Chương 20 : Đại ca hội ăn mày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung dạo ấy chỉ chú tâm vào nghiên cứu robot chữa bệnh, hầu hết thời gian đều cắm đầu vào máy tính. Việc ăn uống ngủ nghỉ cũng vô cùng rối loạn, không có giờ giấc gì cả.

Jeon JungKook chưa bao giờ quấy rầy anh, ở ngay bên cạnh mà chẳng có động tĩnh, đến nỗi có một đêm anh đi tắm, ngang qua cửa phòng cậu, nghe bên trong cậu than thở "Ôi, mình nghèo quá đi mất", anh còn ngạc nhiên nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc mới nhớ ra. Ồ, trong nhà còn có một cậu nhóc nữa.

Hai hôm sau, cũng vào giờ ấy Kim Taehyung lại đi tắm, nghe thấy sau cánh cửa đóng kín vang ra giọng Jeon JungKook: "Ôi, mình nghèo quá đi mất!"

Kim Taehyung vừa lau tóc vừa lẳng lặng về phòng.

Lúc đóng cửa lại, anh thầm nghĩ, hóa ra nhóc con phòng bên nghèo kiết xác mồng tơi.

Từ ấy, Kim Taehyung cứ đến giờ đó là đi tắm, mười lần thì phải đến tám lần nghe được câu than thở đầy chán nản của Jeon JungKook.

Lần chạm mặt tiếp theo ở nhà là ngày thứ mười sau khi Jeon JungKook vào ở nhà Kim Taehyung.

Hôm trước Kim Taehyung thức cả đêm, ngồi trước máy tính đến giờ sáng mới ngáp dài, đứng dậy đánh răng rồi về ngủ bù.

Đánh răng rửa mặt xong, Kim Taehyung bước ra khỏi phòng tắm, đụng ngay Jeon JungKook vừa từ phòng ngủ phụ đi ra.

Jeon JungKook mặc áo rách, đầu tóc bù xù, mặt còn bôi thêm ít nhọ.

Có lẽ cậu nhóc cũng chẳng ngờ tới đời này có thể chạm mặt bạn cùng nhà, sau phút sững sờ, bèn cười với anh: "Chào buổi sáng."

Kim Taehyung định thần lại mới nhận ra đứa ăn mày trước mặt này là cậu nhóc nọ.

Anh quan sát cậu từ đầu đến chân rồi hỏi: "Ngồi tàu điện ngầm hay ngồi đầu ngõ?"

Jeon JungKook chớp mắt, sững ra một lúc mới hiểu anh coi mình là ăn mày.

...Rõ ràng cậu đang đóng phim, vào vai một đứa ăn mày.

Có điều Jeon JungKook cũng không biết đoàn phim có chọn mình không, bèn thuận miệng đáp: "Ngồi lề đường."

Kim Taehyung ừm một tiếng chẳng nói gì nữa.

Jeon JungKook chạy vội đi gặp đoàn làm phim nên chỉ vẫy tay rồi đi thay giày.

Lúc Jeon JungKook xuống đến tầng ba thì Kim Taehyung tay dài chân dài, sải một bước ba bậc thang, đi vượt qua cậu.

Đến chỗ ngoặt cầu thang, Kim Taehyung ngoái lại nhìn Jeon JungKook: "Này nhóc, tôi đề nghị cậu nên đến nhà hàng đầu ngõ hoặc tàu điện ngầm, bật một bài nhạc não nề rồi bịa ra một câu chuyện thê thảm về bản thân, bảo đảm có tương lai hơn ngồi lề đường nhiều."

Jeon JungKook: "...Cảm ơn anh!"

"Đừng khách sáo." Kim Taehyung nghỉ ngơi rồi bồi thêm một câu: "Chủ yếu là sợ đồ ăn mày nhà cậu không trả được tiền thuê phòng thôi."

Jeon JungKook: "..."

Jeon JungKook nghĩ cả ngày Kim Taehyung cứ ru rú trong nhà không ra khỏi cửa, trông rất giống một tên thất nghiệp vô công rồi nghề.

Đang bực vì bị anh coi là ăn mày, cậu tức tối vặn lại: "Tôi có là ăn mày cũng có thu nhập, còn anh thì sao? Anh có thu nhập không?"

Kim Taehyung: "Có chứ, mỗi tháng 198000 KRW "

Từng đó... Chẳng phải tiền thuê nhà của cậu sao?

Jeon JungKook cạn lời không nói được câu nào.

Cậu quay ngoắt đi không thèm nhìn tới Kim Taehyung nữa.

Kim Taehyung cười khẽ, chỉ chớp mắt đã sải chân bước đi mất dạng.

Ăn sáng xong trở về nhà, Kim Taehyung đánh một giấc đén ba giờ chiều.

Thức đậy, nghe điện thoại của tiến sĩ Lee, Kim Taehyung ngáp dài, đi tắm rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ ra ngoài.

Khi anh và tiến sĩ Lee rời sở Nghiên Cứu Khoa Học thì đã chín giờ, hai người đi về chung đường, Tiến sĩ Lee định đi tàu điện ngầm nên Kim Taehyung cũng đi theo.

Qua hai bến Kim Taehyung phải đổi tàu, tạm biệt ông ấy.

Anh chuyển sang tàu điện ngầm tuyến 2, đã qua giờ cao điểm nên trên tàu không quá đông, anh vừa bước lên đã trông thấy nhóc ăn mày.

Kim Taehyung "chậc" một tiếng, không ngồi xuống mà dựa vào một bên cánh cửa đóng chặt, nhìn chằm chằm cậu nhóc.

Tuy không quá đông nhưng người qua lại vẫn rất nhiều, không ít người đi qua đi lại trước mặt cậu, nhưng chẳng ai cho tiền cả.

Kim Taehyung đứng dậy, luồn lách, luôn miệng nói "cho tôi đi nhờ" đi đến trước mặt Jeon JungKook: "Này nhóc ăn mày ngoan quá nhỉ, xuống hẳn tàu điện ngầm thật à."

Jeon JungKook lừ mắt lườm, không thèm trả lời anh.

Kim Taehyung: "Cậu xin thế không được đâu, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị một cái bát sứt chứ. Còn phải có tiếng nhạc ai oán, hoàn cảnh thê thảm..."

Jeon JungKook đổi sang toa khác, không muốn quan tâm đến Kim Taehyung.

Kim Taehyung lẽo đẽo theo sau, cũng đổi sang toa khác.

Toa này khá ít người.

Tình cờ lại có cả một người ăn mày thật, chống gậy bưng một cái thau vỡ, ngồi trong toa nài nỉ xin ăn: "Lạy ông, đi qua lạy bà đi lại, xin các ông bà thương lấy thân con..."

Kim Taehyung ghé lại bảo Jeon JungKook: "Thấy chưa, cố mà học đi."

Jeon JungKook nhìn Kim Taehyung bằng ánh mắt kì thị, nhích sang bên cạnh hai bước, né xa anh ra.

Song Kim Taehyung quá cao nên dù Jeon JungKook đã né ra hai bước, anh chỉ cần hơi nghiêng người là có thể ghé lại gần đỉnh đầu cậu: "Vì tiền thuê nhà tháng tới, tôi sẽ cố giúp cậu."

Jeon JungKook liếc xéo Kim Taehyung với vẻ "ai mà thèm nhờ" rồi quay ngoắt đi, xoay cái gáy bù xù về phía anh.

Kim Taehyung nhìn đầu như tổ quạ của cậu, chẳng hiểu sao lại thấy dễ thương.

Cậu trai này càng cố lờ anh đi, anh lại càng thích trêu...

Kim Taehyung vừa mua vé tàu khi nãy nên móc túi tìm vài đồng tiền lẻ, đẩy đến trước mặt Jeon JungKook: "Chỉ cần cậu bắt chước giống người ta bảy mươi phần trăm, tôi sẽ cho cậu số tiền này."

Jeon JungKook nhìn nắm tiền trong tay Kim Taehyung, vẻ dửng dưng.

Kim Taehyung: "Thế này là không bắt chước được, sợ mất mặt hả?"

Jeon JungKook hồi ấy rất dễ bị khích tướng, nghe Kim Taehyung nói vậy liền hầm hầm nổi giận trợn mắt nhìn anh: "Ai bảo tôi không bắt chước được? Tôi bắt chước y hệt cho mà xem!"

Kim Taehyung nhướng mày: "Phét vừa thôi!"

Ai thèm bốc phét với anh? Nghề của cậu là diễn viên đấy!

Ngay tức thì gương mặt lem luốc của Jeon JungKook trở nên đáng thương cực độ, u giơ bàn tay khẳng khiu ra níu lấy vạt áo phông trắng tinh của Kim Taehyung, nài nỉ: "Anh ơi, em đói bụng lắm, anh thương em với..."

Nói rồi Jeon JungKook còn giật giật vạt áo Kim Taehyung: "Anh à..."

Kim Taehyung cứng người lại như bị điểm huyệt.

Một lúc lâu sau, anh nhìn gương mặt lem luốc của cậu nhóc rồi lại nhìn nhưng ngón tay nõn nà trắng muốt của cậu, nhướng mắt tựa vào thành toa, như một gã công tử lông bông vô công rồi nghề, cười nói: "Nhóc à, thế này không phải ăn xin, mà là..."

Anh ngừng lại, hơi cúi xuống, hạ giọng xuống thấp hơn nữa, khàn khàn nói: "quyến rũ anh đấy."

Jeon JungKook không ngờ Kim Taehyung lại nói ra câu này, cậu tròn xoe mắt nhìn anh, toan đáp trả nhưng mấp máy môi mãi không nói được câu nào, tai đỏ bừng lên.

Thấy cậu như vậy, Kim Taehyung giơ nắm tiền cọ nhẹ vào lông mi cậu: "Quyến rũ để anh đưa nhóc về nhà."

Jeon JungKook giật thót mình, lập tức buông vạt áo anh ra, lùi lại nửa bước.

Anh cúi đầu, không nhìn cậu nữa, nhưng từ góc độ của anh, có thể thấy được cổ cậu cũng đỏ ửng lên.

Chẳng mấy chốc, tàu đến bến.

Cửa toa vừa mở, Jeon JungKook đã chen ra.

Kim Taehyung thong thả theo sau.

Hai người một trước một sau rời tàu điện ngầm, đi đến một đoạn khá vắng người, chợt có hai tên ăn mày xông ra chặn đường Jeon JungKook.

"Tuyến 2 này là địa bàn của bọn tao, mày không được xin ở đây!"

"Bất luận mày từ xó xỉnh nào ra, đến địa bàn của bọn tao tức là gây hấn với bọn tao!"

Jeon JungKook biết ăn mày có luật lệ của ăn mày, cậu cũng không phải ăn mày thật nên định nghe lời chúng, chuồn cho mau.

Nhưng đang định trả lời, cậu chợt liếc thấy Kim Taehyung vốn đang đi phía sau, giờ đã vượt lên trên mình.

Nhớ tới hành vi của anh lúc ở dưới tàu điện ngầm, cậu đảo mắt, trỏ bóng Kim Taehyung nói với hai tên ăn mày đang đằng đằng sát khí: "Các anh ơi, em bị anh ta ép đến tuyến 2 xin đấy, anh ta là Đại ca của tụi em, anh ta nói muốn cướp hết mối xin tiền của mọi người ở tuyến 2 này!"

Kim Taehyung - Đại ca hội ăn mày: "..."

Hai tên ăn mày nhìn theo tay Jeon JungKook, quay đầu nhìn sang Kim Taehyung.

Kim Taehyung ngẩn người nhìn cậu nhóc giây lát, kinh ngạc rồi mới nhìn sang hai tên ăn mày.

Bắt gặp cái nhìn dữ tợn của bọn chúng, Kim Taehyung mấp máy môi: "..."

Anh định nói là tôi chỉ đi ngang qua thôi...

Nhưng chưa kịp nói câu nào thì Jeon JungKook đã nhào tới trước mặt như chạy nước rút 100, ôm chặt cánh tay anh: "Đại ca cứu em, anh đừng bỏ Geunie lại, Geunie sợ lắm..."

Geunie...

Lời ra đến miệng, Kim Taehyung lại nuốt lại: "..."

Jeon JungKook quyết tâm kéo Kim Taehyung xuống nước, càng đóng càng nhập vai, đến mức còn giả vờ khóc òa lên: "Đại ca, sau này Geunie chuyện gì cũng nghe anh cả, anh cứu Geunie đi... Geunie sợ lắm..."

Kim Taehyung cạn lời nhìn Jeon JungKook khóc giả đến mức không thể giả hơn, thoáng nhếch môi.

May mà anh giỏi kiềm chế, không tới nỗi phá game ngay tại trận, còn bình tĩnh đứng chắn trước mặt Jeon JungKook đang bị Tổ diễn xuất nhập xác, thong thả bảo hai tên ăn mày: "Tôi là người lương thiện, chưa từng làm Đại ca của ai cả, có điều cậu nhóc này đã nài nỉ tôi như thế, các anh cứ làm theo lời cậu ấy đi."

Hai tên ăn mày: "..."

Jeon JungKook: "..."

Chẳng biết hai tên ăn mày kia thấy thế nào, Jeon JungKook chỉ thấy khốn kiếp.

Cái gì gọi là... Làm theo lời cậu ấy đi?

Anh đã chịu tiếng xấu, còn không chịu cho đến nơi đến chốn.

Vạch trần cậu tại trận thì hay lắm à? Cậu diễn kịch vất vả từ nãy đến giờ đấy!

Jeon JungKook nhìn hai tên ăn mày đang ngớ ra, chợt nảy ra một kế, nhào đến bảo chúng: "Đại ca tôi sắp thành trùm ăn mày rồi, các anh mà cũng dám giành địa bàn với Đại ca à? Tôi bảo cho mà biết, về gọi thêm mấy đứa nữa rồi hẵng nói chuyện với Đại ca tôi...

Đại ca tôi đẹp trai thế này, các anh đi gọi cũng nhớ gọi ai đẹp đẹp tý nhé. Lỡ đánh không được lại xấu trai hơn thì khó chịu lắm."

Hai tên ăn mày bị Jeon JungKook khích bác lại càng thêm giận, một tên chửi ngay: "Thằng ranh kia, lúc anh em tao giành được tuyến 2 này, chẳng biết chúng mày còn vầy đất ở đâu đâu, lôi đâu ra một thằng nhãi miệng còn hôi sữa lại dám lên mặt kẻ cả với chúng tao, đúng là không biết trời cao đất dày!"

Jeon JungKook chỉ mong chúng tẩn cho Kim Taehyung một trận, lại thêm dầu vào lửa: "Không không không, Đại ca tôi đâu có lên mặt kẻ cả, Đại ca chỉ muốn làm bố các anh thôi!"

Đến đây thì hai tên nổi khùng.

"Mẹ nó, khinh người vừa chứ! Đừng phí lời với bọn nó nữa, đánh cho nó một trận đi, từ sau không dám đến tuyến 2 nữa!"

"Nói đi thằng kia, mày muốn bị tao đánh trước hay anh tao đánh trước."

"Tôi không thích bị đánh.." Giọng Kim Taehyung vẫn đều đều như đang nói "tôi không thích ăn trứng gà" vậy: "Tôi thích đánh nhanh thắng nhanh... Nên cả hai anh lên một lúc đi."

Nói rồi Kim Taehyung còn nhìn chúng như muốn bảo "thêm mười người như các anh nữa cũng chẳng nhằm nhò gì".

Tên này còn gợi đòn hơn cậu nhiều...

Nhìn hai tên ăn mày đang hầm hầm tức giận, Jeon JungKook không ngừng hò reo cổ vũ trong lòng: Mau mau, nện cho tên chó chết bắt nạt anh mày dưới tàu điện ngầm kia một trận đi!

Để khỏi vạ lây, Jeon JungKook quyết định chuồn trước khi hai bên lao vào đánh nhau. Song để Kim Taehyung khỏi phát hiện ra, cậu vừa vờ vịt vỗ tay cổ vũ Kim Taehyung, vừa lẳng lặng lùi lại: "Đại ca ngầu quá!"

"Đại ca, cố lên!"

"Đại ca, uy..."

Jeon JungKook còn chưa kịp nói một tiếng "vũ" thì đã bị Kim Taehyung chộp lấy cổ tay, kéo đi chạy băng băng.

Jeon JungKook bị Kim Taehyung kéo chạy mất mười phút, thở hồng hộc vì mệt, bây giờ mới hiểu đánh nhanh thắng nhanh theo ý tên chó chết này nghĩa là... chạy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC