Chương 79 : Khóc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ahyeong gật đầu, vẻ chấp thuận: "Được, tối nay chị không có cảnh quay, em biết rồi đấy, đến phòng tìm chị nhé."

"Em..."

Ji Yoo còn chưa kịp nói tiếp, ngón tay Ahyeong đã ấn lên dấu like màu đỏ trên màn hình, làm cô vội mím chặt miệng, hậm hực đổi giọng: "...Em biết rồi."

Ahyeong nhìn vẻ mặt ấm ức của Ji Yoo, hài lòng thu di động lại cười nói: "Tới bến tàu rồi đấy, cài lại khuy áo rồi hãy xuống xe."

Áo khoác đẹp thế này, ai lại cài cúc kín mít, trông quê chết...

Ji Yoo kéo đại vạt áo khoác lại rồi vươn tay ra định đẩy cửa xe.

Ahyeong nhắc lại lần nữa: "Cài khuy vào."

Ji Yoo hít sâu một hơi, cài lại khuy áo đàng hoàng rồi hỏi: "Được chưa?"

Ahyeong: "Khăn quàng, găng tay, mũ mãng đâu đeo hết vào."

Ji Yoo nhắm mắt, đội mũ, khăn, găng tay mà cô thấy xấu tệ vào rồi ấm ức hỏi: "Giờ em xuống xe được chưa?"

Ahyeong lịch thiệp cười nói: "Xuống đi, đi đường cẩn thận nhé!"

Ji Yoo cố nén không khóc, đẩy cửa xe, ôm túi xách, thận trọng xuống xe, khom người chào tạm biệt Ahyeong rồi mới khẽ đóng cửa lại, đứng bên đường như một người vợ kính cẩn đợi cho xe Ahyeong đi thật xa rồi vừa tháo găng tay, gỡ mũ tháo khăn quàng, soi vào tấm gương trước cửa ga chỉnh lại đầu tóc, rồi thầm lầu bầu: Ngày nào cô ta cũng ăn vận bảnh bao, trông cứ như biểu tượng thời trang, thế mà với mình thì cứ như bà già cổ hủ, sáng nay còn bắt mình mặc quần giữ nhiệt...

Nghĩ tới chiếc quần giữ nhiệt bị ép mặc bên trong quần bò, Ji Yoo lại nghiến răng nghiến lợi chửi thề một chập.

Từ bến tàu điện ngầm đi ra, Ji Yoo băng qua đường, bước vào khu phức hợp Trimage.

Vừa đẩy cửa phòng, cô đã thấy trên chiếc bàn kê trước cửa sổ sát sàn có một chai rượu vang và ly rượu.

Tối qua Jeon JungKook lại một mình ngồi ngắm đường phố mà uống rượu sao? Tâm trạng không vui à?

Ji Yoo đặt túi xuống đi vào phòng ngủ, cứ ngỡ Jeon JungKook còn ngủ, nào ngờ mở cửa ra lại thấy cậu đang ngồi trước bàn trang điểm tô son dưỡng.

Nghe tiếng, Jeon JungKook quay đầu nhìn ra cửa: "Chào buổi sáng Ji Yoo."

Ji Yoo quan sát Jeon JungKook, thấy không có gì khác thường bèn đáp một câu "chào buổi sáng" rồi dùng ké nhà vệ sinh, cởi quần giữ nhiệt. Lúc đi ra còn tiện tay ném vào giỏ đồ bẩn của Jeon JungKook.

Jeon JungKook: "..."

Ji Yoo soi gương ngắm nghía bản thân lại một lượt rồi lo lắng hỏi: "Tối qua em uống rượu à?"

"Vâng, uống một ít." Jeon JungKook mím môi lại trước gương.

Ji Yoo: "Em không sao chứ?"

Jeon JungKook cười tươi tắn, nhướng mày: "Không sao, chẳng qua ở trong đoàn lâu quá không được uống rượu nên về nhà muốn uống một chút thôi."

Ji Yoo "ừm" một tiếng, không hỏi gì nữa.

Trên đường về phim trường, Jeon JungKook chúi đầu vào đọc kịch bản ôn lời thoại, đến đoạn nam chính tỏ tình với nữ chính, cậu không kìm được hỏi: "Ji Yoo, chị nói xem, trong đời thực liệu có người như kịch bản này không?"

Ji Yoo bị Jeon JungKook hỏi bất ngờ, ngẩn ra: "Gì cơ?"

Thấy Jeon JungKook không nói gì, cô lại không kìm được hỏi: "JungKook, người trong kịch bản thế nào cơ?"

Jeon JungKook: "Giống như nam chính ấy, sau khi chia tay với nữ chính, vì nhung nhớ không quên nên vẫn một mình một bóng đợi chờ chẳng hạn?"

Ji Yoo ghé lại đọc lời thoại của nam chính nói với nữ chính: Sau khi em đi, tối nào tôi cũng một mình.

Ji Yoo buột miệng "ồ" lên rồi lắc đầu: "Phim ảnh tiểu thuyết toàn nói nhảm, ngoài đời thường là khi nữ chính quay về thì vợ nam chính đã đẻ đến đứa thứ hai..."

Jeon JungKook cười, gập kịch bản lại.

Cậu nhìn ra cảnh phố phường đang vùn vụt trôi ngược ngoài cửa sổ thật lâu rồi đột ngột hỏi một câu: "Ji Yoo, vậy chị nói xem, hai người chia tay đã nhiều năm còn có thể quay về bên nhau không?"

Ji Yoo: "Hả? Sao em tự nhiên lại hỏi câu này?"

Jeon JungKook không đáp.

Đường hơi tắc, xe đi lúc nhanh lúc chậm.

Chẳng biết bao lâu sau, Jeon JungKook vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, khẽ chớp mắt: "Không có gì, chẳng qua đọc kết cục của kịch bản nên em tiện miệng hỏi thôi."

"Chuyện này em băn khoăn làm gì, đằng nào cũng chỉ là phim..." Ngừng một lát, Ji Yoo như nhận ra gì đó bèn hỏi: "JungKook, em đang muốn hỏi đến... em và Kim Taehyung đấy à?"

"Không..." Jeon JungKook đáp được một tiếng thì nghẹn lời, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng Kim Taehyung và cô gái hôm qua, giọng lạnh hẳn đi: "Em và anh ta không có khả năng ấy đâu."

Ji Yoo còn định gặng "sao lại không có khả năng ấy" nhưng Jeon JungKook chẳng cho cô cơ hội, nhoẻn cười chuyển đề tài ngay: "Em hơi đói bụng, lát nữa chúng ta ăn chút gì nhé?"

__________

Jeon JungKook không nhắc chuyện mình bắt gặp hôm ấy với bất cứ ai.

Kim Taehyung gửi tin nhắn cho cậu, cậu vẫn trả lời như thường.

Cậu nghĩ thầm khả năng diễn xuất của mình tốt thật, dù là Ji Yoo ngày ngày ở bên hay Kim Taehyung ngày nào cũng tán gẫu qua điện thoại đều không phát hiện ra.

Qua giữa tháng Một, chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết, năm mới sắp sang, trong đoàn có không ít diễn viên phải tham gia các chương trình chào năm mới ở các đài truyền hình nên rất nhiều người xin nghỉ, đến Hai mươi chín tháng Chạp, cả đoàn tạm nghỉ quay, ai về nhà nấy, hẹn Mùng Sáu Tết quay lại.

Jeon JungKook không nhận được thông báo gì nhưng công ty lại nhận lời tham gia một số hoạt động chào xuân ở vài đài địa phương, vốn là nhận cho các diễn viên khác, nhưng diễn viên đó nhất thời có việc không tham gia được.

Jeon JungKook đang ăn trưa với Ji Yoo, nghe cô nhắc tới chuyện này, đột nhiên nói: "Để em đi cho."

Ji Yoo ngạc nhiên nhìn Jeon JungKook: "Ba mươi Tết đấy, cũng chẳng được bao nhiêu tiền, còn là chương trình nhỏ. Em không định đón Tết à?"

Jeon JungKook lắc đầu, trả lời nhẹ như không: "Năm nào chẳng có Tết, có gì mà đón, em đóng 'Sinh mệnh' không lấy thù lao, đang nghèo rớt mồng tơi đây, giờ có cơ hội kiếm bạc lẻ thì phải kiếm chứ."

Ji Yoo không ngăn cậu kiếm bạc lẻ, chỉ nói vẻ khó xử: "Nhưng chị... chị đã nhận lời người nhà Tết này tới Nhật Bản ăn Tết rồi..."

Chính Jeon JungKook cũng không muốn để Ji Yoo ở lại ăn Tết năm nay với mình: "Không sao, chị cứ đi đón Tết đi, dù sao trong tổ chương trình cũng có nhân viên."

"Chị cứ nghĩ năm nay em không có hoạt động gì, nên muốn ở bên người nhà! " Ji Yoo do dự, cảm thấy không hay lắm khi để Jeon JungKook một thân một mình làm việc trong Tết, cầm lòng không đặng bèn nói: "JungKook, hay là thôi đi, đã mấy cái Tết hai chúng ta phải đón ở sân bay rồi, năm nay coi như nghỉ ngơi! "

"Khó lắm em mới sục sôi nhiệt huyết kiếm tiền, chị đừng khuyên em nữa, còn tiếp tục khuyên, không chừng năm sau em 'bỏ bom' chị đấy."

Ji Yoo bị uy hiếp mà dở khóc dở cười: "Được rồi, nghe theo em, lát nữa chị đi trao đổi lại với công ty, đến lúc đó sắp xếp cụ thể thế nào sẽ nhắn qua KaKao cho em."

Jeon JungKook nhoẻn cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tuy Hai mươi chín Tết là ngày nghỉ, nhưng đạo diễn vẫn tranh thủ thời gian quay thêm mấy cảnh phim.

Trong đó có một cảnh quay mà trước đây Jeon JungKook quay mãi không qua.

Trong lúc nghỉ ngơi đạo diễn luôn nghĩ cảnh quay đó phải làm thế nào mới đạt được hiệu quả tốt nhất, cuối cùng hôm nay cũng nghĩ ra cách, liền gọi Jeon JungKook đến, trao đổi riêng xong, quyết định thử lại lần nữa.

Ahyeong và anh chàng đó chỉ để làm nền, trước đó đã quay hơn hai mươi lần, đủ để hậu kỳ cắt gọt chỉnh sửa, nên hai người đó chỉ cần đứng đấy tạo dáng là được.

Jeon JungKook thì không giống thế, mấy máy quay đều chĩa vào cậu, quay đặc tả nét mặt, quay cảnh phía xa, quay ánh mắt.

Nhân viên ánh sáng chỉnh xong ánh sáng, trước hiệu lệnh của đạo diễn, các diễn viên vào chỗ của mình, Jeon JungKook nhìn Lim Ahyeong phía trước, ép bản thân mình nhập vai.

Theo suy nghĩ của đạo diễn, Jeon JungKook mang tinh thần vui vẻ hân hoan, nhưng hôm nay không biết cậu gặp chuyện gì, khi gặp Ahyeong, cậu không thể nào tìm thấy cảm giác phấn chấn, ngược lại là vẻ do dự và chần chừ giống như hôm đó bước ra khỏi trung tâm thương mại, nhìn thấy tòa cao ốc Daegu.

Mọi người đứng xung quanh nhìn thấy vậy đều thầm nghĩ, thôi xong, cảnh quay này lại hỏng rồi.

Ngay cả Jeon JungKook cũng cảm thấy cảnh quay này thất bại, nhưng đạo đức cơ bản của diễn viên là phải diễn tiếp nếu đạo diễn không hô ngừng, dù gì cậu đã bắt đầu vào trạng thái này rồi, đành phải thuận theo tâm trạng ngày hôm đó tiếp tục diễn nốt.

Cậu đến trước nhà Ahyeong, nhìn chằm chằm tòa nhà quen thuộc, do dự giây lát, cuối cùng vẫn quyết định rời đi, nhưng giây phút cậu định quay người đi, xe của Ahyeong xuất hiện.

Bước chân chợt khựng lại, rồi cậu thu chân về, nhìn chằm chằm chiếc xe quen thuộc đó, ánh mắt tỏa sáng, cậu lấy điện thoại trong túi, định gọi cho Ahyeong, nào ngờ khi cửa xe mở ra, một anh chàng từ trong xe bước xuống.

Cậu cầm điện thoại, đứng im như hóa đá, nhìn trân trối khung cảnh phía không xa.

Ahyeong và anh chàng đó không biết đang nói gì, hai người cười rất vui vẻ, nụ cười thấp thoáng ở khóe môi dần dần vụt tắt, ánh mắt cậu nhìn họ hơi run lên.

Không biết đã qua bao lâu, cậu nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt từ từ lướt qua chiếc xe, lướt qua tòa nhà quen thuộc phía sau, sau đó dừng lại ở Ahyeong.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, như sợ một điều gì đó, cậu chỉ chạm mắt một cái rồi thôi, sau đó quay người đi.

Cậu đi rất xa, bàn tay vẫn nắm chặt điện thoại, như muốn gọi điện cho người ta.

Cho đến khi cậu nhận ra điều này, ánh mắt mới chầm chậm nhìn vào điện thoại, cậu nhìn màn hình đã tắt từ lâu, nhìn mãi nhìn mãi, đôi mắt bỗng nhiên ửng đỏ, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.

Sau đó đạo diễn hô "cắt", phấn khởi đứng bật dậy khỏi ghế, quay tại chỗ ba vòng, cầm cốc trà sữa của người đến thăm đoàn làm phim ở bên cạnh lên, hút một hơi hết hơn nửa cốc, rồi mới vui vẻ nói: "Tuyệt lắm!"

"Quá tuyệt!"

"Tôi cứ thấy có chỗ nào đó không ổn, sao quay mãi mà không có cảm giác gì, hóa ra ngay từ đầu tôi đã đi sai hướng, không phải là vui vẻ đi tìm nữ chính, mà phải là do dự bất an mới đúng! "

Nghe ông ta nói vậy, mọi người đều biết cảnh quay bị kẹt bao nhiêu ngày qua cuối cùng cũng xong, ai nấy đều như được giải trừ phong ấn, quay lại trạng thái bình thường.

Chỉ mình Jeon JungKook vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nắm chặt chiếc điện thoại, vẫn chưa hoàn hồn.

Tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong niềm vui, không hề nhận ra tình trạng của Jeon JungKook, ngay cả Ji Yoo cũng chạy đến chỗ đạo diễn xem hiệu quả vừa mới quay xong, bấy giờ mới phát hiện Jeon JungKook chỉ mặc một chiếc áo mỏng đứng trong gió lạnh, cô lập tức nổi giận, cầm chiếc áo khoác lông vũ bên cạnh lên, chạy về phía Jeon JungKook: "Gì vậy? Chẳng thấy một ai lấy áo khoác."

Ji Yoo vừa mắng vừa chạy đến trước Jeon JungKook: "JungKook!"

Cô định khoác áo lên vai Jeon JungKook, thì nhìn thấy màn hình điện thoại đã ướt đẫm nước.

Ji Yoo sững sờ, lập tức sực tỉnh, đó không phải là nước bình thường, mà là nước mắt, từng giọt nước mắt to như ngọc trai vẫn đang rơi xuống.

Ji Yoo không còn tâm trạng đâu quan tâm đến sơ suất của nhân viên đoàn làm phim, dè dặt bước tới: "JungKook?"

Jeon JungKook không quay đầu nhìn Ji Yoo, mà giật lấy chiếc áo trong lòng cô, sải bước về phía trước.

Ji Yoo vô thức định đi theo, dường như Jeon JungKook biết ý định của cô, liền lạnh lùng buông một câu: "Chị đừng đi theo em, em quá nhập vai thôi."

Ji Yoo dừng lại, lặng lẽ nhìn Jeon JungKook vào nhà vệ sinh ở đằng trước.

Jeon JungKook khóa trái cửa nhà vệ sinh, cố gắng làm cảm xúc của mình bình tĩnh lại, nhưng cậu càng cố gắng càng mất kiểm soát, nước mắt rơi xuống nhiều hơn, ngay cả cơ thể cũng không kiềm được mà run lên.

Đã rất nhiều năm rồi cậu không khóc, khóc không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào, chỉ để người khác nắm được điểm yếu của bạn, làm hại bạn mà thôi.

Nên năm năm trước, khi Jeon Geon cho cậu một cái bạt tai, vứt cậu giữa đường cao tốc, mắt cậu cũng chỉ đỏ ửng, cậu không cho phép mình rơi một giọt nước mắt nào, ngay cả lần cuối cùng cậu thu dọn đồ đạc, rời xa khu nhà hoa viên, rời xa anh, cậu cũng cứng cỏi không chịu khóc.

Nên năm năm sau, cậu bị người ta bôi nhọ đến nỗi không thể thanh minh, bị cư dân mạng mắng chửi, dăm ngày ba hôm lại lên hot-search, cậu cũng không khóc.

Nên năm năm sau, cậu gặp lại Jeon Geon, bị Jeon Geon ném một tách trà vào người làm cổ bị thương, cậu vẫn không khóc.

Nhưng bây giờ cậu lại khóc.

Khóc mãi... Không sao ngừng lại được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC