Chương 38 : Người ta buồn quá đi mất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung buông điện thoại xuống, thức trắng suốt đêm, vậy mà vừa chợp mắt thì lại có mấy tiếng rung "brừ brừ" vang lên bên gối. Anh lần mò cầm lấy điện thoại, giơ lên xem thì thấy Min Yoongi gửi tin nhắn KaKao đến cho anh.

Min Yoongi: "Kim Taehyung, sao cậu chuyển mười nghìn Won sang cho anh vậy?"

Min Yoongi: "KimTaeyung, cậu cũng biết anh thức trắng cả đêm, giờ đói bụng đang định đi ăn sáng nên chuyển tiền cho tôi đi ăn sao."

Min Yoongi: "Cảm ơn nhé, Kim Đại Ca đúng là number one!"

Kim Taehyung chậm chạp nhấc ngón tay gõ vài cái vào màn hình.

Kim Taehyung: "Anh tưởng mình quan trọng lắm đấy."

Min Yoongi: "?"

Min Yoongi: "Kim Taehyung, mới sáng sớm cậu vừa mở mắt đã mắng người ta là sao?"

Kim Taehyung thầm nhủ trong lòng: Em còn chưa chợp con-mẹ-nó mắt chứ ở đó mà mở mắt.

Min Yoongi: "Kim Taehyung, tâm trạng cậu đang khó chịu hả?"

Min Yoongi: "Kim Taehyung, có phải mười nghìn Won này là chú mày cho anh tiền chia tay không?"

Min Yoongi: "Kim Taehyung, đừng vứt bỏ anh mà!!!!"

Kim Taehyung buồn nôn tột đỉnh: "Anh Cút Đi!"

Ba giây sau.

Kim Taehyung: "Bánh xèo."

Min Yoongi: "Bánh xèo?"

Min Yoongi: "Bánh xèo gì?"

Min Yoongi: "Kim Taehyung, cậu nói rõ đi."

Min Yoongi: "Anh mua bánh xèo cho em trai idol của anh, Kim Taehyung, cậu chuyển tiền cho anh làm gì?"

Min Yoongi: "Sao cậu phải chuyển tiền cho anh?"

Min Yoongi: "Anh không cần."

Bị Min Yoongi nhắn tin làm phiền khiến điện thoại cứ rung rung liên tục, Kim Taehyung bực bội ấn vào nút ghi âm, gửi qua hai đoạn liền:

Kim Taehyung: "Chỉ bằng việc em sống chung với cậu ấy."

Kim Taehyung: "Chỉ bằng việc em và cậu ấy dùng chung phòng vệ sinh."

Kim Taehyung mở lịch sử giao dịch lên, không chút do dự ấn quay lại trang trước, sau đó chỉnh di động sang chế độ không làm phiền. Anh vừa định để xuống thì lại nhớ đến tài khoản banking có thể tự động chuyển khoản, bèn mở ứng dụng ngân hàng online lên, kéo Min Yoongi vào blacklist.

Cuối cùng cái tai đã được yên tĩnh, Kim Taehyung nhắm mắt, vài phút sau cơn buồn ngủ đã ập đến. Trước khi thiếp đi, anh nghĩ đến câu chất vấn của Min Yoongi...

Tại sao ư? Chỉ bằng việc năm giờ trước anh đã bị cậu nhóc kia đùa giỡn.

__________

Cùng lúc đó, Jeon JungKook ở phòng bên cạnh tức tối tung chăn, ngồi bật dậy trên giường. Cậu cào tóc như nổi điên, hết đấm vách tường, đấm tường xong lại đấm chăn.

Cậu mệt chết được nhưng cậu lại không ngủ được.

Đúng là có độc mà!

Cậu nhắm mắt lại, vậy mà trong đầu toàn là hình ảnh tên kia tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Giọt nước lăn dọc từ cổ đến lồng ngực anh, rồi trượt vào trong khăn tắm. Cảnh tượng ấy phải gọi là quyến rũ, mời gọi người ta phạm tội.

Khuôn mặt Jeon JungKook lại đỏ ửng nóng ran lần nữa, lần nữa, lần nữa. Cậu không bị sốt, nhưng lại cảm giác mình còn sốt nặng hơn hai ngày trước. Nhìn thuốc hạ sốt trên tủ đầu giường, cậu thầm nghĩ hay là uống hai viên nhỉ?

.

.
.

Jeon JungKook bừng tỉnh thoát khỏi dòng hoài niệm, phát hiện mặt mình đang nóng phừng phừng. Rõ ràng về sau cậu đã nhìn thấy hết những điều không nên thấy ở anh, sao bây giờ còn đỏ mặt vì hình ảnh quấn khăn tắm kia chứ?

"Jeon JungKook, mày đúng là ăn hại quá đi mất!"

Jeon JungKook tự giễu mình vài câu rồi ngồi dậy, giơ tay lên quạt gió chốc lát. Sau khi mặt mình hạ nhiệt, cậu mới cầm lấy điện thoại đã tối màn hình từ lâu.

Cậu xem thời gian, đã sắp ba giờ sáng rồi, vậy mà cậu vẫn chưa buồn ngủ. Có lẽ vì nhớ đến mấy chuyện xưa cũ, cậu lại mở khóa màn hình, ấn vào phím menu ứng dụng điện thoại. Dưới cùng có một bộ sưu tập đã bị cậu khóa lại, chần chờ giây lát, cậu ấn vào, nhập mật khẩu.

Năm năm qua, mỗi lần cậu vào menu điện thoại, thấy bộ sưu tập bị khóa này giống như thấy một chiếc hộp khóa kín đóng bụi, chưa từng nghĩ mình sẽ mở nó ra.

Trong năm năm qua, đây là lần đầu tiên cậu mở bộ sưu tập này lên. Cậu liếc mắt xem tấm ảnh kia, trong quán lẩu, anh ngậm ống hút, cúi đầu vừa xem điện thoại vừa hút bia. Nồi lẩu đặt trên bếp sôi ùng ục, làn khói lượn lờ trước mặt anh làm tôn thêm phong thái thần tiên cho khí chất và khuôn mặt anh.

___________

Sau khi cúp điện thoại, Kim Taehyung vui sướng vì tiếng gọi "Thầy Kim" kia, vì thế nhìn chiếc hộp có bức tranh nữ thần kia cũng thuận mắt hơn nhiều.

Kim Taehyung buông điện thoại ra, đi tắm rửa. Xong xuôi tất cả, anh lại không thấy buồn ngủ nên đành đến phòng sách xem tài liệu. Mãi đến mười hai giờ, anh quay về phòng mới phát hiện cậu gửi một tin nhắn mới đến với nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ "Cảm ơn nhé" qua KaKao từ ba mươi phút trước.

Anh nhấc ngón tay định trả lời "Đừng khách sáo", nhưng lại sợ cậu đã ngủ, làm phiền cậu nên thôi. Anh muốn làm chút gì đó, nghĩ ngợi rồi lại ấn vào ảnh đại diện của Jeon JungKook, đổi biệt danh vốn là "Tiểu thiếu gia lương thiện" trong danh bạ thành "Trò Jeon".

Thầy Kim, trò Jeon...

Kim Taehyung thầm đọc ba lần, cười khe khẽ, song chỉ giây lát sau, ánh mắt anh lại thoáng buồn bã. Bởi vì trước kia họ là người yêu của nhau, thế nhưng hôm nay anh lại vui mừng vì cái biệt danh thầy Kim và trò Jeon này.

Kim Taehyung khẽ mím môi, ấn vào vòng bạn bè, lại đăng dòng trạng thái chỉ có mình mới xem được: Rất muốn!

Rất muốn quay về trước kia, khi mà tất cả còn chưa kết thúc...

__________

Vốn tưởng rằng khi tỉnh lại thì Kim Taehyung đã hồi âm rồi, nên Jeon JungKook vừa mở mắt đã vào KaKao, nhưng chỉ đổi lại thất vọng. Giờ này đã là buổi trưa, ba chữ "Cảm ơn nhé" cậu gửi vẫn nằm lẻ loi trong lịch sử trò chuyện.

Anh không trả lời cậu là sao? Đổi ý à?

Jeon JungKook rối rắm trong chốc lát, bỏ điện thoại ra đi rửa mặt. Ra khỏi phòng vệ sinh, Jeon JungKook lại bật KaKao lên xem.

Có thông báo mới, nhưng là Ji Yoo gửi tin nhắn thoại đến: "JungKook, bộ phim kia, chính là bộ phim ăn ở nhà hàng gia đình mà em rút ấy, họ gọi điện cho chị, nói là vẫn bằng lòng cho em đóng vai chính, em định thế nào?"

Jeon JungKook dứt khoát trả lời: "Không đóng."

Một giây sau, Jeon JungKook lại nhắn tiếp: "Đại thiếu gia đây đã rút rồi, giờ quay lại thì mặt mũi ta biết đặt chỗ nào."

Ji Yoo đáp lời cậu là một dãy dấu chấm: "..."

Jeon JungKook không chấp nhặt với Ji Yoo, đặt điện thoại xuống ăn trưa.

Ăn no bụng, Jeon JungKook đọc lại kịch bản phim "Sinh mệnh" lần nữa mà vẫn không cách nào nhập vai được. Kiềm nén đến ba giờ chiều, rốt cuộc cậu không nhịn được nữa, lại nhắn tiếp một tin KaKao cho Kim Taehyung đến bây giờ vẫn không thèm để ý đến mình.

Thế mà Jeon đại thiếu gia luôn làm kiêu giây trước vừa gửi tin nhắn đi, giây sau đã thu hồi lại. Sau đó, cậu cầm điện thoại chờ Kim Taehyung nhắn tin đến, chỉ cần anh nhắn lại cho cậu, cậu sẽ nói mình gửi nhầm người rồi tiện thể hỏi anh chuyện tối qua.

Tuy nhiên, Jeon đại thiếu gia lại phải thất vọng lần nữa. Cậu ôm khư khư điện thoại chờ năm phút, Kim Taehyung vẫn không nhắn đến tin nào. Nhưng mà không sao, Jeon đại thiếu gia vẫn còn chiêu tiếp theo.

Jeon JungKook: "Xin lỗi nhé thầy Kim, khi nãy tôi gửi nhầm người, nếu quấy rầy thầy thì tha lỗi cho tôi nhé."

Lại năm phút trôi qua, khung trò chuyện với thầy Kim vẫn như tĩnh lặng. Tâm trạng của Jeon JungKook bắt đầu lo lắng. Không phải là tên chó này đổi ý thật chứ.

Jeon JungKook muốn chửi thề quá đi mất. Cậu hít vào thật sâu để kiềm nén, bắt đầu gõ chữ: "Thầy Kim, tôi vừa xem kịch bản suốt một tiếng, có vài chỗ không hiểu, thầy có thể khai sáng giúp tôi không?"

Vẫn không ai đáp lại.

Bởi vì có việc nhờ người, Jeon JungKook không dám làm trời làm đất, đành gửi một loạt nhãn dán khóc thút thít, kêu gào, mong đợi: "Thầy Kim, thầy phải chịu trách nhiệm với người ta chứ!"

Jeon JungKook: "Thầy Kim, người ta chờ thầy đến hoa cũng héo hết cả rồi."

Jeon JungKook: "Thầy Kim, người ta buồn quá đi mất."

Jeon JungKook gửi liền mấy tin nhắn, vẫn không nhận được hồi âm, bắt đầu oanh tạc điện thoại Kim Taehyung bằng meme, cho đến khi ngón tay mỏi mới chịu ngừng.

Cậu nhìn khung trò chuyện của mình với Kim Taehyung, chờ chốc lát vẫn không thấy Kim Taehyung trả lời. Không hiểu sao cậu lại nhớ đến ngày anh nói lời chia tay với cậu lúc rời khỏi chung cư Garden năm năm trước, giống hệt như hôm nay. Cậu ngồi ở chung cư Garden chờ đến nửa đêm, vẫn không thấy anh trở về...

Jeon JungKook cười tự giễu, nhanh chóng gạt đi ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, rời khỏi KaKao Talk, đi vào phòng ngủ. Cậu thay bộ quần áo bình thường, đeo khẩu trang, cầm chìa khóa xe ra cửa.

Bình thường cậu rất hiếm khi lái xe, xe cậu để ở tầng hầm lâu không dùng nên phủ một lớp bụi mỏng. Cậu tìm một tấm vải lau sơ qua chiếc xe rồi chui vào. Sau khi thử khởi động xe, xác định không có vấn đề cậu mới cầm di động bật ứng dụng chỉ đường, đi đến thư viện gần nhất.

Hiện tại đang là ngày làm việc, thư viện không đông lắm. Jeon JungKook làm một tấm thẻ thành viên, tìm kiếm theo hướng dẫn phân loại sách, mất khoảng mười phút mới tìm được một loạt sách có liên quan đến khám chữa bệnh +AI.

Cậu cũng không biết rốt cuộc mình nên xem sách nào, chỉ căn cứ theo tên những quyển sách kia, lên mạng tìm kiếm từng quyển một. Quyển nào mua được thì cậu chụp ảnh gửi cho Ji Yoo, nhờ cô ấy mua giúp mình, quyển nào không mua được thì cậu mượn của thư viện.

Có điều, số lượng sách được mượn ở thư viện mỗi lần có hạn, Jeon JungKook băn khoăn lựa chọn hồi lâu bèn chọn mượn dăm bảy quyển dày nhất. Đến khi cậu rời khỏi thư viện đã bảy giờ tối, con phố đã lên đèn rực rỡ.

Năm quyển sách nghe thì ít nhưng lại dày cộp, chồng lên nhau vẫn nặng trịch. Thư viện không có chỗ đỗ xe, Jeon JungKook phải để xe trong bãi giữ xe thu phí ở một siêu thị cách đó hơn một cây số.

Mới đầu vẫn chưa sao, tuy nhiên sau năm - bảy phút, cánh tay Jeon JungKook chồng sách bắt đầu mỏi. Vất vả lắm mới gượng đến được cửa vào bãi giữ xe, cậu lập tức đặt chồng sách xuống lan can bảo vệ nghỉ ngơi nửa phút, vừa định lấy sức ôm đến xe mình thì ngẩng đầu lên trông thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ven đường.

Cậu từng lái và cũng từng ngồi trên chiếc xe ấy, nên chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.

Xe đang bật đèn pha, soi sáng cả biển số xe có số đuôi là 325, khiến Jeon JungKook càng chắc chắn đó là xe Kim Taehyung.

Nơi này cách nhà anh rất xa, cũng không phải khu sầm uất gì, sao anh lại ở đây? Còn nữa, nếu gặp anh, cậu có nên giả bộ thờ ơ đi ngang qua xe anh không?

Jeon JungKook ôm chồng sách lên, vừa định cất bước thì cửa xe mở ra, Kim Taehyung tắt máy xuống xe. Anh vòng qua đầu xe, đi vào siêu thị.

Jeon JungKook nghĩ thầm, trùng hợp thật, cậu cứ làm như không thấy anh, vô tình gặp phải anh vậy...

Thế nhưng, Jeon JungKook vừa đi được một bước đã thấy Kim Taehyung đứng trước mặt một người. Đó là một người phụ nữ, dáng vẻ cao dong dỏng, bởi vì đứng nghiêng nên không thấy rõ mặt. Đối phương mặc áo len dài phối với đôi ankle boot màu đen. Gió đêm mùa thu thổi vạt áo len dài của cô ta bay phấp phới, để lộ đường cong duyên dáng.

Đối phương xách hai túi mua hàng to đùng, thấy Kim Taehyung đi về phía mình liền nhoẻn môi cười, hết sức tự nhiên chìa túi mua hàng ra, Kim Taehyung cũng thản nhiên đưa tay nhận lấy.

Do cách nhau một khoảng, Kim Taehyung không thấy Jeon JungKook, chẳng mấy chốc hai người họ nối đuôi nhau đi đến xe anh.

Kim Taehyung mở thùng sau xe, đặt túi mua hàng vào, tiếp đó thuận tay mở cửa ghế sau cho cô ta ngồi rồi anh mới đi lên mở cửa ghế lái chui vào xe.

Xe bật đèn pha, từ từ chạy hòa vào dòng xe trên phố, chỉ lát sau đã khuất dạng trong tầm mắt Jeon JungKook.

Jeon JungKook rướn cao cổ, nhìn nơi xe Kim Taehyung đã dừng lúc nãy, ánh mắt lạnh như trời đông giá rét. Cậu đứng thật lâu, không cảm nhận được cánh tay mỏi nhừ. Mãi cho đến khi ven đường đột ngột truyền đến tiếng còi xe đánh thức cậu, đôi môi giấu dưới lớp khẩu trang của cậu mới hừ lạnh một tiếng. Cuối cùng, cậu ôm chồng sách quay người tức tối đi vào bãi giữ xe.

Do đi dạo thư viện, cậu cố ý chọn đôi giày thể thao màu trắng, nhưng dáng đi lại như đang mang đôi giày cao chục phân. Đến lúc chui vào xe mình rồi, tấm lưng mảnh khảnh của cậu vẫn thẳng tắp.

Hay, hay lắm!

Hóa ra anh không trả lời tin nhắn của cậu là vì bận đi siêu thị với cô gái khác, hưởng thụ cuộc sống bình thường ấm cúng nhất nhân gian. Không trả lời thì thôi, cậu chẳng thèm để ý.

Đúng vậy, cậu chẳng có gì phải để ý, cậu chỉ hối hận mà thôi. Hôm qua cậu không nên nhờ anh giúp đỡ. Hoặc là phải nói, từ khoảnh khắc anh và cậu gặp lại nhau, cậu đừng nên có dính líu gì đến anh nữa.

Jeon JungKook cầm lấy di động, ấn vào số Kim Taehyung trong danh bạ, đầu ngón tay đưa đến nút xóa. Chỉ là khi ngón tay cậu sắp chạm vào màn hình thì ngừng lại.

Nếu đã không buồn để ý, thì việc tên anh có nằm trong danh bạ điện thoại của cậu hay không có gì là quan trọng nữa?

Qua một hồi, Jeon JungKook dời ngón tay đi, vứt điện thoại sang bên ghế lái phụ, lái xe về nhà.

Seoul ngày lạnh, phố xá đông nghẹt, khi cậu về đến nhà đã tám giờ rưỡi tối. Jeon JungKook chỉ ăn mỗi bữa trưa cho đến giờ đã đói meo, dạ dạy hơi khó chịu. Cậu rất ít khi nấu cơm ở nhà, giờ lục lọi tủ lạnh, phát hiện ngoại trừ chút hoa quả thì chỉ có sữa và các loại rượu.

Không biết sao cậu lại nghĩ đến hai túi nhựa trong suốt đựng đồ mua hàng to đùng của cô gái kia xách từ siêu thị ra. Thị lực cậu 10/10 nên thấy rõ đồ bên trong, nào là rau thịt, gạo và gia vị... Làm sao giống nhà của cậu, nhìn lại toàn là đồ trang trí, ngay cả đáy nồi vẫn y nguyên như lúc mới mua.

Jeon JungKook không còn thấy đói nữa, lấy bừa quả chuối vừa bóc vỏ ăn vừa ôm sách vào phòng làm việc.

___________

Cứ cách một khoảng thời gian, Kim Taehyung và Min Yoongi nhất định sẽ đến nhà Won Yi một chuyển.

Won Yi có một cô con gái tên là Won Ae, năm nay tám tuổi, học lớp Ba, mỗi lần Kim Taehyung đến đều kiểm tra bài tập của Won Ae.

Ăn tối xong, Min Yoongi giúp Won Yi dọn dẹp bát đũa, Kim Taehyung tranh thủ thời gian xem hai đề toán cuối cùng Won Ae làm xong mới cùng Min Yoongi tạm biệt Won Yi để ra về.

Lúc dẫn Won Ae tiễn Kim Taehyung và Min Yoongi ra cửa, Won Yi vẫn không quên lặp lại lời nói trước kia: "Taehyung, Yoongi bình thường hai cậu cũng bận rộn. Ae đã lớn rồi, có thể phụ giúp chị rất nhiều việc, hai cậu không cần thường xuyên chạy đến chỗ chị đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC