Chương 29 : Cảm ơn vì đã cống hiến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hay là, cậu giả ngu đến cùng?

Jeon JungKook cuống cuồng ấn bàn phím lên, gõ một dấu hỏi chấm rồi gửi đi: "?"

Để chứng tỏ mình không chột dạ, cậu còn gõ thêm một dòng chữ nữa.

"Ga trải giường nào? Tôi không biết anh đang nói gì..."

Điện thoại lại rung lên, trên màn hình thêm một tin nhắn mới nữa.

Kim Taehyung gửi một tấm ảnh, chiếc chăn được cậu trải phẳng phiu trước khi rời đi buổi sáng đã được lật một góc lên, để lộ đệm giường màu trắng tinh bên dưới...

Kim Taehyung: "Hôm nay người giúp việc không đến."

Hay nói cách khác, hôm nay người đến nhà anh chỉ có mình cậu.

Tay Jeon JungKook lại run lên, suýt nữa ấn gửi.

Chết tiệt!

Đến cả cơ hội giả ngu tên khốn này cũng không cho cậu.

Tức thì trong lòng Jeon JungKook tràn ngập cảm giác xấu hổ không khác gì làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang. Nhưng dù như thế, cậu vẫn cố gắng vớt vát lại thể diện đang bên bờ sắp mất sạch, không... thể diện của cậu đã sụp đổ tan tành trước mặt Kim Taehyung rồi.

Jeon JungKook nhanh chóng xóa sạch dòng chữ vừa mới gõ ban nãy, sau đó lại một tin nhắn mới.

Jeon JungKook: "À à à, anh nói cái ga giường đấy hả?"

Jeon JungKook: "Nhất thời tôi chưa nhớ ra."

Jeon JungKook: "Tôi cảm thấy ngủ trên tấm ga trải giường đó rất dễ chịu, nên muốn mang về nghiên cứu xem nó làm từ chất liệu gì, để nhờ người quản lý giúp tôi tìm mẫu giống thế."

Jeon JungKook: "Xin lỗi nhé, buổi sáng định nói cho anh biết, nào ngờ quên mất."

Không biết có phải do lời giải thích của cậu làm anh bất ngờ hay không, mà hai phút sau, Kim Taehyung mới gửi tin trả lời.

Kim Taehyung: "Ờ."

Chuyện ga trải giường... coi như xong rồi? Khi Jeon JungKook đang do dự, Kim Taehyung lại gửi tin nhắn mới.

Kim Taehyung: "Vậy khi nào em trả tôi?"

???

Jeon JungKook nhìn chằm chằm màn hình, chớp mắt bằng vẻ không thể tin nổi, sau đó lau mạnh màn hình, chắc chắn thật sự là tin nhắn của Kim Taehyung gửi đến, cậu tức đến nỗi sắp tắt thở.

Đậu má, không phải chứ? Chỉ là một tấm ga trải giường thôi mà?

Tên chó này keo kiệt như thế từ lúc nào vậy?

Jeon JungKook vừa không ngừng tổng sỉ vả, vừa giả bộ bình tĩnh trả lời lại.

Jeon JungKook: "Để tỏ lòng xin lỗi, tôi trả anh bộ bốn món chăn ga gối đệm mới được không?"

Kim Taehyung: "Không cần phiền phức thế."

Không muốn phiền phức thì rộng lượng cho tôi luôn cái ga giường đi!

Jeon JungKook thầm cười khẩy mấy tiếng gõ bàn phím: "Không phiền, không phiền một chút nào, bây giờ mua hàng online rất tiện lợi, anh chỉ cần múa tay mấy cái, đưa địa chỉ nhà cho tôi, những việc còn lại không cần quan tâm, chỉ cần chờ chuyển phát nhanh đến giao hàng thôi."

Kim Taehyung: "Tôi nằm quen ga trải giường này rồi."

Lần này Jeon JungKook tức điên người.

Jeon JungKook: "Cái bíp ấy! Anh nằm quen ga giường này á! Quen cái đầu nhà anh!"

Jeon JungKook: "Hồi xưa một đêm anh thay ba lần ga trải giường, sao không thấy anh quen!"

Kim Taehyung: "Chuyện khi nào?"

Jeon JungKook: "Chuyện khi nào, tự anh không biết sao?"

Jeon JungKook: "Bớt chơi cái trò mất trí nhớ với tôi đi, anh còn ngủ ở phòng tôi, không những không quen ga trải giường ngay cả giường anh cũng không quen!"

Jeon JungKook: "Sao anh có thể nói dối không chớp mắt thế hả.gif"

Jeon JungKook: "Anh đúng là đồ khốn xấu xí.gif"

Jeon JungKook: "Tôi xin anh làm người đi.gif"

Jeon JungKook không nể tình bóc trần lời nói dối của Kim Taehyung, sau khi gửi một đống nhãn dán, cuối cùng cậu cũng thấy hả hê.

Có điều tâm trạng của Jeon JungKook sung sướng chưa được mấy giây, tin nhắn của Kim Taehyung lại đến.

Kim Taehyung: "Tôi nhớ ra rồi."

Kim Taehyung: "Em đang nhắc đến lần đầu tiên của chúng ta à."

Jeon JungKook nhìn trân trối mấy chữ "lần đầu tiên" mà há hốc mồm, cậu đọc lại đoạn nói chuyện ban nãy một lần, sau đó gương mặt đỏ bừng.

Kim Taehyung: "Vậy em cứ coi như bắt đầu từ hôm nay tôi nằm quen ga trải giường đó đi."

Nhìn xem, anh ta đang nói cái vẹo gì thế này!

Jeon JungKook tức đến nỗi bật cười, cậu nhanh chóng gõ ngón tay thoăn thoắt, chuyển một khoản tiền sang cho anh.

Jeon JungKook: "Muốn tiền thì có, muốn ga trải giường thì không!"

Jeon JungKook: "Đừng hỏi tôi tại sao, mà hỏi thì, ga trải giường đã bị tôi ăn hết rồi!"

Kim Taehyung: "Ngon không?"

Kim Taehyung: "Ăn no chưa?"

Kim Taehyung: "Cần tôi gửi luôn cả vỏ chăn và vỏ gối sang cho em không?"

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Jeon JungKook thắc mắc, sao Kim Taehyung có thể khỏe mạnh sống đến tận bây giờ mà không bị người khác đánh chết.

Cậu cười khinh khỉnh mấy tiếng với chiếc điện thoại, không buồn trả lời tin nhắn của Kim Taehyung nữa, ném nó sang một bên rồi đi tắm.

Hai tiếng sau, Jeon JungKook uống mấy viên thuốc bằng nước ấm rồi tắt đèn lên giường. Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Ngay cả chính cậu cũng không nhận ra, tâm trạng tồi tệ dưới đáy vực cả ngày hôm nay đã vô tình thoải mái hơn sau khi nhận được tin nhắn KaKao của Kim Taehyung.

Sáng hôm sau, Jeon JungKook vẫn chưa tỉnh ngủ, bị Ji Yoo kéo dậy khỏi giường: "Ông nội của tôi ơi, mười giờ sáng hôm nay em phải lên máy bay đấy, vẫn còn ngủ được à!"

Ji Yoo vừa thả tay ra được một giây, một giây sau Jeon JungKook vẫn đang nhắm tịt mắt lại vùi người vào giường.

Ji Yoo: "Jeon JungKook, muộn nhất là bảy giờ bốn mươi lăm phút nữa chúng ta phải ra khỏi nhà, bây giờ đã là bảy giờ, chị nói cho em biết, cả ăn sáng lẫn dọn đồ, em chỉ còn bốn mươi phút... bốn mươi phút đấy!"

Jeon JungKook che tai, lại rúc người vào chăn.

Ji Yoo đành phải tung chiêu hiểm: "Jeon JungKook, em cứ ngủ đi, đợi đến bảy giờ bốn mươi chị lại gọi em dậy, lúc đó em chỉ có thể ra khỏi nhà với đầu bù tóc rối."

Jeon JungKook đang nằm ườn trong chăn nghe thấy bốn chữ "đầu bù tóc rối", lập tức bật dây khỏi giường Jeon đại thiếu gia cậu phải là đại thiếu gia đẹp trai soái khí hoàn mĩ, có thể không ngủ đủ giấc, nhưng không thể không đẹp. "Coi như chị giỏi." Cậu trừng mắt nhìn Ji Yoo, nghiến răng kèn kẹt thốt ra mấy chữ, rồi tức tốc vén chăn lên, lao vào nhà vệ sinh.

Cho đến khi Jeon JungKook thu dọn xong cũng gần đến bảy giờ bốn mươi.

Thời gian không kịp, Ji Yoo đành phải mang bữa sáng lên xe để ăn.

Ăn no xong, Ji Yoo quay sang nhìn Jeon JungKook ngồi bên cạnh đang tập trung nhặt củ cải ra khỏi nhân bánh bao, không khỏi lắc đầu.

Cô đã từng thấy người kén ăn, nhưng chưa gặp ai kén ăn đến mức bới lông tìm vết thế này.

Từ khu phức hợp Trimage đến sân bay mất gần bốn mươi phút, Jeon JungKook giải quyết hai cái bánh bao, một hộp sữa chuối, một quả trứng gà hết ba mươi tám phút.

Ji Yoo thầm nghĩ, may mà ông cố này ăn xong bữa sáng trước khi đến sân bay, không cô ấy sợ lúc ấy mình cuống lên, không chịu được nữa bóp cằm nhét hết bánh bao vào miệng Jeon JungKook mất.

Gửi xong hành lý, qua cửa kiểm tra an ninh, thì cũng gần đến giờ lên máy bay. Lên máy bay rồi cuối cùng Jeon JungKook mới có thời gian lướt điện thoại.

KaKao của cậu vẫn dùng ở giao diện cũ, cậu tiện tay làm mới bảng tin, định đọc những tin nhắn mới, thì nhìn thấy dòng trạng thái của Jeon Ha-Yoon mới đăng một phút trước ở trên cùng bảng tin.

"Đón bố xuất viện, mong bố mãi mãi khỏe mạnh, con trai và con gái luôn yêu bố."

Đi kèm là tấm ảnh chụp Jeon Ha Yoon và Jeon Ah-In nở nụ cười vô cùng rạng rỡ tựa vai Jeon Geon.

Trong lúc cậu đang lướt xem bảng tin, Jeon Geon cũng ấn like cho dòng trạng thái của Jeon Ha Yoon, sau đó trả lời lại: Bố cũng yêu Ah-In và Ha Yoon.

Không hiểu sao trong lòng Jeon JungKook xuất hiện một suy nghĩ rất xấu xa, nếu cậu ấn like cho Jeon Ha Yoon, liệu Jeon Geon có chú ý đến cậu không?

Jeon JungKook cử động ngón tay, song cuối cùng vẫn không ấn like.

Cậu đã không còn là Jeon JungKook của ngày xưa nữa, không còn là Jeon JungKook cố gắng học tập, chỉ vì mong Jeon Geon chú ý đến mình, cũng không còn là Jeon JungKook ngày nào cũng chạy đến trước mặt Jeon Geon gọi "bố" khi ông tan làm về, càng không phải là Jeon JungKook không biết gì trốn trong một góc, ghen tị nhìn Jeon Geon bế Jeon Ha Yoon lên kể chuyện cho nó nghe.

Có một vài chuyện, bạn luôn hi vọng có được, nhưng trong một thời gian dài mà vẫn không thể có, bạn sẽ không mong mỏi thế nữa.

Vì không mong mỏi sẽ tốt hơn là mong mà không thể có.

Giống như hồi xưa, khi Kim Taehyung nói chia tay, cậu không hỏi tại sao, cứ thế đi thẳng.

Ji Yoo ngồi bên cạnh thấy Jeon JungKook mãi không trả lời câu hỏi của tiếp viên hàng không, bèn lên tiếng giúp cậu: "Cảm ơn, một cốc nước ấm."

Tiếp viên hàng không lịch sự khách sáo đặt một cốc nước ấm lên bàn, rồi rời đi.

Lúc này, Ji Yoo mới ghé đến gần Jeon JungKook: "Đang xem gì mà nhập tâm vậy?"

"Không có gì!" Jeon JungKook không muốn cho Ji Yoo nhìn điện thoại của mình, liền ấn nút khóa màn hình: "Không ngủ đủ, hơi đau đầu."

Ji Yoo bèn giở một tấm chăn ra, đưa cho Jeon JungKook: "Vậy em ngủ thêm một lát đi."

Jeon JungKook đáp "ừ", nhắm mắt vào.

Ji Yoo cũng không quấy rầy cậu. Suốt cả quãng đường không ai nói gì cho đến khi máy bay hạ cánh, Jeon JungKook và Ji Yoo ra khỏi sân bay, đi thẳng qua cửa VIP, chui vào trong xe mà bên tổ chương trình đã sắp xếp.

Trên máy bay Jeon JungKook đã ngủ được một lúc, nên tinh thần khá hơn nhiều, vừa lên xe cậu liền bắt đầu nghịch điện thoại.

Khi xe đang chạy trên đường cao tốc đến nông thôn, điện thoại của cậu kêu "ting" một tiếng.

Là Park Jimin, gửi cho cậu một đường link. Không chờ Jeon JungKook ấn vào đường link, Park Jimin đã liên tiếp gửi thêm mấy tin nhắn nữa.

Park Jimin: "Geunie, nói thật, xem xong bài phỏng vấn này, mình hơi hơi phục Kim Đại Ca."

Park Jimin: "Hồi xưa chúng mình hỏi anh ấy, ước mơ của anh ấy là gì, anh ấy nói ước mơ là Đại Hàn Dân Quốc khỏe mạnh, bọn mình cứ nghĩ anh ấy nói nhăng nói cuội, nào ngờ, đã năm năm trôi qua rồi, anh ấy vẫn đi trên con đường ấy, chưa từng bỏ cuộc."

Park Jimin: "Sau khi các cậu chia tay, có lẽ có rất nhiều chuyện liên quan đến anh ấy mà cậu không biết, mình và cái tên Min Yoongi thường hay liên lạc với nhau, ít nhiều gì cũng biết một vài chuyện liên quan đến hồi anh ấy thành lập Daegu."

Park Jimin: "Thật ra hồi đầu cả nhóm anh ấy chỉ có sáu, bảy người, nhưng cậu biết không? Cuối cùng Daegu cũng được thành lập, nhưng sáu bảy người thời đầu, giờ chỉ còn hai người là Kim Taehyung và Min Yoongi, những người khác đều không tiếp tục, có người chuyển ngành, có người nhảy việc, có người đi kinh doanh."

Park Jimin: "Bây giờ nhìn họ tỏa sáng rực rỡ được người ta chú ý, nhưng thực ra mấy năm trước, họ rất thảm, Min Yoongi kể lúc thảm nhất, cả tháng trời họ không ra khỏi phòng thí nghiệm, ăn mì tôm nhiều đến mức bây giờ chỉ cần nghe thấy một chữ trong từ 'mì tôm' thôi là buồn nôn."

Jeon JungKook không trả lời tin nhắn của Park Jimin, song sau khi đọc hết đoạn tin nhắn dài dằng dặc, cậu vẫn ấn vào đường link.

Cậu nhìn thấy một video, bèn đeo tai nghe vào.

Sau năm giây quảng cáo, video bắt đầu chạy.

Kim Taehyung và một nữ MC ngồi quanh một cái bàn tròn.

Trong trí nhớ của Jeon JungKook, Kim Taehyung thường mặc những bộ quần áo thoải mái, áo hoodie có mũ, áo phông, áo sơ mi bên ngoài phối với áo phông bên trong, trông rất trẻ trung thời trang, còn anh trong đoạn video đó mặc vest đen áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, thoạt nhìn kiêu ngạo nghiêm túc.

Mười phút đầu đều là những vấn đề liên quan đến "Chữa bệnh +AI(*)", đối với những câu hỏi nữ MC đưa ra, Kim Taehyung đều trả lời rất rõ ràng, có điều trong đó sử dụng quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, Jeon JungKook nghe cái hiểu cái không.

(*) +AI: Hay còn được gọi là trí tuệ nhân tạo, có nhiều sản phẩm ứng dụng AI được giới thiệu trên thị trường, từ các ứng dụng giúp tự giữ gìn sức khỏe cho đến các ứng dụng tại các cơ sở y tế trong chẩn đoán, ra quyết định, điều trị, cho đến các sản phẩm chăm sóc cuối đời, nghiên cứu khoa học và đào tạo.

Đến cuối cùng, MC mới hỏi một câu khá thoải mái: "Anh Kim, tại sao anh lại chọn lĩnh vực này."

Kim Taehyung: "Chỉ khi toàn dân khỏe mạnh, thì nhà nhà mới ấm no. Mọi người cũng biết thuốc sinh học ở Hàn Quốc lạc hậu cỡ nào, rất nhiều bệnh nhân không gánh được chi phí thuốc men nhập khẩu quá cao mà từ bỏ chữa bệnh, từ bỏ chữa bệnh đồng nghĩa với việc từ bỏ mạng sống. Tôi muốn dốc hết sức mọn vì sức khỏe Đại Hàn Dân Quốc."

Phỏng vấn đến đây thì kết thúc.

Nữ MC tổng kết lại cả một trang dài, khi nữ MC nói cảm ơn, Kim Taehyung nhìn thẳng vào ống kính, hơi gật đầu, không nóng vội, từ tốn lịch sự nói: "Cảm ơn."

Trong suốt buổi phỏng vấn, ngữ khi của Kim Taehyung rất nhẹ nhàng gương mặt bình tĩnh, nhưng chính nét mặt bình thản này đã làm lời nói của anh có thêm sức nặng, làm mọi người rung động, làm dấy lên nhiệt huyết trong mỗi người.

Video phát xong, màn hình điện thoại cũng tối thui.

Jeon JungKook nhìn gương mặt mình phản chiếu trên màn hình mà ngẩn ngơ hồi lâu mới bật màn hình lên, thoát ra khỏi KaKao.

Cậu đăng nhập K-app, tìm kiếm từ khóa Kim Taehyung, quả nhiên, đoạn video phỏng vấn Kim Taehyung này có rất nhiều cư dân mạng quan tâm và chia sẻ.

Jeon JungKook mở phần bình luận, nhìn lướt qua, toàn là những bình luận tích cực và lời cảm ơn khắp màn hình.

Trong đó, câu nói được dùng nhiều nhất của cư dân mạng là: "Cảm ơn anh đã cống hiến sức mình cho sức khỏe Hàn Quốc."

Trong những bình luận ấy cũng không thiếu những lời công kích mất não, mà đã là mất não đương nhiên đều bị coi như không tồn tại.

Jeon JungKook đọc phản hồi dưới bài báo liên quan đến Kim Taehyung, không hiểu sao lại nghĩ đến mình.

Khi cậu bị cư dân mạng mắng chửi thảm nhất là một năm trước đây.

Khó khăn bỗng nhiên ập tới, làm Ji Yoo suýt hói đầu, khoảng thời gian đó, Ji Yoo không rời cậu nửa bước, sợ cậu không chịu nổi xảy ra chuyện.

Nhưng cậu lại tỏ ra bình tĩnh hơn Ji Yoo tưởng tượng rất nhiều, vẫn ăn uống bình thường, tối nào cũng dành hai tiếng chăm sóc da, tập gym.

Ji Yoo dần dần yên tâm, sau đó, Ji Yoo thấy cậu vẫn tỏ ra như bình thường, bèn nói đùa rằng, chưa từng gặp ai "trâu bò" hơn Jeon JungKook.

Thật ra cũng không thể nói cậu trâu bò, hay nói cậu không quan tâm những lời đàm tiếu trên mạng trong trường hợp thế này, chuyện cậu có thể làm được là cố gắng không quan tâm mà thôi.

Nhưng cậu nhận ra, hiện giờ khi đọc những tin tức trên X-app liên quan đến Kim Taehyung, cậu lại để ý những lời nhiếc móc của cư dân mạng dành cho mình.

Lúc nào Jeon JungKook cũng cảm thấy mình là người không tim không phổi, những cảm xúc buồn bã ưu sầu vốn không thuộc về cậu.

Song bây giờ cậu mới biết, có những cảm xúc không phải không thuộc về mình, mà cậu chưa gặp được người để thể hiện ra thôi.

Chiếc xe xóc nảy lắc lư làm Jeon JungKook hoàn hồn, cậu thuận tay khóa màn hình điện thoại, vứt nó vào trong túi, sau đó nhắm mắt lại, nhìn có vẻ như đang nghỉ ngơi.

Ba phút sau, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh không ngừng lùi về phía sau, lại dần dần ngẩn người.

Làm sao bây giờ, hình như khoảng cách giữa cậu và người ấy lại càng ngày càng xa rồi.

Ngay từ đầu hai người vốn không cùng một thế giới, có lẽ sau này cũng không thể cùng một thế giới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC