23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu dừng việc đang giãn cơ lại, đi về phía Phạm Khuê.

- Này... lấy hộ tôi chai trà dâu với...

Anh nghe cậu kêu anh một cách ngang hàng, ngước lên liếc cậu rồi nói.

- Tôi là "Này" từ khi nào đấy??? Nên nhớ là tôi lớn tuổi hơn cậu đó....

Thái Hiền thấy crush mình có vẻ quạo rồi liền nhẹ nhàng vừa cười vừa nói với anh.

- Vâng vâng, Anh Khuê lấy hộ em chai trà dâu với ạ...

Nghe xong câu này anh hả dạ thôi rồi, cũng thắc mắc sao hôm nay cậu lại ngoan thế không biết.

- Thế mới ngoan chứ...

Anh quay qua thùng nước ướp lạnh bên cạnh mà lấy đưa cho Thái Hiền, cậu đưa tay lấy chai nước mở nắp xong rồi mới vừa chạm mỏ vào miệng chai thì lại không uống rồi viện cớ đưa cho anh.

- Ấy chết, tôi không uống được,
anh uống đi tôi phải vào sân rồi...

Nói xong cậu vẫy tay tạm biệt anh rồi chạy vào sân.

Anh chụp lấy chai nước cậu quăng lại cho anh, không hiểu gì. Định bỏ nó lại vào thùng thì Bảo Khánh đi đến và nói.

- Anh ơi, lấy ra rồi thì không để vào lại được đâu nhé...

Anh nghe vậy quay đầu lại nhìn cô hỏi.

- Thật sao???

Bảo Khánh gật đầu, anh đành phải ôm chai trà dâu này thôi. Khát quá thì uống một tí chắc không sao đâu ha.

Bảo Khánh ngồi xuống kế anh, lấy hai hộp sữa dâu đưa anh và nói.

- Sữa dâu của anh nè....

Anh cầm lấy rồi cảm ơn cô, hai người cứ ngồi đó xem đến hết trận bóng rổ, trận bóng kế thúc thì chai trà dâu trong tay của anh cũng đã hết, anh thấy Thái Hiền ra anh liền đứng lên rồi đưa một hộp sữa dâu cho cậu nói.

- Quà nè, dành cho người chiến thắng...

Cậu nhận được hộp sữa từ anh trong lòng như nở hoa, mới vừa chơi xong mệt muốn rã người mà anh đưa hộp sữa cho cậu là cậu như được tiếp thêm năng lượng hết mệt mỏi liền.

Bảo Khánh với Ninh Khải thấy thế trong lòng cũng ngầm la làng otp riuu quá trời rồi.

Nhưng hành động sau đó của anh làm ai đang cười cũng phải tắt, anh lấy ra thêm một hộp sữa nữa dúi vào tay Ninh Khải rồi nói.

- Ahhh phải có phần cho Ninh Khải chứ nhỉ.

Ninh Khải nhìn Thái Hiền đổ mồ hôi hột.

Ba con người đồng trang lứa bây giờ mặt mài lạnh tanh, thật đáng sợ. Bảo Khánh thấy thế liền có ý bảo.

- Ahhh thắng rồi hay là đi ăn mừng điii.

Cậu thấy buồn buồn trong lòng, mặt không vui nói với Bảo Khánh.

- Thôi tụi mày ăn đi, tao đi về tao mệt rồi.

Chuyện Thái Hiền từ chối mấy khứa này cũng bình thường nhưng hôm nay có cảm giác lạ vô cùng.

Cậu xách balo lên nhét hộp sữa vào balo, rồi mang ra xe đi về nhà luôn. Nhưng cậu lo giận crush cái cậu quên mất là cậu là người chở anh ấy đến, bây giờ cậu bỏ đi về một mình anh Phạm Khuê lúc này mới nói.

- Ơ nhưng cậu nói cậu chở tôi về mà???

Cậu không nghe vì chạy cũng khá xa rồi cứ thế mà đạp về nhà, anh không biết làm sao để về thì Bảo Khánh bảo.

- Em có xe máy để em đưa anh về nhé..

Anh đồng ý rồi lên xe Bảo Khánh để chở về, Ninh Khải thì cũng cưỡi con chiến mã mình mới mua được mà về nhà.

Bảo Khánh vừa chở anh vừa nghĩ, nói thích người ta bảo người ta là crush mình mà bỏ đi về một mạch vậy có chắc là đang thích không vậy trời???

Anh về đến nhà, thấy cô Mai, thầy Hoà đang ngồi xem tv liền chào hai người rồi đi thẳng lên phòng, anh hậm hực đi lên phòng tính sổ tên kia cho bằng được. Bé Đào thấy anh về định gọi anh lại ăn trái cây thì thấy anh tức giận đi lên lầu liền khó hiểu đem đĩa trái cây lại để lên bàn rồi hỏi.

- Ảnh bị sao vậy ba mẹ???

Ông Hoà và bà Mai đồng thanh trả lời.

- Đi mà hỏi Phạm Khuê á....

Rồi lại dán mắt vào màn hình tv, em Đào thì lặng thinh chẳng biết nói gì, cũng nhìn lên, rồi xem tv với hai người.

Anh đi lên phòng mở cửa thấy cậu tắm rửa rồi nằm trên giường, anh bước đến đạp cậu ngã lăn xuống giường.

Cậu đang nằm nhớ lại chuyện lúc đó lòng bực mình không thôi, mà cũng thấy mình kì, mình thích người ta thì mình làm gì có quyền giận người ta, bị anh đạp lăn thẳng xuống giường thì cậu mới tắt hết mấy suy nghĩ đó mà ngốc đầu dậy nói.

- Ây da sao anh đạp tôi???

- Sao tôi đạp cậu??? Cậu nói cậu đưa tôi về mà sao cậu lại đi về trước vậy hả???

Cậu làm gì biết đường chối, gãi đầu rồi bịa ra một lí do nào đó.

- Thì... thì tôi quên thôi....

- Quên??? Biết vậy tôi đã không mua hộp sữa đó làm phần thưởng cho cậu rồi....

Anh nói xong rồi đi ra ngoài đóng của thật mạnh, cậu bây giờ sắp siêu sinh cmn thấy mình làm ảnh giận rồi liền chạy theo dỗ anh.

- Ê nà.. Phạm khuê tôi xin lỗi, tối rồi anh đi đâu vậy???

Anh đi nhanh xuống nhà bếp nói.

- Đi kiếm gì ăn, không cho à?? Muốn tôi chết đói đúng không???

- Ấy không phải như vậy... Để tôi nấu cho anh nhaa....

Cậu lẽo đẽo theo sau anh, trước sự chứng kiến của ba, mẹ và em gái yêu dấu của cậu. Nhà cậu chưa bao giờ thấy cậu bần cùng như thế này ba người liền chụm đầu lại nói.

- Ông với Đào có thấy giống tui không...

Bà Mai mở lời trước, ông hoà và bé Đào đồng tình với ý kiến này giơ ngón cái rồi đồng thanh nói.

- Có...

Ba người cứ xì xầm xì xầm cái gì đó, còn trong bếp là hai người trẻ người thì giận người kia thì nấu ăn đễ dỗ người giận trông cũng vui vui.

Cậu nấu xong đem ra cho anh ăn, anh thấy tô phở được đem ra liền lấy đũa gắp lên thổi thổi vài cái rồi cho vào miệng, để thoả mãn được cái bụng đói này của mình.

Thái Hiền bây giờ định nói việc mình sẽ theo đuổi anh. Nhưng mà vẫn chưa dám nói cứ úp úp mở mở. Anh thấy cậu cứ lãng vãng trước mặt, khó chịu hỏi.

- Muốn nói cái gì???

Cậu đổ mồ hôi hột, trong đầu cậu bây giờ trống không nhưng vẫn bình tĩnh, đi lại gần anh ghé xuống nói nhỏ với anh.

- Hmmm, chỉ là anh lúc đang ăn nhìn rất dễ thương thôi...

Cậu nói ra một câu mà người nghe sốc ơi là sốc rồi thảnh thơi đi thẳng lên phòng, tai cậu bây giờ cũng đỏ ối giồi ôi luôn. Muốn độn thổ thật sự, sao cậu lại nói ra điều đó, đã thế còn với crush của cậu chứ, rồi anh sẽ nghĩ cậu là một tên biến thái.

Phạm Khuê nghe xong, sốc đến mức ho sặc sụa, anh không nghĩ là tên trai thẳng này lại đi khen anh dễ thương, anh ho đến đỏ cả mặt.

Cả nhà ba người bên kia nghe tiếng anh ho quay lại hóng chuyện, bé Đào nói.

- Không biết anh Hiền nói gì mà làm anh Khuê ho quá vậy mẹ nhỉ.

Bà Mai cũng không rõ là chuyện gì nói.

- Mẹ cũng không biết nữa con à...

- Thôi thôi thôi coi phim tiếp đi...

Ông Hoà kêu hai con người nhiều chuyện này đừng quan tâm nữa, ông cũng quan tâm lắm, mà để lộ quá người ta nói ông nhiều chuyện thì lại khổ nữa.

⋆⋆⋆

Bắt đầu mê người ta rồi....

Mới đầu định viết mười mấy chap rồi end, sao giờ tới 2 mấy chap mới có chút tiến triển 😇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net