chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện đã lỡ làng như thế rồi chẳng ai muốn cả, rồi những chuỗi ngày dài ngoằng phía trước sẽ đối mặt với nhau như thế nào đây?

Cậu mệt mỏi thức dậy hai mắt sưng húp lên, tự nhìn bản thân trong gương cậu cười nhạt. Thôi thì cứ mặt lạnh sống cả đời đi chứ biết làm thế nào bây giờ...

Hôm nay cậu không đến trường mà ghé sang nhà bà Kim  (mẹ của Kim TaeHyung). Thấy cậu đến bà Kim vừa mừng chào đón nhưng bỗng khựng lại khi thấy đôi mắt sưng húp đó bà lao đến ôm cậu vào lòng.

"Con sao thế? Có chuyện gì à?"

"Bà ơi...hức...bà"

Cậu khóc nức trong lòng bà Kim

"Ngoan, không khóc nín kể bà nghe chuyện gì"

"Bà...cho con...hức ở lại đây chứ ạ?"

"Ôi thương chết tôi, được được vào nhà thôi"

Bà dẫn cậu vào nhà lấy nước cho cậu để cho cậu bình tĩnh rồi hỏi chuyện sau...

"Con và TaeHyung lại cãi nhau sao"

Cậu cúi mặt mà không nói gì

"Sao vậy"

"Bà...bà thấy thế nào nếu hai thằng con trai..."

"Làm sao"

"Hai thằng con trai yêu nhau ạ"

Bà Kim hơi sững người trước câu hỏi đó nhưng rồi cố bình tĩnh nói

"Không sao, chuyện đấy bình thường mà jungkook à, tình yêu không phân biệt giới tính miễn là hai người yêu nhau thật lòng và tình cảm xuất phát từ trái tim là được"

Cậu ngước mặt nhìn bà Kim mắt lại tiếp tục rơi nước mắt. Bà Kim cũng không phải người cỗ lỗi hủ nên đối với bà chuyện này cũng không gì là bất thường.

"Bà ơi..."

"Bà đây"

"Yêu một người là như nào ạ, làm sao để phân biệt được ạ"

Bà Kim dường như hiểu được gì đó

"Bà cũng không biết phải nói như nào, khi con gặp một người nào đó mà tim hẫng đi một nhịp hoặc nhanh hơn một nhịp thì đấy là rung động đây chỉ mới gọi là thích thôi, yêu nó phức tạp hơn nhiều không phải nói yêu là yêu, yêu là khi con muốn được ở bên người ấy muốn chăm sóc cho họ, nhiều lúc lại muốn chiếm hữu một cách điên rồ nhưng buông đúng lúc phải nghĩ cho đối phương, đôi khi yêu chỉ đơn giản muốn người đó hạnh phúc nhưng đôi lúc lại phức tạp đến bất thường đến khi con yêu thì con sẽ tự động nhận ra thôi..."

Thật sự lần đầu tiên tâm sự tuổi hồng với mấy đứa con nít bà Kim rối bời nói loạn xạ đôi lúc vô lý huề vốn đôi lúc thuyết phục. Già cả rồi thông cảm…

"Con lên phòng nghỉ ngơi đi nhé phòng con đã được dọn dẹp gần đây nhưng bà không nhớ khi nào hahaha"

Cậu phì cười đáp

"Dạ không sao có gì con dọn lại"

Hắn thì vẫn đi làm thôi, công ty bao việc mà đầu ốc cứ trên mây bình thường đã quạu quọ khó ở nay còn max lever hơn coi chừng sau đợi này hắn đuổi việc toàn bộ cũng không chừng.

Cốc...cốc...cốc
"Mẹ nó kiếm gì kiếm quài làm chủ tịch chứ có phải ở không đâu mà kiếm"

Cốc...cốc...cốc

"thôi đi không"

Hắn khó chịu đi mở cửa kỳ này xác định hắn đuổi việc cho xem. Mở cửa hắn định chửi thì giật mình vì người đứng trước mặt là Mẹ của hắn.

"Có điện thoại sao mẹ không gọi"

"Con xem mẹ điện bao nhiêu cuộc rồi?"

Hắn kiểm tra thì đúng thật bà Kim điện muốn cháy cả máy.

"Có chuyện gì ạ"

Hắn quay lại ghế ngồi xoa xoa thái dương

"Jungkook đang ở nhà mẹ"

"..."

"Thằng bé trông bất ổn lắm, mẹ không dám hỏi vì mẹ biết nó sẽ không nói"

"Vậy mẹ nghĩ con sẽ nói sao?"

"Con và thằng bé lại cãi nhau sao?"

"Mẹ biết rồi còn gì"

Bà Kim cũng biết thằng bé này trước giờ tài ăn nói của nó tệ vô cùng nói câu nào muốn đá vô cuống họng câu đó.

"Nói, chuyện gì cần mẹ giúp mà nhỉ"

"..."

"Thằng bé nói thích con rồi con chửi thằng bé sao? Sao con kì vậy con"

"Ngược lại"

Bà Kim mặt hoang mang nhìn hắn.

"Thằng bé bảo hai thằng con trai sao có thể yêu nhau, còn sợ mẹ không chấp nhận"

"Thằng bé không nói với mẹ, mẹ tưởng jungkook tỏ tình con rồi con chửi nó đuổi nó chứ"

Hắn không trả lời chỉ ngồi ngửa ra sau nhắm nghiền mắt.

"Không sao để mẹ khuyên thằng bé rồi có gì nói cho con"

Nhìn hắn như vậy bà Kim cũng xót lắm chứ.

"Cảm ơn mẹ"

"Ừ mẹ về nha"

"Nae"

Bà Kim về nhà để chuẩn bị ăn trưa cùng cậu

Ăn xong bà gọi cậu ra vườn nơi có bóng mát và cái xích đu.

"Jungkook à"

"Dạ"

"Tại sao con lại từ chối TaeHyung chứ"

Câu hỏi khiến cậu đơ người, cậu lí nhí trả lời

"Con sợ một ngày nào đó papa hết tình cảm rồi bỏ con...papa còn phải cưới vợ sinh con nữa"

"Ngốc ơi là ngốc, TaeHyung nó đào hoa như vậy thôi chứ nó suy tình lắm"

"Papa...đã từng có bạn gái chưa ạ"

"Ờ..."

Bà Kim ngập ngừng trả lời

"Con muốn biết không?"

"Muốn ạ"

"Bí mật nhá đừng nhắc trước mặt papa con"

Cậu gật đầu

"Nó đã chia tay được vài năm rồi mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy nó mở lòng với ai , hôm nay ta biết được nó thích con ta đã rất vui vì cuối cùng đứa trẻ đấy đã có thể vượt qua tổn thương, papa con bị người ta cấm sừng dài 8m luôn khi biết được nó đã tự ôm đau buồn mà nhốt mình vào phòng tận một  tháng, chỉ khi ăn cơm mới ra ngoài ,mà ăn ít lắm nó sụt cân đến nổi mà tưởng nó chỉ có mỗi xương thôi vậy đó mà để được như bây giờ cũng là cả một quá trình, ta biết nó vẫn còn một chút gì đó vương vấn trong lòng"

"Lúc chia tay đã nhận nuôi con chưa ạ"

"Chưa, nó quen con nhỏ đó năm 17t đến 25t còn nhận nuôi con lúc papa con 28t là 3 năm sau khi chia tay"

"Papa đẹp trai tài giỏi không biết tại sao dì ấy lại bỏ"

"Lúc đó công ty không được như bây giờ đâu con, papa con cũng không đẹp được như bây giờ"

"Với cái tài ăn nói của TaeHyung  con biết rồi đó, nó không có ngọt ngào chút nào hết, suy ra người ta chán người ta có mối ngọt ngào hơn"

"Nhưng mà đâu phải ai cũng vậy ạ?"

"Tại papa con yêu người ta quá nên khi biết bị cấm sừng thành ra nó có vết thương trong lòng không muốn đi lại vết xe đổ"

*Taehyung kiểu : chuyện xui rủi ai mà né được:((*

End chap 22

T5 : 16/6/2022

______________________________

👩‍💻 : chap này dài rồi nên đợi chap sau nha nhanh thuii hà ><  yêuu lắmm ủng hộ tui với nhaa💕🌷✨


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net