extra 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Taehyung lần đầu hôn Seokjin, sau khi từ phòng tắm miễn cưỡng đi ra, người kia lập tức thẳng thắn vạch trần nó, "Em thích anh, cứ nói toẹt ra đi."

Taehyung lúc đó sống chết không chịu thừa nhận, tỏ vẻ mình chỉ sơ ý hôn nhầm chỗ mà thôi, kết quả là năm lần bảy lượt cãi không lại, đành giơ cờ trắng chịu thua. Nó vẫn nhớ thời điểm nó xấu hổ gật đầu, Seokjin cười như thể vừa nhìn thấy ánh sáng đầu tiên trong cuộc đời, cứ ngơ ngẩn đứng một chỗ, đến nỗi Taehyung phải lên tiếng thể hiện sự tồn tại.

Xác nhận tình cảm rồi, nó cũng không còn thái độ như trước, thậm chí còn chủ động mấy lời sến sẩm không biết học được ở đâu, khiến Seokjin hết đỏ mặt lại đến nổi da gà toàn thân.

"Anh yêu..." Con mèo lớn phất đuôi bông quấn một vòng lên eo anh, thay cho bàn tay đang dụi mắt.

"Biết mấy giờ rồi không mà còn anh yêu?" Seokjin đánh mắt ra sau lưng, nhìn Taehyung hai tai hơi cụp xuống, rõ ràng là muốn ra vẻ tủi thân lấy lòng.

Anh thở dài, cảm giác mình quá bao dung cho nó rồi.

"Em ngủ quên." Nó cười hì hì ôm lấy Seokjin, đánh trống lảnh nhìn nồi thịt trên bếp, "Trông ngon thế, cho em một miếng đi."

Đêm qua ở trên giường ngọt ngào hồi lâu, Taehyung còn nói sáng muốn dậy sớm cùng anh ra ngoài chạy bộ, sau đó mua đồ về cùng nhau nấu bữa trưa, kết quả là báo thức reo chỉ mình Seokjin mở mắt, con mèo lớn giống như sinh vật chết nằm không chịu dậy, còn lấy cả gối đè đầu để chặn tiếng chuông truyền tới tai.

Giờ thì hay rồi, mười một giờ đúng.

Anh tiếp tục đặt chảo lên bếp nấu món khác, hoàn toàn không có ý muốn đáp lại Taehyung, khiến con mèo lớn phiền lòng không chịu được, đuôi bông kiên quyết cuốn trên eo anh, giữ chặt người bên cạnh. Phạm vi gian bếp không quá lớn, nhưng vẫn phải bước bên này một chút bên kia một chút để lấy đồ, cái đuôi đặt tại eo anh tuy chưa đến nỗi cuốn hết cả vòng eo, nhưng vẫn bất tiện cho việc xoay người, vả lại bông bông xù xù cọ còn hơi ngứa, vì vậy bị anh lạnh nhạt hất thẳng tay.

Taehyung ủy khuất ôm đuôi bông đứng một góc, không dám làm phiền anh nấu ăn.

Seokjin vẫn bình thản làm việc, trong lúc sơ ý để vẩy ít nước vào chảo nóng khiến dầu nổ liên tục, bắn lên tay anh đỏ một mảng. Taehyung hoảng hốt muốn chạy tới, bị dầu nóng bắn cho lui vài bước, ngay sau đó lại tiếp tục đi lên kéo Seokjin qua, nhìn chảo dầu nổ không ngừng.

Đừng bắn nữa! Bắn hỏng bồ ông ông liều mạng với mày!

Seokjin giựt tay về, tỏ rõ rằng mình còn đang giận nó, dưới ánh nhìn buồn bã của Taehyung tự vào nhà vệ sinh mở nước lạnh.

Không dậy thì cũng thôi đi, lúc mơ ngủ bị báo thức làm phiền còn dám đánh anh, chuyện này thật đáng để giận cả tuần.

Taehyung khi ấy ý thức còn mơ hồ, vì vậy không biết mình phạm phải trọng tội, chỉ ngây thơ cho rằng mình thất hứa nên Seokjin mới như vậy, trong lòng cũng bị áy náy dằn vặt một phen.

Cả ngày hôm đó Taehyung tiếp cận anh bất thành, cảm giác ngứa ngáy khó chịu đua nhau xông tới, làm con mèo lớn so với bình thường càng khó ở hơn, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Nó liếc nhìn đồng hồ, đã qua chín giờ tối, cơm nước xong xuôi mỗi đứa lại một tầng chiếm cứ, Seokjin thì coi nó như không khí, chỉ ngồi trên tầng ôm điện thoại máy tính. Cuối cùng cũng chịu hết nổi rồi, Taehyung nhanh chóng đi lên tầng hai, mặt dày nhào tới chỗ anh, đầu gối trên bụng người kia ra sức cọ.

Seokjin đưa tay muốn đẩy đầu nó ra, thế nhưng hai tay nó cố định bám vào eo anh, giữ cho cơ thể không bị hất xuống giường, giống như keo dán dính thật chặt. Anh cúi xuống nhìn nhìn, xác định Taehyung sẽ không buông ra, cả ngày chống đối nó cũng mệt rồi, chỉ có thể thở dài mặc kệ, cầm điện thoại tiếp tục lướt tin.

"Anh yêu..." Nó nỉ non gọi, giọng mũi tràn ngập ý tứ làm nũng, "Xoa đầu cái đi."

Không xoa đấy làm gì được nhau.

Seokjin bỏ ngoài tai lời nó nói, con ngươi vẫn linh động trong phạm vi màn hình điện thoại, bắt đầu có dấu hiệu mất cảnh giác. Taehyung ngẩng đầu cũng biết anh không để ý mình còn đây nữa rồi, lại hậm hực rúc người chui vào lòng anh, cố gắng chen lên giữa cái máy với lồng ngực chủ nhân. Tầm nhìn bị chắn đi làm anh bực bội, dứt khoát đem chăn bông đang đắp trên người chụp đầu nó, cố gắng dùng sức đẩy nó ngã khỏi giường.

Thế nhưng Kim Taehyung là ai? Chắc chắn không phải là người để anh được toại nguyện, nó qua lớp chăn dày vòng tay chụp ngược trở lại, đem anh cuộn bên trong rồi lật người, cho Seokjin bị cuốn thành con nhộng nằm úp sấp trên người mình.

Hai người ánh mắt giao nhau, làm lên hoàn cảnh rất dễ sản sinh hiện tượng ma sát tạo lửa tình, Seokjin đương nhiên cũng nhận ra sự việc, trước khi có thể chửi gì đó, Taehyung không hề phụ sự mong đợi của mọi người mà giành nói.

"Lẽ ra em nên cằn nhằn gì đó với anh nhưng trông anh hoàn hảo thật đấy."

Seokjin cảm thấy má mình hơi nóng.

"Chắc hai mươi hai năm độc thân của em là để dành cho lúc này." Mắt mèo xanh đậm của Taehyung sáng long lanh.

Seokjin cảm thấy người mình hơi nóng.

"Ít nhất thì anh không phải lo mất em, em cũng không cần lo mất anh, vì em đặt chữ chung thủy lên hàng đầu."

Seokjin cảm thấy người Taehyung cũng hơi nóng.

Sau đó không hề nghi ngờ là một màn sản sinh hiện tượng ma sát tạo lửa tình, đêm ngọt ngào qua đi, hai người lại vui vẻ trở lại.

Hoặc là mình Taehyung bước xuống giường vui vẻ trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net