58 - Nhà của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Kim Taehyung đặt lên má cậu gạt đi những giọt nước mắt. Hắn vừa nói vừa xoay người cậu quay trở lại phía màn hình chiếu. Trên màn hình là khung cảnh được quay ngoài trời trong một sân vườn tràn ngập cây xanh. Có rất nhiều người qua lại trông mỗi người đều bận rộn với việc riêng của mình. Một nhóm người đang bắt thang để treo dây đèn trên những cây cột trắng. Họ nối các dây lại với nhau tạo thành hình lưới rồi thả chúng rơi như dây leo.

Nhóm khác lại khuôn vác một khung cổng vòm lớn đặt lên phía trước, bốn gốc đều là hoa ly hổ được kết lại. Ở giữa cũng có một dàn dây đèn rơi, trên mỗi sợi dây còn có những bức ảnh nhỏ được kẹp lên đó. Một số nhân viên nữ đang trang trí bàn tiệc phủ lớp vải voan mỏng trắng và có cả những khung ảnh của cậu và hắn. Bên cạnh đó họ còn xếp chân đèn cổ điển dọc trên lối đi từ ngoài vào đến cổng hoa. Nhân viên nam thay phiên nhau khiêng những chiếc bàn, ghế trắng đặt sang hai bên lối đi, họ xếp chúng thành một hàng dọc.

Jungkook nhìn qua đã mơ hồ đoán được khung cảnh này chính là chuẩn bị cho một tiệc cưới ngoài trời. Cậu mím môi ngăn không cho tiếng khóc phá tan không khí ấm cúng này. Kim Taehyung không chần chừ để cậu được hỏi câu nào. Hắn xoay người cậu lại đối diện với hắn. Trên tay đã cầm sẵn một chiếc hộp đựng nhẫn, hắn nhẹ nhàng mở ra, bên trong là cặp nhẫn có thiết kế độc quyền của Cartier chỉ khác chữ cái tên được khắc trên mặt nhẫn. Kim Taehyung hít một hơi thật sâu, giọng trầm ấm của hắn xen lẫn chút hồi hộp.

"Jeon Jungkook, nếu như quá khứ em là một đứa trẻ bất hạnh, không thể có một gia đình lớn êm đẹp như bao người. Vậy tại sao không cùng với anh, chúng ta sẽ tạo ra một gia đình nhỏ hạnh phúc. Nơi đó có anh và con luôn chờ em về nhà."

Jungkook chưa từng dám mơ mộng về một đám cưới của riêng cậu. Một đứa trẻ lớn lên từ cuộc chia ly luôn mang trong mình nỗi sợ về gia đình. Có lẽ vì phải chứng kiến bi kịch đổ vỡ của ba mẹ đã gieo vào lòng cậu nỗi thất vọng về hôn nhân. Hôn nhân đối với Jungkook chính là trách nhiệm lớn lao cùng với sự hy sinh và niềm tin tuyệt đối. Giá như chỉ có yêu thôi, cậu và hắn cùng nhau chăm sóc Aiden lớn lên, cùng sống bên nhau cho đến già.
Cậu đã từng nghĩ như thế nhưng kể từ khi cậu nhìn thấy Kim Taehyung ngồi đơn độc bên chiếc nôi của Aiden. Nhìn thấy hắn mỉm cười nhưng mắt ngấn lệ thì những suy nghĩ đó đã không còn ý nghĩa gì nữa. Ngày hôm nay bế Aiden trên tay, nghe bé con gọi cậu một tiếng "papa." Được Kim Taehyung cầu hôn dưới khung cảnh lãng mạn cùng với tình cảm chân thành của hắn. Đã không còn điều gì quý giá hơn thế nữa.

"Em và con cũng sẽ chờ anh về. Kim Taehyung, em đồng ý."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net