P1.1: Mở đầu cho cuộc hành trình...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Này, bạn có tin vào thứ được gọi là ''tình yêu'' không? Tôi đã từng có một mối tình, là mối tình đầu. Cũng như bao mối tình khác, câu chuyện tình của tôi, có chút ngọt, có chút đắng, cũng có chút cay. Cứ nghĩ tôi sẽ rất hạnh phúc cùng người ấy, tạo ra một ''love story'' đầy màu hường. Nhưng cuộc đời nó không như mơ, vì quả mơ nó chua vãi beep :)) Thà rằng, anh ấy phản bội tôi, khiến tôi hận anh ấy đi.. Nhưng không, anh lại rời xa tôi, trong lúc tình mình còn ngọt ngào.. Có thể anh chưa làm tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc, hay khiến tôi có cảm giác rằng anh sẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng tôi yêu. Nhưng suy cho cùng, khi đã thân quen với nhau, việc người ấy bỗng nhiên rời xa ta. chắc hẳn sẽ khiến ta cảm thấy đau khổ. Tôi cũng như vậy, vì đỡ một vết chém cho tôi, mà người tôi yêu, đã rời xa tôi và thế gian này mãi mãi.. Đó cũng là giây phút, mà tôi không còn tin tưởng và mong chờ cái thứ được gọi là ''tình yêu'' ấy nữa. Có thể cả hai không phải là định mệnh của nhau, nhưng dù sao vẫn là cùng nhau đi qua một đoạn đường. Mấy ai có thể chịu nổi được nỗi đau ấy? Sự việc ấy, đã khiến tôi mất đi người tôi yêu, khiến tôi như trầm cảm, tự thu bản thân mình vào một góc, từ chối hòa nhập với cộng đồng mà chìm vào bóng tối.. Tôi đã mất mấy năm vào việc cố quên đi nó để có thể sống, nhưng ám ảnh của nó, vẫn đi theo tôi đến tận sau này..Tôi bây giờ đã 28 tuổi, gặp được người ấy lúc 18 tuổi, mất đi người ấy năm 20 tuổi, và tôi bị trầm cảm vào những năm thanh xuân của độ tuổi đẹp nhất đối với một người con gái. Đáng lẽ tôi phải được hạnh phúc như bao cô gái khác, nhưng không.. những gì mà tôi nhận được, chính là sự cô đơn, mất đi người yêu, và rơi vào tuyệt vọng...

     Nhưng nói là vậy, mọi thứ cũng sẽ trôi qua. Nó đã xảy ra, có muốn tôi cũng không thể quay ngược thời gian. Tôi chỉ có thể học cách chấp nhận sự thật tàn khốc, và cố gắng sống qua ngày. Rất khó khăn để có thể trở lại cuộc sống bình thường, tôi đã mất hơn 6 năm để làm được như vậy. Và bây giờ, chí ít tôi có thể nói rằng, cuộc sống hiện tại của tôi, rất yên bình. Tôi chỉ mong như vậy mà thôi. Cho đến một ngày nọ.. tất cả mọi thứ đã thay đổi... Một sự kiện đã xảy ra, mà có lẽ nên nói rằng, tôi sẽ không bao giờ có thể quên đi ngày hôm ấy...

      *                 *                 *

      Nói nãy giờ mà quên giới thiệu bản thân. Tôi là Kim Lăng, một cô gái rất là đáng yeuuu. Một cô gái hoàn hảo về mọi mặt, nhan sắc, lẫn tài năng, và cả gia thế. Tôi nổi tiếng với gương mặt xinh đẹp, thân hình quyến rũ, một nhan sắc có thể hạ gục bất kì ai với lần đầu nhìn. Bên cạnh nhan sắc ấy, là một trí thông minh có thể nói là vô cùng tuyệt vời, nếu không muốn nói thêm là thiên tài hiếm có. Vâng, tôi không có xạo chó đâu. Tôi là một cô gái xinh đẹp với IQ là 182. Gia thế không có gì quan trọng, chỉ là bố mẹ tôi giàu thôi =)) Tuy bố mẹ tôi giàu, nhưng họ lại rất bận, hầu như mọi thời gian họ đều ở nước ngoài để làm việc. Lúc tôi còn nhỏ, họ vẫn thỉnh thoảng về thăm tôi, nhưng dần cũng ít lại. Họ chỉ gửi tiền tiêu vặt về cho tôi đều đặn hàng tháng thôi. Nên từ nhỏ tôi đã luôn ở một mình. Tôi cũng quen rồi. Trải qua cả những cú sốc ấy khi chỉ có một mình, tôi dần cũng quen, thấy ổn với việc ở một mình, nếu không nói thẳng là tôi có thể sống một mình, không cần ai quan tâm. Kể từ khi tôi mất anh ấy, thì đối với tôi, sự tồn tại của ai cũng không còn là quan trọng nữa rồi. 

      Trở lại với chính sự, tuy tôi là một cô gái HOÀN HẢO đến vậy, nhưng ai chả có đam mê chứ. Và đam mê của tôi là làm một tác giả viết tiểu thuyết về đam mỹ và bách hợp. Chả là vào một ngày đẹp trời, tôi vô tình lọt vào hố đam, từ ấy tôi trở thành con hủ chính hiệu. Niềm đam mê trỗi dậy mãnh liệt đã thôi thúc tôi đi theo con đường viết tiểu thuyết. Thật không ngờ, một thời gian ngắn sau, tôi lại trở nên nổi tiếng với các tác phẩm trên mạng của mình. Sau đó là hợp tác cùng các nhà xuất bản, trở thành một tiểu thuyết gia nổi tiếng toàn cầu. Nổi tiếng là thế, nhưng tôi lại có một điều bí ẩn mà ai cũng thắc mắc, đó là trong suốt quá trình làm việc, tôi không bao giờ viết ra một bộ ngôn tình đúng nghĩa. Có rất nhiều người hỏi tôi rồi, nhưng tôi không bao giờ nói ra lí do, vì lí do chính là quá khứ của tôi. Tôi không dám nhắc lại, càng không dám nghĩ đến, vì sợ bản thân sẽ đau lòng như trước đây. Cũng vì vậy mà tôi không viết ngôn tình. Mỗi lần viết đều nhớ đến mỗi khoảnh khắc hạnh phúc cùng người ấy, như vậy, tôi không chịu được. Không nhớ đến sẽ không đau, nên tôi quyết định sẽ không nhắc lại. Nhưng đó là tôi nói thế. Vào ngày giỗ 10 năm của anh, tôi đã quyết định sẽ viết nên một bộ ngôn tình đầu tiên và cũng là duy nhất, để tưởng nhớ anh. Một bộ thanh xuân vườn trường ngọt ngào và cẩu huyết như bao bộ ngôn tình khác, mang tên ''Thanh xuân cần có anh!''. Bộ ngôn tình này, đối với các fan của tôi mà nói thì chính là một cơn sốt. Bởi vì như đã nói, tôi chưa bao giờ viết ra một bộ truyện ngôn tình đúng nghĩa. Vậy nên khi tôi đưa ra thông tin sẽ viết nên một tiểu thuyết ngôn tình, ai cũng rất ngạc nhiên và mong chờ. Nhưng vào ngày họp fan để ra mắt series truyện mới của tôi, một thảm khốc đã xảy ra...

      Ngày hôm ấy là một ngày vô cùng đẹp trời. Trời xanh mây trắng, nắng vàng và tôi. Tôi đang tung tăng trên con đường đến chỗ họp fan để ra mắt bộ truyện mới. Thành phố nơi này thật nhộn nhịp. Dòng người tấp nập vội vã. Con người luôn như vậy, luôn vội vã trong cuộc sống. Nhưng riêng tôi thì không, tôi không thích vội vã như vậy. Cuộc đời còn dài, hãy cứ sống chầm chậm lại. Tôi đang nghĩ như vậy đấy, nghĩ rằng cuộc đời mình đang còn dài, sao phải sống một cách vội vã làm gì.. Thật không ngờ :)) ông trời thật trớ trêu biết bao. Tại sao lại đối xử vậy với một cô gái như tôi? Tôi yêu đời đến vậy, đáng tiếc là đời không yêu tôi. Tôi đang đi bộ trên con đường làng.., à nhầm, đi bộ trên vỉa hè một cách thong thả. Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên, đi thẳng vào tai tôi.

      ''CẬU BÉ, CẨN THẬN!!''

      Tôi khựng lại, vội quay người nhìn ra bên đường. Từ đằng xa là một chiếc xe bán tải đang lao tới từ con dốc với một tốc độ đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn là bên trong không có người. Chiếc xe bị trượt dốc sao? Ở giữa lòng đường là một cậu nhóc chừng 3 tuổi đang hớn hở chạy ra nhặt lấy quả bóng lăn lóc giữa đường. Chiếc xe hướng thẳng về phía cậu bé. Mọi người xung quanh đều gào hét nói cậu bé chạy ra khỏi chỗ đấy, nhưng tuyệt nhiên không một ai có ý định chạy vào cứu. Đến lúc này, tôi mới ngẫm ra một điều.. Tất cả đều muốn cứu cậu bé, nhưng lại không một ai dám, phải chăng vì họ sợ? Nếu không ai cứu, cậu bé ấy sẽ chết, nhưng nếu cứu, thì họ sẽ là người chết. Đương nhiên thì ai cũng sẽ sợ cái chết mà thôi. Nhưng không một ai gạt được nỗi sợ ấy để cứu một mạng người. Thời gian để do dự đã hết. Nếu không ai làm gì, cậu bé ấy sẽ chết. Không mất quá nhiều thời gian để tôi chạy ra đến chỗ cậu bé, và cũng chỉ trong chớp mắt, chiếc xe đã sát gần tôi, chỉ cách chừng 2m mà thôi. Trong đầu tôi lúc này chỉ hiện lên một suy nghĩ, nhất định phải cứu được cậu bé ấy. Tôi liền cố hết sức mà đưa tay đẩy cậu bé ra. Cứ như được ông trời phù hộ, tôi đã đẩy được cậu bé ra khỏi tầm nguy hiểm. Nhưng thật trớ trêu làm sao, cứu được cậu bé khỏi cái chết, thì đến lượt tôi rơi vào.. Chiếc xe đã sát ngay tôi. Khoảnh khắc tôi quay đầu sang, tôi chỉ có thể kịp nhìn chiếc xe qua khóe mắt. Trong giây phút tôi nhìn thấy chiếc xe, tôi chỉ kịp nhận thức được rằng, chắc chắn..tôi sẽ chết!! Và sau đó thì vụ va chạm xảy ra.. Trong một chớp mắt, tôi có thể cảm nhận được rằng cả cơ thể tôi như vỡ vụn ra. Tôi đập vào nắp cabin rồi bay lên chiếc kính chắn gió. Áp lực từ va chạm khiến tấm kính vỡ ra, các mảnh kính đâm vào cơ thể tôi. Toàn bộ nửa cơ thể bên phải đều cảm giác như gãy nát ra. Tôi mơ hồ cảm nhận được cổ tôi, tay tôi, chân tôi, xương sườn và các bộ phận khác đang vỡ tan ra thành từng mảnh trong cơ thể. Đâm vào tôi rồi, chiếc xe vẫn không thể dừng lại mà lại giữ vững tốc độ, đẩy tôi lăn ra xa hàng chục mét và dừng hẳn khi đâm vào bờ tường trên vỉa hè. Tôi toàn thân bất động, khắp cơ thể nơi nào cũng đau đến điên lên. Tôi không còn chút cảm giác nào nữa, đến hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Mắt tôi lờ mờ nhìn thấy một màu đỏ thẫm, nhuốm máu cả một vùng. Tuy rất khó thở, nhưng tôi lại có thể ngửi rõ cái mùi máu tanh bốc lên đây. Miệng tôi chỉ cảm giác được vị tanh nhẹ của máu. Đầu óc tôi cứ trống rỗng cả lên, cơn đau thấu đến khắp cơ thể khiến tôi không nghĩ được gì. Trong mơ hồ, tôi nghe được tiếng khóc của cậu bé ấy, sau đó là tiếng gào hét hoảng loạn xung quanh. Thật may, cậu bé không sao rồi, mong là chỉ bị thương nhẹ. Tôi muốn quay đầu một chút để có thể nhìn được cậu bé, nhưng có vẻ là không thể rồi. Tôi không cảm nhận được cơ thể của mình nữa. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương.. Màu đỏ thẫm ấy.. dần trở nên tối đi, tôi chìm hẳn vào bóng đêm mịt mù...

      Có vẻ khi con người ta sắp chết đi, những kỉ niệm, những kí ức từ sâu thẳm trong trái tim ta, dù là đau khổ, tuyệt vọng hay hạnh phúc, đều trỗi dậy một cách mãnh liệt và tái diễn y hệt lại ngay trước mắt chúng ta. Những kí ức của tôi, từ lúc còn là một bé gái đáng yêu, đến lúc trưởng thành, lúc gặp được anh và biết đến thứ gọi là ''tình yêu'', đến cả lúc anh từ giã cõi đời ngay trong vòng tay tôi, những lúc tôi hạnh phúc, và cả những lúc tôi tuyệt vọng.. Tất cả đều tái hiện lại trong mắt tôi. Có lẽ đây chính là đặc ân cuối cùng mà ông trời dành cho chúng ta ngay trước khi chúng ta chết.. Thì ra, hạnh phúc của tôi, vốn chỉ ngắn ngủi đến thế. Cuộc đời tôi tràn ngập những sự cô đơn, đau khổ và tuyệt vọng đến thế. Và lúc này, tôi sắp từ giã cuộc sống đầy đau khổ này rồi. Tôi chìm vào trong bóng đêm, không một ánh sáng nào xuất hiện. Lại là bóng tối này, thật đáng ghét, và cũng có chút đáng sợ. Tôi từ nhỏ đã luôn sợ tối rồi. Và những lúc xung quanh chỉ toàn bóng tối như này, cách duy nhất để tôi vượt qua nó, là chỉ có thể chịu đựng. Tôi gục xuống, hai tay ôm lấy bản thân mình, nhắm chặt mắt lại và tự trấn an bản thân rằng bóng tối không có gì đáng sợ, cứ nhắm mắt và nó sẽ qua. Bỗng một dòng nước lạnh lẽo chảy từ đầu tôi xuống, khiến tôi rùng mình lên. Tôi vội vàng ngồi dậy, nhưng dòng nước không biết từ đâu ra vẫn chảy từ trên đầu tôi xuống. Một tia sáng le lói hiện lên trong bóng tối. Tôi nhìn theo, bỗng xung quanh dần bừng sáng lên, tôi lờ mờ nhìn thấy mọi thứ. Ở đây là đâu vậy? Cơ thể tôi ướt đẫm. Sao tay tôi lại bị trói vậy? Ngay lúc này, không hiểu sao tay tôi lại bị trói ngược ra sau lưng. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Đau đầu quá.. Có chút gì đó hơi lạ. Sao tôi lại mặc đồng phục của học sinh? Mà bộ đồng phục này có chút hơi lạ. Chất liệu vải khá là cao cấp, nhìn tổng thể thì cũng khá chất lượng. Trên áo còn gắn tên, lớp và logo của trường. Trường KAQ? Trên thẻ tên thì là Kim Lăng, năm ba - lớp 1? Tên giống tôi nhưng sao lại là lớp 1 năm ba? Nhìn đôi chân này, da trắng và mềm mịn hơn da tôi,lại còn thon gọn nữa chứ. Chuyện gì vậy chứ?? Hình như cơ thể tôi nhỏ hơn thì phải? Còn nữa, tay tôi sao bị trói, toàn thân lại ướt như vậy? 

   -  Con khốn, cuối cùng thì mày cũng có ngày hôm nay!!

      Ủa, gì vậy? Ai vậy? Một giọng nói lạ từ đâu vang lên. Tôi giật mình nhìn quanh. Đứng từ xa ngay thẳng trước mặt tôi là một nữ nhân, mặc đồng phục giống như bộ trên người tôi, chỉ có khác màu. Đồng phục trên người tôi là màu xanh đen, còn của cô ta là màu nâu. Trọng điểm ở đây, cô ta là ai vậy?? Mái tóc màu vàng nâu chuẩn tóc của ''gái ngành'', tay đeo một chiếc vòng màu hồng, hình cỏ ba lá. Thời nay ai còn đeo vòng kiểu đấy? Ả ta đứng hiên ngang, tay cầm chiếc camera chĩa về phía tôi. Xem nào.. nên tháo dây trói ra nhỉ ~ Không ngờ thời 5.0 không vẫn người trói bằng dây thừng, mà kiểu trói lỏng lẻo này chứ. Xin lỗi chứ người bình thường còn mở được, huống chi là tôi? Tôi ngước lên nhìn ả, mặt lạnh lùng, buông ra một câu:

    -  Cô là ai?

    -  Không cần quan tâm tao là ai! Vì ngày hôm nay, chính tay tao sẽ thay trời hành đạo mà trừng trị mày!! 

      Thiết nghĩ nên tìm hiểu xem cô ta là ai đã chứ nhỉ? Tôi liền đổi sắc, giả vờ sợ sệt mà ngây thơ hỏi:

    -  Cô là ai chứ..? Tôi đã làm gì sai..Sao cô lại bắt tôi chứ??

       Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra, sao giọng của tôi nay lại khác như này? Đây rõ ràng là giọng của một nữ sinh cơ mà? Lại còn nghe có chút giống loli đấy. Ngày càng lạ lùng.. Mà tình huống bây giờ quan trọng hơn. Trong lúc tôi giả vờ diễn kịch để xem cô ta là ai, thì tay tôi đang bị trói ngược ra sau cũng tháo được dây ra rồi. Tôi giữ yên tay như vậy, theo đuổi mục đích hiện tại. Nếu tôi biết kẻ chủ đích là ai, tôi chắc chắn sẽ không tha. Không ngờ nữ nhân này lại dễ mắc bẫy đến vậy. Cô ta cười lên một tiếng, rồi bước lại gần tôi, đưa chiếc camera chĩa thẳng vào mặt tôi, nói với vẻ giọng khinh thường: 

    -  Dù sao mày cũng sắp thân bại danh liệt rồi, vì tao là người tốt nên tao sẽ nói mày biết.. Lão nương đây là Trương Minh Nguyên, chính là người sắp cho mày hiểu thế nào là lễ độ!!

       Có người tốt nào lại đi bắt cóc người ta rồi trói lại như vậy không?? :) Ả nữ nhân này bị bại não à? Tôi im lặng nhìn ả. Chà, gương mặt cũng khá ưa nhìn đấy, mà sao cái nết nó xấu xa vậy chứ? Ả ta nhìn tôi rồi cười một cách khinh bỉ:

    - Chính vì mày, mày đã khiến cho bạn tao phải bực bội, chỉ vì người mày thích là thầy Ôn lại thích bạn tao!! 

    -  À ừ.. cho hỏi tí, thầy Ôn là...?

    -   Mày đừng có giả vờ nữa!! Mày chính là con ả luôn lởn vởn xung quanh Ôn Lưu Trình, làm thầy ấy bực mình!! Mày nghĩ mày học ở CT Quốc Tế là giỏi lắm hả? Mày nghĩ mày xinh và giàu là được phép cư xử kiểu vậy hả?? - Bỗng nhiên ả ta gào lên, tiếng gào vang khắp nơi khiến tai tôi ù cả lên. Nghe có vẻ tôi đang ở trong một cái xưởng công nghiệp hay nhà kho nhỉ. Nhưng thứ khiến tôi để tâm nhất, chính là cái vị tên Ôn Lưu Trình kia. Cái tên này, chính là tên nam chính của series ngôn tình mà tôi viết. Sao lại nhắc đến? Còn có cái CT Quốc Tế là sao nhỉ? Ở trong bộ ngôn tình ấy, trường mà nữ chính đang học cũng có tên là KAQ, và được chia làm hai chương trình học, gọi là CT Quốc Tế và CT Việt. Tôi chợt nhận ra, bộ đồng phục này có chút quen.. 

       Bỗng ả Trương Minh Nguyên này đưa chân lên đạp vào vai tôi một cái mạnh, khiến tôi ngã ra phía sau, đè lên cả hai tay mình. Cô ta cúi người xuống, tay nắm lấy tóc tôi, giật mạnh về phía ả rồi cười một cách thích thú

    -   Hahaa, Kim Lăng a, Kim Lăng, cuối cùng thì mày cũng có ngày này!!

    -  .... Này, nói lắm quá đấy! Câm miệng chút được không? - Sự nhẫn nại của tôi đã hết. Ả ta bất ngờ vì giọng điệu của tôi, mà bất giác buông tôi ra, lùi lại vài bước. Tôi từ từ đứng dậy, vứt sợi dây thừng sang một bên rồi tháo cúc đầu của áo. Thật bực bội. Chúc mừng cô bé đáng yêu đã quay trúng ô ''anlozroi'' nhé. Ả ta nhìn tôi đến há hốc kinh ngạc, miệng không nói được gì. Tôi thở dài rồi hỏi: 

    - Này, mày.. có phải là thích cái tên Ôn gì gì nhỉ.. à, Ôn Lưu Trình đúng không? Mà theo lời ban nãy, thì hình như anh ta thích bạn mày nhỉ? Thật đáng thương làm sao ~ 

      Tôi nhếch mỉm cười với vẻ xem thường. Ả ta tên gì ấy nhỉ? Trương Minh Nguyên ha? Thật đáng thương cho cô bé này.. Sao lại động vào tôi cơ chứ? Thôi được, lại đây nào, tôi sẽ chơi cùng cô ta...

        ''Nào ~ ... Cùng chơi nào...'' 

      Tôi mỉm cười nhìn ả, liền từ từ bước lại gần cô ta với dáng vẻ hiên ngang. Cô ta kinh ngạc nhìn tôi, tay run run chỉ về phía tôi. Ả ta gào lên:

     -  Mấy người đâuu?! Các người nhanh ra đây!!

       Ngay lập tức liền có mấy tên nam nhân đô con từ đâu ra. Wao~ Bắt đầu thú vị rồi đấy nhỉ :) Ả ta lại gào lên một lần nữa:

    -  Ta cho phép mấy người làm gì ả ta cũng được! Khiến cho ả sống không bằng chết!!

    -  ...Này cô gái, có phải cô nói hơi nhiều rồi không? Còn mấy tên này.. chưa chắc ai mới là người sống không bằng chết đâu nha~

        Không mất quá nhiều thời gian để tôi ra tay. Lão nương đây là một thiên tài hiếm có, và tố chất sát nhân bẩm sinh đấy nhé. Cơ thể tôi có vẻ nhẹ nhàng hơn thì phải. Trong chớp mắt, tôi luồn lách qua mấy tên nam nhân to xác này mà đứng ngay cạnh Trương Minh Nguyên. Trương Minh Nguyên đang đắc chí, bỗng khựng lại, run sợ nhìn liếc sang tôi đứng ngay đằng sau. Mấy tên to xác, cũng khựng lại, bỗng gục xuống hàng loạt. 

    -  Sao..sao có thể được?? Mày đã làm gì...?

    -  Ai làm gì đâu? Tao chỉ đơn giản là đánh vào đốt xương quan trọng nhất của cơ thể. Yên tâm, chỉ bị rạn xương nhẹ thôi, chừng nào đánh gãy thì mới đáng lo nhé. Còn mày...

    -  A..a..Mày!! Mày là ai? Mày.. không phải Kim Lăng!!

    -  Gì vậy cô gái? Bắt cóc người ta mà còn nói vậy được à? Tao chính là Kim Lăng đấ..

       Bỗng tôi cảm nhận được có ai đang đứng ở đằng sau, liền quay người động thủ. Là một tên đàn ông khác, có lẽ là cùng bọn với cái bọn đang nằm rạp dưới sàn đất kia. Tôi liền dùng lực, cùng một chút kĩ thuật, bẻ gãy cổ hắn ta. Không muốn làm những điều tàn nhẫn như vậy, nhưng ai bảo hắn đứng sau lưng tôi làm gì? Xem như hắn ta xui vậy. Bỗng một con dao đâm thẳng vào bụng ngay sau eo tôi. Tôi khựng người, quay đầu nhìn. Trương Minh Nguyên run lẩy bẩy nhìn tôi, trên tay là chiếc dao rọc giấy đang găm vào sau eo tôi. Một dòng máu từ từ chảy ra.. Tôi chợt định hình được lại tất cả.. Xém thì quên mất, tôi là Kim Lăng, năm nay 28 tuổi, và.. tôi đã chết.. Trương Minh Nguyên kia kinh sợ nhìn tôi, buông tay ra rồi quay người chạy bán sống bán chết. Tôi im lặng, đưa tay ra từ từ rút chiếc dao rọc giấy. Cái đau này.. tôi vốn đã quen rồi.. Đúng vậy, chính là 10 năm trước... Cái cảm giác khi một thứ gì đó đâm vào cơ thể mình. Cái đau này, khiến bao nhiều kí ức trong tôi lại hiện lên. Những đau khổ của tôi đã trải qua trong 28 năm cuộc đời.. Bỗng mắt tôi rát lên, những dòng nước mắt khẽ lăn dài trên má. Tầm nhìn của tôi mờ dần đi. Mệt quá.. Đầu có chút hơi nặng nề. Toàn thân tôi bỗng nặng trĩu, khiến tôi không còn chút sức lực nào để đứng vững. Tôi khụy xuống sàn. Từ đằng xa, tôi nhìn thấy một bóng người, một nam nhân đang chạy lại phía tôi một cách vội vã. Càng nhìn càng thấy quen thuộc. Bóng dáng này.. khiến tôi nhớ lại bóng dáng của chàng trai tôi yêu năm 18 tuổi. Gương mặt thật thân quen.. Khuôn ấy.. có phải là anh ấy không? Tôi đang mơ sao? Nhìn thấy gương mặt vội vã chạy lại chỗ tôi ấy, tôi chỉ có thể gắng nhìn lờ mờ. Tôi đã rất đắn đo, không biết có phải anh ấy không.. Nhưng mà, anh đã chết rồi cơ mà, sao có thể ở đây được. Nhưng mỗi lúc chàng trai càng gần, gương mặt ấy lại khiến tôi chắc chắn hơn. Đây chính là gương mặt của người con trai tôi từng yêu. Một cái tên hiện lên trong đầu tôi, Hoàng Bảo Huy, đúng vậy, là tên của anh, người tôi từng yêu rất nhiều...

         ''KIM LĂNG!!''...

End part 1.1

To be continued...            

                                             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net