gryffindor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trường hả cái thằng này?"

chữ "này" kèm theo cái gối ném vào mặt ravenclaw khiến cậu ngã ngửa ra sau, nhận lại tràng cười từ kim jeonghyeon và yoo hwanjoong cùng tiếng lèm bèm từ moon hyeonjun.

"nhưng cứ suy nghĩ thử đi nhé hyeonjun"

"thêm cả mày nữa hả hwanjoong?"

nhưng tất cả những dự định của moon hyeonjun đều chẳng thể thực hiện được khi hắn chứng kiến lee minhyeong rơi từ trên cao xuống.

cả sân quiddicth hét lên kinh hoàng, lee minhyeong bắt được trái snitch để kết thúc trận đấu giữa gryffindor và ravenclaw, nhưng không biết tại sao đột nhiên cây chổi của tầm thủ rung lắc dữ dội.

và nó hất cậu ra từ độ cao 15 mét.

tất cả mọi người đang thi đấu lúc đó đều cố gắng lao theo người đang rơi xuống, đặc biệt là moon hyeonjun.

lee minhyeong đưa tay với theo hắn nhưng không kịp, cơ thể cậu chạm đất, mắt nhoè đi vì đau đớn, trước khi tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối, minhyeong thấy được khuôn mặt đầy nước mắt của hyeonjun.

-

moon hyeonjun có phát điên không?

moon hyeonjun có làm gì được không?

không

hắn cùng ryu minseok vẫn đang đứng ngồi không yên về việc minhyeong sẽ phải chuyển đến bệnh viện thánh muggle để điều trị, cậu chảy nhiều máu lắm, hắn chẳng thể nghĩ thêm được gì ngoài việc mình đã không thể cứu người kia kịp lúc.

nếu lúc đó hắn nhanh hơn chút nữa...

ryu minseok thì đang ôm đầu lẩm bẩm gì đấy hắn không rõ, nhưng cả hai đã ngồi cùng nhau thế này từ lúc tầm thủ gryffindor rồi, có thể slytherin biết rằng hắn thật sự quan tâm đến người kia nên đáng để làm bạn chăng?

"—chết tiệt —do cái gia đình chết tiệt của cậu ấy, tao— tao phát điên mất..."

"minseok, rốt cuộc là gia đình của minhyeong tồi tệ đến mức nào mà mày lại có thể nghĩ họ nỡ ra tay với ruột thịt của chính mình vậy..."

cả hai im lặng một lúc nữa, sau đấy họ ryu chịu thua và bắt đầu kể về gia đình của minhyeong cho hắn nghe.

cha mẹ không thích tớ, nhất là mẹ, bà bảo tớ là lí do khiến cuộc đời bà trở nên tồi tệ như vậy.

"cha mẹ của minhyeongie vốn không yêu nhau, họ say xỉn rồi phát sinh quan hệ nên bị cha mẹ ép buộc kết hôn, mẹ cậu ấy cũng vì vậy không thể trở thành một thần sáng vì bị bắt ép trở thành nội trợ ở nhà, cha cậu ấy bị ép cưới cũng chán ghét cậu, cả hai người đều tìm cách trút giận lên minhyeong, không những vậy còn tìm cách giết cậu ấy bằng "tai nạn""

cái này mẹ tớ làm, cũng không sao đâu, vì tớ là đứa trẻ hư nên mới bị phạt mà.

"ý mày là chuyện này đã diễn ra từ lúc nhỏ rồi sao?"

"tao không biết trước đó như thế nào, nhưng lúc tao mới gặp cậu ấy lần đầu tiên cũng là bị chính mẹ ruột ném xuống hồ nước, tao thấy cậu ấy bị như thế nên mới hét lên kêu người đến cứu, nhưng khi tao bảo rằng chính ả đàn bà đó ném cậu ấy xuống, ả ta lại bảo tao là trẻ con nên nhìn nhầm, cậu ấy chết hụt như thế đấy"

tớ không muốn ở lại đây một mình đâu, junie đem tớ đi chung với junie đi mà...

"tại sao trên đời này...." lại có thể loại cha mẹ như thế chứ.

"tao còn chẳng ngờ bà ta còn điên đến độ ở trường học cũng không tha cho cậu ấy..."

ryu minseok nói tới đây cũng không dám nói tiếp nữa, bạn sợ chính bản thân cũng sẽ bật khóc khi nhớ về những chuyện khi xưa, rốt cuộc làm cách nào mà lee minhyeong có thể sống sót trong cái môi trường độc hại đó vậy?

"à, chẳng biết có nên lo lắng cho mày không, nhưng minhyeongie kể với tao rằng cậu ấy từng có một người bạn, nhưng cậu ta chuyển nhà đi mà không thèm nói gì với minhyeongie cả, cậu ấy nói rằng có lẽ mình sẽ không thích ai nếu không phải là cậu ta đâu"

"sao mà—"

"đừng tưởng tao không biết cái ánh mắt như muốn nuốt người ta vào bụng của mày khi nhìn bạn tao"

ryu minseok như thể đã chút được gánh nặng, đứng lên duỗi người do đã ngồi quá lâu ở một tư thế rồi đi hỏi thăm tình hình từ bà pomfrey, để mặc moon hyeonjun cùng với một đống thông tin mà hắn vẫn chưa thể nào tải kịp trong đầu.

tầm thủ cho hắn cảm giác cực kỳ quen thuộc, hắn lúc nhỏ đã phải chuyển đi rất nhiều nơi do công việc của cha mẹ, không lẽ...

mindongie.

"mindongie..."

-

lee minhyeong đứng trước cổng hogwarts sau khi nằm ở bệnh viện thánh muggle hết tận một tuần, nói thật là cậu cũng chẳng muốn về đây cho lắm, lỡ đâu lại làm một quả rơi từ trên cao xuống như thế nữa chắc gì còn toàn mạng như đợt trước, nhưng trước sự thúc giục của hagrid tầm thủ gryffindor vẫn phải bước vào.

cậu biết rõ lí do "đột nhiên" cây chổi bay gặp sự cố và ném cậu xuống đất, cũng biết rõ việc này sẽ không dừng lại cho tới khi cậu chết hoặc họ chết. nghĩ tới cha mẹ ruột, miệng minhyeong đắng ngắt, nếu thật sự muốn cậu chết như vậy thì đáng lí ra cha mẹ nên bóp chết minhyeong lúc cậu ra đời thì hơn.

hôm nay cả trường đều đến hogsmeade cả rồi nên tầm thủ cũng chẳng sợ việc mình bị nhìn thấy, phải trả lời câu hỏi của những người khác bây giờ phiền phức lắm.

"minhyeong?"

cái mẹ—

nhưng còn chưa kịp ngó xem là ai gọi mình, lee minhyeong đã được bọc trong một cái ôm ấm áp, cùng với quả đầu màu trắng không lẫn đi đâu được của moon hyeonjun đang gục vào bên vai của tầm thủ.

cậu cảm thấy vai mình ướt ướt, người đang ôm cậu cũng đang run rẩy không ngừng, lee minhyeong hơi đơ ra một chút, tình huống này hơi khó tiếp nhận, đột nhiên "kẻ thù" của bạn lao đến ôm chầm lấy bạn và khóc, hiểu gì mới là lạ đấy, nhưng mà cũng không đẩy người ta ra, còn chủ động vỗ vỗ lưng dỗ dành một chút.

thủ quân gryffindor sau khi chắc rằng người trong lòng mình đã an toàn trở lại thì mừng đến phát khóc, hắn từ chỗ hagrid biết được minhyeong sẽ về vào hôm nay nên mặc kệ mọi người rủ rê thế nào cũng chọn ở lại trường để đợi người về.

lee minhyeong đã trở lại, lành lặn và khoẻ mạnh, hắn thật sự không thể chịu nổi hình ảnh người này nằm trong vũng máu nữa đâu.

"xì, đồ mít ướt"

câu nói này của tầm thủ như thể vặn mở van mắng chửi của moon hyeonjun, hắn nói một tràng dài từ việc minhyeong không thèm quan tâm đến sức khoẻ của bản thân đến việc hắn đã hoảng sợ đến thế nào khi minhyeong rơi xuống.

tất cả những câu mắng này chỉ nhận lại được một tràng cười từ lee minhyeong, thủ quân tức đến độ nói cũng hết nổi, nhéo hai má người trước mặt đến đỏ ửng cả lên.

"mắng nhiều như thế làm gì? bộ cậu là bố tôi đấy hả? a này, đau—"

"là bồ"

moon hyeonjun buông tha cho hai má của tầm thủ, ngại đến độ quay mặt đi, lỡ mồm nói mất rồi. đang chuẩn bị tâm lý sẽ bị người ta đấm hoặc từ chối nhưng mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, hắn hé mắt quay lại xem phản ứng của lee minhyeong thì thấy người ta chỉ nhìn hắn chằm chằm cùng với một - khuôn - mặt - đỏ - chót.

c-chắc không phải là do khi nãy hắn bóp má người ta mạnh quá đâu ha.

a, mình chết chắc rồi.

tâm trí hắn gào thét trong tuyệt vọng nhưng ngoài mặt vẫn rất bình thản, cũng quay lại đối mặt với người kia. tầm thủ cứ đóng mở miệng, muốn nói rồi lại thôi, mặt vẫn đỏ hây hây như quả dâu vậy.

nhìn muốn cắn quá đi.

"c-cậu... c-cậu vừa nói cái gì cơ?"

đâm lao rồi thì phải theo lao thôi, được ăn cả ngã khóc ăn vạ, không sao.

"bồ, mindongie làm bồ tôi đi"

cái biệt danh kia cứ như thế trượt khỏi miệng hắn, mắt minhyeong mở to khi nghe thấy cái tên xưa cũ của mình.

"cậu nhớ rồi sao..."

lần này đến lượt tầm thủ mở van nước mặt, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng nhưng chẳng có một tiếng động nào thoát ra khỏi miệng cậu, moon hyeonjun thấy người ta khóc thì luống cuống tay chân, không biết phải làm gì để dỗ người nín khóc.

"m-mindongie đừng khóc mà, khóc là sẽ bị giám ngục bắt đó"

cậu mà khóc nữa là giám ngục sẽ tới bắt cậu đi đó.

minhyeong nghe được câu nói này lại càng khóc dữ hơn lúc trước, ôm mặt gục xuống và vẫn chẳng có một âm thanh nào phát ra, chỉ có cơ thể là run rẩy kịch liệt.

cái cách khóc mà không thành tiếng này chẳng ổn chút nào, nhưng chuyện đó chắc để giải quyết sau đi, vấn đề quan trọng bây giờ là làm sao để dỗ con mèo ướt nước này đây.

hết cách, moon hyeonjun chỉ biết ôm người ta dỗ dành, dỗ đến khi nào không còn thấy hai hàng nước mắt nữa mới thôi. người đang ngồi gọn trong lòng hắn khi này mới mở miệng nói cái gì đó, khàn khàn chẳng rõ chữ, bàn tay lúc nãy nắm lấy cái áo chùng hắn đang mặc bây giờ vẫn chưa buông. hắn cũng chẳng bắt cậu giải thích cái gì cả, chỉ tiếp tục ôm người ta như thế mãi thôi.

"được rồi, không cần nói gì cả đâu, cậu cứ bình tĩnh đã"

-

"cậu nhớ được những gì rồi" minhyeong hỏi hắn sau khi cả hai đã yên vị bên cạnh lò sưởi của phòng sinh hoạt chung gryffindor, trên tay cậu đang cầm một cốc cacao nóng, "uống đi, để giữ ấm" moon hyeonjun bảo thế đó.

"nhớ ra chúng ta đã từng quen biết nhau..."

"và cậu dám bảo với tôi rằng chúng ta chưa hề gặp nhau khi gặp trên tàu cao tốc?"

"tôi xin lỗi mà... di chuyển chỗ ở nhiều quá khiến tôi chẳng nhớ được mấy về kí ức lúc nhỏ cả"

"tồi..."

lại dỗi nữa rồi...

từ lúc nhận được mặt nhau rồi, lee minhyeong như thể trở về bản thân lúc 6 tuổi vậy, rất dễ dỗi.

mà cũng đáng yêu nữa.

moon hyeonjun thừa nhận hắn thích người này đến điên rồi, hắn muốn minhyeong mãi mãi thuộc về mình mà thôi, thủ quân sẽ không để ai tổn thương đến người của hắn nữa.

kể cả đó có là cha mẹ của cậu.

"vậy mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?"

"em muốn làm người yêu không?" và nhận lại một cái gối vào mặt.

thôi được rồi, moon hyeonjun không ngại việc mặt dày gạ cậu làm người yêu hắn đâu, nên là đợi vẫn được thôi, còn tận 2 năm nữa mới tốt nghiệp cơ mà.

lee minhyeong muốn hắn đợi, hắn sẽ đợi đến khi nào mindongie muốn.

vì hắn yêu em mà.

-

fact nhỏ: lí do lee minhyeong khóc mà không phát ra tiếng động là do hồi còn nhỏ, khóc ra tiếng sẽ bị mẹ đánh rất đau nên bắt đầu từ lúc đó minhyeong không dám phát ra âm thanh nào khi khóc nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net