Chương 35 : Thầy Kim và bạn Jeon.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu bên kia điện thoại, Kim Taehyung đang lau tóc chợt khựng lại. Anh im lặng mấy giây, rồi bình tĩnh trả lời cậu: "Ở đâu?"

Jeon JungKook hoàn toàn không cảm thấy cuộc đối thoại này có vấn đề gì, còn mừng rỡ, cảm thấy lời xin xỏ của mình đã có hi vọng, bèn bạo gan bắt đầu vào chuyện chính: "Ở nhà anh?"

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook không thấy Kim Taehyung trả lời, nghĩ rằng anh không tiện, liền hằng giọng, sau đó nói bằng giọng bàn bạc: "Nếu ở nhà anh hơi khó, hay là... đến nhà tôi?"

"..." Kim Taehyung đang uống nước suýt nữa bị sặc, anh lặng lẽ nuốt nước xuống, buột miệng hỏi: "Tại sao không ở khách sạn?"

"Khách sạn?" Jeon JungKook thầm nghĩ, chỉ cần anh ta chịu giúp mình, cậu cũng không bận tâm để anh ta chọn địa điểm: "Cũng không phải không được."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook: "Nhưng tôi thấy mối quan hệ của chúng ta phải gặp nhau thường xuyên, lần nào cũng đến khách sạn thì lãng phí quá."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook: "Nên tôi đề nghị, nếu ở nhà anh không tiện, thì đến nhà tôi. Tuy nhà tôi không rộng bằng nhà anh, nhưng vẫn chứa được anh."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook thấy Kim Taehyung từ nãy đến giờ không nói gì, tưởng rằng anh không còn ý kiến: "Nếu anh không còn vấn đề gì, vậy chúng ta bàn bạc về giá cả nhé?"

Kim Taehyung: " Xin lỗi, tôi không bán thân."

Jeon JungKook thốt lên một tiếng "Hả?", trong đầu từ từ hiện lên một dấu hỏi chấm.

Ba giây sau, Jeon JungKook thầm mắng, tên chó này lại bắt đầu giở tính chó rồi, ai cần anh ta bán thân, ai báu bở cái thân của anh ta!

Jeon JungKook lặng lẽ cười mấy tiếng "ha ha" lấy lệ với cái điện thoại, sau đó nén giận tiếp tục dịu dàng trả lời: "Yên tâm, tôi không cần anh bán thân, tôi chỉ cần anh bán nghệ."

Kim Taehyung "ồ" lên: "Vậy e rằng phải làm em thất vọng rồi, tôi chỉ có da thịt, không có nghệ."

Chỉ có da thịt, không có nghệ...

Cũng có nghĩa là, thứ tôi bán được chỉ có tấm thân này, không có tài nghệ gì.

"?" Jeon JungKook tức điên người, anh ta cố tình chơi cậu đúng không? Cậu thầm mắng Kim Taehyung một trận, mới mỉm cười đáp lại bằng giọng ngọt ngào: "Anh trai à, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?"

Kim Taehyung bật cười: "Câu này đáng lẽ anh trai phải hỏi em đấy."

Sao lại nói đáng lẽ phải hỏi cậu? Cậu vẫn luôn nói chuyện tử tế mà?!

Lần này Jeon JungKook nổi điên thật sự, đúng là cậu rơi mất não rồi, mới đi gọi điện nhờ tên chó chết này giúp đỡ.

Jeon JungKook mím môi, cảm thấy tên khốn này không làm ăn gì được, đang định trở mặt vô tình... thì Kim Taehyung ở đầu bên kia lại hỏi tiếp: "Em đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm với người khác à?"

Nói thật hay mạo hiểm cái vẹo gì, tên khốn này hình như không cùng tần sóng với cậu thì phải?

Jeon JungKook chớp mắt, nghiêng đầu, nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy, không phát hiện ra chỗ nào lạ cả, đành phải nghĩ lại lần nữa... sau đó cậu giật mình nhận ra, vì nhờ tên khốn ấy giúp đỡ mà cậu quá căng thẳng, lúc nói chuyện đã quên mất hai từ, ngay cả cậu cũng không để ý...

Cậu muốn nói là: Tôi muốn tạo một mối quan hệ thầy trò với anh.

Chết tiệt, thế mà cậu lại nói thành: Tôi muốn tạo một mối quan hệ với anh.

Tạo một mối quan hệ... Ở đâu? Đến nhà anh? Ở nhà tôi? Bàn bạc đến giá cả?

Jeon JungKook há hốc mồm, cho đến khi đủ lọt một quả trứng gà, cậu mới hoảng hốt lấy điện thoại trên tai xuống, cúp máy.

Chuyện, chuyện, chuyện này quá mất mặt rồi!!!

Cậu, cậu, cậu không muốn sống nữa!!!

Jeon JungKook đi lòng vòng quanh phòng khách ba vòng như tên điên mà vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.

Nhưng Kim Taehyung vẫn chưa chịu tha cho cậu, anh liên tiếp gửi cho cậu mấy tin nhắn.

Jeon JungKook ấn mở, phát hiện ra là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện ban nãy giữa cậu và anh.

Cậu càng điên hơn, cứ nghĩ đến chuyện trong tay Kim Taehyung có đoạn ghi âm vừa xấu hổ vừa mất mặt ấy, cậu chỉ muốn đập đầu vào đậu phụ chết luôn cho rồi.

Tim gan phèo phổi của cậu lộn tùng phèo hai mươi phút, cuối cùng cậu vẫn cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn KaKao cho Kim Taehyung.

Jeon JungKook: "Chúng ta bàn bạc một chuyện được không?"

Kim Taehyung dường như biết tỏng cậu sẽ gửi tin nhắn cho anh: "?"

Jeon JungKook vừa nghĩ "mình thật sự quá hèn", vừa gõ chữ.

Jeon JungKook: "Anh... có thể mất trí nhớ được không?"

Jeon JungKook: "Không cần quên nhiều, chỉ cần quên những chuyện xảy ra trong một tiếng gần đây là được."

Kim Khốn Nạn: "..."

Kim Khốn Nạn: "Em nhận điện thoại đi tôi sẽ mất trí nhớ."

Jeon JungKook vừa đọc xong tin nhắn, thì trên màn hình của cậu hiện lên cuộc gọi của Kim Taehyung.

Jeon JungKook cảm - thấy - mình - quá - mất - mặt - quá - hèn - hạ nhìn số gọi đến mà lưỡng lự, cuối cùng vẫn nghe máy với vẻ không quá cam tâm.

Cậu không nói gì, Kim Taehyung ở đầu bên kia cũng không nói gì.

Cách một chiếc điện thoại, hai người đều im lặng gần mười giây, sau đó Kim Taehyung mở miệng: "Nói đi."

Jeon JungKook giả vờ không nghe rõ: "Hả?"

Kim Taehyung: "Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, em cứ nói thẳng."

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, không nghe ra bất kì cảm xúc nào. Song nghe anh nói vậy, Jeon JungKook sửng sốt.

Sao anh biết cậu có chuyện nhờ anh giúp đỡ?

Kim Taehyung: "Jeon Geun?"

Jeon JungKook hoàn hồn, cậu đáp lại một tiếng "ừ" trước, rồi mới kể lại đơn giản: "Là thế này, tôi muốn tìm hiểu những nội dung liên quan đến lĩnh vực chữa bệnh +AI... Tôi ưng một bộ phim nói về đề tài này, ưng thật ra lại không hiểu, nên tôi muốn học bổ túc, sau này đi casting có thể tạo ấn tượng tốt với đạo diễn và biên kịch..."

Càng nói, Jeon JungKook càng mềm mỏng hơn: "Với cả ban nãy tôi nói nhầm, bị thiếu mất hai từ, ý tôi là tôi muốn tạo mối quan hệ thầy trò."

Jeon JungKook nói chuyện ngập ngừng, Kim Taehyung từ đầu đến cuối không ngắt lời cậu, cho đến khi cậu nói xong, Kim Taehyung mới hỏi: "Em ưng bộ phim đó từ khi nào vậy?"

Jeon JungKook không hiểu sao Kim Taehyung lại hỏi thế, nhưng nghĩ mình đang nhờ vả người ta, nên thật thà trả lời: "...Thì là chiều hôm nay."

Hóa ra cậu trai này từ chối kịch bản của cô anh không phải vì anh, mà vì cậu muốn tham gia một bộ phim hay hơn...

Kim Taehyung uể oải tựa người vào sô pha, bật cười thành tiếng.

Anh đã nói mà, là kịch bản của cô anh quá tệ...

Jeon JungKook cách điện thoại, bị Kim Taehyung cười đến chột dạ: "Rất buồn cười sao?"

Kim Taehyung: "Không buồn cười." Nhưng anh lại rất vui.

Không buồn cười thì anh cười làm gì?!

Vì cách qua màn hình điện thoại, không thấy được tình hình của nhau nên Jeon JungKook thẳng thừng trợn tròn mắt, sau đó hỏi: "Vậy việc tôi nói, có được hay không?"

Kim Taehyung: "Được"

Jeon JungKook không nghĩ đến Kim Taehyung sẽ nói như thế, lại hỏi: "Vậy vụ mất trí nhớ thì sao?"

Kim Taehyung: "Mất rồi."

Jeon JungKook nhịn không được thầm khen hôm nay Kim Taehyung cũng chịu làm người, sau đó được voi đòi tiên: "Vậy khi anh mất trí nhớ, có thể thuận tay xoá luôn bảng ghi âm trong điện thoại được không?"

Kim Taehyung: "Cái này không thể."

Jeon JungKook lập tức rút lại lời khen khi nãy của mình.

Làm người cái quần!

Kim Taehyung phía bên kia không biết Jeon JungKook trong lòng lẩm bẩm cái gì, chậm rãi nói: "Lười xoá."

"Tự em qua đây mà xoá."

Lười xóa à? Sao anh ta tự dưng khéo nói thế nhỉ.

Jeon JungKook đang âm thầm treo Kim Taehyung lên tẩn cho một trận trong lòng thì nghe Kim Taehyung nói thêm: "Tự qua đây mà xóa."

Jeon JungKook vội bấm nút dừng cậu nhóc đang xách roi định quất Kim Taehyung trong tâm trí lại, ngập ngừng một hồi mới ờ một tiếng, thầm nghĩ mình xóa rồi thì yên tâm, bèn được nước lấn tới nói thêm một câu: "Anh đã lười thế thì tôi cũng đành giúp anh chút vậy."

Kim Taehyung: "Vậy thì thôi, tôi không thích ép buộc ai cả."

Jeon JungKook nhủ thầm, anh biết chọn trọng điểm quá nhỉ, nói dài dòng như thế, hóa ra chỉ nhằm vào chuyện ép buộc.

Nghĩ thế cậu lại muốn treo Kim Taehyung lên tẩn cho một trận: "Không sao, tôi thích bị ép buộc đấy."

Kim Taehyung cười khẽ: "Thế à... Vậy trước khi cúp máy, có phải tôi nên thỏa mãn bạn Jeon, ép em đổi cách gọi không?"

Đổi cách gọi à?

Jeon JungKook ngẩn ra, vừa định hỏi Kim Taehyung "đổi cách gọi gì?" nhưng lời vừa ra đến miệng, cậu đã nhớ ra Kim Taehyung gọi mình là "bạn Jeon", tức thì hiểu ngay ý anh nói đổi cách gọi là sao.

Rõ ràng là chẳng có gì nhưng không hiểu sao cậu lại hơi ngượng, mấp máy môi mấy lần mới thốt được ra tiếng: "Thầy Kim."

Rồi chẳng đợi Kim Taehyung đầu kia nói thêm gì, Jeon JungKook đã cúp máy.

Cậu đặt điện thoại xuống, giơ tay vỗ nhẹ lên gương mặt đã nóng bừng lên tự lúc nào.

Bạn Jeon, thầy Kim...

Rõ ràng rất bình thường mà...

Sao lại khiến cậu thấy có mùi kích thích mờ ám và cấm kỵ thế nhỉ?

Giải quyết xong mối họa lớn trong lòng, Jeon JungKook vui vẻ ngâm nga một bài hát không thành khúc điệu gì cả, đi tắm.

Lúc cậu trở ra đã là mười hai giờ đêm, cậu nằm xuống giường, nghịch di động một hồi rồi nhớ ra hình như mình còn thiếu Kim Taehyung một câu, phân vân mấy giây bèn mở KaKao của anh ra, nhắn ba chữ.

Jeon JungKook: "Cảm ơn nhé."

Gửi tin nhắn xong, Jeon JungKook nhìn mà hình di động giây lát, thấy Kim Taehyung không phản hồi gì, đoán rằng anh đã ngủ bèn hí hửng ấn vào hình đại diện của anh.

KaKao của anh chẳng có cập nhật gì, cũng không có hình nền, hệt như một tài khoản giả.

Jeon JungKook nhủ thầm "đúng là nhạt nhẽo" rồi vào phần ghi chú, đổi tên Kim Taehyung thành: Thầy Kim.

Chẳng biết có phải vì quyết định nhận "Sinh mệnh", coi như tìm thấy được lối thoát sau khoảng thời gian cắm đầu chạy show đóng quảng cáo bấy lâu nay hay không, mà Jeon JungKook không sao ngủ nổi, chẳng rõ là vì phấn khích hay căng thẳng, lúc trước cậu chỉ sợ xấu hổ, chưa kịp nghe kỹ đoạn ghi âm Kim Taehyung gửi, giờ rảnh rỗi mới mở ra nghe lại.

Nghe thấy câu "Tôi chỉ có da thịt, không có tài nghệ", Jeon JungKook phì cười, nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhớ lại trước đây Kim Taehyung cũng từng nói với cậu một câu như vậy.

.

.
.

Jeon JungKook không sao ngờ được mình chỉ lên mặt nói một câu "Tôi bị cảm, sợ nói chuyện lại lây sang anh đấy chứ!" mà Kim Taehyung lại cầm lấy ngay cốc nước từ tay cậu, kề môi lên đúng chỗ cậu vừa đặt môi, uống cạn.

Cậu đờ người ra tại chỗ, rõ ràng đôi bên không mấy quen thân, sao anh ta có thể uống nước bằng cốc của cậu được?

Đây có tính là... hôn gián tiếp không?

Jeon JungKook trợn tròn mắt nhìn Kim Taehyung hồi lâu mới đỏ bừng mặt, định thần lại: "Anh... anh... anh chấm mút cốc của tôi đấy à."

Nghe từ "chấm mút" này, Kim Taehyung cũng thấy buồn cười, anh uể oải dựa vào tủ lạnh cạnh đó: "Vậy... để cốc của tôi thay tôi chịu trách nhiệm với cốc của cậu nhé?"

Để cốc của anh chịu trách nhiệm với cốc của cậu, đây chẳng phải là có ý ghép đôi hai cái cốc sao?

Sao giống như mấy đôi trên game online đem thú cưng mình nuôi kết đối với nhau vậy?

Kết đôi... cậu và tay chủ nhà cách vách này đâu phải một đôi...

Mặt Jeon JungKook càng đỏ hơn, nhìn chằm chằm Kim Taehyung hồi lâu không nặn ra được câu nào, cậu đành giơ tay đẩy mạnh anh ra rồi lạch bạch chạy về phòng mình, sập cửa lại thật mạnh.

Khóa cửa đã bị Kim Taehyung cạy hỏng nên cửa chỉ đập vào khung cửa rồi lại bật ra.

Jeon JungKook trừng mắt nhìn cánh cửa hé mở, lại càng giận dữ, cậu ngẩng lên, bắt gặp Kim Taehyung đứng gần đó với vẻ mặt như đang xem kịch vui, tức thì càng điên tiết: "Anh nhìn gì mà nhìn, khóa cửa hỏng rồi kìa, anh đền cho tôi đi!"

"Được rồi, đền đền đền." Kim Taehyung đứng thẳng dậy, đi vào phòng mình.

Chẳng mấy chốc anh đã xách một cái túi trở ra, lấy ra một cái khóa mới và mấy thứ đồ nghề rồi khom lưng, loay hoay trước cửa phòng cậu một lúc, thay cho cậu một chiếc khóa mới.

Kim Taehyung khóa thử mấy lần, thấy không vấn đề gì mới cúi xuống thu dọn chiếc khóa cũ và đinh ốc dưới đất: "Nhóc này, xem xem cái khóa này có ưng không?"

Jeon JungKook đi đến xoay thử mấy cái, rõ ràng hết sức hài lòng song ngoài miệng chỉ nói: "Cũng được."

Kim Taehyung cười: "Được rồi, uống thuốc rồi đi ngủ sớm đi."

Jeon JungKook "ừm" một tiếng, đợi Kim Taehyung đi rồi mới đóng cửa, khóa lại rồi lại vặn mở ra, khóa lại lần nữa.

Sức khỏe Jeon JungKook xưa nay vốn khá tốt, đêm trước vừa sốt mê man nhưng đến tối hôm sau đã khỏe như vâm.

Hai hôm sốt cao, hôm nào cậu cũng ra mồ hôi đầm đìa, thấy mình đã khỏe lại, việc đầu tiên cậu làm là đi tắm rửa.

Trong lúc tắm, Jeon JungKook bật một bài hát nghe cho vui, không thấy bên ngoài có động tĩnh gì.

Tắm xong cậu mặc một bộ đồ ngủ mỏng đi ra, mới thấy Min Yoongi chẳng biết đến từ lúc nào, đang ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại.

Nghe tiếng động, Min Yoongi quay sang, trông thấy Jeon JungKook, lập tức sáng mắt lên, "Ồ? Idol đấy à?"

Jeon JungKook cười, giơ tay chào: "Hi."

Thấy Jeon JungKook nhoẻn cười với mình, tim Min Yoongi đập thình thịch, "Em đỡ sốt rồi à?"

"Đỡ rồi." Jeon JungKook vừa tắm xong, ra nhiều mồ hôi nên hơi khát, vừa nói chuyện với Min Yoongi vừa đi vào phòng ăn lấy cốc nước.

"Đỡ rồi thì tốt, hôm qua anh hỏi Kim Taehyung em đã đỡ chưa, Kim Taehyung bảo không biết, làm anh lo quá."

Min Yoongi chưa nói hết câu Kim Taehyung đã đi ra, thuận miệng hỏi: "Anh lo cái gì?"

Min Yoongi thản nhiên đáp: "Lo cho idol của anh."

Kim Taehyung đưa mắt nhìn Jeon JungKook, chẳng nói năng gì, khom người ngồi xuống sô pha.

Min Yoongi đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh đây."

Kim Taehyung lại ngẩng lên nhìn Jeon JungKook lần nữa, cậu nhóc mới tắm xong, trong buồng tắm còn dày hơi nước...

Kim Taehyung vô thức giơ chân ra, ngáng chân Min Yoongi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC