24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ăn xong, lọ mọ đi vào phòng lấy đồ để đi tắm, cậu nghe thấy tiếng anh mở cửa vào thì trùm chăn kín mít từ đầu xuống chân, anh tắm rửa xong rón rén, nhẹ nhàng lên giường ngủ, vì tưởng cậu đã ngủ rồi. Hai người quay lưng về phía nhau cứ thế mà ngủ một giấc tới sáng.

Hôm sau, cậu không dám nhìn mặt anh, thức dậy trước rồi đến trường trước luôn, anh thức sau, thấy cặp sách của cậu không có trong phòng mới biết là cậu đi học rồi, liền vệ sinh cá nhân rồi đi học.

Anh đi vào nhà xe lấy chiếc xe bình thường anh hay mượn của cậu chạy nhưng bây giờ nó đâu mất tiêu rồi, anh bảo với cô Mai thì cô đem ra cho anh một chiếc xe trông sang xịn mịn lắm, anh từng xem trên mạng thấy qua con này nhưng lại không biết giá là bao nhiêu cả.

Anh hí ha hí hửng lấy chiếc xe này của cậu mà đạp đến trường, ôi trời mấy bạn học sinh nhìn vào liền thấy cấn cấn, chẳng ai lại mang con xe đắt đỏ như thế mà đem đi học.

Ninh Khải đang đi vào trường thì gặp anh, thấy anh đang chạy chiếc xe nhìn quen quen, liền đi lại hỏi.

- Ủa anh, xe của anh hả???

- Không phải...

- Vậy của ai thế...

- Của Thái Hiền...

Ninh Khải nghe xong lục lại kí ức, đúng rồi con xe này Thái Hiền mua từ hồi học năm lớp 10, cậu built con xe này cũng cỡ mấy chục củ chứ ít gì, số lần Thái Hiền đi xe này điếm trên đầu ngón tay cơ, nhưng mà anh lại chạy con xe này đến trường, Thái Hiền biết chắc đi luôn quá, Ninh Khải bày ra vẻ mặt bất ngờ trước mắt anh. Anh thấy hơi sợ sợ nghĩ là chắc Thái Hiền biết anh đi con xe này chắc giận lắm, rồi nói với Ninh Khải.

- Anh xin em đó, đừng nói chuyện này cho Thái Hiền biết nhaaa... nhaaa nhaaaa

Ninh Khải thấy anh đáng thương quá nên cũng vừa gật đầu vừa nói.

- Vâng vâng, thế em về lớp nhé....

Phạm Khuê mừng rỡ tạm biệt Ninh Khải rồi cũng đi về lớp.

Bước vào lớp thì thấy Tú Bân với Nhiên Thuân đang tò te tú tí với nhau, khó chịu ra mặt đi lại chỗ ngồi rồi nói.

- Gì vậy trời???

Tú Bân thấy anh bước vào với vẻ mặt ghét bỏ kia, cười cười nói.

- Làm sao?? Không được như tao tức hay gì???

- Có lắm, thấy hai bây không vừa mắt nên nói thôi...

Nhiên Thuân đặt đít ngồi trên đùi của Tú Bân rồi quay xuống hỏi anh.

- Mà này, dạo này thấy mày thân với Thái Hiền ghê, tao còn tưởng hay bây là bồ nhau không bằng...

- Thân hồi nào???

Anh vừa nói vừa lấy sách vở ra để lên bàn.

- Không thân thì thôi, hỏi vậy mà cũng quạo...

Anh phớt lờ đi câu nói của Nhiên Thuân rồi tiếp tục chăm chú vào điện thoại đang cầm trên tay, Nhiên Thuân nhìn đồng hồ thấy cũng đã sắp vào lớp rồi, liền đứng lên tạm biệt Tú Bân với anh rồi đi về lớp.

Một ngày đi học mệt mỏi của anh sắp kết thúc rồi, chỉ cần học thêm hai tiết toán của cô Mai nữa là được về nhà.

Cô Toán hôm nay lại chỉ dạy một tiết còn tiết còn lại là để lớp giải lao nhưng tuyệt đối không được làm ồn hay quậy phá, giờ đây anh mới cảm thấy quá xá đã luôn, như được lên thiên đàng vậy đó, anh gục đầu xuống bàn mà ngủ.

Khi anh tỉnh dậy cũng là lúc tiếng chuông reo ra về.

Cậu hôm nay được về sớm nên đã về nhà trước anh, nguyên một ngày nay hai người không gặp nhau cậu nhớ anh muốn chết, mà nhớ đến lời mình nói ra ngày hôm qua lại càng không muốn gặp mặt anh.

Anh thức dậy rồi đeo cặp đi về, không chủ ý trên đầu mình có gì, chỉ là bây giờ anh muốn về nhà mà thôi. Anh đi xuống nhà xe lấy xe thì phát hiện trời ơi chú bảo vệ đã để chiếc xe của anh dựa vào bụi rậm, chuyến này tiêu anh rồi. Anh lôi xe lên xem xe có sao không, rồi xe bị trầy không to nhưng có thể nhìn thấy, trời ơi chuyến này đi bụi rồi.

Anh đạp con xe về nhà, ai đi ngang cũng nhìn cái đầu của anh, có cái chóp buộc cao, xung quanh toàn là mấy cây kẹp nhỏ nhỏ xinh xinh kẹp đầy đầu, anh thấy nhiều người nhìn anh quá nên cảm giác lạ lạ dừng lại trước một cửa tiệm có kính thì anh thấy anh trông bộ dạng khùng hết sức khùng, anh không thể tháo nó ra ngay bây giờ liền chạy về nhà rồi hẳn tháo.

Về đến nhà thì anh thấy cậu đang đi loanh quanh tại nhà xe, anh rón rén đi vào thì bị cậu phát hiện.

- Phạm Khuê...

Anh giờ muốn trốn cũng không trốn được nữa, một cảm giác thật là áy náy mà.

Cậu nhìn anh một lượt, đầu thì chi chít kẹp tóc, quần áo thì ôi trời trông dễ thương vãi, thấy anh như vậy khiến tai cậu đỏ lên nhưng nó chợt hết khi cậu thấy em ghệ mà một năm cậu không chạy quá 5 lần, bây giờ đang trong tay Phạm Khuê, cậu đi lại hỏi anh.

- Ai cho anh lấy chiếc này chạy hả...

Bình thường anh mạnh mồm lắm nhưng sao hôm nay nghe cậu nói như vậy liền cảm thấy có lỗi miệng mấp máy nói.

- Mẹ...mẹ cậu bảo tôi chạy...

Cậu phát hiện ra trên xe có vết trầy, cậu bây giờ lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.

Anh thấy như vậy liền cuối đầu xuống hơi run nói.

- Tôi xin lỗi mà, tôi không cố ý làm trầy đâu.. tôi xin lỗi...

Anh biết lần này mình sai, xe này chắc cậu quý lắm, nó đc cậu mua cỡ mấy chục củ hơn mà nên bây giờ anh phải ngoan ngoãn mà xin lỗi, nếu không thì cậu sẽ bụp anh túi bụi cmn luôn.

Cậu muốn bụp anh lắm rồi, trời ơi con xe cậu lúc nào chạy cũng nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Mà bây giờ ẻm lại trầy, trong tay crush mình nữa chứ bây giờ cậu chẳng biết phải làm sao. Nhưng nhìn anh lúc này vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn, cậu muốn giận cũng không giận được, nhẹ giọng nói với anh.

- Thôi không sao... chắc là do xui vậy...

Anh nghe được câu đó mới ngốc đầu lên nhìn cậu đang dắt chiếc xe vào nhà xe, miệng thở phào nhẹ nhỏm.

Cậu dắt xe vào nhà xe rồi đi lại cửa chính định bước vào nhà, thấy anh cứ đứng đó mãi, cậu nói.

- Anh không vào nhà à...

Anh nghe thấy cậu kêu vào nhà liền quay đầu lẽo đẽo đi theo, về việc con xe chắc không phải là Phạm Khuê mà là một ai khác chắc cậu bụp túi bụi tên đó luôn quá.

Cậu đi lại sofa ngồi xuống, rồi ngoắc tay kêu anh.

- Anh lại đây...

Anh bắt đầu thấy sợ sợ rồi đó, mặt cậu lạnh tanh à, anh rụt rè đi lại gần cậu rồi ngồi xuống.

Cậu chỉ anh ngồi cuống dưới nền, quay lưng về phía cậu. Cậu nắm đầu anh, tay nhẹ nhàng gỡ từng kẹp tóc nhỏ nhỏ trên đầu anh, rồi tháo chóp tóc được buộc trên đầu anh xuống nói.

- Xong rồi, anh đi tắm đi...

Anh bàng hoàng trước cảnh tượng này, lên tiếng nói.

- Tôi có thể tự tháo được mà...

Ờ nhỉ anh ấy có thể tự tháo được mà ta, cậu cũng chẳng quan tâm, đứng lên nói.

- Nhưng tôi thích thế, mà nè anh làm trầy xe tôi rồi nên giờ anh bắt buộc phải nghe lời tôi để mà tạ lỗi.

Cậu không đợi anh trả lời, xách cặp đi lên phòng.

Anh muốn phản đối lắm nhưng làm sao được, thôi chắc không sao, dù gì tên kia chắc cũng còn tình người mà.

⋆⋆⋆

Tui có nên vẽ để miêu tả tóc của anh bé hong ta (hoi mà tui lười lắm)

Hít ke otp nhiều quá nên tui quên đăng nhe mấy bà.

Tui muốn viết kiểu chầm chậm như vậy á nhma thấy nhiều quá sợ mấy bà hong chịu đọc, hay là tui đi nhanh hơn xíu ha taa???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net