung oppa uống say quá nên ...

- Vậy hả _ JanDi ấp úng. GaEul cúi gằm mặt xuống, trái tim cô lại đau. Cô muốn chạy thật nhanh khỏi đây

- ... JanDi _ GaEul khẽ gọi _ Chúng ta mau đi thôi, Kang Suk đang đợi đó

- À, ùm chúng ta mau đi thôi _ JanDi giật mình _ Chào cô nhé Miranda

- Chào các cô _ Miranda mỉm cười

Khi GaEul đi qua cô, gió khẽ thổi bay mái tóc GaEul, Gương mặt cô hiện rõ hơn dưới ánh nắng. Miranda giật mình khi nhận ra GaEul rất giống với cô gái trong bức ảnh trên phòng YiJung. Cô quay lại nhìn GaEul, 1 thứ gì đó mơ hồ len lói trong lòng cô.

JanDi và GaEul vừa ra đến nơi thì đã thấy Kang Suk mặt mày nhăn nhó đứng đợi

- Ya, 2 người có nhất thiết phải lâu thế kô ? _ Kang Suk cằn nhằn

- Này, cậu còn cằn nhằn nữa là chết với mình đấy _ JanDi giơ nắm đấm lên dọa

- Rồi rồi, mời 2 bà cô lên xe _ Kang Suk giơ tay đầu hàng

Xe đi được 30 phút thì Kang Suk bỗng hỏi

- JanDi cậu mang cái gì mà nhiều thế ??

- À, mình làm ít thức ăn cho bọn trẻ _ JanDi cười nói

- Kô phải chứ ?? _ Kang Suk kêu lên - Cậu kô biết là đã có 1 đầu bếp thiên tài như mình ở đây rôi à ??? Mà này JanDi

- Sao ?? _ JanDi quay sang

- Tuy ở đó là 1 làng nhỏ nhưng nếu có vụ ngộ độc thực phẩm xảy ra thì cũng thu hút báo chí lắm đấy _ Kang Suk thì thầm _ Cậu kô định dùng cách đấy để nổi tiếng đó chứ ??

- Ya, Kang Suk cậu nói thế là ý gì hả _ Jan Di nổi nóng

- Mình chỉ nói sự thật thôi _ Kang Suk nhún vai

- Cậu muốn chết thật rồi Kang Suk _ JanDi chồm lên tốm lấy Kang Suk

- Hahahahaha _ GaEul bật cười _ 2 Người kô định phá tung cái xe này đấy chứ ???

- Tại cậu ta kô biết đến sự lợi hại của mình đấy chứ _ JanDi bĩu môi _ Mình mà nấu ăn thì cũng đâu đến nỗi nào. Kang Suk cậu kô ăn thì GaEul sẽ ăn. Đúng kô GaEul

- Thôi cho xin _ GaEul cười xoa 2 tay vào nhau _ Nếu có ăn thì cậu để JunPyo ăn đi

- Ya, 2 người kô phải bạn tôi - JanDi kêu lên

- Hahahahah _ GaEul và Kang Suk lăn ra cười

Đang bùng nổ thì điện thoại của JanDi kêu lên, JanDi nhìn vào thì thấy hiện tên của JunPyo. JanDi vội nhấc máy, cô hí hửng tưởng có người để mình trút cơn bực. Nhưng chưa kịp nói thì JunPyo đã chặn họng bằng 1 tràng văn

- Guem JanDi em đang ở đâu hả ?? Tại sao từ sáng đến giờ anh gọi mà em dám kô bắt máy ?? Cửa hàng đóng cửa rồi em đang ở đâu ??? ......

- Anh ... _ JanDi cố gắng chen vào 1 câu nhưng lời của JunPyo đặc kín kô có lỗ hổng để cô chen vào. Bực mình JanDi gào lên - Goo JunPyo, anh có để tôi nói kô ??

- ... _ Đầu dậy bên kia đã im lặng, có lẽ JunPyo choáng vì tiếng thét của JanDi

- Anh đã là gì của tôi đâu. Mà đi đâu tôi cũng phải báo cáo cho anh biết ?? _ JanDi bực bội kêu lên

- Em ... em đang ở đâu mau về đây _ JunPyo thét lại ở đầu dây bên kia _ Kô thì nói địa chỉ đi anh sẽ đến đón

- Kô nói _ JanDi tức giận _ Tôi đi đâu thì liên quan gì tới anh. Nói cho anh biết JunPyo cả ngày hôm nay anh đừng hòng gặp mặt tôi . Chào

Nói xong JanDi dập máy luôn. Có tiếng chuông reo lên ngay sau đó, cô tức giận tắt máy. Xong việc JanDi mỉm cười

- Um. Dễ chịu quá _ JanDi thoải mái nhìn GaEul và Kang Suk

- Mình thấy anh chàng JunPyo đó thật đáng thương _ GaEul lắc đầu

- Um _ Kang Suk đồng tình _ Nếu là mình thì chắc mình bỏ chạy lâu rồi, quả kô hổ dang là leader của F4. Có thể chịu đựng JanDi lâu đến vậy _ Kang Suk nói đầy vẻ thán phục

- Này, 2 người đang nói xấu tôi đấy à ?? _ JanDi trợn mắt lên

- Kô có _ GaEul vội chối

- Còn nói kô ?? _ JanDi xông vào GaEul

- Để mình cứu cậu GaEul _ Kang Suk cũng nhảy vào giúp

Cả chiếc xe trở nên hỗn loạn và náo nhiệt vô cùng. GaEul vui vẻ cười suốt trên chặng đường. Cô giống như được sống trở lại như những ngày trung học. Cô có thể thoải mái cười đùa và kô cần lo lắng về điều gì cả, giống như tình yêu chưa hề đến với cô. Và trái tim cô như chưa có 1 vết rạn nứt nào.

Đến đến nơi, cái mùi mằn mặn của biển hào quyện vào không khí tạo nên 1 vị rất riêng cho nơi này. GaEul và JanDi thì hồi hộp chờ gặp những đứa trẻ, còn Kang Suk thì kô hết lời ca thấn vì phải bê đồ. Bọn trẻ con vay xung quanh JanDi và GaEul, GaEul rất quý trẻ con, cô nhanh chóng hào nhập với bọn chúng.

Còn JanDi thì hơi nóng tính, cô đang cãi nhau với 1 vài thằng nhóc vì làm bẩn váy của 1 cô bé. Bọn trẻ dẫn GaEul ra biển và chơi trò bịt mắt bắt dê. GaEul và bọn nhóc đi được 1 lúc thì xe của tập đoàn họ So đến. YiJung bước ra khỏi xe, lập tức anh trở thành tâm điểm chú ý của mọi con mắt. Quá quen với những việc như vậy, YiJung lạnh lùng bước vào trong để gặp hiệu trưởng của ngôi trường này. Lúc đó JanDi đang đi tìm GaEul, tình cờ cô trông thấy rất nhiều xe trong sân. JanDi bỗng bắt gặp YiJung, tất nhiên YiJung kô thể thấy cô. JanDi định chạy đi báo cho GaEul biết thì cô bị Thư kí Kim chặn lại

- Cô JanDi

- Ông là ??? _ JanDi ngơ ngác

- Tôi là thư kí của cậu YiJung _ Thư kí Kim nói

- Vậy sao _ JanDi nhanh chóng đáp lại _ Sao ông lại cản tôi

- Cô JanDi, tôi có 1 mong muốn _ Thư kí Kim nói

- Mong muốn của ông thì ông phải nói cho YiJung biết chứ ?? _ JanDi ngạcnhiên

- Kô bây h thì chỉ có cô JanDi làm được điều đó thôi _ Thư kí Kim chân thành nói

- Vậy ... ông nói đi - JanDi tò mò

- Mong cô JanDi hãy coi như chưa thấy gì cả _ Thứ Kí Kim nói

- Kô được, nếu để YiJung gặp GaEul thì kô được _ JanDi kêu lên

- Xin cô hãy để mọi chuyện được diễn ra 1 cách tự nhiên _ Thư kí Kim chân thành nói _ Nếu đã là duyên phần thì làm sao có thể tránh mãi được. Mong cô JanDi giúp cho

- Tôi ... _ JanDi phân vân khi thấy thư kí Kim cúi mặt trước mặt cô _ Được, tôi sẽ làm thế

- Cảm ơn cô _ Thư kí Kim mỉm cười _ Vậy tôi cũng sẽ giúp cô JanDi giữ bí mật với cậu JunPyo

- Cái gì ?? _ JanDi kêu lên - anh ta biết tôi ở đây sao ??

- Kô, nhưng cậu JunPyo đã huy động tất cả F4 tìm cô, cậu chủ đã viện lí do là đi tìm cô _ Thư kí Kim mỉm cừơi

- Ông nhất định kô được nói ra đâu đấy _ JanDi lo sợ

- Vâng, cô cứ yên tâm _ Ông Kim cười

Vừa thấy bóng YiJung đi ra JanDi vội hoảng hốt

- Kô được tôi phải trốn thôi, kô thể để YiJung nhìn thấy _ JanDi lúng túng núp vào bụi cây _ Đừng nói là đã gặp tôi đấy

- Vâng _ Thư kí Kim cúi chào JanDi

YiJung bước ra cùng hiệu trưởng :

- Cảm ơn giám đốc đã quan tâm đến ngôi trường nhỏ bé của chúng tôi _ Ông hiệu trưởng cười biết ơn

- Kô sao, đó là việc chúng tôi nên làm _ YiJung cười

- Vâng, vừa nãy cũng có 3 cô cậu sinh viên đến đây giúp đỡ. Họ thật là tốt bụng _ Ông cười

- Vậy sao tôi kô thấy bọn trẻ ?? _ YiJung thắc mắc

- À, những đứa lớn thì ở trong bếp phụ giúp _ Ông nói _ Còn lũ nhỏ thì theo 1 cô gái ra biển chơi rồi. Nếu muốn cậu có thể ra đó chơi với chúng.

- Vâng _ YiJung mỉm cười

- Cô gái đi cùng chúng rất đáng yêu _ Ông cười nhìn YiJung

Sau khi vào gặp hệu trưởng , YiJung bước ra. Thư kí Kim lại gần anh

- Cậu chủ tiếp theo cậu muốn đi đâu ???

- Nghe nói bọn trẻ ở bãi biển _ YiJung nói _ Có lẽ tôi nên ra đó 1 lúc

- Vậy để tôi ... _ Thư kí Kim chưa nói dứt lời

- Tôi sẽ đi 1 mình _ YiJung ngắt lời _ Ông hãy ở lại đây để bảo vệ 1 người

- Dạ ?? _ Thư kí Kim ngạc nhiê

- JanDi, trong đó nhiều muỗi lắm em mau ra đây đi _ YiJung mỉm cười nhìn về phía bụi cây

- YiJung sunbae _ JanDi cười trừ bước ra

- Anh sẽ kô nói với JunPyo đâu _ YiJung cười nhìn cô _ Em yên tâm đi

- Vâng .. _ JanDi vẫn ngại kô dám nhìn thẳng vào YiJung. Cô sợ anh sẽ hỏi cô về GaEul

- Kô ngờ em cũng có hứng thú đến đây 1 mình nhỉ _ YiJung cười

- Dạ ?? _ JanDi giật mình, vậy là anh kô biết cô đì cùng GaEul _ Em ... em đi cùng Kang Suk nữa

- Vậy thì càng kô nên cho JunPyo biết nhỉ ? _ YiJung trêu

- Nhất định kô được _ JanDi ra dấu X

- Vậy em ở đây nhé, anh đi đây _ YiJung chào JanDi rồi ra xe

- Chào sunbae _ JanDi thở phào

Tìm bọn trẻ chỉ là 1 cái cớ, anh kô quan tâm rằng cô gái kia có đẹp hay kô. Thứ anh muốn chỉ là 1 nơi yên tĩnh để anh cảm thấy dễ chịu hơn.

YiJung bước chậm rãi xuống bãi biển, tiếng sóng biển ngày 1 gần, hòa vào đó có tiếng cười đùa của trẻ nhỏ. YiJung thầm nghĩ trong đầu : " Mình lại chọn nhầm đường rồi, chết tiệt, chẳng có gì như ý cả" Anh bực bội định quay lại thì bỗng nghe có tiếng nói
- Bắt được em rồi nhé _ Tiếng nói hòa với tiếng cười khúc khích của lũ trẻ
YiJung vội quay đầu lại, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là nụ cười thật tươi của cô. Giống như 1 giấc mơ, anh lại được nhìn thấy nụ cười trong sáng đó 1 lần nữa. YiJung tiến lại gần, GaEul kô thấy thấy anh vì mắt cô đã bị bịt kín. Cô giống như 1 thiên thần với bộ váy trắng đùa nghịch với lũ trẻ.

1 cô nhóc nhìn thấy YiJung thì reo lên
- A !Anh đẹp trai _ Con nhóc chạy về phía YiJung
GaEul hướng theo tiếng nói, cô nghĩ thầm trong đầu " Chắc là Kang Suk, cậu ta hay bắt bọn trẻ gọi cậu ta là anh đẹp trai " GaEul cười rồi chạy về phía tiếng nói. Vì kô thấy gì nên cô bị vấp ngã. 1 cánh tay giơ ra đỡ lấy cô, theo phản xạ GaEul ôm chầm lấy người đó. Cô cứ nghĩ là Kang Suk nên kêu lên
- Bắt được rồi, 1 chú heo khá béo đây _ Nhưng khi ôm lấy anh, GaEul cảm thấy người cô đang ôm hoàn toàn kô béo.
GaEul định tháo khăn ra, nhưng cô nhận ra mùi hương trên người đó. Có gì đó khiến cô khựng lại. Dường như cô kô còn đủ can đảm để tháo chiếc khăn ra, GaEul như muốn chắc chắn cảm nhận của mình là sai, cô nhẹ nhàng lần lên để chạm vào khuôn mặt của người đó. 1 cảm giác quen thuộc khẽ chạm vào tay cô, cô cảm nhận ràng từng hơi thở, cô gần như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của người đó. Đó là anh, lúc này GaEul muốn rút tay lại và tháo chiếc khăn ra. Nhưng cô không có đủ can đảm, có lẽ 1 chút vì trái tim cô muốn vậy, muốn được anh ôm như thế này lâu hơn chút nữa. Kô hiểu sao mắt cô bỗng cay cay, cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập, nó cùng nhịp với trái tim cô. GaEul đứng bất động, nước mắt cô thì trực trào ra bất cứ lúc nào. Bỗng 1 đứa lớn trong số đó chạy về phía 2 người, thằng nhóc nhún chân chảy lên kéo chiếc khăn trên mắt GaEul xuống. Chiếc khăn rơi xuống, ánh sáng ùa vào, nhưng ánh sáng đó kô thể làm mờ khuôn mặt của anh. Nước mắt cô rơi xuống, trên đôi mắt long lanh sự đau khổ xuất hiện. YiJung nhìn cô, trái tim anh thắt lại, anh cảm thấy đau đớn hơn bao h hết. anh muốn lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô. GaEul vội sực tỉnh, cô đẩy YiJung ra và lau vội nước mắt

- Ngoài này gió quá _ GaEul vội lấy tay dụi mắt

- GaEul ... _ YiJung ngập ngừng gọi cô

- YiJung sunbae, sunbae đến đây có chuyện gì à ?? _ GaEul cố mỉm cười nhìn anh

- À ... anh đến để quyên góp tiền. Đó là việc hằng năm công ty anh vẫn làm _ YiJung nói

- Vậy à ?? _ GaEul mỉm cười rồi cô quay sang phía lũ trẻ _ Muộn rồi chúng ta về thôi

- Tạm biệt anh đẹp trai _ Bọn nhóc đồng thanh nói _ Chào sunbae _ GaEul nhẹ cúi đầu rồi bước nhanh qua anh

YiJung đứng lại 1 mình, anh cảm nhận từng cơn gió biển, anh chầm chậm bước về phía biển. Từng cơn sóng vỗ nhẹ vào chân anh, cảm giác lúc đó vẫn còn. Khi anh ôm GaEul, khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô. Anh lặng lẽ quay lưng bước đi, quả thật trong lòng đã có chút nhẹ nhõm, có chút tự hào vì nhìn thấy nụ cười của cô. Nhưng sự đau đớn và hối hận mà anh nhận lại kô ít. YiJung lên xe trở về Seoun.

GaEul và bọn trẻ vừa về đã thấy JanDi ra dón ở cổng

- GaEul, cậu vừa ở đâu về thế ???

- Mình và lũ trẻ vừa ra biển chơi _ GaEul cười nhìn JanDi nói

- Biển ??? _ JanDi giật mình _ GaEul ... liệu cậu có gặp ... mà kô chắc chắn kô thể đâu, bãi biển rộng vậy cơ mà

- Mình ... đã gặp YiJung sunbae _ GaEul nói

- Gì ?? _ JanDi giật mình _ Vậy ... cậu có sao kô GaEul ???

- Kô, mình ổn _ GaEul cười _ Nhờ bọn trẻ đó

- Vậy à ?? _ JanDi ném con mắt nghi ngờ về phía GaEul

- Thật mà _ GaEul cười _ Thôi chúng ta mau vào thôi bọn trẻ đói rồi

- Um _ JanDi mỉm cười

JanDi chạy vào với lũ trẻ, GaEul đi theo đằng sau. Rồi cô bỗng đứng lại, ngoái nhìn ra phía sau. Chiếc xe Mercedes Wants đen đã trở về, bên ngoài nó quyến rũ và quyền lực y như chủ nhân của nó vậy. YiJung kô bước ra, anh ngồi trong xe nói gì đó với thư kí Kim rồi chiếc xe lăn bánh. GaEul nhìn theo chiếc xe, trong lòng có gì đó hối tiếc. Cô nhẹ quay đầu bước đi

Trong bữa ăn, Kang Suk đã trổ tài nấu bao nhiêu là món ngôn, lũ trẻ ăn hết sạch. Kang Suk hí hứng nhìn lũ trẻ ăn mà lấy làm tự hào. Cậu ta đánh mắt nhìn về hộp cơm của JanDi, nó còn nguyên chưa vơi đi món nào. Kang Suk cười đểu nhìn JanDi khiến cô rất tức giận. Rồi bỗng thằng nhóc béo nhất đứng lên chạy về phía Kang Suk

- Đầu bếp bự ! _ Thằng nhóc kéo áo Kang Suk gọi

- Ya, đã nói là phải gọi là anh đẹp trai cơ mà _ Kang Suk trợn mắt lên nhìn

- Anh nấu ăn ngon đó _ Thằng nhóc giơ ngón tay lên

- Chuyện _ Kang Suk vênh mặt lên _ Anh đây là 1 đầu bếp giỏi mà

- Vậy đầu bếp bự nhận em là đệ tử đi _ Thằng nhóc nhìn Kang Suk

- Cái thằng ... _ Kang Suk cúi xuống véo mà nó _ Đã bảo là phải gọi là anh đẹp trai cơ mà. Mà chú mày chưa đủ trình độ làm sao anh nhận làm đệ tử được.

- Vậy chờ đến khi em lớn lên cũng được _ Thằng nhóc năn nỉ

- Kô được _ Kang Suk kiên quyết

- Kang Suk _ GaEul lên tiếng _ Cậu nhận thằng nhóc làm đệ tử đi. Có mất gì đâu ??

- Nhưng ...

- Đúng đấy Đầu bếp bự anh nhận cậu ấy là đệ tử đi _ 1 cô bé đáng yêu đứng lên, rồi 1 loạt những cái đầu nhỏ bé cũng đứng dậy chạy về phía Kang Suk

- Ya ... _ Kang Suk phận vân khi bị bao quanh bởi lũ trẻ. Cuối cùng cậu ta cũng phải nhận lời _ Thôi
được rồi

- Hoan hô, mình là đệ tử của đầu bếp bự rồi _ Thằng nhóc reo lên sung sướng

- Này nhóc _ Kang Suk gọi

- Dạ, sự phụ bự gọi con _ Thằng nhóc vui mừng hô to

- Đừng có gọi sư phụ bự _ Kang Suk nhìn _ Nhóc tên gì ??

- Dạ, tên Kang In _ Thằng nhóc cười tươi trả lời trông thật đáng yêu

- Từ giờ phải gọi anh là sư phụ đẹp trai nghe chưa _ Kang Suk lên giọng

- Dạ thưa sư phụ bự _ Thằng nhóc hô to, rồi bật cười thật to

- Đã bảo gọi sư phụ đẹp trai cơ mà _ Kang Suk trợn mắt nhìn thằng bé

- Kô, con muốn gọi là sư phụ bự cơ _ Thằng nhó kêu lên rồi chạy quanh phòng hô to _ Sư phụ bự !!!! _ Rồi cả lũ trẻ con cũng ùa theo gọi to

- Ya, cái lũ tiểu quỷ này _ Kang Suk tức giận chạy quanh đuổi theo

GaEul và JanDi ngồi nhìn cảnh hỗ loạn mà bật cười :

- Kang Suk _ JanDi gọi to _ Đồ đệ của cậu cũng giống cậu đấy chứ ?? Ha ahha aha ah

- Hahaha _ GaEul bật cười theo

Mọi chuyện kết thúc êm đẹp, ngoại trừ việc trước lúc về thằng bé Kang In cứ nằng nặc đòi theo họ về Seoun, GaEul

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net