Chương 2: Hệ thống cầu bao nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"- Đau đầu quá!"

Trọng Lâm mơ màng tỉnh dậy, đầu của hắn đau như búa bổ. Rõ ràng đang tu luyện êm đẹp, dù có hơi đau nhức do linh khí căng nứt cơ thể, nhưng vẫn thoải mái vì cơ thể vẫn được linh khí tẩy luyện. Nhưng sau đó đột nhiên bất tỉnh,giờ lại thấy xung quanh chỉ toàn là màu trắng.

- "Tỉnh rồi hả tên kia?"

Trọng Lâm nhìn ra bên ngoài. Lúc này đầu hắn chỉ có thể quay chậm chậm ra ngoài, còn cơ thể vẫn không còn tí sức nào. Hắn nhìn thấy Dương Thiến và Lý Dương đang nhìn hắn.

-Sao ta lại ở đây, còn hai người sao lại ở đây. Còn nữa sao lại cho ta đeo kính còn giữ nguyên mã vạch?

"-Kính? Mã vạch? Điên rồi sao? Bác sĩ, có cần tiêm thuốc rồi đem chôn không?"

Dương Thiến nhìn Trọng Lâm như nhìn một tên điên. Điển hình kiểu thanh niên bị lậm truyện tiên hiệp mạng của hiện đại.

-" Lâm, mày bị sao thế? Tao nghe Dương Thiến bảo là mày ngất bên bờ sông. Mày bị bệnh à?"

Lý Dương quan tâm Trọng Lâm, không có để ý đến mấy câu ngớ ngẩn của Dương Thiến.

Trọng Lâm đang cố gắng tiêu hóa thông tin. Bị ngất? Rõ ràng là mình đang tu luyện sau đó lăn ra ngất đi. Rồi được Dương Thiến đưa vào viện? Còn trước mắt cái mã vạch này là sao? Mã vạch còn đi kèm dòng chữ: Yêu cầu mã bảo mật?

Ráng cố gắng nâng lên cái tay không còn tí sức, cố gắng lắm hắn mới sờ tới được cái mặt của mình, cảm giác được chẳng có cái kính nào hết. Thế cái mã vạch cứ bay lơ lửng trước mắt mình là sao? Không lẽ đây là tác dụng phụ của linh khí thế giới này.

Một đống câu hỏi ngổn ngang trong đầu của Trọng Lâm. Càng suy nghĩ càng khiến đầu hắn đau hơn. Cơn đau bỗng nhiên tới càng nhiều hơn khi hắn càng cố suy nghĩ, khiến hắn phải lấy tay ôm chặt đầu như thể làm vậy sẽ giảm bớt cơn đau.

-" Bác sĩ bảo hắn giống như chơi thuốc quá liều, khiến cơ thể bị sốc thuốc và ngất xỉu."

Dương Thiến khinh khỉnh nhìn Trọng Lâm.

-" Chơi cái đầu ngươi! A..."

Vừa mới muốn phản ứng lại với Dương Thiến, nhưng cơn đau lại phát tác, khiến cho Trọng Lâm chỉ biết tức giận nằm im nhìn Dương Thiến. Thù này ta ghim, học sinh ngoan như ta mà lại bảo là đồ chơi thuốc.

-"Sao,ta nói không đúng à? Nếu không có ta thì chắc giờ này ngươi còn đang nằm bên bờ sông rồi. Không biết cảm ơn còn dùng ánh mắt đó nhìn người. Đúng là đồ vô ơn thất học."

- "Thôi được rồi Dương Thiến, ta thay Lâm cảm ơn cô. Để Lâm nó nghỉ ngơi đi."

- "Chỉ có Dương là lịch sự thôi, đâu như đồ vô ơn kia."

Dương Thiến bĩu môi khinh thường Trọng Lâm. Trọng Lâm thì lại không quan trọng, vì đây không phải lần đầu. Nhưng dù sao thì vẫn cảm kích Dương Thiến đã đưa hắn đi cấp cứu.

-"Đói không Lâm? Tao mua ít đồ ăn cho mày?"

- "Mua cho hắn bao thuốc chơi tiếp rồi chết đem chôn, cho ăn làm gì?"

Trọng Lâm mắt tối sầm lại, tức nghiến răng nhìn Dương Thiến.

Ta rút lại lòng cảm kích. Cô ta chỉ muốn tìm cách công kích ta mà thôi.

- "Mua giùm tao ít đồ ăn đi, tao hơi đói. Cảm ơn mày nha Dương".

-" Ê ê,tên kia, còn ta thì sao, ta cứu mạng nhà ngươi đó!"

Trọng Lâm im lặng nằm xuống, phất phất tay tiễn khách.

- "Thế mày đợi tao tí, tao mua ít đồ cho mày."

Lý Dương kéo Dương Thiến ra ngoài, để Trọng Lâm nghỉ ngơi.

...

- "Ta cũng đói a!"

Một tiếng thở dài vang lên bên tai Trong Lâm. Rõ ràng xung quanh đây không có ai.

- "Ai đấy?"

Trong Lâm cảnh giác nhìn xung quanh.

-" Chủ nhân, ta là Tiểu Trí, trí thông minh nhân tạo thông minh vô địch khắp vũ trụ."

Trước mắt Trọng Lâm hiện ra một con chó con. Giống chó pug, mặt đen mõm gãy. Trọng Lâm như đứng máy, chó biết nói. Còn nữa, con chó này ở đâu ra.

-" Hệ thống phân phối ta phục vụ cho chủ nhân, có bất cứ yêu cầu gì,chủ nhân cứ sai bảo ta, ta sẽ cố gắng phục vụ cho chủ nhân."

-"Hệ thống? Là cái gì?"

Trọng Lâm như lâm vào hôn mê, cái gì là hệ thống? Còn có chó biết nói là sao? Ta là ai? Đây là đâu. Lúc này đầu của Trọng Lâm càng trở nên đau đớn.

-" À ta quên, để ta giải thích cho chủ nhân hệ thống là gì và tác dụng của hệ thống."

Một bảng sáng hiện lên trước mắt của Trọng Lâm. Mã vạch biến mất và hiện lên một đống chữ.

"Khí huyết: 10/50

Nội khí: 0/10

Tinh thần lực: 2/10

Đánh giá: trói gà không chặt.

Nâng cấp hệ thống, cần 10 điểm nội khí."

Trọng Lâm càng cảm thấy mê mang, đây là cái gì?

- "Khí huyết là khí lực của nhân thể bình thường. Mỗi người bình thường có tối đa là 30 điểm đến 50 điểm khí huyết, mỗi điểm tương đương với hai năm tuổi thọ. Vậy nên con người ở thế giới này có tuổi thọ trung bình là sáu mươi tuổi đến một trăm tuổi. Điểm khí lực có thể nâng cao nhờ tập luyện, nhưng điểm khí huyết càng cao tỉ lệ chuyển đổi thành tuổi thọ càng lớn."

Con chó pug đi đến bên cạnh bảng hệ thống, chỉ vào từng thông số giải thích cho Trọng Lâm.

- "Nội khí là linh khí cơ thể hấp thu và dự trữ tại mỗi người. Điểm này không phải ai cũng có, chỉ có tiếp xúc với linh khí mới có thể hiển thị ra. Chủ nhân đã dùng linh khí luyện thể nên điểm này mới kích hoạt lên."

- "Tinh thần lực là hệ thống tinh thần từ não hải của chủ nhân. Mỗi người luôn cố định là mười điểm. Điểm này hầu như không tiêu hao, xét thấy hiện tại điểm tinh thần lực của chủ nhân là hai điểm. Điểm này còn thấp hơn cả người thiểu năng. Chủ nhân cần xem xét lại não của mình, xem xem có đủ nếp nhăn hay không."

Trọng Lâm mặt ngu hẳn ra. Một đống khái niệm, một đống lý thuyết và đặc biệt là bị một con chó nói mình là người thiểu năng. Trọng Lâm cảm thấy hồ đồ. Không lẽ mình ngốc đến thế.

- "Nhưng cũng phải cảm ơn chủ nhân, vì chủ nhân thiểu năng nên Tiểu Trí mới có thể ra ngoài. Cảm ơn sự thiếu nếp nhăn của chủ nhân."

Trọng Lâm cảm thấy mình bị khiêu khích. Đây là cảm tạ hay sỉ nhục? Liên tục nói hắn là thiểu năng. Hắn muốn hầm chó làm lẩu bồi bổ cơ thể.

- "Điểm của ta thấp hơn cả một người bình thường. Khí huyết còn mười điểm, vậy ta chỉ còn có 2 năm tuổi thọ hay sao?"

- "Về lý thuyết thì đúng là như vậy. Vốn dĩ chỉ số của chủ nhân cũng xấp xỉ người bình thường. Nhưng do chủ nhân kích hoạt hệ thống, mà điểm nội khí lại không đủ nên mới hút hết các điểm khác để khởi động hệ thống. Thành ra chủ nhân giờ đây gần như là người thiểu năng. Yếu đến trói gà không chặt."

Lần nữa Trọng Lâm cảm thấy bị sỉ nhục. Lúc nào hắn là Đấu Thiên cường giả, quát tháo phong vân, người nghe tên hắn là sợ muốn vỡ mật, giờ đây trói gà không chặt. Lúc sáng còn khỏe mạnh, giờ thành ma bệnh. Hắn cảm thấy áp lực trầm trọng. Áp lực tâm lý, hắn muốn tự bế. Hệ thống là cái quái gì mà tại sao lại tai hại như vậy hả?

Theo ký ức của thân xác thế giới này, qua vác truyện tu tiên mạng, người ta xuyên không, có hệ thống một bước thành cường giả. Ta cũng giống nhân vật chính trong các truyện đấy, xuyên không, có hệ thống và một bước thành phế vật. Tốt hệ thống!

Trọng Lâm trầm cảm.

Trọng Lâm im lặng quẳng con chó qua một bên, không quan tâm đến nó nữa. Hắn lại lần nữa thử tự tu luyện. Ngồi xếp bằng và bắt đầu tu luyện. Hít thở và vận chuyển nửa chu thiên, cơ thể hắn lại tiếp tục hấp thu linh khí. Nửa chu thiên, Trọng Lâm lại sấp mặt trên giường. Miệng sùi bọt mép, tay chân co giật. Hắn lại ngất.

...

-"Tỉnh lại Lâm. Trọng Lâm!"

Tiếng của Lý Dương vang lên bên tai Trọng Lâm. Hai mắt Trọng Lâm nặng nhọc mở ra. Hắn lại ngất, lần này là đau quá mà ngất. Cơ thể không thể chịu đựng được linh khí tẩy luyện nên ngất đi. Mặt của Trọng Lâm lúc này cực kỳ tái nhợt.

- "Mày tỉnh rồi à? Hại tao lo gần chết. Ra ngoài mua đồ ăn cho mày, vào thấy mày lại ngất đi. Bác sĩ bảo cơ thể của mày suy nhược. Cần phải bồi bổ."

Lý Dương cầm hộp thức ăn để lên trên bàn. Ra hiệu cho Trọng Lâm lấy ăn. Trọng Lâm vừa thấy thức ăn thì cứ như ma đói, vội vồ lấy thức ăn nhai ngấu nghiến. Hắn thấy đói bụng, cực kỳ đói bụng.

- "Cảm ơn mày nha Dương. Tao đói sắp chết rồi."

- "Chết luôn càng tốt đồ chơi thuốc."

Dương Thiến đứng ngoài cửa lườm Trọng Lâm. Cố nàng chưa bao giờ cho Trọng Lâm sắc mặt tốt.

-" Thôi mày ăn rồi nghỉ ngơi đi. Tao về. Nhớ nghỉ ngơi, đừng lại ngất đi như vậy. Chăm lo cho sức khỏe bản thân. À, tao đã gọi cho cô chú. Cô chú sáng mai đến đón mày đấy."

- "Sao lại gọi cho cha mẹ tao làm gì chứ."

Trọng Lâm lắc lắc đầu. Nhắc đến cha mẹ của Trọng Lâm, trong ký ức của thân xác này không có gì phản cảm, chỉ có áy náy và một chút hối hận. Còn đối với Trọng Lâm hiện tại, hắn không có cảm giác gì, vì hắn không biết tình thương gia đình là gì. Từ nhỏ lang thang, sau được sư phụ cưu mang. Rồi sư phụ cũng chết đi. Từ đó hắn không còn biết tình thương là gì. Hiện tại Lý Dương đề cập đến cha mẹ của Trọng Lâm, làm hắn hiện tại không biết phải đối mặt với cha mẹ như thế nào. Vì hắn không có kinh nghiệm.

- "Việc cần đối diện thì phải đối diện. Cô chú cũng lo cho mày lắm."

Lý Dương đứng dậy vỗ vỗ vai của Trọng Lâm.

- "Tao về. Nhớ giữ sức khỏe, sắp thi rồi."

Nhìn Lý Dương và Dương Thiến rời đi, Trọng Lâm lại tiếp tục cảm thấy mê man. Não hải suy nghĩ không thông, từ lúc tỉnh dậy, tần suất mê man suy nghĩ không được tăng cao, có lẽ đây là tác dụng phụ của việc tinh thần lực thiếu thốn.

Thôi kệ, lo cái bụng trước. Trọng Lâm vội vã ăn để lấp đầy cái bụng rỗng của mình. Càng ăn hắn càng cảm thấy mình ổn và khỏe hơn.

Trước mặt hắn lại xuất hiện bảng hệ thống.

Khí huyết: 11/50

Nội khí: 0/10

Tinh thần lực: 2/10

Đánh giá: Trói gà không chặt

- "Điểm khí lực tăng? Tiểu Trí, như vậy là sao?"

Con chó pug lại xuất hiện. Từ lần trước con chó này xuất hiện và giải thích một đống, thì hắn đã không còn thấy mã vạch trước mắt nữa. Lần này ngất đi tỉnh lại thì cũng không còn nhìn thấy linh tinh, thị lực hắn hồi phục lại bình thường.

- "Bình thường mà chủ nhân, ai nói điểm khí lực không hồi phục? Chỉ trừ khi luôn luôn giảm và chủ nhân chết đi mới không hồi phục,còn bình thường luôn hồi phục đến hạn mức tối đa. Hạn mức tối đa mỗi hai năm sẽ tự mất một điểm cho đến khi mất hết."

-" Nói như vậy, hạn mức tối đa của ta là 59 chứ không phải là 50?"

-" Không, hạn mức tối đa của chủ nhân là 50, 9 điểm tăng thêm chủ nhân tính đó là do chủ nhân đã tiếp xúc với linh khí, tẩy luyện cơ thể, nên hạn mức tăng lên. Nhưng với người bình thường lần đầu tiếp xúc với linh khí, hầu như đều tăng 200 điểm. Chỉ có chủ nhân là tăng 9 điểm."

Trọng Lâm nghe như sét đánh ngang tai. Người bình thường tiếp xúc với linh khí đều tăng 200 điểm khí huyết, ta thì tăng 9 điểm. Hối hận lúc đầu cảm nhận được linh khí, ta còn tưởng rằng ta một bước lên trời, hóa ra ta rơi xuống vực a!

Trọng Lâm khóc không ra nước mắt.

-" Bình thường là luyện năng giả tiếp xúc với linh khí đều được hưởng đặc quyền gia tăng tuổi thọ. Còn võ giả thì đến Luyện Tạng mới tiếp xúc đến linh khí, lúc này cơ thể võ giả đã bắt đầu rèn luyện đến hoàn mỹ, nên được linh khí gia tăng tuổi thọ là chuyện hiển nhiên. Chỉ có chủ nhân võ giả không phải Đấu Thiên, luyện năng giả cũng không phải. Đã vậy còn..."

Lúc này tự nhiên con chó pug mặt mũi trở nên e thẹn, như có điều gì khó nói. Trọng Lâm cảm thấy từng tia nguy hiểm, có vấn đề nơi đây.

- "Còn gì? Nói ngay!"

-" Do chủ nhân kích hoạt hệ thống, làm đánh gãy quá trình lần đầu linh khí tẩy lễ cơ thể nên hạn mức mới ít như vậy."

Trọng Lâm bàng hoàng. Rõ ràng là hố, đây là cái hố, không phải hệ thống, mà là một cái hố rõ to. Khiến hắn trở thành ma bệnh, còn đánh gãy lần đầu linh khí tẩy luyện. Không phải hố còn gì hố hơn.

Ting... Hệ thống trừ ký chủ 1 điểm khí huyết. Cảm ơn ký chủ đã sử dụng dịch vụ giải đáp của hệ thống. Mong ký chủ mạnh hơn để hệ thống có thể phục vụ ký chủ.

Từng trận suy yếu xuất hiện trong cơ thể Trọng Lâm. Cảm giác khỏe hơn một tí không được bao lâu đã bị đánh trở về lại uể oải.

- "Chủ nhân thông cảm, giải đáp cho chủ nhân nằm ngoài định mức của hệ thống, nên hệ thống tính phí ạ."

Còn chế độ cà thẻ giải đáp. Trọng Lâm cảm giác trời đất quay cuồng. Ta có lẽ là nhân vật xuyên không thảm hại nhất.

-" Hệ thống đang trong quá trình phát triển, như một đứa trẻ cần chủ nhân nuôi dưỡng, hệ thống sẽ phản hồi lại cho chủ nhân khi đã no đủ."

Trọng Lâm nện vào đầu mình một đấm. Hắn muốn ngất đi.

- "Lão thiên, sao lại đối xử với ta như vậy hả?"

Trọng Lâm lại tiếp tục ngất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net