Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Young Seo bị ném mạnh lên chiếc giường mềm mại, xung quanh bao phủ trong bóng tối. Toàn thân cô đau đớn, các khớp xương như muốn nứt ra. Cơ thể cô nóng ran, ngứa ngáy vặn vẹo không ngừng, như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể cô. Chút ý thức lờ mờ còn sót cô thấy tiếng của 2 người đàn ông đang trao đổi to nhỏ

"Con hàng này ngon thật, tao sắp không nhịn được rồi" gã đàn ông vừa cất giọng khàn khàn vừa vuốt đôi chân thon dài, láng mịn hở ra ngoài lớp váy của cô, khiến thân hình cô càng thêm vặn vẹo

"Mày nhịn đi, mày có biết con hàng này giá bao nhiêu không? Mày mà đụng vào nó thì đại ca sẽ cho mày ăn đạn đó, đi thôi! Trong bar có mấy em ngon lắm để tao kiếm cho mày một em giải sầu" - gã đàn ông còn lại vừa nói vừa kéo tay đồng bọn rời đi

Young Seo không nhịn được cảm giác khô nóng trong người, cái vuốt nhẹ của gã đàn ông khi nãy khiến chút lý trí còn lại của cô cảnh báo sự nguy hiểm nhưng cơ thể cô lại hưởng ứng hành động của gã, càng khát khao nhiều hơn. Cô lờ mờ nhận ra chuyện gì đang xảy ra với mình, cô cố gắng tỉnh táo nhưng càng ngày cơ thể và càng không nghe theo sự điều khiển của cô, bộ váy trên người thật vướng víu Young Seo bắt đầu khua tay múa chân muốn cởi phắt chiếc váy trên người, tìm sự thoải mái cho bản thân. Cơ thể nhỏ bé chìm nghỉm trong chiếc giường êm ái rộng lớn

Đúng lúc đó cửa phòng lại mở ra. Tiếng người đàn ông pha lẫn tiếng cười "Chơi vui nhé, bạn tốt", kèm theo là tiếng đóng cửa. Sau đó, một bóng đen cao lớn đổ sập xuống giường, hơi thở nóng hổi phả vào cơ thể mềm mại của Tú Anh làm cô càng thêm ngứa ngáy, tay cô vẫn không ngừng tìm cách cởi váy. Vừa chạm vào Young Seo, sau khoảnh khắc cứng đờ, gã đàn ông càng ngày càng áp sát cô, tay chân bắt đầu sờ soạng trên cơ thể cô mỗi lúc một mạnh bạo. Động tác cố gắng cởi váy của Young Seo giống như sự phản kháng yếu ớt đối với hắn chính là liều thuốc kích thích khiến hắn càng hung hăng xé toạc chiếc váy mỏng manh trên người cô ném xuống đất. Gã nâng cằm cô lên, áp đôi môi nóng rực lên môi cô ngấu nghiến cắn mút tận hưởng sự mềm mại của cô, chiếc lưỡi hắn bắt đầu xâm chiếm khoang miệng cô khiến cô không thở nổi. Nhưng chất kích thích trong cơ thể cô theo những động tác của hắn bộc phát hoàn toàn, lý trí mơ hồ sợ hãi kháng cự nhưng cơ thể lại căng ra muốn được lấp đầy. Bàn tay to lớn của hắn bắt đầu vuốt ve, xoa nắn những nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể Young Seo khiến cô hoảng sợ. Rồi hắn không khách khí xâm chiếm thẳng vào cơ thể cô hết lần này tới lần khác. Miệng hắn lẩm bẩm gì đó Young Seo không nghe rõ , cứ như vậy cô ngất đi lúc nào không hay

Nửa đêm Young Seo tỉnh dậy, cơ thể đau nhức như vừa trải qua một trận đòn tra tấn, thắt lưng muốn gãy làm đôi, phần bụng dưới dồn lên từng cơn đau đớn chưa từng có. Những hình ảnh kinh hoàng dần dần ùa về. Gã đàn ông cao lớn đang nằm bên cạnh cô, vùi mặt vào trong chăn, qua bóng tối mờ mờ có thể thấy hắn là một người cao to, rắn rỏi và còn rất trẻ. Hắn chưa ngủ say, thở đứt quãng, thỉnh thoảng tay chân vật qua vật lại trong không trung, khắp căn phòng tràn ngập mùi nam nữ ám muội của sự hoan lạc. Sợ hắn tỉnh dậy, Young Seo nhẹ nhàng lần mò trong bóng tối tìm quần áo nhưng bộ váy của cô dưới sàn chỉ còn là một mảnh vải bị xé rách te tua, trong lúc tuyệt vọng cô nhặt được chiếc áo sơ mi của gã đàn ông, không nghĩ ngợi nhiều Young Seo vơ vội chiếc áo mặc lên người, dù sao hắn cũng cao lớn nên áo sơ mi của hắn mặc lên người Young Seo cũng giống như một chiếc váy ngang đùi, lần mò tìm túi xách, cũng may túi xách của cô vẫn còn đây nhưng điện thoại đã bị lấy đi

Không nghĩ ngợi nhiều Young Seo mở cửa lao ra khỏi nơi đáng sợ đó. Mặc những ánh mắt xung quanh đang nhìn cô chỉ trỏ

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái của tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp hạ cánh khiến Young Seo bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng theo cô suốt bao năm. Vậy mà cô đã ngủ suốt quãng thời gian dài trên đường trở về thành phố nơi cô sinh ra sau bao năm xa cách

Người đàn ông đeo kính đen ngồi bên cạnh nhăn mặt đưa cho Young Seo tờ khăn giấy, Young Seo ngớ người sau đó mới để ý tới bộ dạng nhếch nhác của mình mồ hôi rịn ra ướt đầm trên trán khiến tóc cô bết vào nhau, gương mặt nhợt nhạt không có sức sống. Cô lí nhí cảm ơn, nhưng nhận lại là gương mặt lạnh tanh và thái độ giống như cô là con côn trùng làm bẩn mắt anh ta vậy. Young Seo thầm thở dài, không phải anh ta ga lăng tốt bụng mà chẳng qua sự nhếch nhác của cô khiến anh ta khó chịu "mặt mũi thì không tới nỗi nào mà tính tình khó chịu, mất lịch sự" - Young Seo lẩm bẩm

Đã lâu rồi cô mới thoát ra khỏi được cơn ác mộng kinh hoàng đó, cô tưởng mình đã quên đi được phần nào. Nhưng khi trở lại thành phố này, nỗi ám ảnh vẫn còn trong cô

Young Seo, ngồi trong quán cà phê cạnh sân bay, gọi một ly cà phê đen không đường, chờ xe tới đón. Young Hee , em gái song sinh của cô vừa gọi tới xin lỗi vì tắc đường sẽ tới trễ 30 phút, bảo cô kiếm quán cà phê nào đó ngồi đợi. Young Seo ừ hữ, kiếm cho mình một chỗ ngồi có khung cửa sổ nhìn ra thảm cỏ xanh mướt, dù sao thì cô cũng không vội vã gặp ai trong gia đình mình cả. Cô có dự cảm cuộc đoàn tụ gia đình này chẳng có gì vui vẻ. Cô chỉ chờ xem, cô em gái "yêu quý" của mình sẽ giở những trò gì khi nằng nặc xin ba gọi cô trở về sau chừng ấy năm họ coi cô là nỗi ô nhục, không cho cô quyền được trở về

Cũng tốt, nếu họ không gọi thì cô cũng sẽ trở về sớm thôi. Cô phải trở về để lấy lại danh dự của cô cả nhà họ Lee , là tiểu thư khuê các đứng đầu Seoul . Trở về để trả lại cho những người đã hại cô cái giá mà họ đáng phải nhận

Young Seo thuận tay lấy một tờ tạp chí trên kệ cửa sổ, ngay trang đầu tiên bức ảnh đính hôn 2 năm trước của em gái và Kim Taehyung - Chủ tịch Kim thị, tập đoàn đa nghành lớn nhất Seoul, người trong mộng của mọi cô gái ở Seoul. Phía dưới là dòng thông báo đám cưới của bọn họ diễn ra trong 3 ngày tới cũng thật khéo, hai năm trước lễ đính hôn của em gái cô, ba cô vẫn không cho cô trở về, ông ta sợ sự xuất hiện của cô sẽ làm cho Lee gia mất mặt với mọi người. Sau lễ đính hôn do chú rể gặp tai nạn thảm khốc mà đám cưới bị hoãn lại nghe nói chú rể không tự đi lại, cũng không còn tỉnh táo

Vậy mà lần này ba mẹ cô lại tha thiết gọi cô về từ trước cả đám cưới với tính cách háo thắng, ham hư vinh của Young Hee việc chấp nhận lấy một người chồng như vậy có gì đó không bình thường nhất định có uẩn khúc, lòng cô không khỏi những dấy lên mối nghi ngờ. Điện thoại trên mặt bàn rung lên, màn hình hiển thị số điện thoại của Young Hee . Young Seo uể oải bắt máy, "chị! Em đỗ xe trước cửa quán cà phê rồi, chị mau ra", Young Seo còn chưa kịp trả lời đầu dây bên kia đã cúp máy. Cô có thể thấy được, cô ta chắc là bị ép buộc phải tới đón cô cho giống tình chị em chứ thực ra cô ta chẳng có chút thành ý nào khi nằng nặc đòi cô phải chờ mình tới đón

Young Seo kéo va li hành lý ra khỏi quán cà phê đã thấy chiếc siêu xe thể thao màu đỏ chót chói mắt đậu chình ình ngay giữa cửa ra vào của quán cà phê, sợ màu xe và tên xe còn chưa đủ gây sự chú ý hay sao. Young Hee đang tựa người vào thân xe chờ cô. Young Seo khẽ cười trong lòng, vẫn là phong cách xưa nay của cô ta. Toàn thân dát đầy đồ hiệu, chiếc váy ngắn cúp ngực màu đỏ rực bó sát vào cơ thể kết hợp cùng đôi giày cao gót cùng màu , tóc xoăn dài, uốn tỉ mỉ, môi đỏ mọng. Đeo một cặp kính râm thời thượng màu trắng. Trên cổ cô ta là chiếc dây chuyền kim cương nằm trong bộ sưu tập trang sức có tên "trưởng thành" mà bố cô đã hứa sẽ tặng cho cô khi cô vào đại học là cô ta cố tình khiêu khích cô khi chọn chiếc dây chuyền này trong ngày hôm nay

"Chị chờ em có lâu không? Mau về nhà thôi nào!" - vẫn giọng nói thái độ như một cô em gái nhỏ ngây thơ, hồn nhiên

"Mau về thôi, chị đi đường dài hơi mệt" - Young Seo lãnh đạm lên tiếng, thay cho lời chào

Young Hee kín đáo bĩu môi tỏ vẻ coi thường, rất nhanh sau đó cô ta lấy lại dáng vẻ vui mừng nhiệt tình. Ngồi vào ghế lái tiến thẳng về nhà. Giờ cao điểm tất cả các con đường lớn vào thành phố đều ùn ứ. Xe chạy chậm rì trên đường. "f**k!" Young Hee buộc miệng chửi thề, cô ta quên mất mình cần phải là một cố tiểu thư thanh nhã trước mặt người nhà. Cô ta lén nhìn sang thấy Young Seo đang lim dim mắt, nhếch mép chắc chị ta không nghe thấy lời mình

Tắc đường làm cô ta càng thêm bực bội, nếu không vì việc sẽ phải nhờ tới lòng thương của Young Seo thì còn lâu cô ta mới tự mình lái xe đi đón chị gái mình. Cô ta vốn không thích sống chung một bầu trời với người chị giống mình như hai giọt nước này

Hai người tuy là chị em song sinh, nhưng từ khi còn rất nhỏ Young Seo đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, là một đứa trẻ xinh xắn lại ngoan ngoãn, lễ phép, thông minh. Trái ngược với sự phá phách, ngỗ ngược của cô ta

Ngay cả cha mẹ cô cũng luôn nhìn chị ta với ánh mắt tự hào. Mỗi lần Young Hee mắc lỗi, người lớn đều mang chị ta ra làm tấm gương để so sánh với cô. Vì thế từ khi là một đứa trẻ cô ta đã sinh lòng ghen ghét, oán hận với chị mình. Tiệc sinh nhật tròn sáu tuổi của hai chị em , bọn trẻ chơi trốn tìm, Young Seo rủ Young Hee cùng trốn vào nhà thuyền. Trong nhà thuyền mờ tối nhìn Young Seo đang loay hoay tìm chỗ trốn bên chiếc ca nô cạnh mép nước, Young Hee rón rén đi tới đẩy Young Seo từ đằng sau nhưng không ngờ cô ta cô ta trượt chân ngã xuống nước, thiếu chút nữa thì chết đuối

May người lớn phát hiện cứu kịp thời. Sau đó cô ta phải nằm viện một tuần theo dõi vì viêm phổi do nhiễm lạnh. Đó là lần đầu tiên trong đời cô ta trở thành tâm điểm của sự quan tâm chú ý của tất cả mọi người, cũng là lần đầu tiên trong đời cô thấy ba mẹ nổi giận quát mắng Young Seo vì rủ em trốn vào nơi nguy hiểm

Từ đó cô ta thành công trong việc thu hút sự quan tâm chăm sóc, nuông chiều của bố mẹ.

Xe rẽ vào cổng biệt thự, ngôi nhà thân yêu một thời của Young Seo. Trở lại sau bao nhiêu năm tới lúc này khi quay lại cô không khỏi bồi hồi. Cô nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ nơi mình gắn bó 18 năm của cuộc đời, nhưng cô cũng hận họ, hận họ đã không cho cô cơ hội giải thích. Hận họ đã tuyệt tình với cô

Cô bước vào nhà, mẹ cô đã chờ sẵn ở cửa, ánh mắt bà thoáng chút vui mừng, đưa tay ra định ôm lấy cô nhưng rồi lại buông xuống, nắm hai tay vào nhau. "Con về rồi, mau vào chào ba đi con". Young Seo liếc nhìn ba cô đang ngồi trên ghế so pha khẽ cúi đầu "Ba! Con về rồi" . Ông Sung Hyun vẫn không rời mắt khỏi bản tin trên màn hình tivi, ừ hữ  "về rồi thì vào đi, còn đứng đấy làm gì"

Khác hẳn với Young Seo , Young Hee vừa về đã chạy ào vào ngồi cạnh ba phụng phịu kể khổ đúng kiểu một cô con gái nhỏ "Ba, Ba biết không đường hôm nay tắc con lái xe chóng cả mặt" Vừa nói cô ta vừa bám lấy cánh tay ông lắc lắc. Ông Sung Hyun nhìn cô ta trìu mến nhẹ giọng "Ba đã nói để chú Choi đi đón con còn muốn tự đi" . "Thôi lên tắm rồi xuống ăn cơm.", bà Soo Min vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt tóc Young Hee

Young Seo đứng giữa nhà nhìn cảnh này thấy cay nơi khóe mắt. Đúng là cảnh gia đình hạnh phúc, tiếc rằng cô như người thừa

Vali hành lý đã được người giúp việc mang đi từ lâu, theo phản xạ Young Seo bước về phía phòng mình trước kia. Cô chưa kịp mở cửa phòng đã nghe tiếng của Young Hee từ phía sau. "Chị, phòng của chị ở bên này." Young Hee chỉ vào căn phòng ở cuối hành lang, trước đây là phòng dành cho khách "Phòng của chị, ba đã cải tạo thành phòng thay đồ cho em rồi" - Cô ta nói giọng có chút bất đắc dĩ, nhưng mắt lại ánh lên vẻ phấn khích khó che giấu

Young Seo sững lại, nghèn nghẹn nơi lồng ngực, tới mức này, cô hoàn toàn không còn thuộc về nơi này nữa thật rồi. Cảm giác là khách trong chính ngôi nhà của mình là cảm giác đau đớn tới mức nào? Mấy năm lăn lộn khổ sở bên ngoài dù có cô đơn, khó khăn tới mức nào cô vẫn luôn hi vọng sẽ có ngày ba mẹ hiểu cô. Việc ba cấm cô không được trở về chỉ là do ba mẹ quá sốc và tức giận nhất thời mà thôi. Cô bước vội vào phòng dành cho khách , mệt mỏi nằm xuống chiếc giường xa lạ cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt chỉ chực tuôn ra


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net