Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chia tay mọi người, Young Seo và Taehyung đi thẳng tới bệnh viện. Hàng cây ven đường phủ trắng tuyết, lướt qua cửa sổ xe. Young Seo im lặng ngắm tuyết Taehyung khẽ đưa tay nắm lấy tay cô, bàn tay cô hơi lạnh, anh đưa lên miệng khẽ hà hơi. Young Seo quay lại nhìn anh, ánh mắt đong đầy ý cười.

Sáng sớm hôm nay, các tạp chí kinh tế đều đồng loạt đưa tin, Kim Thị hợp tác với Lee thị trong hàng loạt dự án tại Seoul . Hiện tại sau khi sát nhập, Kim Thị chính là thuộc top năm tập đoàn lớn nhất cả nước.Việc các công ty được hợp tác chiến lược với Kim thị cũng coi như là một bảo chứng cho uy tín của mình.

"Cảm ơn anh." Young Seo ngả đầu vào vai Taehyung , thì thầm.

"Sao tự nhiên cảm ơn anh?" Taehyung cúi đầu, hôn lên tóc cô.

"vì tất cả" Young Seo càng tựa sát vào anh, tận hưởng hơi ấm từ anh.

"Vì tất cả thì nhiều quá, không cảm ơn xuống được đầu. Đền đáp anh thế nào nào?" Taehyung thì thầm vào tai Young Seo. Hơi thở của anh khiến cô nhồn nhột, không khí bỗng trở nên mờ ám.

"Anh muốn thế nào?" Young Seo cảm nhận được ý trêu chọc trong lời nói của anh, rất nhanh cô cũng đổi giọng.

"Lấy thân báo đáp. Cả đời!" Taehyung cười tươi. Khẽ hôn lên vành tai đã đỏ ửng của cô.

"Nếu em không đồng ý thì sao" Young Seo nghiêm mặt

"Không đồng ý thì anh sẽ theo em cho tới khi em đồng ý. Mà mà không em không lấy thân báo đáp anh thì để anh hi sinh thân mình cho em vậy" Taehyung siết chặt eo Young Seo .

"Vậy còn được!" Young Seo nhìn anh cười. Nụ cười lan rạng rỡ trên gương mặt.

Từ ngày trên núi trở về, Young Hee luôn bị hai vệ sĩ kèm chặt khiến cô ta muốn ra ngoài cũng khó có cơ hội. Sau khi clip đánh ghen bị phát tán, Ahn Ji Hyo đã đơn phương li hôn với Hyun Ki, ngay sau khi vừa bước ra khỏi tòa án xử lý hôn. Hyun Ki bị bắt vì một loạt cáo buộc làm ăn phi pháp từ bảo kê, tổ chức đánh bạc, trốn thuế, buôn người...

Young Hee bức bối trong bốn bức tường. Đám vệ sĩ canh gác ngày đêm khiến cô ta dù có gào khóc, chửi bới, dụ dỗ tới mấy cũng không có tác dụng. Càng chống đối bọn họ càng cảnh giác , cuối cùng Young Hee đổi phương án, cô ta bắt đầu im lặng cam chịu, suốt ngày nhốt mình. trong phòng. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, vì thấy cô ta yên tĩnh, đám vệ sĩ nghĩ rằng cô ta đã chấp nhận việc bị quản thúc rồi, lợi dụng đám vệ sĩ không chú ý, Young Hee trốn thoát ra ngoài. Nhưng đám bạn của cô ta từ ngày Young Hee gặp nạn Choi Nari , Im Hana ... đã phủi sạch quan hệ.

Young Hee lảo đảo từ quán bar bước ra, còn chưa kịp gọi xe thì một bóng đen đã chắn ngang trước mặt. Cửa sau của quán bar mờ tối, vốn là chỗ giành cho những người không muốn lộ mặt có thể ra vào, Young Hee dụi mắt cũng không nhận ra bóng đèn trước mặt.

"Mẹ kiếp! Tránh đường cho bà đây đi" Young Hee lảo đảo chửi thề, thói phách lối của cô ta vẫn không hề thay đổi.

Bóng đèn trước mặt không nói không rằng, lấy tay bịt miệng lôi cô ta đi.

Young Hee tỉnh lại, tay chân bị trói chặt, nằm cong queo trên sàn nhà nhớp nhúa. Cô ta nhìn xung quanh phát hiện ra đây là căn biệt thự xây dở đã bị bỏ hoang từ lâu. Tường gạch còn chưa trát loang lổ những hình vẽ tục tĩu. Không để cô ta đợi lâu, người đàn ông lúc trước bước vào.

"Tỉnh rồi hả con điếm? Tao phải để mày tỉnh để hành hạ mày cho mày biết thế nào là nhục nhã" Hắn tiến tới bóp chặt cằm của Young Hee .

"Mày là ai?" Mắt Young Hee đã nhòe đi vì đau.

"Ông cố nội của mày đây!" Người đàn ông lật miếng vải che mặt. Một gương mặt chằng chịt vết sẹo do bỏng hiện ra, không khó có thể nhận ra hắn chính là Sang Hoon qua đôi mắt lượn ti hí.

Young Hee kinh ngạc nhìn Sang Hoon , lúc này cô ta mới để ý, trên cánh tay hắn ta cũng chằng chịt vết sẹo, bàn tay trái cụt mất mấy ngón.

"Xin đừng hại tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa"Young Hee khẩn khoản.

"Tiền? Con điếm đừng hòng lừa ông mày!" Sang Hoon giảng cho Young Hee một cái tát như trời giáng

"Tao sẽ cho mày sống không bằng chết, thằng Hyun Ki đã đi tù, xem ai còn có thể cứu được mày"

Sang Hoon nhếch mép cười nham hiểm, hắn nhanh chóng lột quần áo của Young Hee ra, trên người cô ta không còn mảnh vải che thân, nằm ro dưới nền đất. Sau đó hắn cởi quần áo hắn, Young Hee rùng mình , trên khắp người hắn chằng chịt những vết sẹo loang lổ, nhìn hắn không khác gì một con quái vật.

Young Hee tỉnh dậy, cô ta đã bị Sang Hoon hãm hiếp cho tới lúc ngất đi. Trước khi cô ta ngất đi , hắn đã cởi trói cho cô ta để dễ hành động.

Young Hee lê lết dưới nền đất nhặt nhạnh mớ quần áo đã bị xé rách của mình khó khăn lắm mới mặc được vào người. Cô ta bất lực nhìn cánh cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài với sức lực của cô ta hiện tại, không thể nào mở được cửa để trốn ra.

Young Hee lo sợ, lần tìm điện thoại trong túi xách cô ta thở phào vì điện thoại vẫn còn nguyên, pin cũng vẫn còn. Vừa lúc đó cánh cửa sắt rỉ sét cũng mở ra, Sang Hoon bước vào , hắn tiến tới chỗ Young Hee , tóm cô ta đứng thẳng lên như tóm một đống bùn nhão.

"Mày đừng nghĩ tới chuyện trả thù tao hay báo cảnh sát, tao bây giờ đã là người đã chết. Nếu mày hé nửa lời, tao sẽ khai hết những chuyện trước đây, tao với mày sẽ vào tù cùng nhau cho vui. Nhớ đấy" Sang Hoon rít qua kẽ răng.

"Xin... xin tha cho tôi" Young Hee lập cập. Trong đầu cô ta vẫn còn ám ảnh những hình ảnh đêm qua. Hắn hành hạ cô ta ở mọi tư thế khiến cô ta vừa nhục nhã vừa sợ hãi.

"Muốn tha à? Cũng được, từ nay, lúc nào tạo gọi mày phải có mặt phục vụ tao. Nếu không tốt cả những thứ này sẽ lên báo hết. Rõ chưa?" Sang Hoon đưa chiếc điện thoại ra trước mặt Young Hee , trong đó là đoạn phim ghi lại toàn bộ những cảnh đêm qua.

"Muốn xem không? Muốn xem đêm qua mày hèn hạ thế nào không?Về nhà từ từ xem, tao đã gửi vào điện thoại của mày một bản rồi đó"

Young Hee lập cập mở điện thoại của mình lên, nhìn tin nhắn đến còn đang nhấp nháy trên màn hình, trong lòng cô ta hoảng loạn. Sang Hoon nói xong bèn rời đi để mặc Young Hee lập cập ngã qụy trên nền đất.

Trước khi đi hắn không quên lấy hết tiền trong túi xách của Young Hee. Cuộc đời Young Hee từ nay chính thức bước sang một trang mới. Sống không bằng chết.

Giáp Tết không khí lễ hội tại Seoul càng thêm nhộn nhịp, khắp đường phố đều trang trí đèn hoa rực rỡ chuẩn bị đón năm mới. Vết thương trên tay của Taehyung cũng đã sắp lành.

Trên bàn ăn, bày biện mấy món ăn đơn giản, sau khi sống chung Young Seo mới phát hiện ra cô và Taehyung có rất nhiều sở thích giống nhau. Để tiện cho việc đi làm nên hai người quyết định sống tại căn hộ cao cấp gần công ty của Taehyung .

"Vợ ơi!" Taehyung há miệng. Từ ngày tay anh bị thương, anh vẫn luôn nũng có như vậy, ban đầu chính cô là người tình nguyện đút cơm cho anh. Nhưng sau này có nghi ngờ rằng anh được chiều sinh quen, lẽ ra tay anh lúc này cũng cử động bình thường được rồi chứ. Tuy thế nhưng cô vẫn rất tình nguyện đút cơm cho anh. Hai người sống trong không gian riêng tư nên luôn tận dụng mọi khoảnh khắc ngọt ngào.

Young Seo đút cho anh một miếng cơm lại tự đút cho mình một miếng.

"Em thấy em bắt đầu thành bảo mẫu của anh rồi" Young Seo trêu đùa anh.

"Cơm em đút vẫn là ngon nhất" Taehyung cười vô xỉ, xán tới cạnh Young Seo hôn lên môi cô. Bị bất ngờ tay cầm thìa của Young Seo dừng giữa không trung.

Từ ngày về căn hộ, chỉ có hai người anh trở thành con người khác hẳn, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể ôm ghì lấy cô hôn cô, không kể là cô đang nấu ăn, đang xem phim hay như lúc này, hai người đang ăn cơm.

"Anh càng ngày càng lưu manh!" Young Seo khẽ đẩy anh ra.

"Ai bảo em càng ngày càng hấp dẫn!"

Taehyung cũng luyện được thói vô xỉ. Anh bế bổng cố lên mặc kệ bàn ăn mới ăn được một nửa vừa cúi xuống hôn cô vừa đẩy cửa phòng ngủ. Young Seo vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn của anh. Hít hà mùi hương bạc hà thoang thoảng trên người anh trong lòng sớm đã rạo rực.

Taehyung đặt cô ngồi xuống giường tỉ mỉ cởi từng khuy áo của cô, cho tới khi cảnh xuân phơi bày trước mắt anh.

Young Seo vòng tay qua eo anh cảm nhận cơ thể anh đang từ từ nóng lên. Cô cũng nhẹ nhàng chủ động cởi từng khuy áo anh. Taehyung đứng bên cạnh giường cúi xuống âu yếm nhìn cô gái nhỏ đang tỉ mẩn cởi từng cúc áo của mình, thân thể hai người sớm đã không còn gì che chắn.

Taehyung nhắm mắt cảm nhận bàn tay mềm mại của Young Seo vuốt ve cơ thể mình. Đây là lần đầu tiên cô chủ động trước.

Cô vuốt ve cơ bụng săn chắc của anh, đường nhân ngư của anh, môi cô dán lên từng chút trên cơ thể anh. Vật to lớn của anh sớm đã căng cứng, theo từng động tác mơn trớn của cô. Cô như con yêu tinh nhỏ đang trêu đùa anh, khiến anh ngứa ngáy không thôi. Taehyung lật người, đè Young Seo xuống giường, tới lượt làn môi anh mơn trớn trên từng tấc da thịt cô. Đầu lưỡi anh dừng lại trên bầu ngực cô.

"Chỗ này đầy hơn một chút rồi" Anh thích thú.

"Anh chê em béo" Young Seo nũng nịu.

"Không phải là em béo, mà là anh nuôi em tốt" Taehyung khẽ cắn bầu ngực Young Seo , khiến cô khẽ rên lên một tiếng. Bàn tay như con rắn nước của anh sớm đã chu du tới nơi ẩm ướt của cô. Từ từ anh tiến vào cơ thể cô, Young Seo cũng đã sớm quen với sự xâm nhập của anh. Hai người cứ như vậy triền miên suốt một đêm.

Buổi sáng, Young Seo thức dậy ngạc nhiên thấy Taehyung vẫn ở bên cạnh mình. Mọi khi giờ này anh đã dậy và đi làm rồi , cô cựa mình định đánh thức anh thì đã ai đó vòng tay ôm chặt.

"Vợ ơi, anh ốm rồi lấy giúp anh thuốc trong ngăn bàn bên trái" Taehyung vẫn nhắm mắt, nũng nịu với Young Seo. Từ ngày hai người gặp lại, từ vợ ơi bị anh lạm dụng quá đáng, bất kỳ khi nào ở nhà dù không có việc gì trên môi anh vẫn luôn luôn ngâm nga vợ ơi, vợ ơi.

Young Seo giật mình, sờ trán anh, không thấy nóng. Nhưng anh nói anh bị ốm, cô bèn lật đật mở ngăn kéo lấy thuốc cho anh.

Trong ngăn kéo không hề có thuốc, chỉ có một tấm thiệp và một chiếc hộp nhung tinh xảo. Trên tấm thiệp có dòng chữ viết tay "Hãy đọc tôi" là nét chữ cứng cáp của Taehyung. Young Seo mở tấm thiệp.

Dòng chữ bên trong khiến trái tim cô run rẩy: Marry me!

Một vòng tay mạnh mẽ ôm ngang eo cô từ phía sau. Anh đã dậy từ lúc nào, luồn tay qua người cô anh cầm lấy chiếc hộp nhung, xoay người cô đối diện với anh sau đó anh từ từ quỳ xuống trước mặt cô. Mở chiếc hộp nói từng từ

"Lấy anh nhé! Anh yêu em" anh lấy chiếc nhẫn ra cầm trên tay - Là một chiếc nhẫn kim cương hết sức tinh xảo. Anh ngước lên nhìn cô hồi hộp chờ đợi cô đưa bàn tay ra , tim anh đập thình thịch theo tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường. Cô vào đôi mắt sâu thẳm của anh, mím môi, anh vẫn tiếp tục chờ đợi, có chút thấp thỏm.

"Anh cầu hôn em sao lại chẳng có nến và hoa và rượu thế này?" Cô quay mặt dằn dỗi.

Taehyung tưởng cô giận thật liền thanh minh.

"Là Areum nói em thích những điều giản dị, nếu em muốn cầu hôn có nến có hoa có rượu anh sẽ chuẩn bị ngay" Taehyung sốt sắng đứng dậy.

Young Seo nhìn điệu bộ cuống quýt của anh trong lòng khẽ cười, đưa tay ra.

"em còn chưa nói hết mà. Người ta cầu hôn thì cần rượu cần hoa, em thì chỉ cần anh thôi. Em đồng ý"

Taehyung vui sướng lồng nhẫn vào ngón tay áp út của cô anh bế bổng cố lên xoay một vòng. Cô ôm cổ lấy cổ anh, anh ôm eo cô hai người mắt đối mắt nhìn nhau không chớp. Anh thì thầm, đầy xúc động.

"Cảm ơn em! Cảm ơn em đã tới bên đời anh! Cảm ơn em đã đồng ý lấy anh. Nhờ có em, anh mới hiểu được thế nào là tình yêu. Nhờ có em anh mới học được cách yêu một người là như thế nào. Trong cuộc đời anh điều khiến anh hạnh phúc nhất là được yêu em. Điều khiến anh tự hào nhất là được em yêu. Lee Young Seo ! Anh yêu em!" Anh thì thầm bên tai cô, giọng anh trầm ấm, dịu dàng.

"Anh biết không? Khoảng thời gian bên anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời em, anh là người em yêu thương nhất. À không! thứ ba thôi" Young Seo khẽ cười.

"Sao lại thứ ba, sau Areum là được rồi, còn sau ai nữa? kẻ nào còn hơn cả anh?" Taehyung giật mình, thái độ như sắp bóp chết kẻ nào đó dám tranh giành vị trí trong lòng vợ anh của anh.

"Suyt! Khẽ thôi, không nói cho anh biết đâu!" Young Seo vừa cười, bàn tay khẽ xoa nhẹ lên chiếc bụng còn đang phẳng lỳ của mình.

Taehyung nhìn theo tay cô, đôi mắt anh sáng rực. Được vậy anh nguyện nhường vị trí thứ hại cho kẻ đó.

Giữa không khí Tết đang tràn ngập khắp nhân gian, trên căn penhouse cao nhất thành phố có hai kẻ ôm nhau cười ngô nghê không biết đã bao lâu.

Giữa cuộc đời xô bồ, thật giả lẫn lộn trong thế giới của của những kẻ siêu giàu, khi hôn nhân chỉ là những bản giao dịch kinh tế gia tộc sặc mùi kim tiền, khi tình yêu là một thứ xa xỉ. Họ có thể tìm thấy nhau, trao nhau trọn vẹn tình yêu thuần khiết, sự sẻ chia, thấu hiểu, sự đồng điệu không lời đó chính là món quà lớn nhất mà thượng đế đã ưu ái cho họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net