12. Lần đầu tôi gặp em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Junghyun nhàn nhã ngồi trên giường Choi Seung hưởng thụ. Giả vờ bệnh thế này cũng tốt, vừa không phải làm gì lại vẫn được nhận tiền, đúng là một mũi tên trúng hai đích!

Cộc cộc!

"Mời vào"

Người bước vào là ông chủ Kim, y giật mình chuyển từ tư thế nằm gác chân sang cuộn tròn người lại, đôi mắt nhắm hờ mệt mỏi, còn tinh ý nhíu mày như để giảm bớt cơn đau đầu.

"Em khoẻ hơn chưa?"

"Dạ, ông chủ đừng lo cho em. Em đỡ nhiều rồi ạ. À mà Jungkook sao rồi ông chủ?"

Trong ánh mắt đều là một điệu bộ quan tâm. Taehyung thở dài, nói:

"Jungkook đang ngủ. Mà tôi sang đây muốn hỏi em một chuyện."

"Chuyện gì vậy ạ?"
Nhận thấy ông chủ đang kéo ghế xuống ngồi cạnh mình. Junghyun ngại ngại ngùng ngùng hỏi.

"Tại sao hôm đó...."

"Em và Jungkook lại có mặt trong nhà kho?"

Y có tật giật mình. Trong chốc lát sởn da gà một cái. Phải rồi! Sao có thể sơ suất bỏ qua chi tiết này được chứ? Nếu nói dối thì sao? Không được! Jungkook dễ gì bỏ qua cho y chứ? Nếu cậu ta khai hết ra thì chẳng phải tội sẽ càng nặng hơn à?

"Em...em...."

Junghyun cắn môi.

"Ông chủ! Tiểu thư Lorrien nói muốn gặp ngài!"
Nữ quản gia Choi Seung như đoán được chuyện gì trong phòng để giải vây. Hắn gật đầu, nhìn y một lúc rồi im lặng bước ra khỏi cửa.

Junghyun thấy hắn đã khuất bóng thì thở phào. Cứ úp mở mãi thế không được, nhất định phải nghĩ ra cách gì đó...


Hai tháng sau...

Cả Jungkook và Junghyun đều gần như đã hồi phục hẳn. Mọi thứ lại quay về với quỹ đạo bình thường, do Kim gia chưa tuyển được nữ hầu mới nên hiện tại cậu và y phải làm gấp đôi số việc thường ngày, cũng có hơi vất vả một chút.

Cậu nhìn sang Junghyun đang giặt đồ bên cạnh mình. Hình như dạo này y không gây sự với cậu nữa thì phải.

Như vậy cũng tốt.

"Này Jungkook. Giặt hộ tôi nốt chỗ quần áo này. Tôi đi mua đồ đây"

Nhận được cái gật đầu của cậu. Y phủi tay rồi đứng lên, cầm túi chạy ra ngoài.

.......

Sau khi nhận thực phẩm từ chỗ quen của Kim gia. Junghyun lại thần thần bí bí kéo khăn che kín mặt rồi chạy đi.

Y dừng chân tại một biệt thự trên con đường vắng vẻ. Khẽ nuốt nước bọt rồi gõ cửa.

Cốc cốc!

"Vào đi"

Y ngồi lên ghế, đặt giỏ đồ ăn sang một bên rồi nhìn người đối diện.

"Sao tự nhiên cô lại hẹn tôi ra đây?"

"Sao? Lâu không làm chuyện xấu nên nhớ à?"

Người phụ nữ quyền quý cười khỉnh.

"Tôi bị nghi ngờ rồi. Làm sao đây?"

"Ha ha ha ha!!"- Cô ta cười lớn, đặt chén uống trà xuống rồi nhìn y.

"Cậu có phải bị ngu rồi không? Đương nhiên là phải dọn đồ cút khỏi Kim gia rồi!"

"CÁI GÌ??"

Junghyun như phát điên hét lên. Đây là công việc duy nhất y có thể làm để kiếm cơm, nếu bây giờ mất thì...

"Chẳng phải cô hứa là sẽ lo cho tôi sao? Bây giờ tôi đã làm theo ý cô rồi còn gì??"

CHOANG!!!

Người phụ nữ bí ẩn ném mạnh chén trà vào tường. Giận giữ đứng lên

"Kẻ vô dụng như mày cũng dám đòi quyền lợi ư? Đã làm hỏng việc của tao rồi còn đòi hỏi. Thằng vô dụng!!"

Nói rồi cô nắm chặt tóc của Junghyun làm y nghiến răng đau đớn, thầm thì vào tai y:

"Khôn hồn thì cút ra khỏi Kim gia đi. Còn nếu dám hé răng nửa lời..."

".....gia đình mày không yên với tao đâu"

Junghyun giận giữ nhặt lấy túi đồ ra khỏi cửa, vò đầu bứt tai hét lên:

"Con đàn bà khốn nạn Marrie!!"

Kim gia.

"Ông chủ ơi..."

Cậu người hầu nhỏ nhắn đang mát xa chân cho ông chủ mình. Taehyung với khuôn mặt thoã mãn ngồi trên ghế làm việc..

"Hửm?"

"Em muốn về quê một vài ngày được không ạ?"

Cứ nhắc đến mẹ là cậu lại buồn rầu. Bà sớm đã mất vì một cơn bão tuyết vào mười sáu năm trước rồi, phải, từ khi cậu mới bốn tuổi...

"Ừ được chứ, để tôi đưa em đi"

"Thôi ạ, em đi tàu cũng được"

Tất nhiên là ông chủ cũng biết chuyện này chứ. Năm nào hắn cũng đưa cậu về quê mà. Vì hắn chính là...


....ân nhân của cậu mười sáu năm trước....




..................





"Lạnh quá đi mất...."
Taehyung xách hành lý từ toa tàu xuống. Hắn vừa được cha mẹ gửi đi học đua ngựa ở một vùng ngoại ô về. Hiện tại đang ngồi ở bến tàu chờ gia đình đến đón...

"Đừng khóc nữa, ngoan nào con, mẹ thương"

Taehyung vừa chợp mắt lại bực mình tỉnh dậy. Thì ra bên cạnh hắn là một bà mẹ đơn thân tầm ba mươi tuổi gì đấy, đang bế một đứa bé trong vòng tay...

"Nhỏ giọng một chút đi bà già!"

Tính hắn rất cục, ngay từ nhỏ đã kiêu căng, không kiêng nể ai. Nếu không phải hắn đang mệt thì đã đẩy người phụ nữ ấy xuống quát cho một trận rồi.

"Tôi...tôi xin lỗi"

Bà ấy nhẹ giọng lại, nựng nựng đứa trẻ trên tay.

Khoan đã, cái cục tròn tròn gì kia?

Hắn tò mò ghé mắt lại gần. Ôi chao! Bên trong lớp chăn mỏng và một đứa bé bốn tuổi. Nó không được mặc quần áo ấm, tay chân nứt nẻ đỏ buốt. Đôi mắt vừa khóc xong hãy còn vệt nước. Nó lạnh đến mức môi hé ra nhưng không kêu được gì. Tuyết đã bám một ít trên lông mày và lông mi nó trông đến là thương. Nó tuy gầy rộc nhưng khuôn mặt lại mũm mĩm lạ thường, đôi gò má xanh xao vì lạnh. Nếu nó được ăn ngon ngủ yên chắc sẽ đáng yêu lắm. Còn đáng yêu hơn cả mấy đứa trẻ nhà giàu ý chứ.

Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm con mình. Bà cười hiền nói:

"Cậu thích trẻ con à?"

Taehyung giật mình nhìn mặt bà, vội vàng phủ nhận:

"Thích cái gì mà thích. Xấu muốn chết!"

Mặc kệ lời phủ nhận buồn cười ấy. Bà ân cần, hạnh phúc nhìn đứa trẻ nói tiếp:

"Tôi đặt tên nó là Jeon Jungkook. Nó là tiểu bảo bối của tôi, là đứa con tâm can của tôi"

"Bà, sao bà lại để đứa bé ra ngoài chịu lạnh thế này?"

Bây giờ hắn mới để ý. Hai người họ ăn mặc rách nát từ mẹ đến con. Mùa đông lạnh giá xương thịt mà ăn mặc như này thì sao chịu nổi chứ?

"Tôi đâu có nhà đâu. Mẹ con tôi lang thang ở bến tàu này từ lâu rồi"
Bà gạt nước mắt rồi nói tiếp
"Tôi là người mẹ vô dụng. Đã sinh nó ra mà không cho nó được hưởng ấm no hạnh phúc, lại để nó chịu khổ như thế này..."

Bà tiếp tục trải lòng:

"Tôi không chồng mà có con. Dân làng họ kỳ thị, chỉ trỏ nọ kia, bảo đứa bé là con của kỹ nữ. Tôi khổ tâm lắm, đành dứt ruột bỏ quê đi biệt xứ..."

"Tôi vô dụng lắm đúng không?"

"Bà...bà vô dụng muốn chết!"

Tuy nói vậy nhưng thật ra đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy đồng cảm với ai đó. Taehyung nhẹ nhàng đưa tay đón lấy đứa trẻ.

Jungkook khóc mệt. Thấy áo hắn ấm thì dụi vào mà ngủ ngoan.

"Nó có vẻ thích cậu đấy. Mà cậu cũng là thiếu gia nhà giàu chứ đúng không?"

"Ừ. Tôi vừa từ ngoại ô về...Ơ này! Nó ngậm ngón tay đấy!"

Thấy con ngậm ngón tay. Bà biết ngay là nó đang thoả mãn, bình thường mỗi khi ngủ ngon là Jungkook có cái tật vậy.

Taehyung mỉm cười cưng chiều nhìn đứa trẻ trong lòng. Kể từ đó, mỗi khi có dịp, hắn lại chạy đến ga tàu tìm Jungkook, tiện thể cho bà một ít đồ ăn để đỡ đói. Cứ như vậy được một tháng rồi...




—————-
Thi xong nên cũng khá rảnh rỗi. Từ giờ có lẽ mình sẽ chăm up chap hơn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net