Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai gấp thảm rồi cùng trở về khách sạn. Sảnh khách sạn đã vắng tanh, mọi người sau một ngày làm việc vất vả, không quen với thời tiết nên khi ăn xong ai về phòng nấy đi nghỉ ngơi sớm.

Hai người sóng bước vào thang máy. Phòng của Jungkook ngay sát cạnh phòng Young Seo ,cô tạm biệt anh rồi vào phòng đóng cửa. Young Seo vừa nằm xuống chiếc giường rộng lớn thì tiếng chuông báo tin nhắn tới.

Là tin nhắn chúc ngủ ngon của Taehyung cô khẽ cười nhắn lại chúc anh ngủ ngon rồi chìm vào giấc ngủ.

Jungkook trở về phòng, cổ họng khô khốc lúc nhìn thấy cánh cửa phòng của Young Seo từ từ khép lại anh chỉ muốn lách mình qua ô cửa hẹp, ôm lấy thân hình của cô, hôn lên đôi môi của cô. Cảm giác ấy suýt chút nữa anh đã không kiềm chế được mà đẩy cửa, cũng may mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát.

Jungkook vớ lấy chai nước đặt sẵn trên bàn tu một hơi hết sạch.

Jungkook để chai nước rỗng xuống bàn, mày nhíu chặt, chạy vào phòng vệ sinh bắt đầu móc họng nôn ra. Vì uống nước quá vội, anh không để ý, thứ nhất tại sao lại có nước trên bàn, phòng này của anh, nước đều để trong tủ lạnh, thứ hai chai nước anh mở nắp rất dễ dàng, giống như có người mở từ trước, thứ ba trong nước có vị hơi lạ mặc dù vị rất nhạt khó nhận ra.

Sau khi đã nôn hết mọi thứ ra, Jungkook lấy chai nước mới uống một hơi hết sạch sau đó lên giường nằm giả vờ ngủ.

Thời gian trôi đi không được bao lâu anh thấy tiếng mở cửa, trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, một dáng người ăn mặc gợi cảm hiện ra. Anh khẽ hé mắt, gương mặt giống hệt Young Seo nhưng mùi nước hoa này không phải mùi của cô.

Trong lòng Jungkook đã mười phần sáng tỏ, từ chuyện chai nước tới chuyện này, là cả một âm mưu mà không ai khác chủ mưu chính là Young Hee, Jungkook giả bộ trở mình hất chăn ra.

Young Hee thấy hành động của Jungkook nghĩ rằng thuốc đã ngấm cô ta bèn cởi áo choàng bên ngoài, để lộ cơ thể chỉ có bộ đồ lót mỏng manh trườn lên giường như một con rắn nước bắt đầu uốn éo lần mò cởi cúc áo ngủ của Jungkook. Cô ta cũng không quên bật sẵn điện thoại để có thể chụp ảnh bất kỳ lúc nào.

Ngay khi, Young Hee cố sát môi vào cổ Jungkook, một bàn tay cô ta cũng bắt đầu lần vào trong áo anh cũng là lúc mắt Jungkook mở to, tay anh bắt lấy bàn tay không yên phận của Young Hee

"Cô đang làm cái trò gì vậy?" Jungkook quát lên, vì sợ kinh động tới những người khác nên giọng anh rất nhỏ, rõ, đanh lại.

"Em yêu anh mà, hãy tới với em. Em sẽ làm cho anh sung sướng, nhớ mãi không quên" Young Hee như phải bùa mê thuốc lú, bị Jungkook giữ chặt hai tay có ta vẫn không biết xấu hổ cố gắng uốn éo thân mình, cọ sát vào thân thể Jungkook.

"Cút ngay cho tôi" Jungkook không khách khí, hất cô ta ra xa anh cũng đứng dậy cài lại cúc áo. Từ trên cao nhìn xuống cơ thể trắng lóa thiếu vải của Young Hee

Thấy thái độ lạnh lùng quá mức của anh, Young Hee vừa có phần mất mát vừa thẹn. Từ trước tới nay chưa có gã đàn ông nào không thèm muốn khi nhìn thấy cơ thể cô ta. Cô ta vốn là người thác loạn lại ham muốn thể xác cao, nên đàn ông qua tay cô ta vô số. Đa số cô ta vừa mắt với ai thì người đó chắc chắn sẽ không cưỡng lại được sự quyến rũ của cô ta.

Ở Seoul trong giới ăn chơi ngầm vẫn bí mật rỉ tai nhau về tài giường chiếu và sức quyến rũ của Young Hee họ gọi cô ta với biệt danh là thuốc độc. Vậy mà dưới con mắt của Jungkook đang nhìn cô ta không khác gì nhìn một vật kinh tởm.

"Mặc đồ vào rồi cút cho tôi" Jungkook ném chiếc áo choàng Young Hee vừa cởi ra trên đất về phía cô ta.

"Em yêu anh mà, hãy cho em!"

Nhìn người đàn bà đang uốn éo như con rắn nước trước mặt, Jungkook không khỏi cảm thấy buồn nôn. Anh biết giờ này đôi co với cô ta không có tác dụng gì.

Jungkook tiến tới xách Young Hee lên, ấn cô ta vào phòng tắm sau đó mở vòi hoa sen ở chế độ nước lạnh không thương tiếc xả từ trên đầu cô ta xả xuống. Nước lạnh sẽ làm giảm ham muốn, giúp cô ta tỉnh táo trở lại.

Xong xuôi, Jungkook xách Young Hee cả người ướt như một con mèo hoang gặp mưa, không có chút lưu tình nào ném cô ta ra khỏi cửa phòng khách sạn rồi đóng sầm cửa lại.

Giờ này hành lang khách sạn đã không còn bóng người, đèn ở hành lang cũng là loại đèn cảm ứng nhiệt, nên anh yên tâm sẽ không ai nhìn thấy bộ dạng của Young Hee

Young Hee bị Jungkook quẳng ra ngoài không thương tiếc. Nước lạnh thấm qua chiếc áo choàng tắm ngấm vào da thịt khiến cô ta tỉnh táo hơn. Ý thức được âm mưu của mình đã thất bại, ngón tay cô ta cấu vào lòng bàn tay đau nhói. Young Hee lê bước về phòng , được rồi để rồi xem anh còn gì để mê nữa. Rồi cuối cùng cô ta sẽ chiếm Jungkook cho bằng được , xưa nay chưa từng có người đàn ông nào không bại trận trước cô ta cả.

Ngay cả sáu năm trước, vị thẩm phán được cả thành phố ngưỡng mộ cũng không thoát được lưới tình của cô ta mà đã lập lên kế hoạch tống Sang Hoon vào tù giúp cô ta.

Young Seo rồi cô sẽ biết thế nào là đau đớn. Lần này nhất định cô ta sẽ không để xảy ra bất cứ sai sót nào.

Young Hee nhận được tin nhắn của Sang Hoon , báo hắn ta đang trên đường tới điểm hẹn. Vì đã dùng thuốc kích thích Young Hee không nhịn được đánh vào phòng tắm ngâm mình trong nước lạnh. Cũng may cô ta uống rất ít, vì cô ta tự tin Jungkook đã uống hết chỗ nước đó thì mình anh hành động là đủ.

Khi cơn khó chịu trong người đã qua đi, Young Hee lên giường ngủ một giấc chờ tới giờ hẹn với Sang Hoon .

Trên đường cao tốc, một chiếc xe lao nhanh trong màn đêm. Sang Hoon ngồi ở ghế sau, trên tay đang mân mê tập tiền mới cóng. Hắn bẻ tập tiền để nghe tiếng các tờ tiền va vào nhau sau đó đưa lên mũi ngửa mặt lên hít hà mùi tiền mới. Đã bao lâu rồi hắn không có được cảm giác sờ vào những tờ tiền còn nguyên seri như thế này, cảm giác có tiền thật thích. Hắn bỏ tập tiền vào va li rồi lại lấy một tập khác ra, lặp đi lặp lại những động tác ban nãy cứ như hắn đang thực hiện một nghi lễ thiêng liêng nào đó.

Tên Đầu trọc ngồi ở ghế phụ liếc qua gương chiếu hậu nhìn hắn.

"Đại ca, sau vụ này chúng ta đổi đời thật chứ?" Đầu Trọc vừa ăn khoai tây chiên vừa híp mắt.

"Tất nhiên, tạo sẽ đưa hai đứa mày theo cùng, chúng ta sẽ về phía nam."

"Đại ca nhớ kiếm cho chúng em vài em gái xinh tươi nhé. Mẹ kiếp! mấy năm gần đây nghèo tới nỗi mấy con mẹ đứng đường cũng khinh tụi em ra mặt." Tên Choắt lái xe đập tay vào vô lăng, mấy năm nay thất thế bọn chúng lang thang kiếm ăn qua ngày, chưa bị đói là may lấy đâu ra tiền mà chơi gái.

"Được! xong việc tạo cho chúng mày chơi chết hết cả phố đèn đỏ" Sang Hoon vung tập tiền khẳng định.

Cả ba cùng cười hô hố. Chiếc xe cứ thế lao vào trong màn đêm tĩnh mịch.

Chuông điện thoại xé rách màn đêm yên tĩnh, Young Hee bừng tỉnh, choàng tay cầm chiếc điện thoại để ở kệ đầu giường là Sang Hoon, mới ba giờ bốn mươi lăm phút. Hành động cũng nhanh gọn đấy Young Hee nghĩ, chậm rãi bắt máy.

"Bà cô à, tôi tới rồi"

Vừa nghe có kết nối, Sang Hoon đã gào lên trong điện thoại.

"Nhỏ cái tiếng thôi, đỗ xe ở chỗ kín đáo chờ tôi"

Young Hee tung chăn xuống giường, mặc quần áo, đem theo một tấm bản đồ lặng lẽ ra khỏi phòng.

Trong chiếc xe chật hẹp không biển số Sang Hoon cùng hai tên đồng bọn ngồi lặng lẽ hút thuốc. Nhiệt độ ngoài trời khá lạnh, vì phải tắt máy nên bọn chúng mở cửa sổ cho thoáng.

"Mọi thứ chuẩn bị hết rồi chứ?"

Sang Hoon hất cằm về phía Mặt Choắt.

"Đại ca yên tâm, nước uống, thức ăn, dụng cụ cần thiết đủ cho một tuần" Mặt Choắt hớn hở tâng công.

"Còn mày? Đã chuẩn bị những thứ tao bảo chưa?" Sang Hoon hất cằm về phía tên còn lại.

"Mọi thứ đã sẵn sàng, đại ca còn phải nghi ngờ khả năng của em?" Đầu Trọc híp đôi mắt dài và hẹp của hắn rít một hơi thuốc.

"Mẹ kiếp cái nơi này, lạnh gì mà cắt da cắt thịt, muốn lạnh chết ông à?" Sang Hoon cáu bẳn.

Cộc! Cộc! tiếng gõ vào cửa kính, cả hai im bặt đưa mắt về phía tiếng gõ. Young Hee trùm kín người trong chiếc áo gió rộng, chỉ hở đôi mắt.

Sang Hoon ngồi ở ghế sau vườn người ra mở cửa.

Rất nhanh, Young Hee chui tọt vào trong xe, cô ta nhíu mày lấy tay phẩy qua lại trước mặt để xua đi mùi thuốc lá trong xe. Không gian chật hẹp với ba cái lò hút thuốc khiến càng thêm ngột ngạt, Mặt Choắt biết ý chỉnh cửa kính hạ xuống hết cỡ, không khí có phần thoáng hơn một chút.

Young Hee bật đèn pin, lôi ra một tấm bản đồ và một chiếc bút đỏ cô ta chỉ vào một vùng đã được cô ta khoanh từ trước.

"Đây là chỗ ngày mai chúng tôi sẽ đến. Chỗ này là chỗ chúng tôi sẽ nán lại. Quanh vùng toàn là nhà xưởng bỏ hoang. Các anh hãy tới đó trước tìm nơi thích hợp. Sau đó khi tôi ra hiệu thì sẽ tóm cổ ta, sau đó xử lý thế nào tùy các anh miễn sao cô ta không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa là được."

Young Hee dừng lại một chút, chuyển vào máy Sang Hoon bức ảnh của Young Seo

"Đây là mục tiêu của các anh, đừng nhầm với tôi" thấy ánh mắt của ba tên kia hết nhìn ảnh lại nhìn mình Young Hee vội nói.

"Ngày mai, cô ta mặc đồ màu gì tôi sẽ nhắn tin cho các anh. Xong việc, gửi ảnh kết quả , biến đi thật xa sau đó gửi số tài khoản, tôi sẽ cho người chuyển tiền cho các anh. Nếu tôi còn nhìn thấy các anh ở Seoul thì các anh cũng biết hậu quả rồi đó" Young Hee nhìn thẳng vào Sang Hoon , mắt ánh lên sự nham hiểm.

"Ai biết được sau khi chúng tôi đi rồi cô có chuyển tiền cho chúng tôi hay không?" Đầu Trọc lên tiếng.

"Phải đấy, cô có gì làm tin không?" Mặt Choắt góp lời.

Sống lăn lộn trong giới này, phương thức tồn tại của bọn chúng là tranh cướp, lừa lọc lẫn nhau, vì thế chúng hoàn toàn không có lòng tin vào những lời hứa kiểu như thế này.

"Tôi nói lời sẽ giữ lời, mặt khác tôi vẫn ở Seoul không đi đâu được. Lee Thị vẫn lù lù ra đấy tôi chạy được đi đâu? Thôi được, xong việc tôi sẽ chuyển thêm ba triệu. Số còn lại khi nào các anh biến khỏi Seoul tôi xác nhận xong sẽ chuyển cho các anh. Thế nào?".

Vừa nói Young Hee vừa dùng đèn pin quẹt nhẹ một đường quanh quai hàm của Sang Hoon , xong cô ta mở cửa xe bước ra ngoài, đầu không hề ngoảnh lại.

"Mẹ kiếp! con đàn bà lẳng lơ, xong việc tạo mà gặp lại cô ta, tao thề sẽ chơi cô ta tới chết."

Sang Hoon đập tay xuống tờ bản đồ.

"He he đại ca không chơi cô ta thì chơi con hàng trong hình, lần trước chúng ta chỉ được nhìn chứ không được động tay động chân, lần này đằng nào cũng giết cô ta, chi bằng anh cho chúng em chơi cho thỏa thích." Mặt Choắt nhe hàm răng vàng xin ra cười khả ố

"Giờ chúng ta làm gì tiếp theo?" Đầu Trọc trở lại việc chính.

"Mày nhập tọa độ vào xe, chúng ta lên đường, trước hết phải xem xét kỹ địa điểm sau đó sẽ quyết định phương án hành động. Nên nhớ đây là cơ hội trở mình của chúng ta, bằng mọi giá cũng phải làm cho bằng được."

Sang Hoon đưa tọa độ cho Mặt Choắt. Chiếc xe lại lặng lẽ lao đi trên đường. Phía xa đường chân trời đã hửng lên một màu lam nhạt.

Một ngày mới trên sa mạc đã bắt đầu.

Sau khi ăn sáng xong, đoàn người bắt đầu tập trung lên xe, hôm nay sẽ là một ngày làm việc kéo dài từ sáng tới tối.

Phía khách sạn đã chuẩn bị một chiếc xe chuyên dụng chở đồ ăn trưa,đi theo bọn họ.

Young Seo nói với Bora mang thêm một thùng nước để ở cốp xe của bọn họ, ở sa mạc điều quan trọng nhất là nước uống. Cẩn thận sẽ không bao giờ là thừa. Bora vừa bế thùng nước lọc ra xe vừa càm ràm Young Seo

"Sao càng ngày tôi càng có cảm giác cô giống hệt mẹ tôi thế nhỉ? Đi đâu cũng chỉ lo thiếu ăn thiếu uống".

"Chị chưa rơi vào hoàn cảnh cả ngày đói không có gì để ăn, khát không có gì để uống nên chị chưa hiểu được sự quan trọng của nó". Young Seo xếp túi lương khô to tướng lên trên thùng nước điềm nhiên trả lời Bora

"Nói như là cô đã từng trải qua vậy" Bora bĩu môi, mặc dù cô cũng biết những điều Young Seo nói là không hề sai, sự lo xa của cô cũng không hề thừa nhưng nó có phần không đúng với lứa tuổi của Young Seo

Phải chăng cô đã phải trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống, mặc dù nhìn vẻ bề ngoài thì cô không có vẻ gì là chịu nhiều khổ cực.

Chỉ có một điều Bora tin vào năng lực, và bản chất tốt của Young Seo Nên cô vẫn luôn quý mến người đồng nghiệp ít tuổi hơn mình này.

Jungkook vẫn ngồi chung xe với Young Hee , về phần Eun Ji cô đã viết email xin nghỉ việc gửi cho phòng nhân sự của công ty, nhưng đêm qua sau khi Young Hee nói gì đó với cô thì sáng nay, cô lại vẫn lầm lũi đi theo làm trợ lý cho Young Hee thậm chí thái độ còn khúm núm các cung hơn trước.

Eun Ji cúi gằm mặt cố tránh ánh mắt cũng như cố tránh tiếp xúc với Young Seo và Jungkook, hai người đã đứng ra bảo vệ cô.

Thấy thái độ của Eun Ji thay đổi như vậy cả Jungkook và Young Seo đều cảm thấy có chút khó hiểu, tuy nhiên vì lịch trình dày đặc nên họ cũng không quá để tâm vào việc này. Dù sao đây cũng là quyết định của cá nhân Eun Ji

Cô ấy tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, bản thân cô ấy lảng tránh sự giúp đỡ thì không có lý do gì những người ngoài như Young Seo và Jungkook lại cứ vô duyên vô cớ xông vào giúp cô ấy.

Nghĩ như vậy nên cả Jungkook và Young Seo đều tỏ ra bình thường trước thái độ của Eun Ji, cả hai đều không đưa ra bất cứ bình luận gì về việc này. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net