-55-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau...

Taehyung đứng trước một ngôi mộ được dựng lên giữa một đồng hoa, anh hơi cuối mặt xuống đất, hai tay duỗi thẳng ép sát vào hai bên chân. Hai phút trôi qua, Taehyung khẽ ngẩng đầu, cầm bó hoa cúc trắng bên cạnh rồi lặng lẽ tiến đến đặt nó lên trên bia đá. Từng đợt gió nhẹ thổi qua khiến cho hương thơm từ hoa cũng thoang thoảng trong không gian êm đềm, tĩnh lặng này.

Taehyung thở dài đau buồn, quay người ra sau, nơi có một người con gái đang ngồi trên chiếc xe lăn cồng kềnh, gương mặt cô hoàn toàn không biểu lộ ra biểu cảm gì. Anh một chân quỳ gối xuống trước cô, từ tốn đưa tay lên lau những giọt nước ấm chẳng biết khi nào đã ngự trị trên mặt cô.

- Đừng khóc, để mẹ ở trên trời nhìn xuống thấy được, bà sẽ buồn lắm đó.

-...

- Ngoan, nín đi. Bây giờ ta về nhà nhé, ở ngoài gió lạnh, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của em.

-...

Taehyung cười rồi đứng dậy vòng ra sau xe lăn, hai tay giữ chặt lấy cán đẩy, dùng một lực vừa phải tác dụng vào cán, cứ thế đẩy đi. Hani ngồi trên xe, cô mặc một chiếc đầm trắng dài ngang gối trông giản dị, tóc đen xõa dài, vài cọng theo gió mà bay lên. Đôi mắt Hani không hồn, cứ nhìn về phía trước, cả cơ thể đều bất động, Taehyung cuối xuống nhìn ngắm người con gái mình yêu, lòng lại dâng lên nỗi chua xót.

"Hani à, em mau khỏe lại đi được không?"

Đúng rồi, kể từ lúc trước Hani có dấu hiệu nhịp tim yếu đi bất thường, cũng may là Taehyung đã tỉnh dậy đúng lúc và mau chóng chạy đi kêu bác sĩ. Sau đó, cô cuối cùng cũng đã mở mắt. Việc cô đã tỉnh lại có thể coi là một bước tiến bệnh tình tốt, nhưng đó vẫn chưa là thực sự, vì ý thức của cô vẫn đang trong tình trạng mơ hồ, mọi hoạt động cá nhân đều không thực hiện được, cái này có thể coi là tình trạng thực vật chuyển sang tình trạng bán thực vật, nên mọi chuyện ra sao vẫn chưa biết trước được.

*Ring ring*

- Có chuyện gì?

/-Taehyung anh về nhà nhanh chút, Jimin với Hoseok hyung vừa đi du học về, họ bảo muốn thăm Hani cơ/

- Biết rồi.

Taehyung ngắt máy rồi đưa điện thoại vào lại túi áo, anh cuối xuống nói nhỏ với Hani.

- Ngồi chắc vào nhé, anh đẩy nhanh lắm đấy.

- Ừm.

- Tốt!

- ...

- ...

- ...

- Hani? Em vừa trả lời anh đúng chứ??

Taehyung phải mất mấy phút để đính chính lại xem tai mình có bị lão hóa sớm hay dạng gì gì đó, anh vui mừng cuối xuống sát một bên mặt Hani để xem xem cô còn biểu hiện gì khác không. Nhưng không, hoàn toàn chẳng có điểm gì kì lạ xảy ra sau đó. Mặc kệ, Hani vừa mới cất tiếng nói, rõ ràng là ý thức đã dần hồi phục, kiên nhẫn một thời gian nữa thì chắc chắc sẽ có phép màu xảy ra. Taehyung tâm tình vui vẻ hẳn lên, đồng thời cũng dùng lực để tăng tốc độ lăn của bánh xe, anh muốn về nhà lắm rồi!

...

- Hai người về rồi!!

Vừa mới đặt chân đến sảnh, còn chưa tháo được đôi giày ra thì Hoseok đã chạy ra chào đón nhiệt liệt, nối sau là Jimin cũng vui vẻ chạy ra. Hai anh chàng chỉ líu lo bên Hani mà bỏ mặc Taehyung đứng đó, bạn bè chí cốt cl gì nữa dẹp sang một bên hết nhá =)))

Taehyung bực tức đẩy Hoseok với Jimin ra, hậm hực tiến đến trước cuối người nhấc bổng Hani lên, cứ thế mà lướt qua hai anh bạn mấy năm gặp lại của mình.

- Cút cút, Hani mệt rồi, nên đi ngủ thì tốt hơn.

Jimin chạy theo níu áo Taehyung lại không cho anh đi.

- Gì? Tụi này đến đây là thăm bệnh, chưa thăm thì cậu đã bế người ta đi.

Khỏi nói, Taehyung quay sang cười mỉm chi một cái, sau đó lập tức gạt tay Jimin ra, còn đùa với Hoseok một câu "Mày lo giữ con mèo của mày lại đi, Hopi thân yêu", sau đó bỏ đi tuốt. Hoseok mặt mày gian xảo, tiến tới phía sau Jimin rồi nhẹ nhàng vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn, thì thầm vào tai cậu.

- Đừng làm phiền bọn họ nữa, hay giờ mình vào phòng chơi trò "trùm mền đoán bộ phận" đi.

- Lỡ mò trúng cái không nên mò thì sao?

- Tùy trường hợp thì mình triển thôi, biết sao được?

-...

- Cho em chơi với hai hyung!

Jungkook từ đâu nhảy bổ vào, phá vỡ bầu không khí lãng mạn của đôi uyên ương. Jungkook hớn ha hớn hở, sau đó chẳng ngại ngần mà nắm tay lôi hai ông tướng về phía phòng ngủ trước mặt.

- Đi, vào phòng em chơi!

Jimin khó xử quay sang nhìn Hoseok, anh thì chỉ biết cười trừ nhìn lại Jimin. Thế là cả hai, à không cả ba cùng vào phòng và đóng chặt cửa lại để tránh gặp sự cố thì tiếng hét cũng không bị vang vọng ra ngoài qua lớn. Dù thế nhưng Taehyung đang "chăm vợ" trên phòng, hay là bác lao công, dì quản gia cũng đều có thể nghe được những câu nói nhộn nhịp gây rung động lòng người phát ra từ căn phòng nho nhỏ. Chẳng hạn như :

"Bố mày! Anh đây khẳng định đây là quả đầu của Jungkook nhé!! Đến lượt cưng bị đấy, chui ra!"

"Không! Anh đoán sai rồi, cái quả đầu mà anh hyung đang nói là cái đầu gối của em mà, không biết anh bị tiếp đi!"

"Đừng có xạo lìn, không lẽ anh mày nhầm lẫn cái đầu người với cái đầu gối á? Chơi ăn gian hết phần thiên hạ!"

"Hai người đừng cãi nhau nữa! dạ mày đang chạm vào cái mông của tao đó Hoseok à, là cái mông đó!! Mày méo biết phân biệt á?"

"..v....vv.."

Ừ ừm, chắc ai cũng biết là ba người họ đang chơi năm mười trùm mền rồi chứ hả :>?

Phía trên lầu, tại phòng của Hani, Taehyung đang rất muốn nói nhiều thứ với Hani nhưng hết lần này đến lần khác bị tiếng đùa giỡn dưới lầu làm quên mất nội dung định nói. Muốn chạy đến đóng cửa phòng lại lắm, nhưng lại sợ không khí ngột ngạt, gây khó chịu cho cô nữa thì mệt. Đó mới là cái vấn đề, chẳng biết Seokjin đi đâu mà để lạc bầy trẻ gây náo loạn nhà người khác như vậy nữa không biết.

Taehyung hầm hừ quay sang nói với Hani.

- Chắc phải đuổi ba tên đó ra khỏi nhà quá.

- H.....hm....

- !?

Taehyung khá bất ngờ vì thấy Hani vừa mới phát ra tiếng cười, lần này chắc chắn anh không nhầm đâu, vì hiện tại khóe môi cô vẫn còn cong lên tạo nên một nụ cười hết sức nhẹ nhàng, khiến cho sắc mặt cô phần nào tươi tắn hơn hẳn. Tuy vẫn đôi mắt cô vẫn không hồn cứ nhìn xa xăm về phía trước.

- hm...hi.....

Rồi không chỉ một tiếng cười, sau mỗi đợt đùa giỡn phía dưới vang lên, thì cô cứ thế cười nhiều hơn. Taehyung ngồi đó, sững sờ một lúc, dường như anh vẫn chưa tin được sự thật trước mắt, nên thử đưa tay lên dùng lực và tát vào mặt chính mình một cái. Má! Đau! Vậy là không phải mơ! Taehyung vui mừng dùng hai tay nắm lấy hai bả vai Hani, đồng thời xoay về phía đối diện mình, anh vừa ríu rít hỏi vừa lay nhẹ người cô.

- Hani, hani, nhìn anh! Nhìn anh đi! Em thực sự khỏe lại rồi đúng không?? Em hết bệnh rồi đúng không?? Nói với anh là có đi!!

Hani đầu óc vẫn còn mơn man, bị Taehyung dùng lực tác động lên người khiến cô cũng tỉnh táo ra một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Hani cau đôi mày thanh lại, tập trung di chuyển tâm mắt hướng thẳng vào gương mặt người con trai thân thuộc phía trước, cô khẽ cất tiếng gọi.

- T...Tae...Taehyung...?

Taehyung như muốn khóc khi bấy lâu nay mới nghe lại được giọng nói quen thuộc mà anh cứ ngỡ đến chết vẫn không được nghe lại. Taehyung không kiềm được bản thân nhào tới ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé trước mắt.

Hani trí não chỉ vừa mới hồi phục, lại còn gượng sức để nhớ lại Taehyung, nên dây thần kinh não bộ vẫn chưa tiếp ứng được sự thay đổi lớn trong một thời gian ngắn như vậy được, rồi cơn đau đầu bất ngờ ập tới, tầm nhìn trước mắt bỗng bị xoay tròn tròn xoay. Cảm giác khó chịu trong người, Hani liền dùng cái sức lực yếu ớt nhất để ngọ nguậy.

Thấy thân hình bé nhỏ trong lòng mình có cái gì đó bất thường, Taehyung vội buông Hani ra, anh thấy cô ôm đầu, sau đó miệng liên tục than đau. Taehyung lo lắng bế cô lên tay rồi chạy vọt ra ngoài, xuống cầu thang rồi cuối cùng là ra khỏi cổng chính.

Cùng lúc, Jin cũng vừa lái xe về nhà, thấy bộ dạng hớt ha hớt hải bế Hani trên tay của Taehyung, cộng thêm những hành động kì lạ của Hani. Với chút kiến thức hiểu biết về ngành y học, hơn tám mươi phần trăm Jin cũng đã đoán ra được điều gì. Anh liền hạ kính xe xuống, ngó đầu ra ngoài rồi hô lớn.

- Taehyung! Lên xe!

Taehyung nghe thấy, chạy lại rồi leo tọt lên ghế sau. Jin rồ máy, quay đầu rồi phóng đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Taehyung ngồi sau một giây cũng không quên để ý đến Hani, lòng bồn chồn lo lắng nhìn cô than đau. Anh xót xa rồi cuối đầu hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ giọng an ủi.

- Ngoan, ráng lên, anh đưa em đến gặp bác sĩ!

Cuối cùng, đi được nữa đoạn đường, Hani vì chịu không nỗi nữa mà đã ngất lịm trong vòng tay của Taehyung...

---------------------------------------------------------

Dọc tới đây thì đọc thêm dùm Ri:

Có thể các bạn không để ý chứ hầu như chap nào cũng đều có số views và số votes chênh lệch nhau vãi lone 🙃 Mấy ba mấy má xem chùa tự thấy nhột thì làm ơn vote giúp em đi ạ ☹

Vì vậy, nếu chap này mà vote vẫn cứ bị trì hoãn như mấy chap trước thì Ri đây sẽ méo tung cái end đẹp đâu 🙃🙃🙃

Mặc dù cái fanfic này có dở hay chăng nữa thì đã đọc rồi ít nhất phải vote cho công sức của Ri đi chứ mấy fr 😃

Mệt vler, xem chùa cái địt mẹ mấy bạn 🙁

Khẩu nghiệp khẩu nghiệp a~ 😗😗





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net