-43- Ngày thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ 2, mặc dù đang trong kì nghỉ để ở nhà tự ôn cho kì thi sắp tới, học sinh không cần tới trường, nhưng Hani vẫn ráng dậy sớm.

Để chi à?

Để xin thi trước chứ sao nữa. Vì sắp tới Hani sẽ định rời khỏi đất Hàn Quốc thân thuộc mà định cư ở một đất nước khác, nói một ngôn ngữ khác. Nhưng Hani vẫn muốn hoàn thành xong lớp 11 trước khi đi.

- Chà...việc này e rằng...

- Đi mà thầy. Sắp tới em phải đi gấp rồi, không lẽ thầy muốn em sang môi trường khác bị coi là đứa ở lại lớp sao?

- Nhưng đề là do sở cấp. Nên bắt buộc phải tới ngày thi mới được biết đề. Thầy xin lỗi. Chắc em phải hoãn chuyến đi lại rồi.

-Dạ..

Đúng là không như mong muốn mà. Hani thất thần rời khỏi phòng giáo viên thì may mắn đụng trúng ai đó rồi ngã nhào xuống đất.

-Ai da---- Xin lỗi, xin lỗi.

-Ủa Hani?

- Jin op...À chào thầy.

Jin cười khúc khích rồi đứa tay đỡ Hani đứng lên.

- Tuần này không cần đến trường mà, quên rồi à?

-À...dạ...ừm....

Nhìn cách trả lời của Hani, 90% nhìn là biết nói xạo. Cơ mà vì Jin không muốn làm khó cô nên cũng cho qua.

- Ừ. Vậy về đi. Nhớ ôn bài kĩ đấy.

- Dạ.

Hani vội vã chạy nhanh ra hành lang. Được một đoạn thì tự dưng đứng lại, hơi thở gấp gáp. Cơ bụng cô bỗng giật một cái làm nó nhói lên âm ĩ.

- Đau quá...

Cơn đau qua 5p lại trở lại bình thường. Thật lạ, trước giờ cô có bao giờ đột nhiên lại đau bụng như vầy đâu nhỉ. Cứ nghĩ là một cơn đau bình thường, nên cô cứ mặc kệ mà bắt taxi đi thẳng về nhà.

...

- Taehyung, em về rồi.

- Ừ.

Giọng nói trầm ấm từ trên lầu vọng xuống. Chẳng hiểu sao, chỉ một chữ đó thôi lại khiến Hani vui vẻ đến lạ thường.

Hôm nay Hani muốn Taehyung cùng đi chơi công viên, đi dạo phố, cùng nhau xem phim, đi ăn với nhau như những hôm trước. Nhưng sao lại khó đến nhường này, chỉ còn một ngày nữa, cô muốn bên cạnh Taehyung nhiều hơn.

Cạch cạch..

Từ trên cầu thang một thân hình to lớn bước xuống, trên người còn mặc âu phục màu đen trang nghiêm.

- Anh đi ra ngoài một chút. Chắc sẽ về trễ.

- Hả. Không sao..

Đi ngang qua cô, anh cười rồi đưa tay lên xoa mái tóc đen dài óng ả.

- Không cần lo lắng.

- Tuân lệnh.

Hani cười cười, như vậy cũng đủ rồi. Taehyung sau đó rời đi, thế là cô lại một mình trong ngôi nhà rộng lớn này.

Hani lên phòng, sắp xếp lại một số đồ đạc, vì ngày mai nó quyết định sẽ đi vào sáng sớm, nếu như ngày mai lục đục dọn đồ, chắc chắn Taehyung sẽ phát hiện.

Cô chỉ cầm một vài món đồ cá nhân, một cuốn album ảnh của cô và anh chụp chung, còn có những người bạn luôn quan tâm cô theo để chắc chắn là, sau này dù ra sao, cô vẫn không quên những gương mặt đó.

- Hani!

Tiếng gọi từ đằng sau khiến cô giật thót mà quay lại. Là Jin, sao anh lại ở đây.

-Em đang làm gì vậy? Tại sao lại thu dọn đồ đạc?

-Em...em...

Thật không may. Khi nãy lúc đúng trúng cô làm rơi điện thoại. Jin lúc nhìn thấy liền định trả nhưng cô lại đi mất rồi. Vừa vào nhà gọi mãi không thấy ai, lên phòng thấy được tình cảnh này.

- Lại cãi nhau với Taehyung?

Jin chau mày nhìn Hani bối rối chẳng biết làm gì ngoài việc lắc đầu xua tay. Điện thoại Hani lúc đó lại đổ chuông liên hồi, Jin mới mở máy nhìn vào dòng số lạ, sau đó lại trợn mắt lên.

-Hani. Rốt cuộc em đang giấu chuyện gì, mau nói.

- Em...

- Tại sao số của ông ta lại gọi cho em?

- Chuyện này...thật ra...

Hani mới tường thuật lại mọi chuyện cho Jin nghe. Mỗi câu nói dần về sau liên tục bị ngắt quãng bởi tiếng nấc, nước mắt chẳng biết khi nào lại đua nhau chảy xuống gò má.

- Vậy nên...em....mới...quyết định rời...rời bỏ anh ấy...hức...

Jin nghe cũng hiểu ra phần nào mà thông cảm cho cô. Bước lại gần an ủi.

-Em không vô dụng như em nghĩ đâu. Vả lại em không nghĩ tới Taehyung sẽ buồn thế nào nếu như em bỏ đi mà không nói lời nào à?

- Nhưng....hức...nếu em không làm vậy...hức...anh ấy sẽ bị...bị....

Dường như không nói nên lời, Hani bắt đầu khóc lớn hơn rồi ngồi thụp xuống đất. Jin nhìn thấy cũng xót.

- Được rồi. Anh sẽ giúp em..

- Dạ? Thật sao?

- Ừ. Đây là vé máy bay sang Việt Nam. Ở đó có anh có một căn nhà mua lại từ 2 năm trước. Còn rất mới, nếu như không có nơi nào để đi thì hãy đến đó, còn đây là chìa khóa.

- Em...không thể...

- Cứ cầm đi. Anh xem em như là em gái mới làm vậy, còn trả ơn khi nào em đủ lớn rồi thì lúc đó cũng chưa muộn.

Jin nhét tờ vé vào tay Hani, chiếc vé mà anh vừa mới đặt định sẽ đi công tác mấy ngày cùng với chiếc chìa khóa nhỏ.

- Em cảm ơn.

-Ừ. Đi rồi nhớ phải sống tốt đó, có cơ hội nhớ quay lại thăm tụi này. Anh phải đi rồi, tạm biệt.

Jin nói rồi đứng đậy định rời đi, nhưng lại bị giọng nói phía sau kéo lại.

-Khoan đã!

- Biết rồi, anh sẽ không nói cho ai biết việc này đâu.

- Không phải...Em muốn hỏi, tại sao anh lại không ngăn cản em?

Jin cười cười rồi ngoảnh đầu lại.

- Vì anh tôn trọng quyết định của em.

Rầm..

Tiếng đóng cửa vang vảng trong không trung. Hani nhặt chiếc điện thoại Jin thả trên giường, bấm số rồi gọi cho ai đó.

- Alo. Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ đi vào sáng mai.

Đầu dây bên kia..

- Tốt lắm. Tút------

"Haha, trúng kế rồi.."

---------------------------------------------------------

Cạch cạch...

11 giờ đêm, Hani vẫn còn ngồi chờ Taehyung ở phòng khách thì nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy ra.

Taehyung loạng choạng đi vào, trên người đầy mùi rượu, rõ ràng là uống rất nhiều đây.

Hani vội chạy tới đỡ anh vào nhà. Lần thứ ba cái thân hình nhỏ bé này phải vác một cục thịt bự vào phòng.

Đặt anh lên giường rồi chỉnh lại tư thế, cởi giày và áo vest ngoài cho anh. Xong xuôi cô ngồi bên mép giường, một tay chống cằm một tay xoa tóc anh.

- Em sẽ rất nhớ anh. Nhớ gương mặt hoàn hảo này, nhớ mái tóc bồng bềnh này, nhơ cả chất giọng trầm ầm của anh nữa...vậy nên, cho em ngắm anh nốt đêm nay. Nhé?

Cuối xuống hôn lên môi anh một cái rồi cười khúc khích.

-Anh...thật đáng yêu. Anh biết không? Lần đầu gặp anh, em thật sự rất ghét anh đó. Người gì đâu vừa cao ngạo lại vừa biến thái. Về sau không ngờ chính anh lại là người giúp em khi em gặp khó khăn, là người luôn bên cạnh em .

Lại thêm một nụ hôn ở môi nữa.

-Những lần cãi nhau, em thật sự rất buồn. Nhưng chỉ sau những sự cố đó, em mới rút ra được nhiều bài học hơn.

Chụt...

- Lúc trước em rất mạnh mẽ đấy, rất ít khi bộc lộ cảm xúc với người ngoài. Nhưng từ khi gặp anh, em hoàn toàn như biến thành một người khác vậy.

Định vươn lên hôn anh thêm lần cuối nữa không biết điều gì đã làm cô khựng lại.

- Có phải...em là gánh nặng của anh không?

Nước mắt lại bắt đầu làm nhòe đi hình ảnh trước mắt cô. Lấy tay quệt đi dòng nước ấm. Cô lại cười khổ.

-Ngốc thật. Dạo này em cứ khóc nhiều như thế. Haha...

-Đúng là ngốc thật...một con ngốc như em, chỉ làm anh thêm khổ...

...




.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net