extra 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

leleliansssssss chap tặng cậu nè xD thật sự xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu nhé

--  --  --  --

Seokjung có nói tối sẽ qua nhà anh chơi, vì vậy anh cũng chỉ qua loa dọn dẹp một chút, không nghĩ đến lúc mở cửa, bên ngoài còn đính kèm một con mèo nhỏ dính người. Seokjin nhìn con mèo một cách kinh hãi, ngay sau đó liền quay đầu tìm kiếm Taehyung, rất sợ nó sẽ lao tới đánh đuổi vị khách "không mời" này.

Seokjung biết thù hận của Taehyung đối với Yoongi to lớn cỡ nào, xoa nhẹ lên vết cắn ở bắp tay, y cũng là bất đắc dĩ thôi.

"Taehyung đâu?" Seokjung theo chân anh vào nhà, cố hết sức giữ chặt con mèo đang muốn nhảy bổ vào lòng em trai mình.

"Đang ngủ." Anh vuốt nhẹ bộ lông mềm của nó, Taehyung có vẻ ngủ say sưa nên anh hi vọng nó sẽ giữ được trạng thái này đến khi Yoongi ra về.

Cả ba nhìn nhau trong chốc lát, đồng loạt nhẹ bước chạy xuống nhà bắt đầu một ngày ăn uống vô tội vạ.

Yoongi quả thật là con mèo nhỏ dính người, nó cứ bám lì trên vai anh không chịu xuống, thỉnh thoảng còn liếm mấy cái lên cổ khiến Seokjin phát run. Anh cảm nhận được cơ thể Yoongi liên tục phát ra tiếng rừ rừ như động cơ hỏng máy, cho thấy nó có vẻ rất thoải mái khi ở gần anh. Cứ kéo dài như vậy, anh cũng dần thả lỏng với việc có cục bông xù đang đu đưa trên người, quên luôn cả việc nó là nhân thú còn anh thì đã có một con.

Seokjung ngồi ngoài phòng khách, lấy cớ không khỏe để nằm chơi điện thoại. Thực chất thì lúc đi máy còn chưa kịp sạc, đêm qua đã bị Yoongi lấy chơi bắn cá đến hăng say, thế nhưng y lại không mang sạc, cũng không thể bật tivi, Taehyung trên gác mà bị đánh thức thì chẳng rõ cái nhà có còn là cái nhà không nữa. Đành phải gắng gượng đến giờ ăn cơm.

"Xong rồi này." Seokjin ở trong bếp ló đầu ra gọi, một tay còn bận giữ lấy Yoongi trên vai.

Trước khi y có thể đứng thẳng dậy, bên trên đột nhiên vang một tiếng kêu thật khẽ giống như nghi hoặc, cả hai đơ người, cùng nhau cứng ngắc ngẩng đầu lên tầng hai.

Taehyung đuôi rũ hẳn xuống, mắt to tròn hết nhìn Seokjung lại tới người yêu, cuối cùng đảo vòng trở về con mèo đang vươn móng bám trước ngực anh. Nó không hề bị tiếng động đánh thức, chỉ là đột ngột tỉnh dậy mà thôi, vốn nghĩ muốn tìm người yêu cọ tới lui một chút, vậy mà vừa nhảy được vài bậc thang liền thấy cảnh này. Taehyung đứng vài giây thì chán, quyết định leo trở về giường cuộn một cục, bắt đầu chuyên tâm làm tiểu maomi hờn dỗi.

"Cần dỗ không?" Sự việc xảy ra quá nhanh, Seokjung e dè hỏi, nếu chuyện này làm hạnh phúc gia đình của anh chấm dứt thì y thề sẽ không bao giờ cho Yoongi ra khỏi nhà nữa.

Sao lại không, rất cần là đằng khác. Seokjin vội vã muốn gỡ con mèo nhỏ vẫn cứng đầu không buông kia, gấp đến độ nếu như Yoongi về dạng người thì anh sẽ đạp cậu ta xuống ngay lập tức.

"Về thôi Yoongi." Seokjung cũng cảm thấy càng để lâu càng hỏng, chỉ cần Yoongi còn thương nhớ anh thì phỏng chừng Taehyung cả đời cũng không muốn lộ mặt. Y đành chạy lại đem móng Yoongi từng cái một gỡ ra, mặc kệ tay bị nó cào xước, "Để hôm khác anh đến một mình."

Nếu như Taehyung giống mọi lần lăn lội vài phút cùng Yoongi, vậy thì tách hai đứa ra cùng nhau mỗi người ôm một đứa ăn cơm là được, nhưng lần này Taehyung lại chọn cách im lặng, rõ ràng là chán đến mức không muốn phản ứng nữa rồi. Để Yoongi ở đây thật sự không ổn, chỉ còn cách mang nó về gấp cho cặp đôi không gian riêng tâm sự.

"Em xin lỗi." Seokjin cùng y gỡ tay con mèo đang ủy khuất kêu lớn, sau gần năm phút mới thành công tiễn cả hai ra khỏi nhà. Anh thở phào, ngay sau đó lại chạy lên tầng tìm Taehyung.

Con mèo lớn lúc này đang cuộn tròn trên gối đầu của anh, nghe có tiếng động cũng không thèm quay qua nhìn, chỉ một mực bất động nằm đó. Anh cẩn thận dịch người nằm xuống cạnh Taehyung, kéo nhẹ gối đem cả người nó ôm vào lòng, tay trái nâng cái đầu nhỏ cố chấp vùi giữa hai bàn chân, phát hiện Taehyung đã biến thành tiểu maomi khóc nhè.

"Tae." Seokjin gọi, trông theo đôi mắt tròn đang ngập đầy nước, đáng yêu đến mức muốn chụp hẳn một tấm lưu về, "Sao lại khóc rồi."

Taehyung dùng chân trước đẩy tay anh ra, tiếp tục ôm đầu cuộn thành một cục xù lông mềm mại, từ chối cùng người yêu nói chuyện.

"Anh có biết gì đâu, là anh ấy đem Yoongi đến mà." Seokjin biện minh, lần nữa nâng đầu nó đối diện với mình.

"Meow." Taehyung đáp lời, hai mắt chớp chớp như muốn ép cho nước mắt chảy ra.

"Anh yêu mỗi Taehyung thôi mà."

Nó tựa đầu trên lòng bàn tay anh, con ngươi hơi đảo, sau khi nghe anh nói câu đó liền vùi cả đầu vào cổ Seokjin.

Vậy đã là dấu hiệu nguôi ngoai rồi, anh hài lòng mỉm cười, vuốt ve Taehyung nói tiếp, "Thật ra lần đầu anh đến quán gặp em, hôm ấy em ở lì trong phòng không chịu ra, lúc chờ anh Seokjung ôm em đến anh đã gặp Yoongi trước rồi. Em ấy bị kẹt đầu vào cái lồng, kéo cong được cái thanh chắn rồi cơ, hình như là muốn chui vào trong để cắn con vẹt, anh gỡ mãi mới thoát ra."

Taehyung cứng người, ngay sau đó liền phát ra tiếng rên rỉ liên tục, cơ thể cũng bắt đầu thả lỏng.

"Yoongi nhìn đáng yêu lắm, nhưng mà anh vẫn nhận nuôi em, vẫn nuôi em đấy." Anh nhấn mạnh câu cuối, sâu sắc muốn con mèo lớn cảm nhận tình yêu mình dành cho nó. Áp môi lên bộ lông trắng muốt, Seokjin nói thật nhỏ, "Anh chỉ thích nhận Taehyung làm mèo của anh thôi."

Taehyung rúc mặt vào cổ anh bị làm cho cảm động muốn chết, khẽ phát ra một tiếng "ư" từ cổ họng, nó leo thẳng lên ngực anh nằm, chuyên tâm làm ổ tại đây.

"Thế giờ đi ăn cơm nha?" Seokjin hỏi, chỉ thấy Taehyung "meow" một tiếng như đồng ý, anh từ tốn ôm nó đi xuống tầng.

Buổi tối cứ thế diễn ra trong yên bình, có chút vắng lặng vì Taehyung nhất quyết không chịu biến về dạng người. Anh cũng không ép buộc nó, nhất là khi trông con mèo lớn vẫn ngại ngùng với những gì vừa xảy ra.

...

Seokjin mơ màng tỉnh giấc, đôi mắt làm biếng không chịu mở ra, sau một lúc mới phát hiện mình đang nằm trong lòng ai đó. Chân còn quấn tại đùi người ta, tay cũng đặt trên lồng ngực rắn chắc, vì vậy thuận tiện bóp một cái xác minh. Anh hết bóp lại tới xoa, làm Taehyung trong cơn mơ bị dọa tỉnh, nó cúi đầu nhìn ngực phải bị anh ra sức sờ soạng, nhất thời không biết phải dùng hành động hay lời nói để yêu cầu anh dừng tay lại trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn. Mà Seokjin ở kia thì hoàn toàn không biết mình sắp gặp nạn, sau khi bóp mãi ra hai chữ chắc chắn, anh thỏa mãn đem tay phủ lên ngực trái của nó an tâm ngủ tiếp.

Taehyung: ...

Thôi thì... đàn ông dùng hành động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net