Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa ra khỏi biệt thự anh ta vừa lẩm bẩm "nợ cũ, nợ mới là nợ gì" anh ta vỗ trán rồi như chợt nhớ ra điều gì anh ta cười không khép miệng lại được. Nợ cũ anh ta không rõ nhưng nợ mới nhất định là liên quan tới ly rượu trong bữa tiệc từ thiện. Đúng là Kim Taehyung, tuyệt tình, tính toán, nhớ lâu thù dai mà anh ta biết

Kim Taehyung trầm ngâm nhìn đống ảnh đang ở trên bàn. Hành trình 6 năm ở nước ngoài của Lee Young Seo như thước phim quay chậm hiện ra trước mắt anh, ban đầu anh cho Hoseok điều tra cô vì tính cẩn trọng, dù gì cô cũng ở bên cạnh anh một năm, anh không muốn có bất kì điều bất trắc gì. Ít nhất anh phải biết được một phần bản chất con người cô để có thể yên tâm chung sống. Một năm là thời gian vừa đủ để anh che mắt thế gian bằng cuộc liên hôn giữa hai nhà Lee - Kim. Không ngờ, đằng sau Scandal của cô sáu năm trước có kẻ khác nhúng tay vào sắp xếp, cô thực ra chỉ là người bị hại ,còn rất nhiều điều cần phải tìm hiểu thêm

Việc cô sở hữu tấm thẻ đen của ngân hàng ASC cũng đã sáng tỏ. Duy có việc cô là nhân tài trong giới tư vấn đầu tư thì có gây cho anh sự bất ngờ , một cô gái trẻ quen sống trong nhung lụa và những lời tán dương, trải qua biến cố khủng khiếp như vậy lại chịu thêm sự ghẻ lạnh của chính những người thân trong gia đình, vậy mà cô vẫn vươn lên trở thành người xuất sắc như vậy, quả là đáng nể

Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của Taehyung , anh cất gọn tất cả hồ sơ của cô vào ngăn bàn, khóa lại sau đó ngồi ngắn trên bàn làm việc mới điều khiển cho mở cửa ra. Vì Taehyung bị thương ở chân nên mọi cánh cửa, rèm, hệ thống âm thanh, ánh sáng trong nhà đều đã được thiết kế lại để có thể điều khiển từ xa, tránh những bất tiện trong sinh hoạt cho anh

Young Seo bước vào, bê theo một ly sữa nóng

"Anh uống ly sữa cho dễ ngủ, tình hình trị liệu thế nào?"- cô đặt ly sữa trước mặt anh

"Trị liệu thuận lợi, cô có điều gì muốn thương lượng với tôi?" Taehyung cầm ly sữa, anh chưa uống ngay mà xoay xoay trong lòng bàn tay

"Tôi có thể ra ngoài làm việc được không?" - Young Seo mở lời, cô không tự tin lắm khi nói chuyện này với anh

"Sao ở nhà cô không thấy thoải mái? Hay cô thiếu tiền? tôi nhớ có đưa thẻ cho cô, cô cứ việc tiêu không cần phải tiết kiệm cho tôi"

"Không ý tôi không phải vậy, chỉ là ở nhà nhiều cũng buồn chán, tôi cũng sợ sẽ mai một kiến thức nếu cứ không làm gì như thế này"

"Cô là vợ tôi, để cô ra ngoài làm cô không sợ người khác cười nhạo tôi, cười nhạo Kim gia sao?"

"Tôi... tôi sẽ hóa trang, anh yên tâm tôi sẽ không làm anh mất mặt, với lại tôi chỉ chọn công việc linh động về thời gian chỉ chiếm khoảng bốn giờ một ngày thôi"

"Cô muốn làm công việc gì?"

"Tôi có chút kiến thức về tư vấn đầu tư, nên tôi muốn làm đúng chuyên nghành của mình"

"Nhắm tới công ty nào rồi?"

"Tôi qua vòng loại hồ sơ ở JJK rồi" - Thấy Taehyung hỏi tỉ mỉ, lòng cô nhen lên hi vọng anh sẽ đồng ý, cô liền thành khẩn trả lời hết các câu hỏi của anh

"JJK ? Không tồi" - Ánh mắt Taehyung lóe lên, rất nhanh anh trở lại trạng thái bình thường. Nếu có biết được đó là công ty trực thuộc của Jeon Jungkook không biết cô có còn muốn đi làm nữa không , dù sao anh cũng nên tỏ ra mình là người rộng lượng, tôn trọng tự do của cô , anh cười thầm trong lòng

"Nhưng cô phải hóa trang khi đi làm"

"Anh không nói đùa đấy chứ?" cô trợn mắt há mồm, không ngờ anh lại bắt cô làm việc này

"Không muốn đi làm! " - Taehyung không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại cô

"Được! hóa trang thì hóa trang, ai sợ ai" - cô vừa nói vừa bước vào phòng thay đồ

Không để Taehyung đợi lâu cô đã bước ra

"Tèn ten! Chào Kim Tổng"

Kim Taehyung nhìn chằm chằm vào cô gái vừa xuất hiện đúng chuẩn một cô nàng công sở: chân váy bút chì màu đen áo sơ mi trắng, mở một cúc, tóc búi cao, ra dáng nhân viên văn phòng chuyên nghiệp, năng động ,cô xoay người một vòng trước mặt anh

Chiếc váy xẻ sau hơi cao, đứng yên không sao, đi lại nhanh một chút có thể nhìn thấy tới nửa đùi

"Không duyệt!" Taehyung phẩy tay

Young Seo xụ mặt , nhìn thấy cái phẩy tay và đôi mày nhíu chặt của anh cô đành đi vào phòng thay kiểu khác

Mấy phút sau Young Seo lại xuất hiện lần này cô mặc chân váy ngang đầu gối, hơi xòe một chút, áo sơ mi mở một cúc, tóc búi cao gọn gàng, đặc biệt là cặp kính cận gọng đen to bản che hết một phần ba gương mặt ,trông vừa có vẻ trí thức, vừa nghiêm túc thái quá

Young Seo rất tự tin với tài hóa trang của mình cô lấy ngón tay trỏ đẩy đẩy gọng kính nhìn Taehyung "Thế nào? Kim tổng?"

Kim Taehyung lắc đầu, nhìn chiếc áo sơ mi mở một cúc, khuôn ngực cô phập phồng theo hơi thở, bắp chân thon dài trắng muốt nổi bật dưới làn váy đen, nghĩ tới những người đàn ông khác cũng nhìn thấy như vậy hàng ngày ở văn phòng đôi mày Kim Taehyung càng nhíu chặt. Anh ta không thể để cho kẻ khác hưởng lợi được , hai tay đưa lên thành dấu X - "Loại"

"Rốt cuộc anh muốn thế nào? như này không được, như kia không được. Không được là không được ở chỗ nào?" Young Seo dậm chân. Cái gã khó ưa này, rõ ràng là đang cố tình làm khó cô. Không đồng ý cho cô đi làm thì nói thẳng ra, bày đặt lý lẽ rồi bắt bẻ cô hết cái này tới cái khác

Taehyung nhìn vẻ mặt tức giận của cô, đôi môi cho ra cãi lại anh, nhìn sao cũng thấy sinh động, thú vị. Anh định trêu cô thêm lúc nữa nhưng sợ cô nổi giận thêm thì hậu quả cũng khó lường. Cô gọi người khác là chó không biết sẽ gọi anh là gì , mặt anh trở nên nghiêm túc

"Váy phải dài tới bắp chân, mà mặc quần thì càng tốt. Áo không được mở cúc , giày không được cao quá 7cm" Taehyung nói ngắn gọn, không quên phầy phẩy tay tỏ vẻ mình đã nhả xong mấy lời vàng ngọc

"Cái gì!" - Young Seo hét lên, nhìn chằm chằm anh như nhìn người ngoài hành tinh mới xuất hiện

"Váy ngang gối mà là ngắn? Áo mở một cúc thì sao, tôi có phải nữ tu đầu" - cô cự nữ

"Không- thỏa- hiệp" Taehyung nhả từng từ, chậm, rành mạch "Tùy cô" - Taehyung nhún vai bồi thêm vẻ mặt vô cùng, vô cùng nghiêm túc

"Được tôi thua! anh chờ đấy" - cô quay người lê từng bước chân nặng nề trở vào phòng thay đồ. "Sao anh ta giống một ông chú già khó tính của thập niên sáu mươi thế. Cái gì mà áo cài hết cúc, cái gì mà váy ngang bắp chân, ngang cái đầu anh thì có" Tất nhiên tất cả những lời ấy chỉ được thốt ra trong đầu cô mà thôi. Cô vẫn phải vào thay bộ đồ khác cho anh ta duyệt , công cuộc đấu tranh để giành độc lập khó khăn gian khổ thế này, ngày mai đi phỏng vấn cô nhất định phải giành thắng lợi, không thì thật uổng phí công sức của ngày hôm nay chiến đấu với "ông chú" này

"Được chữa ông chú?"

Young Seo bước ra khỏi phòng thay đồ, ngoài cặp kính to đùng, bên cánh mũi cô còn xuất hiện thêm một nốt ruồi đen nho nhỏ. Váy đã được thay bằng quần âu, áo sơ mi đã cài kín cổng cao tường, khoác thêm một chiếc áo vest cùng bộ với quần. Đôi giày đen 5cm tiêu chuẩn

Taehyung nhìn nhìn một lượt từ đầu tới chân cô hài lòng

"Tạm được..."

"Vậy là anh đồng ý rồi nhé" cô cướp lời anh, nhảy chân sáo về phía phòng thay đồ

"Đứng lại!" Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô

Young Seo khựng lại bước chân, trong lòng nổi một cơn ớn lạnh, "ông chú" lại định giở trò gì nữa đây , đừng nói là nhanh thế anh ta đã đổi ý

"Còn gì nữa?" Young Seo miễn cưỡng quay người lại, hồi hộp hỏi anh

"Cô vừa gọi tôi là gì?" - Taehyung nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt lạnh bằng. Chắc do ảo giác, cô có cảm giác xung quanh anh toát ra một khối khí lạnh, khiến nhiệt độ trong phòng giảm đi cả chục độ. Trước đây đọc mấy truyện ngôn tình thường có đoạn miêu tả mỗi khi nam chính tức giận nhiệt độ trong phòng giảm đi một nửa, cô thường cười khẩy trong lòng nói tác giả phóng đại, nhưng giờ đây cô đã được lĩnh giáo cái gì gọi là nhiệt độ xuống âm độ

"Anh nghe này, anh không phải ông chú ý tôi là, anh vẫn còn rất trẻ trung phong độ, chỉ là với yêu cầu về ăn mặc anh có hơi giống tư tưởng của một ông chú thôi" cô vội vàng giải thích

Mặt Taehyung vẫn lạnh tanh, cô rùng mình, lạnh thật, có lẽ nào anh ta phát ra hàn khí như mấy người luyện ma pháp trong truyện kiếm hiệp? Cô khẽ lắc đầu xua tan đi mấy ý nghĩ bậy bà cứ lởn vởn trong đầu cô

"Dù sao anh cũng già hơn tôi tận 5 tuổi, gọi ông chú có gì sai sao?" - Young Seo cố vớt vát, càng giải thích cô càng cảm thấy lời của mình không đúng lắm

"Thôi được, bỏ qua cho cô. Nhưng tôi có một điều kiện"

"Điều kiện gì anh cứ nói, tôi sẽ thực hiện" - cô vội vã cướp lời anh

"Nếu được nhận, cô không được bỏ việc giữa chừng, không được làm mất mặt tôi, không được lộ thân phận là vợ tôi"

"Mọi cái khác đều được, nhưng không được bỏ việc thì tôi vẫn chưa hiểu" cô hơi mơ hồ về ý nghĩ của anh

"Theo tôi biết JJK là một công ty khá khắt khe, yêu cầu cao. Cô vượt qua vòng phỏng vấn được nhận vào JJK đã là một cố gắng, trụ lại được ở đó hay không lại là chuyện khác. Nếu cô vào làm rồi mà thấy khó lùi bước, sau này lộ ra cô là vợ tôi không phải sẽ làm tôi mất mặt sao" - Taehyung giải thích lòng vòng , anh ít khi kiên trì, nói với ai cả câu dài như vậy

"Chuyện đó thì anh khỏi lo , vậy là anh đồng ý rồi phải không?" cô hồi hộp chờ cấu trả lời của anh

"Được! nhớ giữ lời cô đã hứa" - Nhìn bộ dạng hớn hở như trẻ con chờ được phát kẹo của cô, anh không khỏi cười thầm. Nếu cô biết chủ công ty đó là ai, thì phản ứng của cô sẽ như thế nào nhỉ , anh thật mong chờ nhìn thấy biểu cảm của cô khi đó

Young Seo tra cứu xong một số đặc điểm của thị trường trong nước cũng là lúc đồng hồ chỉ đã mười một giờ đêm. Cô tắt mấy tính nhanh chóng chìm vào giấc ngủ , phải ngủ đủ giấc để có một khuôn mặt đầy sức sống cũng là một cách gây thiện cảm với người phỏng vấn mình, không ai muốn tuyển một nhân viên hai mắt thâm như gấu trúc, dáng vẻ phờ phạc, mệt mỏi thiếu ngủ cả

Vốn có kinh nghiệm dày dặn làm việc ở các tập đoàn hàng đầu thế giới, nhưng cô vẫn cẩn thận chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai. Một phần là vì cô không muốn mất mặt trước Taehyung , một phần là vì cô cũng muốn thâm nhập vào thị trường trong nước, sau đó mới tính được các bước đi lâu dài của mình. Nếu muốn thấu hiểu thị trường Seoul thì JJK là lựa chọn tốt nhất, ở đó có thể cung cấp cho cô các công cụ, hệ thống số liệu phân tích và cơ hội hiểu sâu về các tập đoàn, các công ty lớn nhỏ tại Seoul

Cả buổi tối mải đối phó với Taehyung cô đã thấm mệt, rất nhanh cô chìm vào giấc ngủ

Cộc! Cộc! tiếng gõ cửa vang lên, Jeon Jungkook mắt vẫn nhìn vào tài liệu trong tay, ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa kính sát đất phủ lên người anh một màu vàng ấm áp. Gương mặt cương nghị khuất sau hai chiếc màn hình tinh thể lỏng

"Vào đi!" tiếng bút ký ma sát trên giấy phát ra những tiếng rột roạt

Stephen Ji Ah - Trợ lý đặc biệt của Jeon Jungkook bước vào trên tay là tập hồ sơ của buổi phỏng vấn nhân viên mới ngày hôm nay

"Thưa chủ tịch, hồ sơ ngài yêu cầu đây ạ" - Ji Ah cẩn thận đặt tập hồ sơ lên trên bàn làm việc của Jeon Jungkook chưa thấy anh trả lời cô vẫn đứng yên chưa rời đi ngay

Ji Ah là cô gái người Mỹ gốc Hàn vô cùng xinh đẹp và nóng bỏng, cô học trường đại học danh tiếng của Mỹ, khi ra trường có rất nhiều công ty muốn chiếu mộ cô. Nhưng vì ngưỡng mộ Jeon Jungkook , đàn anh khóa trên của cô tại trường đại học nên khi Jeon Jungkook có ý định về nước đầu tư cô đã đồng ý theo anh về làm trợ lý kiêm thư ký trưởng của anh

Trong công việc khi ở công ty Jeon Jungkook rất nghiêm khắc, yêu cầu rất cao nhưng khi là người bạn, đàn anh lại rất vui vẻ, chu đáo. Ji Ah cũng rất chuyên nghiệp tuy là quen Jungkook từ thời là sinh viên nhưng trong công ty cô luôn cư xử đúng mực, công ty rõ ràng. Chính vì sự chuyên nghiệp này mà cô luôn được Jungkook đặc biệt tin tưởng

Jungkook cầm tập hồ sơ nhân sự tới phỏng vấn lướt qua từng gương mặt trên CV , anh ngừng lại trước hồ sơ của Lee Young Seo , khóe miệng khẽ nhếch lên vẽ thành một nụ cười , cô ở vị trí phỏng vấn gần cuối

"Sắp xếp thời gian, tôi sẽ dự phỏng vấn năm người cuối cùng"- Jungkook trả lại tập hồ sơ cho Ji Ah, ra lệnh

"Vâng, năm người cuối cùng thời gian sẽ là từ 10 giờ mười phút. Còn cuộc hẹn với Lee Thị vào lúc 10 giờ 20 phút thì sao ạ?" - Ji Ah khó hiểu, bình thường việc tuyển người này Jungkook sẽ không tham gia vào trừ những vị trí quản lý cao cấp

"Dời tới 11 giờ "

"Vâng thư chủ tịch" - Ji Ah đón lấy tập hồ sơ quay người rời đi

Young Seo nhận được tin báo giờ phỏng vấn chính xác của mình vào đợt cuối của danh sách vì thế cô không cần phải dậy sớm chuẩn bị

Khi cô xuống phòng ăn, quản gia báo lại Taehyung đã đi ra ngoài từ sớm. Taehyung rất ít khi tới công ty, nếu không có lịch trị liệu thì anh ấy sẽ điều khiển công ty từ nhà. Hôm qua cũng không thấy anh ta nói tới việc sẽ ra ngoài. Mà thôi, cũng chả sao, về cơ bản anh ta đi đâu, làm gì trong ngày cũng không cần báo với cô, trừ khi đi qua đêm điều này hai người đã thống nhất với nhau ngay từ đầu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net