Chap 17: "Tôi Muốn Ngoại Tình Với Cậu Rồi" (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vật vã một hồi cuối cùng Choi Beomgyu cũng chở Kang Taehyun về tới nơi nhưng còn phải thủ tục lục tìm kiếm chìa khóa rồi mới có thể mang vác thân thể nặng nề bước về phòng. Vừa đến phòng em thả mạnh cậu xuống giường mà em cảm thấy như trút được gánh nặng trên lưng, vừa duỗi được cơ lưng cơ tay mà em cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Nhìn cậu nằm ngủ trên giường mà em không can tâm, tại sao trong khi em đang chật vật không biết tìm cách nào để đi về thì cậu lại nằm trên giường ngủ ngon lành?
- Cậu chỉ biết say thôi à? Sao tôi lại đưa cậu về nhỉ? Chắc tôi bị điên thật rồi, giờ làm sao mà về đây?

Dứt lời, em khó chịu liền xoay lưng định rời đi thì có bàn tay rắn rỏi nào đó đã nhanh chóng nắm lấy tay em mà kéo mạnh lại làm em mất thăng bằng mà ngã nhào vào người ấy ở phía sau.
- Không về được thì ngủ lại đây đi, giường em dư chỗ cho anh.

Đối mặt với cậu mà con tim của em càng lúc đập nhanh hơn, tiếng con tim cứ thình thịch thình thịch như muốn nổ tung cả lồng ngực. Cậu sẽ nghe chứ?
- C-Cậu không say?

- Sao em dễ say thế được?

- Cậu dám lừa tôi?

- Lừa mới biết được là anh muốn đưa em về. Ai khi nãy mạnh miệng xung phong muốn đưa em về nhỉ?

Kang Taehyun thích thú trêu đùa em, nhìn lại thấy em là đang nằm gọn trong lòng mình mà cả người cậu rộn rạo. Vòng tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy em không buông, cậu cười hì hì rồi vùi đầu vào hõm cổ em mà dụi dụi.
- Thôi đừng giận mà, em chưa giận anh thì thôi sao anh lại giận em?

Choi Beomgyu nghe mà lùng bùng lỗ tai, người mà nên giận là em mới đúng chứ?
- Mắc gì cậu giận tôi?

Kang Taehyun bĩu môi rồi lấy điện thoại ra đưa cho em xem.
- Anh nhìn đi, anh nhắn cho em thế còn gì? Anh muốn cho em leo cây à?

Chẳng hiểu cậu đang nói gì, em giật lấy điện thoại mà đọc thử. Một lúc sau em tự nhủ "Mình nhắn thế từ khi nào?".
- Taehyun, tôi không có nhắn thế!

- Không anh thì còn ai? Em dỗi anh thật mà..

Đạp mền đạp gối, cứ hễ Taehyun dỗi thì chẳng khác nào là trẻ con. Ừ thì em cũng đã quá quen rồi.
- Không phải tôi thật mà. Chẳng lẽ...

Lục kiếm tìm lại gì đó trong trí nhớ của mình, cái hôm em vừa tắm xong đi ra đã thấy cô ta cầm điện thoại của mình. Cơ mà vì sao cô ta lại nhắn như thế cho cậu? Quay sang nhìn cậu chăm chăm, tự hỏi nếu hôm nay Choi Yeonjun không hẹn đi ăn thì cậu sẽ bị như thế nào? Càng nghĩ mà lòng em nóng như lửa đốt, hận không thể khiến cô ta chết một lần cho hả dạ. Cũng may cậu bình an vô sự, trời thương quá rồi.
- Thôi ngủ đi.

Chỉ nói thế rồi em định rời đi nhưng cậu một mực giữ lại không muốn để em rời khỏi mình.
- Anh...anh ở lại đi mà? Em sẽ không giận anh nữa...

Đứng trầm ngâm nhìn cậu hồi lâu đột nhiên em chồm đến quỳ lên giường đối diện với cậu rồi giữ lấy sau gáy cậu mà cúi đầu hôn xuống. Kang Taehyun tròn mắt ngạc nhiên nhưng sau cùng vẫn là miếng thịt tự động dâng tới không lẽ làm giá tránh né? Cậu đặt tay lên eo em mà không ngừng xoa nắn.
- Anh bảo anh có vợ rồi liền không muốn ở với em mà?

- Chẳng phải cậu nói cô ta ngoại tình thì tôi cũng được như thế sao? Tôi muốn ngoại tình với cậu rồi.

Choi Beomgyu chủ động tiến tới hôn cậu rồi đè cậu xuống giường, nụ hôn trở nên mạnh bạo và gấp gáp khiến nhịp tim cả hai cứ vậy mà tăng cao hơn. Không chịu để yên nằm dưới, cậu lấy sức đè em lại xuống giường. Ánh mắt của em trở nên khát tình, đôi môi không ngừng hé mở để hít thở sau một trận môi lưỡi hòa quyện vào nhau, lồng ngực em không ngừng phập phồng cùng với đó là quần áo trở nên xộc xệch uốn éo, tất cả dường như đã đánh thức con thú trong người của Kang Taehyun.
- Anh đừng quyến rũ thế được không hả?

- Làm gì làm nhanh lên...t-tôi khó chịu lắm rồi!

- Vậy anh tự ngồi dậy để lại dấu hickey thật to trên cổ em đi rồi tất cả em đều phục vụ cho anh.

Kang Taehyun cùng với nụ cười gian manh làm em vô cùng khó chịu, bao lần vẫn vậy cái nụ cười chết tiệt này thật làm em muốn cáu xé nó.

Đôi má ửng hồng hiện lên, Choi Beomgyu liếc nhìn Kang Taehyun rồi chật vật ngồi dậy kề môi vào hõm cổ cậu mà không ngừng cắn mút. Cảm giác cứ nhột nhột, kích thích làm cậu sướng rơn. Sao nhìn em cứ như mèo con đang ngọ nguậy vậy nhỉ? Tạo dấu đã xong, vết cắn tím đỏ ám muội hiện lên trên cổ của cậu chợt em cảm thấy niềm vui man mác trong lòng. Cơ mà chưa kịp tỏ ra niềm thích thú thì cậu đã đè mạnh em xuống giường rồi nhào đến như con thú cắn xé.
- Anh, em chịu không nổi rồi...

Chẳng biết khúc sau là như nào, chỉ biết trong căn phòng đó đã tràn ngập những tiếng thở dốc rên la ám muội của cả hai. Lâu lâu còn có tiếng gào của em.
- Kang Taehyun!!! Đau quá hic..

Nhưng có lẽ cậu Kang kia không để tâm đến thì phải.

⫷【✸】⫸

- Mẹ nó! Kang Taehyun không đến thật à?

- Dạ đúng vậy thưa chị. Bọn em đứng đó hơn cả 1 tiếng đồng hồ rồi.

Cô ta bứt rứt trong người rồi ném mạnh cái túi xách xuống đất, không lí nào mà Kang Taehyun lại bỏ qua tin nhắn của Choi Beomgyu như thế. Trừ khi...
- Có khi nào kế hoạch của chúng ta bị bại lộ rồi không chị?

- Không thể nào! Má nó, được rồi. Tụi bây trước mắt cứ về hết đi, chuyện này từ từ xử sau.

- Dạ!

Cả bọn đồng loạt rời đi, dẫu có phần bức bối nhưng nghĩ lại:
- Kế hoạch A thất bại thì còn kế hoạch B, lần này mà thành công thì để coi mày còn ngóc đầu lên được không Kang Taehyun.

Cô ta bắt đầu lái xe quay về nhà nhưng khi bước vào nhà thì lại thấy tối thui, cất giọng gọi em cũng chẳng thấy em trả lời.
- Không lẽ anh ta không có ở nhà?

Lấy điện thoại ra mà bấm số gọi cho em nhưng đợi hồi lâu vẫn chẳng ai bắt máy, cô ta nào có để yên? Cứ gọi như thế đến khi nào em bắt máy thì thôi. Coi như cô ta kiên trì, cuối cùng đầu dây bên kia cũng đã bắt máy.
[T-Tôi...nghe

Beomgyu, anh đang ở đâu? Sao em không thấy anh ở nhà.

Anh...Anh đi uống với bạn..

Anh về liền cho em! Mà sao giọng anh kì thế?

Đủ rồi đó, không có gì đâu...tắt máy đây] *cúp máy*

- Anh? ANH! CHOI BEOMGYU!

Cô ta tức đến đỡ cả trán:
- Kệ mẹ anh ta, muốn đi đâu thì tùy!

Bực dọc cô ta dậm chân bình bịch xuống sàn rồi trở về phòng.

Còn bên ai kia thì sao? Choi Beomgyu vật vã túa mồ hôi mẹ mồ hôi con không ngừng nhưng vẫn còn sức mạnh miệng quát vào mặt cậu:
- Cậu bị điên à? Cô ta mém chút đã nghe thấy rồi.

- Cô ta nghe thì đã sao? Em sao chịu đựng được chứ?

Nói rồi cậu liền thúc mạnh vào trong em làm em chưa kịp định hình liền phải kêu lên một tiếng.
- Đủ rồi, đau quá rồi, tôi mệt rồi...

- Nhưng em chưa thấy đủ, em cũng chưa thấy mệt. Tiếp tục ha~

- Ya tên điên này! Ah!!!

End Chap 17
20230603
_____________________

Cô vợ của Choi Beomgyu ở nhà kiểu: 🙂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC