chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù Sarang có biết hắn hay có mối quan hệ gì đó với hắn cũng không quan trọng cậu chỉ cần biết hắn thật sự yêu cậu là được rồi đơn giản thế thôi, suy nghĩ chi cho mệt lòng...

Nói thì nói thế nhưng trong lòng vẫn cứ bồn chồn nghi ngờ đủ thứ vốn là người hay suy nghĩ và nhạy cảm có lẽ chỉ cần hắn cười với Sarang một cái thôi dù là vô tình đi chăng nữa thì có lẽ cậu đã suy nghĩ ra đến ngày hắn cấm sừng cậu rồi.

Ôm hắn trong lòng mà vuốt ve lọn tóc mềm mượt của hắn, cậu thật sự muốn vã vào bản mặt của hắn một cái vì tội quá đẹp trai và quyến rũ do là cậu yêu hắn nên mới thấy vậy hay là ai cũng thấy vậy nhỉ?

Cứ suy nghĩ mãi chẳng thể ngủ được, cậu cứ tự suy diễn đến mức thút thít khi nào chả hay. Hắn mặc dù đang trong cơn mơ nhưng vẫn nghe rõ mồn một tiếng của cậu ở bên tai nên liền thức dậy mà ôm cậu vào lòng để an ủi.

"Sao không ngủ mà lại khóc một mình thế này?"

Cậu lắc đầu không nói.

"Ngoan, tôi thức với em"

"Thôi...em không sao anh ngủ đi"

"Không sao mà khóc à? Em nói dối tệ quá đấy"

"Em không sao thật...hic...mà"

"Ừ ừ em không sao, trên bầu trời mới có sao, rồi nín liền nói tôi nghe xem có chuyện gì"

"Không nói đâu"

Chẳng lẽ bây giờ nói là do em tự suy nghĩ anh cấm sừng em rồi bỏ rơi em đánh đập hành hạ em xong tự khóc cho hắn cười vào mặt à.

"Nói"

"Không"

"Tại sao không?"

"Tại sao phải nói"

"Nói để biết giải quyết vấn đề để còn đi ngủ"

"Không nói nhưng vẫn đi ngủ được mà"

"Em bướng không?"

"Em xin lỗi"

"Sao có chuyện gì?"

"Anh...anh có biết Sarang không ạ"

"Biết"

Cậu mở to hai đôi mắt tròn xoe nhìn hắn tò mò như trông chờ muốn được nghe tiếp.

"Sao thế? Tôi biết Sarang trước khi biết đến em đấy"

"Thật ạ"

"Thật"

Biết nhau từ trước khi biết cậu? Vậy có lẽ họ đã từng tiếp xúc nhiều lần nhỉ nên Sarang mới thích hắn như thế.

"Em muốn nghe không, em không muốn tôi cũng sẽ kể vì tôi biết tính thỏ con nhà em nếu tôi không kể chắc chắn sẽ thút thít đến tận sáng luôn đấy"

Cậu gật đầu rồi dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn khiến hắn không chịu được phải hôn lên má mềm còn vương vấn lại vài giọt nước mắt.

Chuyện phải kể về từ cái thời hắn còn quen Nami lúc đấy hắn và cô thường xuyên ra công viên gần nhà để nói chuyện, thì hôm đấy Nami đến trễ và hắn vô tình gặp được Sarang đang bị đám con nít vây quanh tấn công vì cây kẹo bông gòn trên tay, hắn chạy đến đuổi đám trẻ đó đi và đỡ con bé đứng dậy, chiếc váy hồng nhạt cùng chiếc nơ trên đầu cũng đã bị bẩn đi một phần nó khóc lóc.

"Thôi nín đi không sao rồi"

"Bông...hic...bông gòn của...của e-em"

"Để anh đi mua cho em cây khác nhé"

Hắn nở một nụ cười vui vẻ khiến cho Sarang cảm thấy an toàn và cũng vui vẻ hơn.

Hắn dẫn nó đến chỗ bán bông gòn mua cho nó một cây mới.

"Nhà em ở đâu? Để anh dẫn về"

"Dạ...dạ ở kia ạ"

Nó chỉ về hướng về nhà của hắn.

"Ỏ em là hàng xóm mới chuyển đến đấy à"

"Dạ vâng"

Lúc đó hắn chỉ mới 22t Sarang 7t và căn nhà lúc đấy hắn ở cùng ông bà Kim là nhà cũ.

Thế là cứ mỗi buổi chiều Sarang điều xin mẹ được ra công viên chơi cùng hắn cho đến khi hắn 25t khoảng thời gian mà hắn chia tay Nami hắn không ra công viên nữa ngày nào cũng có cô bé 10t đứng trước cửa nhà đợi hắn. Cho đến một tháng sau hắn mới trở lại công viên Sarang vui vẻ bước đến nói chuyện an ủi hắn chơi đùa cùng hắn. Nhưng dần về sau hắn ít ra công viên hơn ít cười ít nói hơn, rồi đến một ngày hắn chuyển nhà đi, hôm hắn đi hắn có sang nhà Sarang tạm biệt và cảm ơn nó còn hôn lên má của nó, nó thật sự thích hắn từ ngày đầu gặp rồi hắn đẹp trai lại còn ấm áp. Sau khi hắn chuyển nhà nó buồn và khóc rất nhiều năm đó nó 12t. Nó cứ nghĩ không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại hắn cho đến khi nó thấy hắn trên tivi một doanh nhân thành đạt trẻ tuổi, cuộc sống của nó nở rộ thêm một lần nữa và lại thêm một lần nữa khi nó biết Jeon Jungkook là con nuôi của hắn...

Một người say mê kể một người chăm chú nghe.

"Ồ" cậu ồ lên một tiếng rồi trầm mặt

"Nhưng tôi yêu em cơ mà, đừng suy nghĩ lung tung tôi biết em đã nghe ngóng được thông tin gì đấy rồi phải không?"

Cậu ừ nhẹ một cái rồi mới ngước mặt lên hỏi hắn.

"Vậy anh có thích Sarang không?"

"Tôi yêu Jeon Jungkook cơ"

"Nhưng mà..."

"Không cho em nói, ngủ đi cục cưng ơi tôi buồn ngủ quá"

"Ai mượn anh thức"

"Thôi ngoan ngủ đi"

"Sao anh lại hôn con gái nhà người ta chứ?"

"Lúc đấy tôi chỉ xem em ấy như em gái thôi"

"Vậy anh hôn em cũng là đang xem em là em trai à?"

"Tôi xem em là em người yêu"

"Ngủ đây"

Cậu quay lưng về phía hắn.

"Jungkook à tôi đau quá aa"

"Ơ anh đau ở đâu?"

Cậu sốt ruột quay lại hỏi hắn thì bị hắn hôn cái chụt lên má.

"Em người yêu của tôi"

"Xí, sau anh không kể với em về chuyện này"

"Lo yêu em nên quên mất"

End chap 48

T3:9/8/2022

________________________________

👩‍💻: xin lỗi mn nhiều vì thời gian qua tui lo đi chơi ở ngoài con em họ bỏ bê truyện 🥲 tui thật đáng trách nhưng các bạn à tui là Ngôn Nhất Vy và chúng ta là lũ wủy ở tận rừng xanh ở tận suối sâu cta phải thương nhau và bỏ qua cho tui nhé👉👈



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net