Chương 60: Tôi muốn cùng người già đi theo năm tháng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trạng cụ thể của bệnh tình, nói chung là có thể dùng phương pháp hóa trị, phối hợp với uống thuốc để kiểm soát, còn về chuyện có nên ghép tủy để trị khỏi bệnh không thì còn phải tùy vào từng người bệnh. Có điều căn bệnh này là một cuộc chiến trường kỳ, trong quá trình trị liệu, bản thân bệnh nhân sẽ rất đau đớn, chu kỳ điều trị cũng kéo dài, chi phí tương đối đắt đỏ. Thậm chí tiền phẫu thuật còn lớn hơn nữa"

Bác sĩ vừa nói xong thì có người đẩy cửa bước vào

Lý Tiểu Lượng quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa thì quỳ luôn xuống đất,"Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng tới rồi!"

Đường Kỳ Sâm cả nguời phong trần, hơi thở gấp gáp không đều, áo khoác vắt trên cổ tay, phần hông áo sơ mi cũng đã thấm đẫm mồ hôi. Ánh mắt anh đuổi theo bóng dáng Ôn Dĩ Ninh, sự sốt ruột và nỗi lo âu khó mà nói thành lời. Anh gọi điện gần nửa ngày mà cô không bắt máy, anh có thể không lo được ư? Buổi chiều nay, đáng ra anh phải đi tiếp đón lãnh đạo Cục tài nguyên và đất đai của tỉnh tới thị sát, hoạt động gặp gỡ này Đường Kỳ Sâm mà vắng mặt thì có vẻ không hay,nhưng anh thật sự không yên tâm cho nên đã tự mình chạy tới đây

Dù tính cách của anh có tốt tới mức nào thì cũng không thể ngừng lo lắng. Khoảnh khắc trông thấy cô, trái tim anh cuối cùng cũng có thể đập trở lại. Không phải là không để tâm, không phải là không tức giận, bởi trong tình huống này, bất kỳ người chồng nào cũng sẽ khoogn chịu đựng nổi. Nhưng sắc mặt của cô lúc này quả thực quá kém, điều làm trái tim anh nguội lạnh chính là rõ ràng cô đã thấy anh, nhưng lại dùng ánh mắt lạnh lùng đáp trả

Đường Kỳ Sâm kiềm chế, khẽ nói với cô,"Niệm Niệm, em đi ra ngoài lâu quá giày vò cả một ngày rồi, em cần phải nghỉ ngơi thôi"

Ôn Dĩ Ninh không chống cự, cô ngồi im trên ghế đẩu không đứng dậy

Đường Kỳ Sâm tiếp tục lựa lời nói,"Em còn gì muốn hỏi thì theo anh về Thượng Hải, anh dẫn em tới lão Trần hỏi tỉ mỉ hơn được không?"

Ôn Dĩ Ninh đơ như khúc gỗ, ánh mắt trỗng rỗng vô hồn

Cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, trái tim Đường Kỳ Sâm thắt lại, anh kiên trì nói,"Em đang mang thai, ở bệnh viện không tốt cho sức khỏe đâu, hãy để anh chăm sóc cho em, anh không yêu cầu em phải chăm sóc anh, nhưng anh xin em, em có thể chăm sóc cho Tiểu Đường được không?"

Tiếng gọi tiểu Đường đã chạm tới cảm xúc của Ôn Dĩ Ninh. Cô nghe lời đứng dậy, Đường Kỳ Sâm ôm cô vào trong lòng che chở, bước ra khỏi bệnh viện

Lão Dư đã lái chiếc xe công vụ của công ty tới sân bay đón khách, chiếc Bentley thì đang bảo dưỡng cho nên hôm nay anh ngồi chiếc Land Rover do Kha Lễ lái, cậu đang chờ ở bên ngoài. Ôn Dĩ Ninh tựa như một cô hồn không nơi nương tựa, cô xụi lơ ngồi vào băng ghế sau ghế phó lái giống như một cái cây đã khô héo không còn chút sức sống. Đường Kỳ Sâm ngồi vào phía bên kia, theo bản năng anh định nắm lấy tay cô. Nhưng chưa kịp chạm vào thì Ôn Dĩ Ninh đã rụt lại đút vào trong túi áo trốn tránh. Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành

Cô không cho anh đụng vào mình

Đường Kỳ Sâm mím môi, không nói không rằng, lặng lẽ xích lại gần để ôm cô. Nhưng cô trầm mặc dựa sát vào cửa xe, lần này rõ ràng có thể nhận ra là cô cố ý

Trong xe lúc này quá mức áp lực, ngay cả Kha Lễ, một người giỏi điều tiết bầu không khí cũng không dám lên tiếng

Dọc đường cứ yên lặng như thế, ba tiếng sau vào tới nội thành thành phố Thượng Hải

Khuôn mặt Đường Kỳ Sâm lạnh như băng, sự kiềm chế của anh đã tới cực hạn, anh nghiêng đầu hỏi một cách bất đắc dĩ,"Em không định nói gì với anh sao?"

Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh trắng bệch, cô không hề chùn bước, đối diện thẳng với anh,"Có gì hay mà nói? Nói xem anh gạt em thế nào, lừa em ra sao, tại sao lại ngăn cản em về nhà?"

Đường Kỳ Sâm nhói lòng, giọng điệu ôn hòa hẳn,"Niệm Niệm, chúng mình bình tĩnh nói chuyện nhé"

"Có gì mà nói? Em nói không đúng à?"Đầu của Ôn Dĩ Ninh đang rối tung lên, lượng thông tin mà cô phải tiếp nhận trong ngày hôm nay quá lớn, chuyện nào cũng nặng nề tới nỗi khiến người ta không thể thở nổi. Cô không biết phải làm thế nào, không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng chẳng thể làm được gì cả, trầm tích lặng đọng trong lòng hợp thành một bãi bùn, ngăn chặn tất cả tâm tư và lý trí, cô chỉ muốn tìm một nơi để trút hết ra

Bây giờ cô không còn tỉnh táo nữa, bất kỳ từ ngữ nào bây giờ cũng sẽ chỉ như châm dầu vào lửa, khiến cô nổ tung

Đường Kỳ Sâm chắc chắn không đôi co với cô, anh chỉ lo lắng về tình trạng cơ thể cô, cô có mắng nhiều hơn nữa thì anh cũng có thể đón nhận

Tình trạng Ôn Dĩ Ninh còn quyết liệt hơn anh tưởng tượng, trong mắt cô bùng lên lửa giận, tuôn ra một tràng dài,"Anh thông đồng với Lý Tiểu Lượng gạt em, anh gạt em, thật ra bọn anh đã biết từ lâu rồi phải không? Em muốn về nhà nhưng anh lại ngăn em, mỗi lần em nhận ra có gì đó bất thường thì anh lại nói em nghĩ nhiều, là anh cố ý!"

Đường Kỳ Sâm khắc chế, nín nhịn giải thihcs,"Được, là anh không chu toàn, là anh tự tiện đưa ra quyết định. Là anh không đúng, xin em hãy tha thứ cho anh, chỉ cần em đừng quyết liệt như vậy nữa, được không?"

Kha Lễ giật nảy mình. Cậu đi theo Đường Kỳ Sâm đã được 10 năm, bất kể trong công việc, trong đời sống, thậm chí đối với cả người thân, chưa bao giờ anh lại phải ăn nói khép nép như thế

Đáng tiếc, Ôn Dĩ Ninh không hề cảm kích, khi con người ta rơi vào ngõ cụt, họ sẽ mất kiểm soát và dễ suy sụp, cô bắt đầu rơi nước mắt, những giọt lệ nín nhịn đã lâu, giờ như nước tràn bờ đê,"Anh đựa vào đâu mà không nói cho em biết, anh dựa vào cái gì mà cho rằng mội chuyện anh làm không hề sai?"

Đường Kỳ Sâm vô cùng đau lòng, anh duỗi tay muốn ôm lấy cô

Ôn Dĩ Ninh dùng sức đẩy ra, cô khóc không thành tiếng,"Đó là mẹ em, là mẹ em đấy! Bà bệnh rồi anh có biết không hả?"

"Anh biết, anh biết" Đường Kỳ Sâm mạnh mẽ ôm cô vào lòng, bàn tay ấm áp vỗ về trấn an sau lưng cô

"Biết mà anh còn gạt em!" Ôn Dĩ Ninh nước mắt nước mũi giàn dụa, chốc thì đẩy,chốc lại kéo quần áo của anh, cô đang ở chính giữa tâm bão, đầu óc rối loạn, tới tận bây giờ vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Cô bắt đầu nói năng bừa bãi, tùy tiện kiếm cơ lung tung,"Em không nên về Thượng Hải với anh, em mà không về thì mẹ em đã không đi mất! Đều tại anh, tại anh cả! Em không cần anh nữa, em chẳng cần gì nữa!"

Cơ thể Đường Kỳ Sâm run lên, dù biết là cô đang nói lẫy nhưng trái tim anh vẫn nhói đau. Anh dùng sức ôm chặt lấy cô, không cho phép làm loạn, đôi môi anh nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, hôn lên mắt, lên mũi. Nụ hôn dịu dàng mang theo tác dụng trấn an. Ôn Dĩ Ninh vùi mặt vào trong lòng anh, rấm rứt chảy nước mắt. Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành

Giọng nói của Đường Kỳ Sâm tựa như âm trầm của dây dàn violon, hòa trong đó là sự đau đớn,"Em hận anh, oán anh cũng được, nhưng mà Niệm Niệm, em có biết không, chúng ta có tận hai đứa bé rồi"

Ôn Dĩ Ninh không đáp lời

Cô buồn bực nằm khóc trong lòng anh, không biết đã ngủ thiếp đi tự bao giờ

Tới căn hộ, từ xa có thể trông thấy chiếc Rolls Royce màu đen đỗ ở đầu đường, Cảnh An Dương và dì Chu bước xuống xe, lo lắng khẩn trương bước qua

Là bà không yên lòng cho nên tự mình tới đây chờ

Sau khi xe dừng lại thì Ôn Dĩ Ninh đã tỉnh giấc, lúc bước xuống xe, bàn chân cô hơi tê, Đường Kỳ Sâm lập tức đỡ lấy cô. Tới gần, Cảnh An Dương hít một hơi thật sâu quan sát trạng thái của Ôn Dĩ Ninh, bà lo lắng cau mày, đang định mở miệng thì Đường Kỳ Sâmd đã cắt ngang,"Mẹ, mẹ về trước đi. Con tìm được cô ấy về rồi, để cô ấy nghỉ ngơi trước đã"

Hàm ý của con trai Cảnh An Dương hiểu, dù bà lo lắng, nhưng vẫn còn băn khoăn về mối quan hệ giữa hai mẹ con vừa mới được chữa lành, vì vậy bà chỉ có thể gật đầu đồng ý

Trước khi đi, bà để tài xế xách một vài túi lớn đồ dinh dưỡng xuống, dặn dò hết lần này tới lần khác,"Kỳ Sâm, không được cãi nhau với con bé nhé, phụ nữ mang thai tâm trạng thất thường lắm, con nhường nhịn một chút, đã làm chồng thì phải ra dáng chồng nghe chưa"

Đường Kỳ Sâm bất lực, đúng là thiên vị con dâu hơn mà

Đợi Cảnh An Dương về, anh và Ôn Dĩ Ninh mới đi vào trong. Lúc này Ôn Dĩ Ninh đã tỉnh táo hơn nhiều. Hai người một trước một sau, từ đầu tới cuối Đường Kỳ Sâm vẫn dắt tay cô. Đi được vài bước, anh đột nhiên ngoảnh lại, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng,"Anh bế em lên"

Không đợi cô phản ứng, anh trực tiếp bế cô lên, sau khi ước lượng trong tay anh khẽ nói,"Nhẹ quá"

Sau khi về đến nhà, Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sofa, sau đó anh quỳ một chân xuống đất, thản nhiên thay giày cho cô. Ôn Dĩ Ninh cụp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bờ vai rộng, mái tóc thanh tú cùng với vài dấu vết ửng đỏ trên cánh tay. Đột nhiên cô thấy xót xa. Đường Kỳ Sâm không ngẩng đầu, động tác tháo giày cho cô cùng nhẹ nhàng, anh trầm giọng nói,"Anh biết em khó chịu, nhưng có một số việc em phải cho anh thời gian, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích" Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành

Cả người Đường Kỳ Sâm được bao phủ một tầng dịu dàng khiến anh càng trở nên điềm đạm ung dung, anh muốn dùng hết sức liều mạng che chở một cách chu toàn cho cô,"Anh không nói là bởi sợ cơ thể em không chịu nổi. Có vài chuyện, em nghĩ anh ích kỷ cũng tốt mà tư tâm cũng được, ở trong lòng anh, em vĩnh viễn là sự quan tâm hàng đầu. Anh sợ em sẽ vất vả khi mang thai, sợ em suy nghĩ nhiều. Những điều có thể thì anh sẽ thay em làm trước. Nếu kết quả tốt nhưng quá trình gian khổ thì hãy để một mình anh gánh vác là đủ rồi" Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành

Hốc mắt Ôn Dĩ Ninh rưng rưng sưng đỏ

Đường Kỳ Sâm cởi giày xong rồi cẩn thận đeo vào chân cô đôi dép bông màu hồng. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt tựa biển rộng trời xanh, khiến cho người ta cảm nhận được sự bao la của đất trời và cảm giác an toàn vô bờ bến. Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành

Anh nói,"Dĩ Ninh, về sau, mỗi một ngày, mỗi một hành trình anh đều muốn đi cùng em, em là người ở bên anh, cũng là người chung chăn gối với anh. Em tức giận thì có thể trút lên anh, nhưng có vài lời anh hy vọng em sẽ không nhắc lại. Em nói em không muốn anh, không muốn bất kỳ thứ gì. Nó tổn thương anh lắm, lúc anh đau thì em có biết hay không?"

Từng giọt nước mắt tí tách rơi trên mu bàn tay anh, từng giọt từng giọt trân châu nóng hổi

Đường Kỳ Sâm thẳng lưng ôm lấy cô, hôn lên tóc cô, mọi sự oan ức nhất thời tan thành mây khói, anh nói bằng giọng cam chịu số phận,"Em đừng khóc, em khóc anh đau lắm...Niệm Niệm ngoan" Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành

Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào đáp,"Em không ngoan tí nào"

Đường Kỳ Sâm bất đắc dĩ thở dài, hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt của cô, trầm giọng nói,"Không ngoan thì không ngoan chứ sao, chồng em ở đây, em chẳng có gì phải sợ cả" Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net