Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay, còn một bữa tiệc nữa mà hội Kang Hye Mi đã chuẩn bị sẵn để mừng cô ta trở về. Chỗ của Young Hee không phải là ở nơi nóng nực này mà nơi cô ta thuộc về phải là những bể bơi năm sao, những phòng tiệc sang trọng với rượu ngon, nhạc kích thích và cả đàn ông nữa.

Nhóm bốn người của Young Hee này, các cô ta trước mặt cha mẹ luôn là những cô con gái ngoan ngoãn nhưng trên thực tế chưa chuyện gì là bọn cô ta chưa dám làm.

Những bữa tiệc kín của các cậu ấm cô chiêu luôn được bảo mật tuyệt đối bởi những thú tiêu khiển, những màn thác loạn, tình một đêm luôn tràn ngập. Giữa bọn họ tồn tại một luật bất thành văn đó là, trong những bữa tiệc thế này không ai hỏi danh tính ai, sau này gặp lại coi như chưa hề quen biết.

Từ khi bí mật tham gia những bữa tiệc này, chúng đã trở thành thói quen trong cuộc sống của Young Hee , cũng vì thế đàn ông qua đêm với cô ta không thiếu, cũng không đếm xuể.

Trong thế giới ăn chơi ngầm ở Seoul không ai là không biết tới sự phóng đãng và tài nghệ trên giường của Lee tiểu thư, chính vì thế cô ta luôn tự tin, không người đàn ông nào thoát ra được khởi cô ta, chỉ cần một lần lên giường với cô ta thì sẽ nhớ mãi không quên.

Nghĩ tới đàn ông trong đầu cô ta lại hiện lên thân thể rắn chắc, cường tráng, cơ bắp khỏe khoắn, làn da trơn láng như tượng tạo của Jungkook . Tưởng tượng tới cảnh cả cơ thể cô ta uốn éo dưới thân anh, hẳn là một cảm giác tuyệt vời.

Đối với cô ta mà nói ngoài chuyện Jungkook vô cùng giàu có ra thì ngoại hình của anh chính là điểm chí mạng đối với cô ta.

Cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào khiến cô ta thèm muốn tới thế. Với những người như Young Hee , càng khó đạt được thì cô ta sẽ càng khao khát và dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy

Trời vừa tờ mờ sáng, Bà Lee đã tỉnh dậy, hôm nay bà ta có lịch lên núi tìm thầy bói để làm lễ, Young Hee con gái cưng của bà ta vẫn còn đang ở sa mạc xa xôi, khiến lòng bà ta bồn chồn không yên, cả đêm ngủ chập chờn nên sáng nay bà ta quyết định dậy thật sớm chuẩn bị mọi thứ.

Bà Lee gọi quản gia thông báo những thứ sẽ phải mua sắm cho buổi lễ xong xuôi bà ta cầm máy điện thoại nhắn tin cho Young Hee , bà ta không gọi điện vì biết tính của con gái mình chắc chắn giờ này còn chưa tỉnh giấc, không muốn phá đi giấc ngủ của Young Hee .

"Con gái à? Con dậy chưa? Chiều con về tới Seoul thì qua thẩm mỹ viện Lis mẹ đã đặt phòng chăm sóc da đặc biệt cho con rồi. Giờ mẹ chuẩn bị tới chỗ thầy, xin cho con bình an và sớm được toại nguyện mọi thứ" Nhắn xong tin nhắn Bà Lee bắt đầu sửa soạn lên đường.

Mùa thu ở Seoul , buổi sáng sớm trời rất lạnh, sương nhiều, những giọt sương còn đọng đầy trên những phiến lá đang ngả màu vàng. Bà Lee kéo chiếc áo khoác lại sát cơ thể, cứ thế đứng thất thần nhìn ra tán lá phong sa vào cửa sổ , trong lòng có chút man mác buồn.

Bà Lee sinh được hai người con gái, tính cách của hai người lại chẳng giống nhau.

Từ khi xảy ra tai nạn suýt đuối nước năm lên sáu tuổi, Young Hee - con gái út của bà luôn ốm đau, yếu đuối khiến bà phải quan tâm săn sóc nhiều, Young Seo lại khác là cô bé khỏe mạnh, tự lập, học hành cũng rất tốt vì thế bà hoàn toàn yên tâm về cô để có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho đứa con yếu đuối hơn của mình.

Trên đời này vẫn thường như vậy, một mối quan hệ dù là máu mủ cũng giống như một cái cây, chúng ta không chỉ ươm mầm cho nó chăm sóc cho nó lúc nó lúc mới còn là hạt mầm muốn từ hạt mầm thành một cây cổ thủ xanh tươi mãi mãi thì cần phải chăm sóc thường xuyên.

Nếu thấy cây đó khỏe mạnh mà chúng ta không chăm sóc nữa thì dần dần nó cũng sẽ cằn cỗi theo thời gian, từng chút từng chút một. Tới lúc những dấu hiệu rõ ràng để ta nhận biết được bằng mắt thường thì đã là quá muộn để có thể cứu vãn.

Quan hệ của Bà Lee và Young Seo cũng vậy, khi bà nhận ra cô đã không cần bà vẫn có thể sống tốt, khi bà nhận ra suốt một buổi đi chơi cùng nhau hai mẹ con không tìm được chủ đề chung nào để chia sẻ đó là khi bà giật mình về những việc mình đã đối xử với con gái mình trong suốt những năm tháng qua.

Đúng lúc bà muốn quay lại đối xử công bằng với cả hai thì cũng là lúc Young Seo làm ra chuyện động trời khiến cả Lee gia mất mặt. Bà khi đó đã tức giận biết bao nhiêu, cô đã làm xấu mặt cả gia tộc.

Sự hối hận xen lẫn giận giữ là khiến bà ủng hộ mọi quyết định trừng phạt Young Seo từ phía chồng bà. Bà cho rằng cô cũng không còn thuốc chữa nữa.

Tuy cô đã ra nước ngoài nhưng những năm tháng đó bà luôn tự dằn vặt mình vì đã không quan tâm dạy dỗ cô như đã làm với Young Hee , để cô có thể trở thành đứa con ngoan như Young Hee .

Nhưng rồi khi bà gặp thầy bói trên núi, nghe ông ta nói về những chuyện trong quá khứ - những bí mật mà ngay cả người thân cận nhất của bà cũng không biết, Bà Lee bắt đầu tin ông ta.

Cũng chính ông thầy đã nói cho bà biết sự áy náy trong lòng bà là không cần thiết, bởi con gái lớn của bà sinh ra đã mang số kiếp như vậy, chỉ là người mang tới vận xui và khiến gia tộc của bà phải lao đao.

Còn Young Hee , cô con gái thứ hai của bà lại khác, cô ta chính là phúc tinh mang lại nhiều may mắn cho cả Lee gia .

Càng ngày bà càng tín nhiệm ông thầy, mỗi khi có việc gì đó cần quyết định bà đều tới xin thỉnh ý kiến của ông thầy và cũng chính vì thế sự áy náy của bà với Young Seo vơi đi rất nhanh. Càng ngày bà càng dồn mọi sự quan tâm, chăm sóc tới Young Hee , coi cô ta là bảo vật trời ban của bà.

Bà Lee cứ thế thất thần, cho tới khi có tiếng nói vọng tới từ phía sau.

"Mới sáng sớm, bà ra ngoài này hóng sương làm gì? Có tâm trạng sao?"

Ông Lee tỉnh dậy từ lúc nào, ông bước tới sau Bà Lee ân cần hỏi han bà.

"Tự nhiên trong lòng có chút tâm trạng, tôi thấy bồn chồn quá ông ạ" Bà Lee khẽ tựa người vào chồng rủ mắt.

"Con nó mới đi vài ngày, bà làm sao mà đã tâm trạng thế. Mai này nó đi lấy chồng thì bà định làm thế nào?" Ông Lee trách yêu vợ.

"Không phải, mà tôi cảm thấy nóng ruột, trong lòng cứ như có lửa đốt. Chỉ cầu mong con không sao" Bà Lee thở ra một hơi nặng nề.

"Con nó đi cả đoàn người làm sao mà có chuyện gì được. Không phải hôm nay bà tới gặp thầy xin lễ cho con sao , có thầy cầu xin sự che chở cho con rồi bà còn lo gì nữa. Mau đi chuẩn bị đi."

Ông Lee biết vợ mình rất tín nhiệm thầy vì thế để bà an lòng, ông chưa bao giờ ngăn cản bà tìm tới thầy như một liều thuốc an thần. Lần này để đưa bà ra khỏi tâm trạng nặng nề buổi sáng, ông ta cũng rất biết cách.

Tình yêu đúng là một điều kỳ lạ nó khiến cho người trong cuộc thì mù mờ còn người ngoài cuộc thì lại tỏ tường hết thảy.

Jimin nhìn sang túi ngủ bên cạnh mình, Ji Ah vẫn đang ngủ ngon lành, đối với một cô gái chưa từng chịu khổ như Ji Ah việc vất vả ở nơi đây dù cô chưa từng mở lời than vãn nhưng đối với Ji Ah là cả một thử thách lớn.

Cô ngủ không được sâu giấc, làn mi đen dài cong vút thỉnh thoảng khẽ rung lên.

Tình cảm của Jimin và Ji Ah cũng thật kỳ lạ. Khi anh còn đang tung tẩy cô theo đuổi anh điên cuồng, tới khi anh theo đuổi cô thì cô lại bỏ chạy cứ như vậy họ để lỡ nhau bao nhiêu năm.

Cho tới khi vì sự cố không ngờ mà hai người phát sinh quan hệ, rồi chính thức hẹn hò, rồi yêu nhau. Tình cảm của họ như trò chơi cút bắt , bình yên một ngày là dường như tình yêu vơi đi một chút.

Mới đầu, Jimin chỉ coi việc yêu đương với Ji Ah như một mối quan hệ bình thường, phát sinh quan hệ thì hẹn hò, yêu đương cho thêm thú vị.

Anh chưa từng xác định bất kỳ điều gì lâu dài với bất kỳ cô gái nào, vì thế đối với anh khi bắt đầu với Ji Ah cũng không khác gì những mối quan hệ khác.

Thích thì yêu, chán thì bỏ , anh chưa từng tin vào thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu, cũng không tin vào một tờ giấy kết hôn có thể gắn kết hai con người mãi mãi.

Cho tới một ngày anh hốt hoảng nhận ra, Ji Ah có vị trí quan trọng trong lòng anh, chỉ cần cô nhíu mày anh đã bồn chồn lo cô không vui, chỉ cần cô cười cả ngày của anh liền ngập nắng.

Cứ như vậy, từ một gã lông bông trêu hoa ghẹo nguyệt, không tin vào tình yêu không tin vào việc một người có thể vì yêu mà bị chi phối bởi người khác Jimin trở thành người yêu điên cuồng, không gặp cô sẽ nhớ, gặp rồi cũng vẫn nhớ.

Anh bắt đầu sợ hãi, sợ hãi việc mình bị phụ thuộc vào tình yêu, sợ hãi khi trong lòng anh không tin những thứ gì gọi là vĩnh cửu, anh sợ một ngày cô biến mất, một ngày cô thôi yêu anh, anh sẽ vì thứ tình cảm này mà không sống được và thế là anh bắt đầu chạy trốn cô.

Gần một năm Jimin biến mất, cũng là gần một năm Ji Ah lục tung tất cả những nơi có thể tới để tìm anh. Hai người họ tồn tại một trận chiến ngầm không phân thắng bại người tìm, người trốn. Người tìm cũng tả tơi, người trốn cũng đầm đìa vết thương trong lòng.

Gần một năm ấy, Jimin lao đầu vào các vụ án hóc búa, nhận những phi vụ phiêu lưu kích thích, cũng chỉ để có thể khỏa lấp khoảng trống trong lòng. Những lúc lao đầu vào nguy hiểm, hình bóng Ji Ah lu mờ một chút trong lòng anh, anh thở phào, sự lựa chọn trốn chạy của mình là đúng đắn. Nhưng cảm giác đó chỉ là chốc lát, đa số khoảng thời gian của anh là nỗi nhớ cô tới phát điên

Jimin vô thức đưa tay, vuốt nhẹ lên khuôn mặt còn say ngủ của Ji Ah . Khi gặp lại cô Seoul , sau khi ồn ào náo động một hồi. Khi cô mở cánh cửa căn hộ của cô, tức giận đẩy anh vào trong nhà , khi cánh cửa đóng sầm lại, mọi thành trì của họ như sụp đổ, họ lao vào nhau.

Mọi nhớ nhung, mọi giận dữ, mọi oán hận được họ trút ra bằng cách nguyên thủy nhất giữa đàn ông và đàn bà. Khi đó, anh đã hiểu, gần một năm chạy trốn của mình là vô nghĩa, hình bóng cô đã khắc sâu vào tâm khảm anh, trở thành một phần máu thịt của anh, sâu tới nỗi không gì có thể lấp đầy được, không gì có thể thay thế được.

Ji Ah đã nói với anh một câu rằng nếu anh sợ sự đổ vỡ, thì cô sẽ làm cho anh không còn sợ nữa. Trừ khi anh thực sự buông tay còn có sẽ không bao giờ buông tay anh trước. Lời nói của cô, như một lời hứa, như một sự đảm bảo cho mối quan hệ của họ.

Nhưng hơn hết, anh hiểu ra rằng cô thực sự thấu hiểu anh, hiểu được nỗi sợ hãi trong lòng anh, cũng hiểu được tình cảm anh giành cho cô. Lần đầu tiên Jimin thấy Ji Ah khóc, cô khóc như một đứa trẻ khi anh gật đầu.

Khi anh nắm tay cô thật chặt, hôn lên từng tấc da thịt trên mắt, trên môi cô. Giữa họ không cần lời nói, tất cả chỉ cần một cái đan tay thật chặt có thể gắn kết hai con người độc lập, tính cách đối lập với nhau

Cũng vì vậy Jimin và Ji Ah càng thấu hiểu tình cảm của Taehyung giành cho Young Seo , tìm được một người khiến mình lo lắng, khiến mình quan tâm thật sự rất khó. Đối với người như Taehyung lại càng khó hơn, vậy mà giờ đây, Young Seo sống chết như thế nào còn chưa ai rõ.

Jimin nhìn sang túi ngủ phía xa của Taehyung , thấy chiếc túi vẫn gọn gàng chưa từng bung ra, anh biết Taehyung chưa hề chợp mắt chút nào.

Jimin rút tay khỏi mặt Ji Ah , anh chuẩn bị đi tìm Taehyung đúng lúc đó Ji Ah mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh mỉm cười.

"Anh nhìn em lâu thế, còn sờ mặt em, tính lợi dụng xong rồi bỏ đi ngay à?" Ji Ah cười tinh ranh nhìn anh

"Em tỉnh dậy từ lúc nào?" Jimin không ngạc nhiên lắm về hành động của Ji Ah .

"Được một lúc rồi, từ lúc anh sờ mặt em" Ji Ah đưa tay nắm lấy tay Jimin .

"Vậy là em chiếm tiện nghi của anh mới đúng, mới sáng sớm đã quyến rũ anh, lại còn lừa anh để anh vuốt ve mặt em lâu vậy. Tối qua em ngủ có ngon không?" Jimin di di ngón tay cái trong lòng bàn tay Ji Ah 

"Cũng tạm, nhưng anh ấy chắc không chợp mắt. Để em chuẩn bị gì đó, anh bảo anh ấy ăn một chút, dù có chuyện gì thì việc cần nhất vẫn là phải có sức khỏe để giải quyết" Ji Ah nhanh chóng đứng dậy, sắp xếp lại túi ngủ gọn gàng.

Phong cách của cô lúc nào cũng vậy, nhanh gọn, dứt khoát, nhưng cũng rất biết cách quan tâm tới người khác.

"Anh ra chỗ anh ấy trước" Jimin cũng đã gấp gọn gàng đồ của mình. Anh cầm hai túi ngủ của mình và Ji Ah để vào trong góc chất đồ sau đó đi tìm Taehyung 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net