Chương 75 : Cương thi Taehyung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù Ji Yoo đã biết các điều khoản ký kết nhưng nhà sản xuất chính của "Sinh mệnh" vẫn trình bày lại với Jeon JungKook một lượt.

Để bảo đảm cho bộ phim được quay suôn sẻ, đoàn làm phim yêu cầu từ thứ Hai tới, tất cả diễn viên phải tham gia tập huấn ba ngày. Ngay cả ngôi sao lớn như  còn chuyên nghiệp đến mức nhận lời tập huấn, dĩ nhiên diễn viên nữ nổi tiếng thuộc trường phái thực lực như Ahyeong không thể ngoại lệ.

Ngay sau khi đợt tập huấn kết thúc, cậu sẽ phải tham gia đoàn làm phim, địa điểm quay là Chuncheon và Gwangju, ước tính sẽ quay trong vòng chín tháng.

Sau khi tìm hiểu tất cả các điều khoản này, Jeon JungKook tới gặp biên kịch. Biên kịch là một phụ nữ trung niên đẫy đà, có lẽ vì quá yêu thích tác phẩm của mình nên trong lúc trò chuyện cũng chen rất nhiều từ chuyên môn, may mà Jeon JungKook ở công ty Daegu một thời gian nên mới hầu được chuyện chị ta, đến cuối buổi, biên kịch mới bớt lo âu, thả lỏng phần nào.

Những điều cần nói đều đã nói cả, nhà sản xuất cho người đưa hợp đồng đến, còn nhắc nhở một câu: "Cậu Jeon, tôi nhắc lại một lần nữa nhé, phim này không có thù lao đâu, bút sa gà chết, cậu cứ nghĩ kỹ đi."

Jeon JungKook không hề do dự, cầm bút ký ngay.

Ký hợp đồng xong, quay về khách sạn, Ji Yoo nhìn đi nhìn lại cậu mấy lần, cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường: "JungKook này, sao... dù không được thù lao, em vẫn nhận bộ phim này vậy?"

Jeon JungKook đang cuộn tròn trên sofa nghịch điện thoại đáp: "Chẳng phải em đã bảo chị từ lâu rồi sao? Em muốn đóng một bộ phim để người ta nhớ đến mình."

Ji Yoo: "Có thật là chỉ thế không? Chẳng hiểu sao chị cứ cảm thấy ngoài ra còn một nguyên nhân khác."

Nhìn Jeon JungKook đang nhởn nhơ vung vẩy chân, Ji Yoo thầm nhủ, có lẽ mình đa nghi rồi?

"Thôi được, chắc là tại chị đa nghi, em nghỉ ngơi đi, chị về phòng thu dọn đồ đạc, chúng mình về Seoul, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho việc tập huấn và gia nhập đoàn làm phim."

Jeon JungKook ậm ừ, đợi Ji Yoo đi rồi mới thở hắt ra.

Ji Yoo cầm tinh con chó hay sao mà đánh hơi ra được cậu chấp nhận đóng bộ phim không nhận thù lao này vì còn một nguyên nhân khác nhỉ...

Nguyên nhân khác...

Ánh mắt Jeon JungKook tối dần, cậu mở KaKao theo thói quen, thầy Kim được cậu ghim lên đầu tiên, từ sau tối hôm đó ở Jeju, đã biến thành tài khoản ma.

Ấn vào ảnh đại diện của Kim Taehyung, Jeon JungKook bật bàn phím lên.

"Tôi lấy được vai diễn mình muốn đóng rồi."

Cũng như lúc ở công ty, Jeon JungKook hễ có chuyện gì lại âm thầm nhắn tin cho anh kể lể, chỉ khác là những tin tức ấy không hề được gửi đi.

Có lúc nghĩ lại, hơn hai tháng ở công ty, thầy Kim và trò Jeon thực giống như một vở kịch, khi kịch đã hạ màn, họ đều ngầm hiểu sẽ quay trở về thành Kim Taehyung và Jeon JungKook đã chia tay.

Jeon JungKook xóa câu vừa rồi đi, trước khi thoát KaKao, cậu đổi nickname Kim Taehyung thành: Cương thi Taehyung.

__________

Thói quen đúng là một chuyện đáng sợ.

Ngày thứ hai sau khi từ Jeju trở về, mọi người quay lại công ty làm việc, suốt cả ngày mọi người liên tục nhầm lẫn, đầu tiên là Kang Mi, cầm di động chìa ra bàn làm việc sau lưng: "Này idol, xem hộ tôi...?"

Nhìn chiếc bàn trống không, Kang Mi lặng đi mấy giây rồi đặt di động xuống, tiếp tục làm việc.

Sau đó suốt cả ngày, thỉnh thoảng trong văn phòng lại có người nhắc tới idol.

"Idol, tôi định uống trà chiều, cậu có uống không?"

"Idol, in hộ tôi tài liệu này được không?"

"Idol, nghe điện thoại hộ tôi với, cảm ơn nhé."

"Idol..."

Một thứ cũng đáng sợ không kém thói quen là thời gian.

Sau một tuần, tầng cao nhất của tòa nhà Daegu cũng dần quen với việc không còn idol nữa, dần dà cũng ít người buột miệng nhắc tới cậu.

Sau nửa tháng, công ty nhận thêm nhân viên mới, ngồi vào đúng chỗ của Jeon JungKook, trên chiếc bàn trống không lại chồng chất đầy sách vở tài liệu, mọi người cũng dần dà bắt đầu hướng về phía đó gọi "JungHan".

Từ Jeju trở về, Kim Taehyung thoạt nhìn có vẻ chẳng thay đổi gì, chỉ xem di động ít hẳn đi. KaKao đối với anh trở thành một ứng dụng có cũng được không cũng chẳng sao, có lúc bận bịu, cả ngày cũng chẳng mở ra nhìn.

Có điều hằng ngày cứ đến mười một giờ đêm, Kim Taehyung đều sẽ mở KaKao ra, hết ngày này qua ngày khác, hình đại diện của trò Jeon chẳng hề nảy ra một con số màu đỏ nào.

"Nghĩ gì đấy?" Min Yoongi gõ xuống mặt bàn, nhắc nhở Kim Taehyung đang thẫn thờ nhìn màn hình từ lúc sáng đến lúc nó tự tắt.

"Chẳng nghĩ gì cả." Kim Taehyung đặt di động xuống, đón lấy tài liệu Min Yoongi đưa: "Chỉ thấy mình lại thua thôi."

"Hả? Lại thua là thế nào?"

Kim Taehyung không đáp.

"Cậu nói chuyện cho rõ ràng, đừng úp mở được không, nghe khó chịu lắm... Nói nghe, rốt cuộc cậu thua cái gì hả?"

Kim Taehyung ký tên, ném tài liệu vào lòng Min Yoongi, tỏ thái độ đánh chết cũng không hé răng.

"Đệch, thôi tự lo liệu đi, tôi về đây." Min Yoongi lầu bầu rồi đi thẳng.

Trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình Kim Taehyung, anh mở khóa màn hình, nhìn hóa đơn gọi món Jeon JungKook đặt từ nửa tháng trước vẫn ghim trên màn hình, bất giác nhớ lại năm năm trước...

Rạng sáng, trong phòng thí nghiệm của tầng chót cao ốc Daegu rất yên tĩnh. Máy vi tính lâu không được sử dụng nên đã tự động tắt màn hình.

Kim Taehyung giữ tư thế cứng đờ vì quá lâu không cử động, thôi nghĩ ngợi đến năm năm trước.

Trong tình yêu, điều khiến người ta tuyệt vọng nhất là khi bạn nỗ lực muốn tìm kiếm dấu vết đối phương để ý đến mình, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

Suốt một năm bên nhau, họ cũng từng mấy lần chia xa như lần đi Jeju này về, anh không tìm cậu, cậu cũng không tìm anh. Năm năm trước đã thế, năm năm sau vẫn vậy, lần nào người nhượng bộ cũng là anh. Thật ra anh không sợ nhượng bộ với cậu, điều anh sợ chính là anh có nhún nhường thế nào, cuối cùng vẫn không thể ngự trị trong trái tim cậu.

Biết trong tình yêu chuyện gì buồn cười nhất không? Là bạn cứ nghĩ bạn và đối phương yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tất cả đều chỉ là ảo tưởng của chính bạn.

Giống như năm năm trước, anh nói với cậu: "Chờ khi anh nghiên cứu ra robot, anh sẽ cưới em về nhà."

Năm năm sau, anh quả thật đến tìm cậu, nhưng hình như cậu đã quên mất câu nói ấy rồi. Anh ở bên cạnh cậu lâu như vậy, không dám quá nóng vội mà chỉ biết khắc chế, dè dặt. Cuối cùng, hình như đều vô ích.

Càng nghĩ càng thấy nực cười. Lần đầu tiên cậu chủ động dỗ anh là vì kịch bản phim của cậu. Có trời mới biết hôm ấy anh vui biết nhường nào, anh tưởng mình có thể mượn cơ hội này nghe được vài lời nói thật từ cậu, nhưng rốt cuộc vì một viên kẹo của cậu, vì cậu nhớ lời anh từng dặn dò phải luôn mang theo kẹo, anh lại nhường bước.

Ở trước mặt cậu, anh yếu thế vậy đấy, mà còn luôn luôn ở thế yếu.

Giống như bây giờ...

Kim Taehyung cầm lấy di động, mở KaKao lên.

____________

Nửa tháng vào đoàn phim tập luyện là khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn. Bộ phim này chủ yếu tập trung vào tình tiết, đất diễn tình cảm rất ít nhưng lại cảm động. Đạo diễn luôn nhấn mạnh muốn khán giả vừa xem đã có cảm giác "Hai người rất yêu nhau nhưng không dám nói lời yêu". Kiểu cảm xúc này dễ biểu đạt qua văn chương, nhưng mang lên màn ảnh lớn thì vô cùng khó khăn, ít lời thoại lại không có nhiều tình tiết éo le sến súa làm nền. Muốn thể hiện được tình cảm sâu sắc đành dựa vào ánh mắt và từng cử chỉ nhỏ của vai diễn.

Trong quá trình tập luyện, Jeon JungKook vẫn chưa được gặp toàn bộ diễn viên. Khi chính thức khai máy, cậu mới phát hiện ra, ngoại trừ một vài người cậu đã biết từ trước, còn có một diễn viên nữ có thể miễn cưỡng được xem là quen biết.

Diễn viên nữ kia tên Hera, đóng một vai phụ trong phim, kiểu vai mà chỉ xuất hiện ba bốn tập đã hết đất diễn...

Lễ khai máy được sắp xếp khá chi tiết, Hera lại là nhân vật tép riu, không có cơ hội nói chuyện với Jeon JungKook. Mãi cho đến tám giờ tối, lúc cô ta có cảnh đóng cùng Jeon JungKook, Ahyeong và nam phụ, họ mới chính thức gặp nhau. Đó là cảnh cuối cùng trong ngày, thời lượng cho cảnh quay này khá nhiều, mãi đến tận mười một giờ đêm mới xong.

Cô ta mượn cớ trả áo khoác, đứng nói chuyện với Jeon JungKook một lúc lâu, còn muốn mời cậu đi ăn, hỏi tại sao không kết bạn với nick KaKao của cô ta. Jeon JungKook chẳng ngần ngại lấy cái cớ mà Kim Taehyung đã bịa sẵn cho mình, nói điện thoại bị lấy mất, vì việc đó mà còn lỡ mất tiền quảng cáo mấy trăm triệu, đã mua điện thoại mới nên không còn tin nhắn cũ nữa.

Trời rất lạnh, gió bấc đêm khuya thổi vi vút không ai chịu được, ba người thêm vài câu rồi mạnh ai về xe người nấy.

Ji Yoo vừa đóng cửa xe đã quay sang hỏi Jeon JungKook: "Vụ này là sao?"

Jeon JungKook kể lại sự thật, sau đó nói với Ji Yoo: "Làm thế nào đây, em cảm giác em từ thiếu gia lương thiện thành đại thiếu gia mưu mẹo rồi. Ôi, em học thói xấu của Kim Taehyung rồi."

Ji Yoo nghe Jeon JungKook kể mà vui mừng: "Chị cảm thấy vậy tốt hơn, khi cần thiết thì cứ mưu mẹo một chút, đừng để mình thiệt."

Ji Yoo dừng lại một lát rồi như phát hiện ra đại lục mới, chăm chăm nhìn Jeon JungKook: "JungKook, gần đây em không gọi Kim Taehyung là 'gã đàn ông chó chết' nữa?"

Jeon JungKook "hả" một tiếng mới hiểu ra, dạo gần đây mỗi lần nhắc đến Kim Taehyung, cậu không còn mắng anh là gã đàn ông chó chết nữa rồi.

Jeon JungKook "à" một tiếng thật dài: "Lúc trước làm phiền anh ta một thời gian dài, giờ cũng ngại mắng anh ta sau lưng."

Điện thoại Ji Yoo đổ chuông, cô không có thời gian tán gẫu với Jeon JungKook nữa. Có lẽ vì Hera, Jeon JungKook lấy di động, ấn vào KaKao của Kim Taehyung.

Hôm nay là đêm bình an, còn hai phút nữa là đến lễ Giáng sinh... Tính ra, anh và cậu đã gần hai mươi ngày chưa liên lạc với nhau rồi. Hay là cậu giả bộ như gửi tin một loạt cho các nhóm, tiện thể gửi lời chúc mừng cho anh?

Jeon JungKook cắn môi, bắt đầu soạn tin: Giáng sinh vui vẻ.

Jeon JungKook vừa gửi đi giây trước, giây sau di động trong tay cậu vang lên âm thanh thông báo, cậu giật mình run cả tay.

Thấy hành động của Jeon JungKook, Ji Yoo che loa điện thoại lại, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"

Jeon JungKook liếc nhìn màn hình điện thoại, đáy lòng dấy lên nỗi kích động khó hiểu, điềm tĩnh trả lời: "Cương thi sống dậy rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC