19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Khuê đang trên đường đi xuống căn tin cùng Tú Bân và Nhiên Thuân thì điện thoại anh bỗng nhiên reo lên, là số lạ anh e dè bắt máy.

' Alo?? '

' ... '

' ...Ai vậy??? '

' Chủ nhân của anh đây '

' Vl Thái Hiền à?? '

' Ghê vậy mới nghe giọng tôi thôi đã nhận ra rồi sao??? '

' Có cái con khỉ á... Làm sao cậu biết số của tôi?? '

' Thì hỏi Ninh Khải, tôi thông minh mà... '

' Có chuyện gì??? '

' Hmmm tôi muốn uống sữa dâu.. '

' Có chân thì tự đi đi '

' Nào anh nói hôm nay sẽ nghe theo lời của tôi mà... '

' Tôi nói hồi nào... '

' Vậy anh càng phải đi nhé, mua cho tôi 2 hộp sữa dâu đấy... cúp đâyyy, bái baii babiii '

Anh nghe xong rợn cả người, chưa kịp chửi cậu thì cậu đã tắt máy rồi. Bằng một cách thần kì nào đó anh đã xuống căn tin và mua hai hộp sữa dâu. Anh đi đến lớp học của Thái Hiền, đứng ngoài cửa nhờ một bạn học kêu Thái Hiền ra.

Cậu đi ra mặt thì cười gian xảo hai tay đút vào hai túi quần. Anh bây giờ mặt cau có đẩy hai hộp sữa vào ngực cậu mỉa mai nói.

- Đây của cậu, uống cho lòi bản họng cậu nhé, tôi về lớp đây....

Nói xong anh định quay đi thì bị cậu kéo tay lại rồi dúi vào tay anh một hộp sữa nói.

- Cái này cho anh xem như phần thưởng anh cất công đi mua sữa cho tôi đấy...

Anh chưa kịp nói gì thì cậu đã quay vào lớp ròi, kèm theo đó còn có tiền hai hộp sữa cậu trả lại cho anh. Anh thấy cũng vui vui cầm hộp sữa đó mà đi về lớp.

Thái Hiền vào lớp cứ cười mỉm không thôi. Bảo Khánh thấy cậu vừa gặp anh xong đã như thế liền trêu chọc nói.

- Gì đây si mê anh Khuê quá rồi đó hả??

Cậu nghe xong cũng dần nhận ra bây giờ mình trông vô tri như thế nào rồi bật lại.

- Nghĩ sao mà tao si mê anh ta ấy?? Anh ta có gì mà si mê chứ...

- Vậy mà không chịu nhận mày xem xem có ai như mày không, gặp anh Khuê xong là vào lớp cứ tủm tỉm mãi, mày thích rồi chứ gì??

- Mày tào lao, tao có đâu..

- Thôi không nhận thì thôi... Bà đây cũng kệ mày...

Cậu bây giờ đang ngơ ngơ nghĩ về chuyện mình có tình cảm với anh Khuê hay không. Nếu có cũng chẳng sao, nếu không có chắc cũng không sao. Nhưng cậu là trai thẳng mà sao lại có cảm tình với anh ấy được cậu suy nghĩ vu vơ rồi tự trấn an mình. Nghe tiếng chuông vào lớp cậu mới cho bản thân mình rời khỏi đống suy nghĩ đấy.

Ra về, anh và cậu học khác khu nên hai người không cùng nhau đi chung mà ra đến nhà xe mới gặp nhau.

Anh đi thẳng vào nhà xe để lấy xe ra thì phát hiện bánh xe bị mềm. Lúc này cậu đang kiểm tra các phòng học chưa xuống, anh thì gặp tình trạng bánh xe bị đâm nên mới mềm, tức điên lên dắt xe ra ngoài thì lúc đó cậu cũng vừa đi xuống thấy anh quạo quọ dắt xe ra đi lại hỏi.

- Sao mặt mài cau có vậy??

Anh bực dọc trả lời.

- Bánh xe bị ai đâm xẹp lép rồi...

Xong rồi chỉ cho cậu thấy, cậu cũng thấy rồi thấy bánh xe bị đâm lủng thấy Văn Lâm đang đi lại. Khúc này quen quen ta. Hình như cậu gặp ở đâu đó rồi á. Văn Lâm bước đến.

- Là tôi làm...

Phạm Khuê lúc này cũng ngước đầu lên nhìn. Thấy Văn Lâm mà hắn còn nói là do hắn anh chưa gì định lao vào đấm hắn một cái mà bị Thái Hiền kéo lại.

Tay thì kéo anh lại, miệng thì lên tiếng hỏi.

- Sao anh chơi xấu bánh xe của tôi???

Văn Lâm lúc này mới thấy cấn cấn rõ là anh thấy Phạm Khuê là ng dắt chiếc xe này vào gửi mà sao bây giờ Thái Hiền lại nói là xe của Thái Hiền, hắn ngu ngơ hỏi cậu.

- Xe của cậu??? Rõ là tôi thấy Phạm Khuê dắt vào nhà xe cơ mà???

- Bộ ai dắt xe vào thì xe là của người đó hả??? Giờ anh làm xẹp bánh xe tôi rồi, đền đi...

Văn Lâm tối rít xin lỗi, miệng hổ báo vậy chứ gặp cậu thì lại nhác cấy, Phạm Khuê đứng kế bên không thể không cười vì cái sự ngáo đá của người yêu cũ.

- Tôi sẽ đền nếu hai người trả lời câu hỏi của tôi...

Thái Hiền và Phạm Khuê nghe xong liền khi dễ Văn Lâm đồng thanh nói.

- Ok.

- Hai người rốt cuộc có mối quan hệ gì???

Phạm Khuê và Thái Hiền nghe xong bụm miệng cười để lại Văn Lâm ngu ngơ dại khờ nhìn hai người đang cười mình nói lại một lần nữa.

- Nè tôi hỏi rốt cuộc là hai người có mối quan hệ gì...

Thái Hiền lúc này mới ngừng cười mở miệng nói.

- Mối quan hệ gì cũng có liên quan đến anh à??

Nói xong cậu dắt xe đi, rồi ngoắc ý kêu Phạm Khuê đi về, Phạm Khuê định đi theo mà nhớ có việc chưa nói liền nói với Văn Lâm.

- À đưa tiền sửa bánh xe đây...

Văn Lâm vừa giận vừa lấy tiền trong bóp ra để vào tay anh, anh lấy được tiền lon ton chạy đến chỗ của Thái Hiền, bỏ lại Văn Lâm đang cứng họng tức muốn nổ não.

Anh và cậu đang trên đường dắt xe đi về nhà thì anh đi ngang qua chỗ bán
bắp xào, anh ngửi mùi thấy rất thơm chắc là ngon lắm, mới nói với Thái Hiền.

- Thái Hiền, cậu dắt xe về đi tôi đi ăn bắp xào hồi tôi về sau...

Anh đẩy xe qua cho cậu, cậu đỡ chiếc xe để xe không bị ngã đứng ngơ ngác ở đó.

- Này ai cho anh bỏ tôi chứ...

Phạm Khuê mặt cau lại quay qua nhìn cậu.

- Vậy thì ăn chung đi...

Thái Hiền cũng hết cách đành dựng xe chỗ nào đó rồi đi lại bàn anh mới vừa chọn ngồi xuống chờ ăn bắp xào.

- Mấy cái này có gì ngon mà anh lại ăn chứ...

Anh khinh cậu ra mặt nói.

- Do cậu không biết thưởng thức món ăn thôi, đợi ra đi tôi cho cậu biết vị của nó ngon như thế nào.

Thái Hiền rất ít khi ăn mấy món ở vỉa hè, nên là cậu nhà quê trong mấy vụ ăn uống lắm.

Đĩa bắp xào đã được mang ra, anh ngửi mùi thơm của nó rồi lấy một muỗng bắp thổi cho bớt nóng rồi đưa đến gần miệng cậu.

- Này thử đi, đảm bảo ngon...

Cậu e dè mở miệng ăn chúng, đúng là ngon thật sự, nó ngọt ngọt béo béo rất là ngon luôn, cậu cảm nhận được vị ngon rồi mới gật đầu đồng ý với anh là nó ngon thật.

Hai người cứ ngồi đó ăn hết dĩa bắp rồi đi về, về anh còn mua một ly trà dâu uống nữa chứ, cậu thấy anh ăn nhiều quá hỏi.

- Bao tử anh không có đáy hả??

- Cậu đẹp trai mà cậu vô duyên quá vậy??

Anh liếc mắt qua nói cậu, còn cậu thì cứ ngẫm mãi vậy là anh đang khen hay đang chê cậu. Anh và cậu trên đường về cứ lời qua tiếng lại đến gần 6h mới về tới.

⋆⋆⋆

Tại sao lại là bắp xào... Tại tui thích bắp xào đó mấy bà=)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net