-56- End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, một buổi sáng khá là trong lành. Tiếng hót lanh lảnh của một chú chim vô danh phát ra từ ngoài cửa sổ, nó êm dịu, thánh thót hơn hẳn những ngày thường. Từng tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua lớp cửa kính dày, len lẻn chui qua những khe hở của tấm rèm màu kem được thả xuống tự do.

Cảm nhận được sự nóng ấm đang nghị trị trên mặt mình, đôi mắt đang nhắm chặt bắt đầu động đậy, hàng lông mi dài đẹp đẽ khẽ rung chuyển. Một phút, hai phút, ánh nắng rọi lên gương mặt thanh tú ngày càng gay gắt, khiến cho từng mảng da thịt cứ như bị thiêu đốt. Khó chịu, Hani dần dần mở đôi mắt của mình ra.

- Um...

Hani vội nhắm tịt mắt lại một lần nữa, cô đưa bàn tay gầy gò lên che trước mặt. Thị giác vì lâu rồi mới hoạt động lại, chưa kịp tiếp xúc với ánh sáng chói chang nên chỉ vừa mở mắt thì y rằng cả tầm nhìn dường như trắng đục và có cảm giác đau nhói.

Hani thử mở mắt lại một lần nữa, cô bắt đầu từ việc he hé mắt, sau đó là mở to dần, to dần...đầu vẫn còn hơi âm ĩ, hiện tại cô vẫn không biết mình đang làm gì, đang ở đâu, tại sao cô lại thấy tay chân mình như muốn rụng ra như vậy, chỉ biết là thoang thoảng có mùi thuốc khử trùng xộc lên sóng mũi, hơn hết là, cảm giác như phần bụng cô nhẹ nhõm đi hẳn.

Hani hạ tay xuống xoa lấy phần bụng phẳng lì, cô thấy làm lạ, rồi cũng gập đầu nhìn xuống. Đâu rồi? Sinh linh bé bỏng mà hằng ngày cô vẫn nuôi dưỡng đâu rồi? Song Hani ráng lục lọi lại những kí ức còn mơn man trong đầu, một chi tiết mờ ảo đã hiện lên, khung cảnh là một đêm mưa gió, cô hình như gặp lại Taehyung, anh băng qua đường và có một chiếc xe lớn đang lao thẳng vào anh, cô kịp thời chạy đến vào đẩy anh văng ra xa, sau đó....sau đó không còn nữa.

Hani nấc lên, vậy là lúc đó...lúc đó cô đã...vậy là cô chính thức mất con ư? Nỗi mất mát quá lớn, Hani tuyệt vọng, tiếng nấc của cô ngày một lớn hơn, kèm theo một màn nức nở thương tâm.

Rầm!

Taehyung vừa lúc đi mua cháo về cho Hani, thì nghe thấy tiếng khóc của cô. Lo lắng sợ cô xảy ra chuyện, anh mạnh bạo dùng chân đạp văng cánh cửa phòng bệnh, cánh cửa bật chốt và văng về phía trước.

Hani khẽ giật mình, nín bặt quay sang nhìn Taehyung. Tưởng đâu là một cái nhìn đầy tình cảm, sự nhớ nhung, nhưng không, đó là một ánh nhìn đầy bi thương và căm phẫn.

Taehyung hoảng hốt đăt tô cháo nóng lên bàn, chạy đến không nói không rằng ôm chầm lấy Hani, mặc cô đang cực kì chán ghét, luôn dùng lực xô đẩy anh ra. Hani nước mắt nước mũi chảy xuống, bôi trét đầy lên chiếc áo sơ mi trắng của Taehyung, nhưng nói anh có ý kiến gì sao?

- Taehyung, tại sao..hức..lúc đó anh lại không..không nhìn đường..chứ...hức?

- Anh biết, là lỗi của anh, ngoan, em mới vừa hồi phục, kích động mạnh như thế không tốt.

- Anh...không giận em chứ?

Taehyung khá bất ngờ về câu hỏi của Hani, cô cứ trân trân đôi mắt ướt đẫm nước mắt lên nhìn anh, khiến anh càng thêm chạnh lòng. Người hỏi câu đó đáng lẽ phải là anh mới đúng, anh đã quá tệ hại rồi. Taehyung cuối đầu, khẽ áp lên môi cô một nụ hôn dài, không mạnh bạo, không vội vã nhưng vẫn rất ngọt ngào. Taehyung dứt nụ hôn, kéo sát cô vào lòng hơn.

- Mình bắt đầu lại được không?

Hani vừa khóc vừa cười, cô dụi dụi đầu vào ngực anh, hai tay cũng vòng ra sau lưng anh ôm nhẹ. Cô nói bằng giọng mũi, nghèn ngẹn chỉ dám phát ra trong cổ họng yếu ớt.

- Ừm...

- Vậy thì.

Taehyung buông Hani ra, đứng dậy vòng ra sau phía chân giường, đồng thời kéo cô ngồi hướng đối diện mình. Anh một chân chống, một chân quỳ gối xuống đất, chưa để Hani kịp hiểu chuyện, anh rút từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn nhỏ nhắn, được thiết kế nhẹ nhàng nhưng phần toát lên sự tinh tế. Anh đưa nó lên trước cô, ngay lúc này, anh có thể cảm thấy được tim đã đập rất nhanh, nhanh đến nỗi muốn bật ra ngoài. Đây là chiếc nhẫn mà anh đã chọn mua rất lâu, rất lâu rồi, nhưng đến bây giờ mới có cơ hội bày tỏ.

- Làm vợ anh nhé?

Hani không khỏi xúc động, cô đưa tay lên bịt miệng, cứ thể sợ sẽ không kiềm nỗi mà hét lên mất. Cô quả thật không ngờ, chuyện tình mà cô cứ ngỡ nó sẽ kết thúc mãi mãi, bây giờ lại một lần nữa chớm nở. Nước mắt được dịp trào ra, lần đầu tiên trong suốt hai năm qua, những giọt nước mắt này rơi xuống không phải vì sự đau buồn, cô đơn, mà là vì hạnh phúc. Hani gật đầu mà không cần đắn đo.

- Em đồng ý.

Taehyung tâm trạng sung sướng, ban đầu cứ tưởng Hani sẽ không chấp nhận nữa cơ, đến giờ nghe được câu trả lời vừa ý rồi thì thâm tâm nhẹ nhõm hơn hẳn. Anh cầm tay cô lên, kê sát chiếc nhẫn vào đầu ngón áp út của cô, rồi từ từ đeo vào...chiếc nhẫn vừa vặn không rộng cũng chẳng chật, anh tâm đắc với con mắt thẫm mĩ của mình, cuối xuống hôn nhẹ lên nó.

- Hani...

- Hửm?

- Anh yêu em! bằng này này, bằng này nữa! ❤❤❤

...

Mọi người nãy giờ đều đã tập trung phía ngoài phòng bệnh, thông qua cánh cửa có cũng như không, ai ai cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Người cười có, người khóc cũng có, chỉ riêng Namjoon thì lặng lẽ bỏ đi...Jin thấy làm lạ cũng theo sau. Cả hai cùng rẽ vào nhà vệ sinh gần đó, Namjoon thì vào rửa tay, còn Jin thì chỉ đứng cạnh dựa vào bức tường vững chãi, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía tấm gương lớn trước mắt. Jin lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề.

- Buồn không?

- Cái bản mặt của tôi chưa thể hiện rõ hay sao mà còn hỏi? dư thừa...

- ...

- Em trai mình tìm lại được hạnh phúc, đáng lẽ phải vui chứ, sao mặt anh nhìn cũng chán đời quá vậy?

- Bồ bỏ. Được chưa?

...

--------------------------------------













































































---------------------------------------------------------

3 tháng sau....

Tại nhà thờ, sắp có một sự kiện đặc biệt sẽ xảy ra trong ngày hôm nay, một chút nữa thôi.

Hani lòng bồn chốn đứng sau tấm rèm trắng. Cô siết chặt bó hoa đẹp đẽ trên tay, hơi thở dồn dập khiến cô dường như muốn nổ tung lên, muốn vùng dậy và chạy ra ngoài, hét thật lớn thì còn may ra bớt hồi hộp đi phần nào. Từng câu từng nói của thằng chủ lễ vang lên, rồi từng đợt vỗ tay rần rần của mọi người làm cô càng trở nên lúng túng hơn.

"Mời cô dâu và chú rễ tiến đến lễ đài!"

Thở sâu một cái lấy tinh thần, Hani ngập ngừng tiến một bước, lùi một bước, cuối cùng vẫn chẳng dám ra ngoài.

Phía Taehyung, anh sớm đứng trên lễ đài một cách đầy kiêu hãnh, vì đây không phải là lần đầu anh đứng trước nhiều người thế này, nên chẳng có cảm giác gì gọi là sợ sệt, ngược lại còn rất phấn khởi là đằng khác.

Đợi hơn năm phút rồi mà Hani vẫn chưa bước ra, tiếng sunsee bắt đầu vang lên. Taehyung thở dài, rồi nhanh chân bước đến phía cánh gà đối diện, anh đưa tay hất tung tấm rèm, Hani vẫn chưa kịp phản ứng, anh liền bắt lấy cổ tay cô rồi kéo cô đến đứng giữa lễ đài hoành tráng. Một tràn pháo tay nổi lên mạnh mẽ, cứ như pháo tết.

Taehyung và Hani đứng đối mặt nhau, tay cầm tay, cô thì gượng cười cúi cúi đầu xuống đất, trời ơi, cô có thể thấy rõ ràng, con quỷ nhỏ bạn thân Lisa đang ngồi cười hả hể vào bản mặt cô, còn có cả đám giặc kia đang dùng cặp mắt trêu chọc mà nhìn cô. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước chính cô là đứa đã mạnh miệng nói với Lisa là suốt kiếp này cô sẽ không lấy chồng cơ đấy.

Còn có hàng tá người già trẻ đang đổ dồn ánh mắt lên người cô nữa chứ, thế này thì ngượng chết mất.

"Chú gì đó đang đọc ơi, đọc nhanh nhanh giùm con."

Taehyung đứng đó, anh phì cười bởi độ trẻ con của Hani. Lớn đầu rồi mà còn ngại đứng trước đám đông, được làm vợ của Kim tổng đây chẳng phải là phúc phần ngàn kiếp hay sao, lại còn tỏ thái độ chán ghét đó. Haha, cười chết mất =))) Taehyung bắt đầu lảm nhảm với Hani nhằm làm cô bớt căng thẳng một chút.

- Bình thường chẳng phải chị đại lắm mà, sao giờ héo như cọng bún thiêu vậy? (nói nhỏ)

Quả là có tác dụng, Hani liền ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh bằng cắp mắt muốn ăn tươi nuốt sống, cứ vậy mà nạt.

- Đã bảo là làm lễ cưới bình thường thôi, mà giờ lại tổ chức như tiệc cung đình. Rõ là muốn chơi em, anh muốn em sống sao đây hả?? Hả??

"..."

Cả lễ đường chợt im phăng phắc, Hani đơ lại kiểu "tôi là ai? đây là đâu?":)) Nhận ra được sự hớn quá chớn của mình, cô lập tức xấu hổ cuối đầu xuống đất, nép vào người anh để tránh lời cười nhạo. Đúng là cái miệng hại cái thân, trước khi chửi lại quên vặn nhỏ âm lượng lại.

- À...ờ...

Người chủ trì buổi lễ là một cha sơ, ông ấp a ấp úng, chẳng biết nói gì, mà cũng chẳng biết có nên nói hay không khi cặp mắt sắc bén của Taehyung đang hướng về ông như thế.

"Phụt"

Taehyung bật cười, làm mọi người cũng bật cười theo. Hani dụi dụi đầu vào người anh, lại càng ngại hơn, như thế có được là coi toàn dân đang cười chọc quê cô không. Hani đưa tay lên nhéo mạnh vùng thịt ở eo Taehyung một cái, anh cau mày rồi nhìn xuống.

- Ui da, anh đang cứu em mà!

Hani nhí nhí trong miệng vẻ chịu đựng. Cô muốn rời khỏi đây a!!

- Taehyung...xong chưa...em muốn về nhà...ở đây thật sự không quen...A!

Chưa nói hết câu, Taehyung đã nhấc bổng cô lên tay trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi cười có mặt ở đây, ngay lúc này. Anh chu đáo tém gọn lại phần đuôi của chiếc váy cưới cầu kì diễm lệ mà chính tay anh đã chọn cho cô.

Thấy Taehyung có ý định bước đi, cha sơ mới lên tiếng ngăn lại.

- Khoan đã, hôn lễ còn chưa thực hiện xong!

- Không cần. Cô ấy từ đầu đã chính là của tôi, không cần thượng đế của các người giám định hay gì đó nữa đâu.

Taehyung cười tươi đáp trả, câu nói khẳng định vô tư hết sức vậy đó hà. Cuối cùng, anh quay xuống trước mặt những vị khách đang tỏ vẻ khó chịu với sự ngang bướng của anh, bao gồm những vị đối tác của Kim Thị.

- Xin lỗi mọi người nhé, vợ tôi hiện đang không được khỏe trong người nên chúng tôi mạn phép xin kết thúc buổi lễ sớm.

Cứ thế Taehyung bế Hani bước ra khỏi lễ đường, Hani nằm trong lòng anh, cô cười hạnh phúc. Đưa tay lên vòng qua cổ anh rồi siết nhẹ, dụi đầu vào bờ ngực vững chắc của ai đó.

- Đúng là tên đáng ghét!

khoảnh khắc cả hai cùng bước ra khỏi nhà thờ, cũng là lúc mà cả hai sẽ trưởng thành thêm một bậc nữa, đồng thời họ cũng sẽ thuộc về nhau trên danh nghĩa Vợ - chồng ❤

===========THE END============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net