CHAP 24 : Mảnh ghép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó, GaEul và Miranda đang ở 1 tỉnh ngòai Seoul. 2 người đi qua 1 ngôi làng và nghỉ ăn trưa ở đó, rồi Miranda nảy ra ý định đi vào rừng chơi. Miranda và GaEul đi sâu vào trong làng theo sự chỉ dẫn của người dân trong làng, đến 1 cái hồ 2 người dừng lại nghỉ chân. GaEul kô dám đến quá gần, cô chỉ đứng xa xa nhìn mặt hồ phẳng lặng. GaEul bỗng rùng mình, 1 kí ức xa xôi, 1 nỗi sợ hãi đang lớn dần lên trong lòng cô. Vào lúc đó bọn YiJung cũng đã đến ngôi làng, Khi 1 người dân trong làng chỉ chỗ cho họ đến cái hồ trong rừng. JanDi bỗng hoảng hốt

- Chúng ta phải mau đi thôi - JanDi giục

- Có chuyện gì vậy _ YiJung lo lắng hỏi

- GaEul ... GaEul cô ấy rất sợ nước _ Giọng JanDi lạc hẳn đi vì lo lắng

- Nhưng hôm chúng ta ở JeJu trông GaEul kô có vẻ gì là sợ nước cả ?? _ WoonBin thắc mắc

- GaEul kô sợ biển với cả khi đi cô ấy cũng chỉ đứng dám ở trên bờ thôi, cô ấy sợ những cái hồ _ JanDi giải thích _ Năm GaEul 8 tuổi, đi chơi cùng cả nhà cô ấy bị ngã xuống hồ suýt chết đuối. Từ đấy cô ấy sợ những khi nhìn thấy những cái hồ, nó gợi lại nỗi sợ trong lòng của cô ấy.

- Vậy chúng ta phải đi nhanh lên _ JiHoo nói _ Theo những gì họ chỉ đường thì cái hồ đó ở trong rừng cách ngồi làng kô xa.

- Chúng ta mau đi thôi _ YiJung giục

Quay về chỗ GaEul và Miranda, GaEul đứng lặng yên nhìn mặt hồ, mặt trời cũng dần xuống núi, bầu trời tối xầm lại

- Miranda, tôi nghĩ chúng ta nên về thôi _ GaEul giục _ Cũng đã muộn rồi

- Cô mệt rồi sao GaEul ?? - Miranda hỏi

- Vâng ... _ GaEul mỉm cười, khuôn mặt cô tái đi

- Hay cô muốn về để gặp YiJung ?? _ Miranda nói

- Cô ... cô đang nói gì thế ?? _ GaEul ngạc nhiên

- Tên cô GaEul có nghĩa là Mùa thu nhỉ ?? _ Miranda nói tiếp

- ... Vâng _ GaEul lo ngại nhìn Miranda

- Mùa thu rất đẹp, nhưng tôi thì lại rất ghét mùa thu _ Miranda lạnh lùng nói _ Và tôi càng ghét cô hơn GaEul ạ

- Miranda, cô đang nói gì thế ?? _ GaEul bắt đầu cảm thấy sợ hãi

- Cô biết kô GaEul, Vì cô mà tôi phải chia tay với YiJung _ Miranda nhìn GaEul đầy căm hận, cô ta tiến lại gần GaEul

- Cô ... cô và YiJung sunbae chia tay ư ?? _ GaEul ngạc nhiên

- Đúng, kô phải cô đã biết trước rồi sao ??? _ Miranda nói _ Và cô chính là nguyên nhân

- Tôi ?? _ GaEul sợ hãi lùi dần về phía sau

- Phải, khi cặp với YiJung. Tôi biết kô thể nắm giữ được trái tim của con người này nhưng tôi nguyện trao cả con tim cho anh ta. _ Miranda nói với giọng đầy giận dữ _ Và khi biết anh ta yêu cô, thì tôi căm hận cô. Nếu Miranda này kô thể có được trái tim của So YiJung thì cô cũng đừng hòng có

- Miranda, cô hiểu nhầm rồi _ GaEul cố giải thích

- Hiểu nhầm ?? Kô hề, anh ta yêu cô. Đi cùng tôi nhưng anh ta hoàn toàn nghĩ tới cô _ Miranda hét lên _ Tôi ghét cô, giống như cái tên của cô vậy. Chu GaEul, tôi sẽ kô để cô có được YiJung đâu

- Miranda , khoan ... _ GaEul tiến sát đến mép bờ, cô bỗng trượt chân và ngã xuống
GaEul cố vùng vẫy kêu cứu, nhưng Miranda nhìn cô với anh mắt đắc thắng đầy kiêu ngạo.

- Cô cũng giỏi đóng kịch quá đấy, GaEul _ Cô ta nghĩ GaEul đang giả vờ nên mặc kệ.

Đúng lúc ấy F4 và JanDi đến, vừa trông thấy gaEul đang chìm dần xuống nước, YiJung chạy ngay tới. YiJung chạy vút qua Miranda, nhanh và lạnh như 1 cơn gió. JanDi cũng nhanh chóng chạy xuống

- Miranda, cô đang làm gì vậy ?? _ JanDi gào lên _ GaEul kô biết bơi, cô đang làm gì vậy ???

- Sao ?? _ Miranda ngồi khụy xuống , cô bàng hoàng và lo lắng

GaEul chìm dần xuống, tối, ánh sáng lé loi. Cô cố với tay mà kô thể, tai cô ù ù kô thể nghe thấy gì cả. Sợ ... lồng ngực có cảm giác như bị thứ gì đề nặng lên ... Đau ... nước mắt cô rơi. Cái kí ức đáng sợ chợt hiện lên, 1 con nhóc nghịch nhơm trượt chân ngã xuống hồ mà kô ai biết. Lúc đó dường như vô vọng, rồi 1 bàn tay nắm lấy cô và kéo cô lên. May mắn ... Vậy bây h thì sao ??? Có ai cứu cô kô ??? may mắn có đến với cô nữa kô ??. GaEul gần như tuyệt vọng, cô chìm dần vào bóng tối. 1 bàn tay bỗng ôm lấy cô lôi cô lên, 1 bàn tay vững chắc an toàn. GaEul ngoi lên khỏi mặt nước, bàn tay ấy bế cô lên. Sau khi làm động tác sơ cứu, GaEul thoát khỏi tình trạng ngạt nước. Nhưng vì quá sợ hãi nên cô bất tỉnh. YiJung vội bế cô đi cấp cứu, GaEul cảm nhận được vòng tay ấm áp. Giống với đợt trước, là cùng 1 người ... vậy liệu có phải là anh kô ?? Em còn có thể hi vọng kô ??? Gaeul cố gắng mở mắt ra, hình ảnh cô thấy rất mờ nhạt, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đang đập, thấy khuôn mặt lo lắng đẫm mồ hôi của anh. Đúng là anh, GaEul nhắm mắt lại trên môi cô 1 nụ cười khẽ thoáng qua.

Là mơ thôi cũng được, em sẽ giữ giấc mơ ấy lại cho riêng mình. Em sẽ coi đó là báu vật của riêng em. Hơi ấm của anh và khuôn mặt đẫm mồ hôi. Đó mãi mãi là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của em về anh.

YiJung phóng xe thẳng đến bệnh viện, tay anh nắm chặt lấy bàn tay đang run cầm cập của GaEul, đôi môi của cô tái nhợt đi run rẩy. Mồ hôi đầm đìa, cặp lông mày nhíu lại sợ hãi, mắt cô nhắm nghiền lại. YiJung lo lắng, anh ghì chặt tay cô vào lòng

- GaEul, em sẽ kô sao đâu. Sẽ kô sao đâu _ Anh hôn nhẹ lên bàn tay cô _ Anh sẽ bảo vệ em

Lúc đó dường như trên mặt GaEul dãn ra có vẻ dễ chịu, môi cô khẽ mỉm cười. Đến bệnh viện GaEul được đưa vào phòng hồi sức. Bác sĩ bước ra và nói

- Tình trạng của cô Chu rất yếu cần phải nghỉ ngơi

- Vậy bao giờ thì cô ấy tỉnh lại ?? _ JanDi lo lắng hỏi

- Chắc có lẽ ngày mai cô ấy sẽ tỉnh lại _ Bác sĩ chầm chậm nói _ Cô Chu dường như đã mất ngủ nhiều ngày, thể trạng mệt mỏi cộng thêm tinh thần hoảng sợ lo lắng nên có lẽ sẽ bất tỉnh hơi lâu.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ _ JiHoo nói

Trời đã tối, JanDi muốn ở lại với GaEul cả đêm, nhưng JunPyo cứ nằng nặc bắt cô về vì mấy hôm nay cô cũng đâu có khỏe khoắn gì. YiJung nói anh sẽ ở lại, sau 1 hồi thuyết phục thì JanDi mới chịu theo JunPyo về. Mọi người đã về hết, YiJung bước chầm chậm vào phòng của GaEul. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay anh khẽ đưa lên vuốt nhẹ má cô, đôi mắt cô hiện rõ sự thâm quầng vì mất ngủ. Thỉnh thoảng chốc chốc GaEul lại khẽ giật mình nhăn mặt lại, có vẻ cô đang gặp ác mộng. Thấy cô như vậy lòng YiJung đau như cắt, anh dường như muốn điên lên, muốn nhận hết tất cả nỗi đau của cô vào mình. Anh nắm chặt lấy tay cô dường như kô muốn buông nó ra nữa. Cứ thế anh ngồi đó suốt đêm, chỉ để nhìn cô và trái tim giật thót mỗi khi thấy cô mơ ác mộng.Mặt trời còn chưa ló dạng đã thấy JanDi và JunPyo đến. Phải nói mãi thì YiJung mới chịu về nghỉ ngơi 1 chút. Về đến nhà, YiJung ngồi sụp xuống chiếc ghế đối diện ban công. Anh ngồi chầm ngâm cho đến khi ánh mặt trời chiếu thẳn vào mặt. Lúc đó bỗng có tiếng gõ cửa, Quản gia Park bước vào

- Thưa cậu, bữa sáng đã chuẩn bị xong

- Tôi kô muốn ăn _ YiJung mệt mỏi nói

- ... Vâng _ Ông Park định quay ra

- Ông Park này _ YiJung gọi

- Dạ thưa cậu ?? _ Ông Park quay lại

- Ông ... đã yêu bao h chưa _ YIJung hỏi, có lẽ đây là câu hỏi ngốc nghếch nhất từ trước đến giờ của anh

- ... Rồi thưa cậu _ Ông Park mỉm cười

- Vậy chắc ông đã rất hạnh phúc _ YiJung mỉm cười _ Ông có muốn về thăm gia đình kô ?? Cũng đã lâu rồi ông chưa nghỉ phép

- Kô cần đâu thưa cậu _ Ông Park trả lời _ Dù có nghỉ phép thì tôi cũng kô nơi đâu để đi cả

- Sao ?? _ YiJung ngạc nhiên quay ra nhìn ông Park

- Ông chủ đã đưa tôi từ gầm cầu về và nuôi nấng tôi. Đây chính là nhà của tôi _ Ông Park mỉm cười hiền lành

- Vậy còn gia đình ông ?? _ YiJung hỏi

- Tôi ... tôi kô có vợ thưa cậu _ Ông Park ngập ngừng 1 chút

- Xin lỗi _ YiJung nói

- Kô sao thưa cậu _ Ông Park nói _ Nhưng đúng là tôi đã từng yêu 1 lần trong đời. Đó là lần duy nhất tôi yêu và tôi đã yêu thật lòng mình. Điều đó khiến tôi hạnh phúc.

- ... _ YiJung kô nói gì

- Cậu chủ _ Ông Park khẽ gọi _ Yêu rất dễ, nhưng để yêu thật lòng thì lại rất khó. Nếu cậu để tình yêu đó đi nó thì sẽ kô đến với cậu lần thứ 2 đâu.

- Ý ông đang nói đến ...

- Tối kô có ý xen vào chuyện riêng của cậu nhưng tôi cảm thấy khi cậu ở bên cô GaEul. Cậu đã cười rất nhiều _ Ông Park từ tốn đáp _ Kô biết khi ở bên cô ấy, cậu là ai ?? 1 casanova ??? Hay đơn giản chỉ là 1 So YiJung. Tôi cũng kô biết đó có phải là cậu đang đóng kịch kô. Nhưng ... nụ cười của cậu là thật.

- ...

- Tôi sẽ bảo người hầu kô làm phiền cậu nếu cậu muốn yên tĩnh -_Ông Park nói rồi bước ra ngoài
Ông nhẹ nhàng đóng cửa thì bà Kim đi đến :

- Ông nói chuyện gì với cậu chủ vậy ??

- Cậu chủ hỏi tôi đã yêu chưa ?? _ Ông Park cười nhìn Bà Kim _ Tôi nói tôi đã yêu 1 lần duy nhất trong đời. Và yêu say đắm người con gái đó cho đến tận bây giờ

- Ya, ông nói gì thế _ Bà Kim đỏ mặt, đánh nhẹ vào người ông Park _ Từng tuổi này rồi mà ...

- Ha ha ha _ Ông Park bật cười _ Cậu chủ của chúng ta đã lớn rồi

- Um, đã lớn rồi. Kô còn là 1 đứa trẻ để ta chăm sóc như ngày nào nữa _ Bà Kim nở nụ cười hiền hậu.

YiJung ngồi im lặng trong phòng, điều Ông Park nói khiến anh phải suy nghĩ. Khi ở bên GaEul, anh thật sự là anh, kô hề có sự giả tạo hay đóng kịch gì cả. Nhưng tại sao ?? Tại sao anh lại từ bỏ và trốn tránh ????. Có phải vì cái niềm kiêu hãnh của 1 Play Boy trong anh quá lớn ??? Vì sự ích kỉ, kiêu ngạo của 1 Casanova mà anh đã khiến GaEul đau khổ. Anh là 1 Play Boy _ Kẻ săn tìm tình yêu của những cô gái _ Nhưng thực sự anh là kẻ trốn tránh tình yêu. 1 Tình yêu dễ dàng săn được kô đáng để anh nuối tiếc. Nhưng tình yêu từ cô thì lại khiến anh trở nên muốn trân trọng muốn gìn giữ. YiJung đứng bật dậy, anh tiến về phía chiếc bàn làm gốm. Anh bắt đầu nặn, tạo hình bằng tất cả tình yêu, sự hối hận.

8h sáng tại bệnh viện, GaEul đã tỉnh lại. Sức khỏe của cô cũng đã phục hồi nhưng JanDi nhất quyết kô cho cô về luôn. Nên GaEul phải ở lại bệnh viện thêm 1 ngày nữa. Mọi người đều ở cạnh cô, GaEul cảm thấy mình thật hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc của cô kô được trọn vẹn vì kô có anh. GaEul nhìn xung quanh mà vẫn kô thể tìm được hình bóng quen thuộc ấy. " Chỉ là mơ ?? " GaEul khẽ thì thầm. Tất cả những cảm giác mà cô cảm nhân được vào tối qua chỉ là 1 giấc mơ thôi ư ?? Cái hương vị của gốm còn sót lại trên người cô, hơi ấm của bàn tay trên má cô, tất cả chỉ là mơ ??? GaEul ngồi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt cô buồn rầu. WoonBin bỗng tiến đến chỗ cô và ngồi xuống :

- GaEul à _ WoonBin khẽ gọi

- Dạ _ GaEul giật mình quay lại

- Anh có chuyện muốn nói với em _ WoonBin nói

- ... Vâng _ GaEul hồi hộp chờ đợi

- Hôm đó ... vào cái hôm em bị ngất tại công viên _ WoonBin chầm chậm kể lại _ Là YiJung đã đưa em về

- ... _ GaEul bàng hòang kô nói nên lời

- Cậu ta đã ở bên em cho đến khi bọn anh đến _ WoonBin nói tiếp

- Nhưng ... nhưng tại sao ... sunbae nói là _ GaEul lắp bắp

- Vì YiJung yêu cầu anh nói thế _ WoonBin trả lời _ Cậu ta sợ nếu em biết được thì sẽ chỉ khiến em thêm đau khổ

- Kô ... _ GaEul lắc đầu, cô gần như đã hi vọng rồi thất vọng. Và bây h hi vọng đó lại trở lại, cô phải làm sao ??

- GaEul _ JanDi tiến lại gần _ Có thứ này chị Soo Yeon dặn mình hãy đưa cho cậu

- ... _ GaEul bất ngờ khi nhận chiếc vòng mà cô đã đan cho YiJung từ tay JanDi _ Cái này ...

- Chị Soo Yeon nói đã nhặt được nó gần công viên, nó có vẻ bị bẩn do bùn đất _ JanDi nói _ Chị Soo Yeon nói cậu hãy tin vào cảm nhận của con tim mình

GaEul im lặng, cô kô nói gì, chỉ nhìn vào chiếc vòng. Đó là sự khởi đầu cho tình yêu của cô và nó cũng chính là kẻ đã cắt đứt tình yêu đó. GaEul khẽ nắm chặt lấy chiếc vòng, môi cô mím chặt lại như để kiềm chế cảm xúc đang tuôn trào.

2 ngày hôm sau, GaEul đã xuất viện và cô đến quán cháo làm việc như bình thường. Một buổi chiều tại quán cháo, GaEul ngồi lặng yên nhìn mọi người xung quanh, những hành động đầy tình yêu thương diễn ra quanh cô, WoonBin và Jae Kyung chở nên gắn bó với nhau hơn, còn JanDi và JunPyo thì vẫn vậy gây gổ nhau kô ngớt. GaEul khẽ mỉm cười khi mọi chuyện lại chở về đúng vị trí của nó. JiHoo bước vào quán cháo, anh tiến đến chỗ GaEul và đưa cho cô 1 mảnh ghép được làm bằng gốm trên đó có khắc tên cô, ở mép cạnh có 1 nửa hình trái tim :

- Là YiJung nhờ anh đưa nó cho em _ JiHoo nói

- ... _ GaEul ngạc nhiên nhận lấy

- Cậu ta nói mảnh ghép còn lại đang đợi em _ JiHoo mỉm cười nhìn GaEul

Đúng lúc ấy Kang Suk bỗng kêu lên và chỉ vào màn hình

- Ya, chả phải đó là So YiJung sao ?? Anh ta đang giới thiệu tác phẩm mới của mình kìa _ Kang Duk chỉ vào ti vi _ Họ đang truyền hình lại đây mà.

- Hả ?? _ Cả F3 và mọi người cùng ngạc nhiên quay lại, từ trước đến nay YiJung kô bao h cho ra 1 tác phẩm riêng lẻ nào cả

Trên màn hình ti vi, YiJung xuất hiện và đưa ra tác phẩm mới của mình. 1 chiếc bình kô hoàn chỉnh, phải nói là nó như 1 bức xếp hình thiếu đi những mảnh ghép.

- 1 tác phẩm kô hoàn chỉnh _ Người phóng viên ngạc nhiên kêu lên

- Đúng _ YiJung mỉm cười

- Vậy nó có mang ý nghĩa nào đặc biệt kô ?? _ Người phóng viên đưa ra câu hỏi

- Nó có tên là " Đánh mất " . Nó là biểu tượng cho cuộc sống, kô có cuộc đời nào là hoàn thiện cả _ YiJung giải thích _ Cũng giống như tôi, tôi đã có gắng hoàn thiện cuộc sống của mình. Nhưng ... tôi đã để tuột mảnh ghép quan trọng nhất trong đời. Và nó nằm ở đây _ Anh chỉ lên ngực mình _ Có người đã lấy mất nó và tôi đang đợi người đó mang trả lại cho tôi.

- Vậy người đó có phải là người con giá anh yêu kô ?? _ Người Phóng viên hào hứng hỏi _ Liệu có phải là cô Miranda kô ???

- Kô _ YiJung lập tức trả lời _ Xin lỗi, hiện giờ tôi kô thể tiết lộ được

Anh nói rồi quay vào trong, kô trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào nữa. GaEul ngẩn ngơ trước những câu nói của anh. JiHoo đặt tay lên vai cô

- Em nghĩ sao GaEul ??? _ JiHoo nhìn cô mỉm cười

- Em ... _ GaEul ngập ngừng

- Liệu có phải em nên tin cậu ấy 1 lần nữa kô ?? _ JiHoo nói

- Đúng vậy _ Woon Bin tiếp lời _ Hãy cho tên ngốc đó 1 cơ hội

- Um, cậu nên thử coi _ JanDi ủng hộ

GaEul mỉm cười rồi đứng bật dậy

- Kang Suk hôm nay mình xin nghỉ nha _ Nói rồi cô chạy vụt đi

GaEul chạy thẳng đến nhà YiJung, Ông Park vừa thấy cô thì mỉm cười

- Cô Chu

- Dạ, chào bác _ GaEul cúi người lễ phép

- Cậu chủ ra ngòai chưa về, cô có thể lên phòng ngồi đợi _ Ông Park mỉm cười dẫn đường cho GaEul

GaEul bước vào Phòng YiJung, đây là lần thứ 2 cô vào phòng anh. Cảm giác thật khác với lần thứ nhất, nhưng mọi thứ trong phòng vẫn thế. Vẫn cái mùi đất mới, những tác phẩm gốm dày đặc trên tủ nhưng kô thấy có tác phẩm mà YiJung giới thiệu đâu cả. Chỉ có 1 thứ mới, đó là 1 bức ảnh được phủ kín, GaEul nhẹ nhàng tiến tới. Cô lấy tay gỡ tấm màn xuống, bước ảnh hiện ra trước mặt cô. Là tấm ảnh cô và YiJung đang ngủ tại đảo JeJu bị chụp lén. Trông bức ảnh kô có chút bụi bặm nào, GaEul khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên tấm kính. Cô cúi xuống định nhặt tấm màn lên che lại như cũ, thì phát hiện ra 1 cánh cửa phòng đối diện cửa phòng đang đóng hờ. GaEul tò mò lại gần, cô khẽ đẩy cửa bước vào, GaEul hoàn toàn bị choáng ngợp với cảnh tượng trước mắt, mọi tác phẩm của anh đều được bày trong căn phòng này. Nhiều vô kể, dày đặc xung quanh. GaEul nhẹ nhàng bước vào trong, cô nhìn thấy chiếc bình mà YiJung vừa nói trên ti vi. Cô tiến tới gần, ngồi xuống nhẹ vuốt qua những khẽ hở được chạm khắc như những mảnh ghép hình. GaEul rút trong túi ra mảnh ghép mà anh đã đưa cho cô. Cô hồi hộp đưa đến ướm thử vào chiếc bình. ... Nó quá to với cái lỗ này, nhỏ quá với cái lỗ bên cạnh, sai cấu trúc với cái lỗ kia. GaEul loay hoay xoay quanh chiếc bình để tìm được chỗ cho vừa mảnh ghép của mình. Nhưng kô vừa, kô có chỗ nào vừa hết, mảnh ghép của cô là quá khổ. Mắt GaEul bỗng rưng rưng đỏ ửng lên, mọi thứ dần mờ đi, mặt cô xịu xuống. Một sự chưng hửng hụt hẫng và tức giận. Đúng lúc đó YiJung về nhà, Quản gia Park kô nói cho YiJung biết là GaEul đến. YiJung lên thẳng phòng, anh bước vào phòng thì thấy tấm màn che bức ảnh đã bị tháo xuống và cửa phòng đối diện bị mở hé. YiJung khẽ nhíu mày, đó là căn phòng cấm của anh, bất cứ ai cũng kô được vào đó. Nhưng tại sao nó lại bị mở ?? Căn phòng đó luôn bị khóa mà ?? Rồi anh chợt nhớ là mình đã quên khóa nó vào cái ngày hoàn thành xong chiếc bình. YiJung bước thật chậm đến cánh cửa " Chẳng lẽ là Miranda ??" Anh nghĩ thầm và điều đó khiến anh khó chịu. Khi đẩy cửa bước vào, YiJung bực bội lên tiếng :

- Miranda, cô còn dám đến đây nữa à ? Cô ... _ YiJung bỗng dừng lại khi thấy 1 dáng người quen thuộc

- ... _ GaEul giật mình quay lại, trên mặt cô đẫm nước mắt

- GaEul ?? _ YiJung bàng hoàng nhìn GaEul

- ... Đồ lừa đảo _ GaEul bỗng òa lên khóc _ Anh lại lừa tôi

- Hả ?? _ YiJung vội vàng đến bên gaEul, anh ngồi sụp xuống bên cạnh cô, lúng túng lau đi những giọt nước mắt lăn trên mà cô _ Anh đã lừa em gì chư ???

- Anh nói dối, nó đâu có vừa _ GaEul òa khóc giơ mảnh ghép lên, trông cô giống như 1 đứa trẻ đang bắt đền anh vì 1 món đồ _ Tôi ghét anh

- Cô bé ngốc ! _ YiJung nhìn mảnh ghép trên tay GaEul rồi mỉm cười _ Nó đâu có thuộc về chiếc bình đó. _ Anh nói rồi rút từ trong túi áo ra 1 mảnh ghép khác _ Đây mới là thứ thuộc về nó.
2 mảnh ghép hợp lại với nhau 1 cách hoàn hảo, tên anh và cô ở giữa là 1 hình trái tim. GaEul nước mắt rưng rưng nhìn 2 mảnh ghép trên tay anh, cảm xúc của cô lẫn lộn, rõ ràng cô rất vui nhưng lại muốn khóc. GaEul òa lên khóc

- Anh xin lỗi _ YiJung ôm chặt GaEul vào lòng

- Bỏ ra _ GaEul cố gắng đẩy anh ra _ Tôi ghét anh, anh nghĩ chỉ 1 lời xin lỗi là xong à ??

- Anh xin lỗi _ YiJung ghì chặt cô vào lòng và nhắc lại 1 lần nữa _ Anh xin lỗi, anh yêu em

- Tôi ghét anh, tôi hận anh ... _ GaEul đấm liên tiếp vào người YiJung mong anh bỏ cô ra

- Anh yêu em _ YiJung thì thầm nhẹ vào tai cô _ Anh sẽ kô buông em ra đâu, anh sẽ kô để em bỏ chạy 1 lần nữa đâu

- Tôi ghét ... tôi hận ... anh _ GaEul nói trong tiếng nấc

- Vậy em hãy cứ ghét anh đi, cứ hận anh đi ... nhưng chỉ hôm nay thôi _ YiJung ôm chặt lấy cô, người anh run lên thật nhẹ _ Anh sẽ để em hận anh, ghét anh vào hôm nay, chỉ hôm nay thôi. Ngày mai anh chỉ cho phét em yêu anh thôi ...

- Tôi sẽ ghét anh cả đời này _ GaEul gòa lên

- Vậy thì anh sẽ yêu em, yêu đến khi nào em cũng yêu anh _ YiJung nói

- Tôi ghét ... _ GaEul thì thầm, cô đã hoàn toàn gục ngã, cô nằm im tựa đầu lên ngực anh. Từng giọt nước mắt rơi đều, cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập. Thật nhanh quá, nó cùng nhịp điệu với tim cô. Cái ôm của anh thật chặt, thật ấm và run nữa. Anh đang run sao ??? Anh đang sợ điều gì sao ?? GaEul dần buông tay, mắt cô nhắm nghiền lại và chìm dần vào giấc ngủ
YiJung ôm chặt lấy GaEul, anh muốn ôm chặt cô thế này mãi mãi kô buông ra. Anh sợ cô sẽ biến mất, sợ rằng đây chỉ là 1 giấc mơ. Một giấc mơ kô có thật và khi anh tỉnh dậy thì cô sẽ biến mất. YiJung hôn nhẹ lên tóc cô khẽ thì thầm : " Anh yêu em "

- Là Miranda _ YiJung nhanh chóng kết luận

- Là cô ấy ?? Nhưng tại sao ... ?? _ JanDi ngạc nhiên

- Đừng hỏi nhiều nữa, chúng ta phải đi mau _ YiJung nhanh chóng bước đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net