Náo Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







"Tại sao lại cử chúng ta đến tận chốn này?" tên lính dựa vào bức tường cạnh cổng thành, hai tay khoanh trước ngực. "Máu vẫn đổ ngay trên những con đường của Đại Đô, và chúng ta lại bị đưa đến tận nơi biên cương?"

Hắn tên là Bakker, và Cithria cũng chẳng bao giờ quan tâm gì nhiều đến hắn—lúc nào đầu hắn cũng nghĩ ra những điều bi quan, nhưng công bằng mà nói thì lời lẽ hắn nói cũng đúng phần nào, ít ra là trong trường hợp này.

Những đồng đội còn lại của họ cũng đứng ngay gần đó. Trong một tình huống như thế này, chẳng ai có thể tỏ ra vui vẻ được cả.

Cithria vẫn lặng thinh. Cô là người trẻ nhất trong đám quân Demacia, nhưng không có vẻ gì là một tân binh nghiệp dư cả. Chỉ sau một thời gian ngắn ngủi đứng trong hàng ngũ bọn họ, cô đã chứng minh bản thân chẳng hề là một tên lính quèn, với lưỡi kiếm trong tay, cô là một trong những người nhanh nhẹn nhất, dù vậy, lắm lúc cô vẫn có cảm giác gì đó bất an và không chắc chắn với chính bản thân mình.

Cô mặc một bộ giáp sáng loáng, che kín người, ai cũng vậy cả. Tấm khiên được treo phía sau lưng, trong khi một bên tay cô đang cầm chiếc mũ trụ, để lộ bộ tóc đen tuyền được tết thành từng bện dài, xõa thõng.

Bọn họ đang đứng trước Cổng Xám khổng lồ, thành trì trấn giữ vùng biên giới phía bắc Demacia. Đó là một cái tên khá kì cục, bởi pháo đài này được xây hoàn toàn bằng đá trắng thuần khiết. Người đời thường cho rằng nó được đặt tên theo những sườn núi xám gần đó, nhưng những người lính đã từng trấn giữ nơi đây, nhất là những kẻ đến từ phía nam, hoặc từ vùng duyên hải, cho rằng cái tên đó có liên quan đến bầu trời vĩnh cửu âm u nơi phương bắc.

Hai bên cánh cổng là những bức tường đá trắng xóa, cao vút, trải dài. Những lá cờ không ngừng phấp phới bởi những cơn gió thổi lùa qua các khe rãnh trên tường, đám lính canh đứng im bặt trong làn gió rét, mắt hướng về phía đông.

"Chúng ta nên tập hợp phần còn lại của tiểu đoàn, xới tung khu rừng lên để tìm tên phản loạn và bè lũ của hắn." một tên lính khác nói xen vào.

"Pháp sư à?," Bakker nói, với một thứ giọng đầy vẻ kinh tởm "Chúng ta không nên dây dưa chút nào với bọn đấy."

Lời nói đó khiến Cithria khó chịu. Bản thân cô chưa bao giờ phải chạm trán với ma thuật, hoặc ít ra là cô chưa hề nhận biết được ai cả, nhưng cô đã lớn lên trong nỗi khiếp sợ và sự thù ghét với tất cả những ai nắm giữ thứ quyền năng đó. Và thông cáo từ thủ phủ càng khiến cho nỗi sợ đó rõ ràng hơn.

Một tháng trước, tên pháp sư phản loạn Sylas đã vượt ngục và phá nát cả một khu ngay trung tâm của Demacia. Kẻ phiến loạn điên cuồng, sở hữu thứ quyền năng khủng khiếp ấy đã khơii nguồn cho hàng loạt bất ổn diễn ra khắp vương quốc này, lệnh cấm vận được ban hành ở ngay cả Đại Đô, đồng thời quân đội cũng được điều đến để duy trì trật tự.

Cithria đồng tình rằng họ sẽ có ích hơn ở một nơi nào đó khác, nhưng thái độ kệch cỡm trong giọng nói của gã đồng đội khiến cô khó chịu.

"Ta cho rằng đám bọn chúng nên—" Bakker tiếp tục cất lời, nhưng Cithria nhanh chóng ngăn hắn lại.

"Nghiêm. Chỉ Huy-Khiên đã đến."

Dáng người thấp, béo phệ của tên Chỉ Huy-Khiên Gunthar tiến đến chỗ họ theo một nhịp độ khẩn trương. Hai người đội mũ trùm đang đi cùng gã ta, mỗi người một bên.

"Ai đang đi cùng gã ta thế?"

"Ai mà biết," Cithria nói.

Đám lính tỏ vẻ tập trung khi người chỉ huy và hai đồng sự bí ẩn của gã đến gần.

"Được rồi," Gunthar nói. "Ta biết tất cả các ngươi đều đang thắc mắc là vì sao chúng ta lại được đưa đến đây."

Gã chỉ huy liếc nhìn khắp hàng ngũ của họ.

"Một công sứ ngoại quốc từ Arbormark sẽ sớm đến vùng biên giới này, và chúng ta có nhiệm vụ hộ tống ông ta an toàn về kinh đô."

Nhiệm vụ hộ tống ư?

Ngay cả đối với Cithria, dó dường như là một nhiệm vụ quá đỗi tầm thường. Dù vậy, cô hay bất kì người lính nào khác chẳng hé răng một lời, tất cả họ đều lặng im nhìn thẳng về phía trước.

"Bảo vệ ngài công sứ là ưu tiên hàng đầu của chúng ta," Gunthar nói tiếp. "Ngay cả khi một sợi tóc của ông ta bị chạm đến, danh dự của cả Demacia sẽ bị làm ô uế. Người Arbormark là những đồng minh lâu đời của chúng ta, và chúng ta không được phép làm bất cứ thứ gì tổn hại đến mối quan hệ đó. Nên hãy hoàn thành nhiệm vụ này với tất cả danh dự, niềm vinh hạnh và lòng tin của các ngươi."

Nét mặt Gunthar trở nên nghiêm nghị hơn. "Ngay cả khi điều đó phải đi ngược lại với một lựa chọn tốt hơn," gã bổ sung.

Đám lính đã sống trong kỉ luật thép, nên chẳng ai có phản ứng quá đáng với lời kết của gã ta cả, nhưng Cithria cũng cảm thấy khó chịu như bao người khác vậy. Liệu điều đó có nghĩa là gì?

Gunthar ra hiệu với hai tên đội mũ trùm, họ bước lên, hạ mũ xuống.

Mắt của Cithria mở to.

Người lớn tuổi hơn trong bọn họ là một lão trung niên toát đầy vẻ lạnh lùng, tóc của ông ta đã điểm bạc, làn da chi chít những lằn dọc và những vết sẹo lớn nhỏ. Tên còn lại là một người trẻ, gầy guộc và có vẻ lo lắng hơn, mái tóc đen được chải phủ sang một bên mặt.

Cả hai đều mang một chiếc mặt nạ vàng che nửa mặt, và phía cầu vai là những vòng đá được mài nhẵn, giúp giữ chiếc áo choàng trên người họ.

Cithria thở ra một hơi dài, chầm chậm, mà thậm chí cô không nhận ra rằng cô đã nín thở từ nãy giờ.

Thợ săn ma pháp.

"Đây là Cadstone, một thành viên kỳ cựu của hội thợ săn, và người đồng sự của ông ấy, Arno," Gunthar nói, như một lời giới thiệu. Hai người thợ săn khẽ gật đầu chào. "Họ sẽ tham gia cùng chúng ta trong chuyến hành trình hộ tống ngài công sứ đến thủ phủ."

Tiếng tù và vang vọng phía trên cổng thành.

"Những kỵ binh đang đến, bọn họ mang cờ Arbormark!" một tên lính canh trên cổng thành cố nói thật to.

Chỉ Huy-Khiên Gunthar gật đầu ra hiệu với đám lính, và rồi cánh cổng khổng lồ dần hé mở, những bản lề khổng lồ rít lên vì sức nặng. Chiếc cổng sập bằng sắt khổng lồ từ từ được nâng lên, những sợi xích kêu loảng xoảng kêu vang, và chiếc cầu rút khổng lồ phía ngoài dần hạ xuống. Nó đập mạnh xuống mặt đất, tạo ra một âm thanh chẳng khác gì sấm rền cả. Vài tia nắng của buổi ban mai lọt xuyên qua cánh cổng, giờ đây đã mở toang.

"Theo ta," Gunthar ra lệnh, sải bước về phía trước cùng hai thợ săn ma pháp ở hai bên. Cithria và những người lính khác theo sau họ, bước đều nhau với độ chuẩn xác tuyệt đối.














Cithria không rõ mình đã tưởng tượng ngài công sứ đó như thế nào, nhưng hẳn là không phải một gã khổng lồ, với nước da ngăm đen đã đợi họ sẵn tại đó. Trên người ông ta choàng một bộ da gấu, tay cầm một chiếc quyền trượng nặng nề bằng gỗ. Ông ta nở nụ cười rộng toác về phía những người Demacia đang hành quân lại gần.

Cithria thận trọng nhìn ngắm ông ta.

Ông ta đang cưỡi trên một con chiến mã, đó là con to nhất mà Cithria từng thấy trong đời, bộ lông nó xám đen, rậm rạp đến nỗi phủ lên cả những chiếc móng ngựa bằng sắt. Theo chân ông ta là hai chục tên kỵ binh, tất cả đều mặc một loại giáp vảy dài, tay cầm rìu chiến và khiên. Một trong số họ cầm theo một ngọn cờ, với quốc huy hình hai chiếc rìu bắt chéo của người Arbormark, và trên khiên của mỗi người cũng đều có một hình vẽ tương tự như thế.

Ngài công sứ xuống ngựa, rồi sải bước về phía Gunthar và những người tùy tùng đi cùng, miệng cười rộng. Ông ta mang cơ bắp của một chiến binh, hoặc một người thợ rèn; hẳn đó không phải là điều mà cô mong chờ từ một pháp sư. Cô luôn mường tượng họ như những kẻ lén lút, mưu mẹo, thường sử dụng những chiêu trò gian xảo thay cho sức mạnh cơ bắp.

Dừng lại trước đoàn người Demacia, ông ta đặt bàn tay trái lên trán mình, rồi giơ nó lên trời. Cithria ngay lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, nghĩ rằng ông ta đang khấn niệm một loại phép thuật gì đấy, trước khi nhận ra đó có lẽ chỉ là một lời chào theo phong tục của người Arbormark. Mặt cô đỏ bừng, miệng tự rủa bản vì hành động ngu ngốc vừa rồi.

Chỉ Huy-Khiên Gunthar cũng giơ tay chào ông ta theo cách của riêng mình.

"Tên ta là Arjen, và ta đến đây để gửi lời chào từ Lãnh Chúa xứ Arbormark" ngài công sứ nói, rồi cúi đầu.

"Chào mừng ngài. Tôi là Chỉ Huy-Khiên Gunthar, tiểu đội bảy. Và đây..." gã nói thêm, "là Cadstone, thuộc Hội Thợ Săn Ma Pháp."

"Ngài đã đặt chân lên biên giới Demacia trước đây chưa?" Cadstone nói, chẳng hề có bất kì ý định khách sáo nào. "Ngài có biết về Thạch Luật không?"

"Có, ta đã từng đến đây rồi, ngài thợ săn," Arjen nói, "Và ta biết rõ những luật lệ và quy củ ở vương quốc này. Ta sẽ tuân theo Thạch Luật và xin đảm bảo sẽ không thi triển bất kì... tài năng... nào của mình trong lãnh thổ các ngài. Ta xin hứa."

"Tốt," Cadstone nói. "Thợ săn ma pháp Arno và tôi đây sẽ đồng hành với ngài, kể từ lúc này cho đến khi ngài rời Demacia. Nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo ngài sẽ giữ đúng lời hứa. Ngài nên biết rằng sẽ có những hậu quả nặng nề nếu ngài bất tuân luật lệ. Nhưng nếu như ngài không sử dụng... tài năng, theo cách nói của ngài... thì mọi chuyện sẽ diễn ra hoàn toàn yên bình."

Arjen cúi gập đầu, miệng vẫn nở nụ cười

"Thế thì hãy theo cách của chúng tôi," Gunthar nói. "Và theo lẽ dĩ nhiên, đội cận vệ của ngài sẽ phải ở lại nơi biên giới."

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên," Arjen nói, trước khi quay đầu và ra hiệu cho những người tùy tùng của ông ta rời đi. "Xùy!" ông nói. "Đi chỗ khác hộ!"

Cithria suýt bật cười khi thấy những cử chỉ lạ lẫm của ông. Đám kỵ binh quay đầu, một trong số họ nắm lấy dây cương con chiến mã của ngài công sứ, rồi phi ngựa vút đi mà chẳng hề để lại một lời.

"Cứ để họ làm theo cách của bọn ta nhé!" Arjen nói, hai bàn tay vỗ mạnh vào nhau.














Họ đã hành quân suốt ba tiếng đồng hồ về phía Meltridge, một thị trấn nhỏ cạnh bờ sông, nơi họ sẽ leo lên một chiếc thuyền đã neo sẵn và dong buồm đến tận thủ phủ. Cithria ngạc nhiên khi thấy ngài công sứ chẳng hề làm họ chậm lại, ông ta dễ dàng theo kịp nhịp độ khẩn trương của Gunthar, chiếc quyền trượng nặng nề của ông vẫn dậm đều đều xuống mặt đất với mỗi bước đi.

Họ hành quân xuyên qua những cánh đồng hoang, nơi những thung lũng đầy gió. Những cơn gió tràn về từ vùng phương bắc giá băng khiến Cithria lạnh thấu xương. Đám người Demacia lê bước nặng nề, quấn chặt chiếc áo choàng vào cổ để lấy thêm một chút hơi ấm ít ỏi. Với chiếc áo choàng da gấu, ngài công sứ dường như chẳng bị thời tiết khắc nghiệt ảnh hướng tí nào.

Theo tất cả những gì Cithria nhận thấy, Arjen là một người nhã nhặn và dễ mến. Dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cố ép bản thân mình không được phút nào lơ là cảnh giác. Ma thuật luôn mang đầy sự xảo trá và lừa gạt. Trong khi đám người Demacia vẫn cố mím môi và tỏ vẻ khắc khổ, rõ là họ chẳng hề tỏ ra dễ chịu với lão pháp sư này, Arjen tự giết thời gian của mình bằng cách kể những câu chuyện về quê nhà của mình. Đa số truyện kể thì cũng lòng vòng mấy cái vụ chè chén, những thứ sức mạnh phi thường hay các câu chuyện anh hùng được phóng đại, nhưng quả là ông ta có năng khiếu kể chuyện, mà dù sao thì chúng cũng khiến thời gian trôi nhanh hơn là lặng thinh không nói gì.

"...và rồi con thú gầm lên. 'Người đến đây để săn lùng ta à?', nó nói"

Gã công sứ to con tự bật cười sằng sặc với lời đùa thô thiển đó, vui vẻ lấy tay vỗ cái đùi béo ú của mình. Cithria, đang hành quân ngay sát bên ông ta, bất giác bật cười, và thậm chí cô phải tự lắc đầu vì độ lãng nhách của câu chuyện.

"Hiểu chứ, cô bạn?" Arjen nói, nhìn thẳng vào chỗ Cithria. "Nó nói thế bởi vì nó tưởng gã kia là—"

"Ồ, tôi hiểu rồi," Cithria nói, vừa giơ tay lên để ngắt lời ngài công sứ.

Tuyết bắt đầu rơi nặng dày đặc khi họ chỉ vừa đi được nửa đường. Ban đầu, đó chỉ là những bông tuyết nhỏ và mảnh mai, nhưng rồi chúng nhanh chóng trở nên nặng nề hơn, cho đến khi nó khiến tầm nhìn của họ mờ đục cả đi. Mặt đất và đường đi nhanh chóng bị phủ một lớp màn trắng muốt. Tiếng tuyết rơi lấn át mọi âm thanh. Cithria vẫn ở gần ngài công sứ, ông ta luôn phải được bảo vệ giữa những hàng ngũ quân lính. Liếc nhìn ra phía sau lưng, cô nhận thấy hai người thợ săn ma pháp đã tụt lại vài bước phía sau, bên ngoài tầm có thể nghe được. Cả hai bọn họ đều phải trùm kín mũ để đối đầu với cái lạnh buốt da.

"Tôi có thắc mắc rằng." Cithria nói, bằng một chất giọng thật nhỏ nhẹ mà cô mong rằng chỉ có mỗi ngài công sứ nghe được.

"Sự tò mò là một quyền năng vĩ đại," Arjen nói. "Nhưng đôi khi nó cũng nguy hiểm."

Một người lính khác gần đó liếc nhìn cô, như thế muốn cô giữ im lặng. Cithria dừng lại, tự hỏi rằng mình có nên tiếp tục nói ra suy nghĩ của bản thân hay không, hay bỏ qua nó cho rồi. Cuối cùng thì sự tò mò của cô vẫn chiến thắng.

""Ông biết về Thạch Luật, và ít ra sẽ là một số... thử thách ngoài kia đang bủa vây Demacia," cô nói.

"Đúng thế," Arjen nói. Mọi sự đùa vui đã biến mất tự bao giờ, thay vào đó là một vẻ mặt u sầu. "Đó chính là lý do mà lãnh chúa đã cử ta đến đây. Đó chính là lý do mà tất cả những công sứ đồng minh được triệu tập."

"Những vì sao lãnh chúa lại cử ngài đi?"

Arjen nhìn xuống chỗ cô, chau mày "Ta là cố vấn tối cao của hoàng tộc Arbormark, nên từ đầu đây đã là nhiệm vụ của ta." ông nói. Ông ta cũng nhận thấy sự ngạc nhiên của cô, và mỉm cười một cách miễn cưỡng. "Mọi thứ bên ngoài biên giới Demacia đều rất khác. Nếu cô muốn bàn chuyện rèn vũ khí, cô hẳn sẽ phải triệu hồi một thợ rèn, đúng không? Trong một thời điểm như thế này, còn ai tốt hơn một pháp sư để phái đi nữa chứ?"

Cithria mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi cô lại ngậm lại ngay.

Hãy đưa ông ta đến thủ phủ thật an toàn, cô tự nhủ với bản thân.

Họ nên hoàn thành nhiệm vụ này, càng sớm càng tốt.














Hoàng hôn đã dần buông khi họ vượt qua những bức tường thành trắng xóa dẫn vào thị trấn Meltridge. Đám lính đứng ở cổng giờ tay chào, và dân chúng trong trấn cũng kính cẩn đứng dạt ra sang bên đường, nhường chỗ cho đoàn người tiếp tục hành quân tiến về phía trung tâm thị trấn.

"Chúng ta sẽ đi về hướng Tây Bắc ở ngã đường tiếp theo," Cadstone nói. Tuyết đã ngớt rơi, nên ông ta cũng hạ chiếc mũ trùm xuống, tay chỉ trỏ. "Khu cảng nằm ngay dưới chân ngọn đồi kia."

"Ông đã từng đến đây rồi à, thợ săn?" Cithria chợt hỏi, vừa lúc đó Gunthar cũng ra lệnh cho đám lính hành quân theo hướng mà người thợ săn ma pháp đã chỉ sẵn.

"Một cô gái trẻ từng sống ở đây," anh nói. "Một pháp sư hùng mạnh."

"Ông... đã bắt giữ cô ta à?" Cithria nói, mắt mở to.

"Cô ấy đã tự giao nộp mình," Arno chen vào. "Cô ấy rất nhã nhặn. Đã được nhập sổ. Thông thường, một người như cô ta sẽ không bị bắt giữ, nhưng do—"

"Arno!" Cadstone ngắt lời.

Tên thợ săn ma pháp trẻ tuổi im bặt, tỏ vẻ hối lỗi.

"Đi thôi nào," Cadstone nói. "Chúng ta không nên chần chừ lâu lúc này."














Trong thời khắc ráng chiều này, con đường hẹp dẫn đến bến cảng thật đông đúc.

Những ngư phủ đã xong việc vào cuối ngày đang trèo lên sườn đồi, tìm đường trở về ngôi nhà thân thuộc của mình, hoặc ghé lại những tửu quán nằm dọc bên đường. Lũ trẻ cứ chạy đi chạy lại, chúng đuổi nhau trên khắp mặt tuyết trắng, phía sau là một vài chú chó săn ham vui cũng chạy hùa theo. Những người tiểu thương đứng ngay phía trước cửa tiệm của họ, trong khi những kẻ bán rong cố hét giá của món hàng mà họ muốn bán.

Đám lính còn chưa đi được một phần ba của ngọn đồi, nhưng Cithria cảm thấy không khí trên con đường bỗng chốc thay đổi.

Đầu tiên, bọn họ chỉ nhìn ngó và xì xầm gì đó. Đám dân làng bắt đầu tụ tập trước những cổng nhà, hay bên trong các con hẻm, cố hạ giọng nói và tay không ngừng chỉ trỏ. Một ngư dân bỗng nhổ toẹt xuống đất, mắt tràn ngập sự giận dữ.

"Tránh ra nào, công dân," Gunthar hét lớn. Hắn cũng tuân lệnh, nhưng có vẻ miễn cưỡng lắm.

Cithria cảm thấy sốc. Cô chưa hề sẵn sàng để bị đối xử như thế này, bởi chính những người Demacia, mặc cho những điều cô đã chứng kiến ở thủ phủ.

"Giữ vững hàng ngũ," Gunthar nói, và những người lính hồi đáp ngay lập tức, che chở cho người pháp sư và những thợ săn ma pháp đứng ngay trung tâm hàng ngũ của họ.

Một hòn đá văng trúng mạn bên chiếc mũ trụ của một người lính. Một hòn đá nữa, bay từ một hướng khác, sượt ngang trán của Cadstone, khiến máu ứa ra.

Cithria nói thều thào giữa chỗ đường phố chật chội. Có quá ít khoảng không để di chuyển, và họ cũng đã vượt quá xa đỉnh đồi để có thể quay trở lại. Họ phải tiếp tục đi về phía bến cảng.

"Dựng khiên!" Gunthar gào lên. "Tiến lên, thế chạy!"

Đoàn lính nhanh chóng tăng tốc, họ lao đi trên dọc theo con đường.

"Lệnh vua, tránh ra! Di chuyển đi!" Gunthar lại gào lên. Đa số đám dân đen tuân lệnh, họ rời khỏi đường đi của đoàn lính trong tiếng xì xầm, nhưng ở phía trên, Cithria đã chứng kiến một thứ khiến cô phải lạnh sống lưng.

Những chiếc xe thồ đã được kéo ra, chặn trước đường đi của họ. Đám dân làng giận dữ tụ họp phía trước đó. Cithria liếc nhìn sang hai bên. Những bức tường thành trắng đã che lấp họ, như những vách đá dựng đứng vậy. Cô nhận ra là các cửa hiệu xung quanh đã đóng và được chắn lại, thậm chí những chiếc cửa sổ cũng chẳng hề hé mở.

"Đó là một cái bẫy!" cô kêu lên.

"Được thôi," Gunthar nói. Giọng của gã cũng đã hổn hển.

"Dừng! Sẵn sàng giáp mặt!" tên chỉ huy hét lớn. Dám lính lập tức phản ứng, đứng lại ngay tại chỗ. Khiên của bọn họ đã được thủ sẵn, nhưng chưa ai dám rút vũ khí ra cả.

Hai người thợ săn ma pháp đứng sát chỗ tên công sứ, mỗi người một bên. Cả ba bọn họ đang được đám lính bảo vệ ở ngay giữa đội hình của họ.

"Không được!" Cithria hét lên. "Đường này cũng đã bị chặn!"

Giờ đây khi quay lại phía sau lưng, họ có thể thấy bọn dân làng đã nhanh chóng kéo ra thêm một chiếc xe thồ nữa, chặn cả đường lui của họ.

"Đưa hắn cho bọn ta, và sẽ không có ai bị thương cả!" một người đàn ông vạm vỡ đứng phía trên một chiếc xe hét lớn. Lão ta có vẻ là thợ rèn ở khu này, bởi hắn vẫn đang mặc một chiếc tạp dề da dày cộm và cầm trong tay một chiếc búa.

"Tránh ra mau!" Gunthar ra lệnh.

Người thợ rèn, có vẻ là kẻ đại diện cho đám đông đang giận dữ kia, vẫn chẳng hề lay chuyển.

"Không có chuyện đó đâu, bạn hiền," lão nói, vỗ nhẹ chiếc búa vào lòng bàn tay mình như một cử chỉ đe dọa.

Dù một số người đã bỏ đi nhằm né tránh trận giáp mặt nảy lửa, nhưng còn nhiều người hơn đã gia nhập vào đám đông đã chực sẵn phía cuối con đường. Nhiều người trong số họ cầm theo những công cụ làm nông, rìu chặt củi, hay những món vũ khí tạm bợ khác, nhưng vẫn có vài thanh kiếm đã được vào thắt lưng một số người. Dù rõ ràng họ bị áp đảo bởi những người lính mà họ sẽ đối đầu, nhưng ho chẳng hề tỏ ra chút sợ hãi nào.

"Ta nhắc lại một lần nữa, dọn đường ngay," Gunthar nói.

Đáp trả lại là một hòn đá ném thẳng vào giữa tấm khiên của Cithria. Người lính bên cạnh cô—Bakker—đã sẵn sàng rút kiếm, lưỡi kiếm cạ vào vỏ, kêu xoèn xoẹt khi anh ta cố rút nó ra.

"Dẹp kiếm đi!" Cithria kêu lên, đặt tay vào chuôi kiếm. "Họ là người dân của Demacia, những người chúng ta đã thề nguyện sẽ bảo vệ!"

Bakker, lớn tuổi và già dặn hơn Cithria, nhăn nhó và định đẩy cô sang bên, nhưng chỉ huy của họ đã lên tiếng.

"Cô ấy nói đúng," Gunthar hét lớn. "Không rút kiếm ra trừ khi đích thân ta ra lệnh."

Đám đông dần trở nên hung hãn hơn, họ la hét và tiến lại gần hơn với đầy sự đe dọa.

Trong những âm thanh lộn xộn, Cithria vẫn có thể nghe được vài giọng nói cụ thể.

"Bọn mày sẽ phải trả giá, lũ lợn!" một người phụ nữ la hét.

"Bắt hắn, bắt hắn!" một lão già khụ gào lên, dù lão ta có vẻ như là một cựu binh.

"Giao lão ta đi quách cho rồi," Bakker lầm bầm.

Cithria liếc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net