29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do xe đạp nhà Thái Hiền bị đâm lủng bánh không chừa chiếc nào, nên đành phải tốn tiền bắt taxi đến siêu thị. Thái Hiền lấy xe đẩy hàng, bước thẳng vào trong các khu của siêu thị, anh thì lẽo đẽo theo sau cậu như cái đuôi nhỏ vậy trông đáng yêu hết sức,

Sinh nhật của em gái cậu năm nào cũng vậy, có anh hai thì cậu cùng với anh hai làn sinh nhật cho em, nhưng năm nay anh hai không về thì cậu đàng phải tự làm, cậu cứ đẩy xe đi thẳng lên tầng 2 để mua nguyên liệu làm bánh, Phạm Khuê theo sau thấy cậu quẹo vào khu này thì bất ngờ nói.

- Cậu cũng biết làm bánh hả???

Thái Hiền nghe xong cũng chỉ gật đầu một cái rồi lựa tiếp, anh không nghe câu trả lời mà chỉ thấy cái gật đầu thay cho câu trả lời, cũng khá tủi thân nhưng chịu thôi, anh đã khó chiều rồi tính khí của Thái Hiền còn khó hơn cả anh nữa.

Hai người đi gần giáp các khu trong siêu thị, trong xe đẩy không chỉ có mỗi nguyên liệu mà còn có các loại bánh đồ ăn vặt mà anh tiện tay để vào, cậu với anh thấy mua gần đủ nguyên liệu rồi, định đi ra tính tiền thì anh nhìn thấy bảng quán cáo in cái đĩa sườn xào chua ngọt to tổ bố trên màn hình liền thấy thèm rồi vô thức nói.

- Nhìn đĩa sườn ngon quá, lâu rồi chưa được mẹ làm cho ăn nữa....

Thái Hiền đang đứng kế bên anh, nói không nghe là bị điếc, nghĩ đi nghĩ lại thì cậu thấy bản thân cậu nấu món này cũng ngon, Thái Hiền nói với anh.

- Còn thiếu,.. anh chờ tôi tí nhé ...

Nói xong rồi đẩy xe vào khu bán thịt để lựa một loại sườn thật ngon về xào cho crush ăn mới được, vốn dĩ món này không có trông bữa tiệc đâu nhưng vì anh thấy thèm nên Thái Hiền đã quay lại mua thịt và định bụng sẽ nấu cho anh ăn.

- Ơ tôi tưởng xong rồi chứ... ủa cậu đi đâu rồi....

Anh còn đứng ngơ ngác nhìn biển quản cáo vừa trả lời vừa quay lại đã thấy cậu đâu mất tiêu.

Hôm nay Thái Hiền ít nói hơn mọi hôm, cũng không biết tại sao nữa, còn anh thì dường như cứ nói, cứ hỏi liên tục, có lẽ là anh thấy thoải mái nên mới nói nhiều như thế, cứ ngỡ Thái Hiền sẽ bực bội rồi đá đít anh lên phòng cơ, nhưng mà anh hỏi câu nào thì cậu trả lời câu đó, nhưng mà vẫn trả lời theo kiểu trai lạnh lùng đồ đó.

Anh đứng quan sát từng hành động của cậu, từ lúc đánh trứng đến lúc nhào bột, lòng thầm khen ngợi cậu đủ điều, cái gì cũng biết làm, rồi tự nhiên lại nghĩ phải cậu là người yêu mình thì sau này khỏi lo chuyện ăn uống, sau khi load lại suy nghĩ của mình mặt anh tự dưng đỏ lên rồi bất giác lấy hai tay vỗ vào mặt mình, rồi nói lí nhí cho bản thân nghe.

- Trời oi.. nghĩ cái gì vậy...

Thái Hiền thu hết những hành động của anh vào mắt, không biết sao cậu ghét anh tự đánh vào mặt mình lắm, cậu tháo bao tay ra đi lại cầm hai tay anh rồi gằng giọng nói.

- Nào anh đừng có đánh vào mặt mình nữa...

Anh bị cậu làm vậy cũng giống như bị phát hiện mình làm việc xấu vậy liền ngại ngùng lảng ra chỗ khác rồi ấp úng nói.

- Kệ.. kệ tôi... mà nè khi nào đến đoạn trang trí bánh thì gọi tôi...

Cậu quan tâm câu nói này, nhưng miệng cậu thì không cho phép.

- Anh đi đâu vậy???

Phạm Khuê định bước chân lên cầu thang thì nghe tiếng cậu nói.

- Lên phòng...

- Không được, anh lên phòng thì tôi ở đây một mình sẽ chán lắm..

Cậu nói chưa hết câu đã quay về làm đồ ăn như bình thường vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh nghe thấy cậu nói vậy cũng thấy tội tội liền quay lại rồi vào bếp ngồi chơi.

Hai người ai làm việc nấy, có nói chuyện với nhau đâu, mà Thái Hiền cứ bắt anh phải ngồi ở đây vậy trời.

Phạm Khuê hết ngồi chơi thì đi qua đi lại xung quanh Thái Hiền, cậu lúc này đang nấu món sườn xào chua ngọt, anh ngửi được mùi thì đi sát lại hít lấy hít để cái mùi đó.

Lúc mà Thái Hiền niếm thử xem đã vừa miệng chưa, anh cũng muốn niếm nên nói.

- Cho tôi thử với....

Cậu nghe thấy thế mới lấy một miếng sốt ra thổi cho nguội rồi mới đưa cho anh, anh niếm thử thì thấy vị này ngon hơn của mẹ anh làm nhiều liền nói.

- Cậu sao món nào cũng làm ngon hết vậy... đã thế còn ngon hơn cả mẹ tôi làm....

Tự nhiên cái dỗi rồi đi lại ghế ngồi buồn hiu ở đó, Thái Hiền trông thấy thái độ của anh, tắt bếp rồi đi lại gần anh, hỏi

- Anh làm sao thế???

Anh không thèm ngước mặt lên nhìn cậu, trả lời.

- Chả sao cả....

Thái Hiền giờ tự nhiên vui vẻ muốn chọc anh một tí.

- Mặt anh đang hiện chữ dỗi Khương Thái Hiền to đùng kìa

- Ai...ai dỗi cậu chứ...

- Thật là không dỗi không???

Nói một câu thì mặt lại gần anh hơn một chút, giờ thì rất gần rồi, bầu không khí trở nên khó thở, nhưng cậu không thèm lùi về mà cứ giữ ở tư thế đó mãi.

Anh ngượng quá không trả lời mà đẩy mặt cậu ra.

Thái Hiền gỡ tay anh ra, sẵn tiện nắm tay con người ta luôn, dắt anh lại tủ lạnh rồi đem bánh kem ra bảo anh trang trí.

Thấy anh cứ đứng im mãi thì cậu hỏi.

- Anh bảo khi nào trang trí kêu anh mà?? Sao anh không làm???

- Cậu cứ nắm tay tôi như thế thì làm kiểu gì???

Thái Hiền nghe xong ngại ngùng rụt tay về, miệng lẩm bẩm.

- Xin.. xin lỗi....

Anh bắt đầu cầm túi kem lên và vào công đoạn trang trí bánh, cậu thì cứ kề kề anh, nhìn đôi bàn tay trắng trắng xinh xinh đó đang làm cho bánh kem nhạt nhoà ban đầu thành 1 chiếc bánh đầy những chi tiết đáng yêu.

Cậu đang chống hai tay lên bàn nhìn bánh được trang trí bất giác nhìn lên anh, rồi nói.

- Anh khéo tay nhỉ, bánh đẹp hơn rồi này...

Anh nghe xong trong bụng cười thầm nhưng mặt thì xéo sắc liếc cậu một cái.

Cậu đi lại sát anh hơn nhìn anh đang ghi chữ happy birthday cho chiếc bánh, lúc này khoảng cách của 2 người dường như rất nhỏ, anh không hay biết rằng là cậu đang đứng kế bên do quá tập trung vào việc trang trí, anh quay sang hỏi

- Cậu muốn trang trí...gì thê...

Nghe anh hỏi thì cậu cũng quay sang nhìn anh, rồi giờ thì mặt đối mặt, tim hai người dường như cùng nhau ngưng đập một hồi, cả hai không hề cử động dù chỉ một chút, mặt ai cũng đỏ đỏ, trông lại hài chết chứ lị.

Thái Hiền có lẽ ở khoảng cách này không thể nhịn được nữa, mà tiến lại gần hơn thấy anh không né gì cả nên cứ mạnh dạng mà sát lại gần, anh bây giờ như bị xịt keo rồi, thậm chí anh còn không biết là tim mình có còn đang đập không nữa.

Vào thời điểm hai người sắp môi chạm môi thì, tiếng mở cửa nhà vang lên, làm cả hai giật mình, anh thì né ra ngay sau khi nghe tiếng cửa mở.

⋆⋆⋆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net