27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu xuýt xoa đầu mình rồi từ từ đứng dậy, không nói không rằng gì mà cứ đi thẳng về phía trước.

Anh chẳng hiểu gì cũng lẽo đẽo theo sau, liên tục hỏi.

- Này, cậu có sao hong đấy???

- Cậu làm sao mà không trả lời tôi??? Trả lời tôi đi chứ!!!

Cậu cứ vờ như chẳng để ý gì đến anh nhưng thật ra lòng cậu bây giờ đang nghĩ sao anh lại dễ thương đến mức tim cậu sắp nổ tung rồi đây, còn nghĩ không biết cậu giận rồi anh sẽ làm cách nào ha.

Lúc này anh mới đi lên trước chặn cậu lại không cho cậu đi tiếp, anh tức quá trời rồi, hậm hực nói.

- Thái Hiền, cậu giận tôi à???

Cậu không thèm trả lời, cứ thế bước đi tiếp, anh giờ đầu như lửa đốt rồi. Hỏi gì cũng không nói, anh bắt đầu giận ngược lại cậu, không thèm đi theo cậu nữa, mà tách ra rồi đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi ở gần đó.

Anh vừa đi vào vừa lầm bầm.

- Hỏi thì không trả lời, mới cụng nhẹ thôi mà cũng giận, nói tôi trẻ trâu hả, cậu còn trẻ trâu hơn tôi cơ....

Anh đi thẳng vào khu bán kem mua quá là nhiều kem luôn, khi đến bước tính tiền thì mới nhận ra mình không đủ tiền, anh lúng túng, kiểm tra túi này hết túi nọ.

- Gì đây, giận dỗi đi mua kem rồi không có tiền trả à???

Thái Hiền tựa người vào quầy tính tiền nhìn anh nói.

Anh từ giận dữ chuyển sang quê quê, khi thấy cậu đang đứng đấy, trời ơi bây giờ anh đang cần gấp một cái lỗ để mà chui xuống, nhục gì mà nhục dữ vậy tr

Cậu nhìn anh trông thế này cũng cười nhè nhẹ, tính tiền cho chỗ kem của anh xong rồi xách túi kem đi ra cửa nói.

- Về thôi, anh định đứng như thế ở chỗ người ta làm mãi à???

Anh cũng đành phải đi theo cậu, đi được một đoạn thì anh mấp máy nói.

- Cả..cảm ơn, mai tôi sẽ đưa tiền lại cho cậu...

- Ừmm

Cậu nhẹ nhàng trả lời, làm anh cảm thấy không quen ngốc đầu lên nhìn cậu bằng ánh mắt lạ lẫm nói.

- Tôi không nghĩ có lúc cậu sẽ nhẹ nhàng như thế này đấy...

- Trời, do anh dễ thương nên tôi mới nhẹ nhàng đấy....

Một câu nói vô thức phát ra từ miệng của cậu, vừa nói xong cả cậu và Phạm Khuê đều đứng hình, anh nghe rõ mồng một luôn, tên này nói anh dễ thương không phải lần đầu nhưng sao lần này còn ngượng hơn cả lần trước, cậu bây giờ thì vừa đứng hình vừa đứng tim, miệng cố gắng nói.

- Về... về nhanh thôi...

Hai người mặt ai cũng đo đỏ, cứ thế mà cùng nhau về đến nhà. Vào nhà anh và cậu chào bà Mai với ông Hoà, cậu thì đem túi kem của anh mua để vào tủ lạnh còn anh thì phóng như bay lên phòng để tắm rửa.

Cậu đang dưới nhà nói chuyện với ba mẹ tự nhiên nghe tiếng rầm một cái từ trên phòng, vội vàng chạy lên, mở cửa ra thì thấy anh nằm sấp ở dưới sàn với một con rết đang bò ra khỏi cửa phòng, ba mẹ cậu cũng đi theo thấy phòng cậu có rết ông Hoà nhanh tay gỡ dép mang trong nhà ra, rồi đuổi theo con rết đó, bà Mai cũng thế mà đuổi theo như ông Hoà.

Cậu thì đi lại đỡ anh, cũng mai là anh có mặc đồ không mặc chắc còn quê dữ. Đỡ anh ngồi trên giường, cậu giờ mới nhìn rõ là cằm thì bị dập chảy máu còn một bên đầu gối bị bầm tím của anh, thấy anh bị đau cậu cũng không vui vẻ gì nói.

- Cằm của anh bị dập với đầu gối bị bầm rồi nè... ngồi ở đây đi tôi đi lấy hộp y tế.

Anh ngoan ngoãn gật đầu, bà Mai với ông Hoà lúc này đã sử xong con rết rồi, 2 ông bà cùng lên phòng cậu, bà Mai xem xét cả người anh rồi nói.

- Chu chaa, kiểu này chắc lâu lắm mới hết nè...

Ông Hoà thấy vậy cũng hỏi anh.

- Phạm Khuê giờ có ổn không đấy, đợi Thái Hiền đem hộp y tế lên nhee...

Anh thật sự rất sợ đau, khi nảy té cũng đễ cậu thấy bộ dạng đó nữa quê chết đi được, anh bghe ông Hoà hỏi liền nhẹ nhàng trả lời.

- Vânggg

Cậu cuối cùng cũng đã đem hộp y tế lên, rồi kêu ba mẹ xuống dưới nhà để cậu lo cho anh được rồi, cậu bắt đầu nâng mặt anh lên để khử trùng vết thương.

- Ahh đa.. đauuu

- Tôi đã nhẹ nhàng nhất có thể rồi đó...

Cậu vừa làm vừa trả lời.

- Nà....này nhẹ nhẹ thooiii

Cậu không ư hử gì mà tiếp tục khử trùng cho anh, nâng mặt anh lên xong rồi vô thức dí sát vào khuôn mặt xinh xắn đó, có lẽ cậu lo ngắm nghía quá mà quên mất anh còn bị một vết thương ở chân.

Anh bị cậu nhìn như muốn thủng mặt, mới ngại ngùng nói

- Cậu... mặt cậu... có hơi....

Cậu bị anh nhắc cũng giật mình, rồi loay hoay đến đầu gối của anh cậu cứ nghĩ mãi không ra, bình thường nếu mà cậu như vậy thì anh đã đá cậu bay ra khỏi phòng rồi, mà hôm nay lại lạ, còn ngại ngùng nữa cơ, kể cả bản thân anh thì anh cũng chẳng biết tại sao mỗi lần ở gần Thái Hiền là cứ hay ngại ngại, có khi còn chẳng dám nhìn thẳng mắt.

Anh nhìn cậu thoa thoa sức sức cái thuộc lên đầu gối mình, buồn miệng hỏi.

- Khi nảy... cậu giận tôi à???

Cậu nghe anh hỏi là biết anh hỏi dụ anh cụng đầu cậu rồi, nhưng cứ giả vờ giả vịt hỏi lại.

- Khi nào???

- Lúc tôi cụng đầu tôi vào đầu cậu ấy... cậu giận hả??

Cậu thoa thuốc xong để từng món đồ vào hộp thuốc rồi trả lời.

- Anh là tôi xem anh có giận không?? Đau muốn chết đi sống lại vây... tôi còn tưởng tôi sắp đăng xuất rồi.

Anh nghe cậu nói cũng cười hì hì.

- Anh cười cái gì chứ??

Trong lúc cậu đang cuối đầu dọn dẹp ba cái đồ y tế, thì tay anh vô thức để lên đầu cậu, rồi xoa xoa vuốt vuốt cái nơi mà anh đã dùng cái đầu ngố của mình cụng vào rồi nói.

- Tôi xin lỗi... Để tôi hồ biến cho hết đau nàaa

Cậu cảm nhận được tay anh đang xoa đầu mình, rồi còn nghe anh nói như vậy, mặt đỏ bừng bừng không dám ngước cả mặt lên, sợ anh thì thì thôi rồi, cậu cứ cuối mặt như thế rồi nói.

- Anh làm như tôi là con nít không bằng??

Cậu lụi hụi đứng dậy, định đem dẹp cái hộp y tế thì anh gọi cậu lại nói.

- Trên trán tôi cần phải thoa thuốc....

Cậu vừa quay đầu lại là thấy tay anh thì chỉ vào trán, mặt anh lúc này đang bày ra một biểu cảm vô cùng đáng yêu, trời ạ kiểu này quài thì có nước tim cậu đập nhiều quá chắc hư luôn quá.

Tim cậu bây giờ sắp hỏng rồi, cũng đành phải đem hộp y tế lại, lấy thuốc ra rồi nhẹ nhàng xoa vào trán anh, nhìn anh từ góc này làm cậu muốn hôn chóc chóc vào cái mặt siêu xinh đẹp này, nhưng mà đợi đi khi nào cua được anh thì hôm nào cũng phải hôn hơn chục cái.

⋆⋆⋆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net