Chap 31: Đợi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị bác sĩ ở độ tuổi xế chiều đang hăng say thăm khám cho em. Jungkook mới mở mắt ánh đèn pin sáng rực đã soi thẳng vào đồng tử. Lòng đen mang màu nâu như trong suốt, đôi mắt em luôn đẹp và cuốn hút, ngay cả khi em chỉ vừa thoát nạn tỉnh dậy. Nhưng so với phản ứng của một người bình thường thì em lại quá khác biệt. Đồng tử vẫn liên tục mở to mặc cho ánh đèn soi rọi đến từng đường mạch máu.

Người bác sĩ nhăn mày, vội lay gọi em, trong khi ấy không ngừng kiểm tra nhịp tim ngoài da cho Jungkook. Em thì cứ trơ mắt nhìn lên trần nhà như một kẻ vô hồn, mặc cho người bị động chạm, mặc cho bên tai vang lên tiếng gọi của bác sĩ em vẫn im lặng trầm ngâm.

- Cậu Jeon, cậu có nghe hay thấy gì không? Cậu Jeon?
Bà cau mày đưa tay qua lại, lay nhẹ cả người em vẫn không hề có chút động đậy. Lòng dâng lên nỗi lo lắng, bà muốn đưa em vào cấp cứu trước khi em xảy ra chuyện gì đó. Cũng thật may mắn, Jungkook sau một hồi im lặng cũng chịu lên tiếng.

Giọng nói thều thào khản đặc đầy yếu đuối của em vang lên như một sợi dây vững chắc nối liền lại nhưng cảm xúc đang vụn vỡ của hắn. Taehyung luôn yêu chất giọng của em, chỉ cần là em dù có hoá câm cũng nguyện một lòng yêu em.

- Cháu ổn, bác không cần khám nữa đâu.

Lời nói rơi bên tai bà, tay ấn dừng lại, bà khẽ vuốt ngực thở ra một hơi an tâm. Thật may mắn vì người này không cần phải vào phòng cấp cứu một lần nữa. Bàn tay nhiều nếp nhăn ghi nhanh trên tờ giấy khám định kì, vừa kiểm tra vừa trách móc yêu Jungkook vì em đã trêu bà. Em ngoan lắm, chỉ nằm im mắt hướng về ba người đang đứng ở một xó nhìn em. Họ quay về... thậm chí còn biết em bị thương.

- Cậu Jeon đã ổn, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi đến khi vết thương lành lại là có thể xuất viện. Tránh cho vết thương đụng nước hay hoạt động mạnh, đứt chỉ sẽ rất khó để khâu lại lần nữa.

Vị bác sĩ dặn dò người nhà xong cũng nhanh chóng bỏ đi. Dẫu sao cũng không thể ngăn một thiên thần làm việc của họ mà. Không khí trong phòng bắt đầu ngột ngạt khi Jungkook liên tục dán mắt lên ba người họ, đôi mắt to tròn ngày nào đã không còn sắc sảo, cũng chẳng đáng yêu nữa. Em chỉ nhìn họ, ánh mắt nâu vô định nhàn nhạt như chẳng muốn để ba người ở trong mắt mình.

Jimin cắn răng, nắm chặt tay tiến lại gần em, tay nắm lấy tay, kéo ghế ngồi xuống, gương mặt hiền từ y hệt như chưa từng có bất cứ trận cãi vã nào.
- Cũng may là mày là không sao... lần sau có chuyện gì phải nói, chúng ta cùng giải quyết.

- Phải, có chúng tôi cậu không cần phải khổ sở một mình đâu.
Yoongi đứng bên cạnh, chỉ có điều miệng nhắc Jungkook nhưng mắt ôn nhu nhìn ngắm Y. Ánh nhìn ấy mãi mãi chỉ dành Y, tuyệt đối không có người thứ hai.

Jungkook vẫn như cũ, nửa tiếng cũng không cất lên. Đôi mắt chết chân trên thân người đàn ông đứng ở xa xa. Hẳn là hình ảnh em nhìn thấy trong lúc em còn hôn mê đã ăn sâu vào đại não em rồi.

- Jungkook à...
Âm trầm quen thuộc mềm mỏng nhỏ giọt bên tai em. Jungkook vẫn tuyệt nhiên không phản ứng, em quay mặt ra hướng cửa sổ, nuốt một ngụm nước bọt mới khàn khàn tiếng nói.
- Đã đi rồi còn quay về làm gì?

- Mày còn ở đây làm sao mà bỏ đi luôn được.
Jimin cười xoà, tay đan tay truyền hơi ấm nhưng hình như Jungkook cũng chẳng để tâm. Đôi mắt vẫn nhìn ra cửa, từ lúc em tỉnh dậy đến giờ, tâm trạng em vẫn cứ trầm mặc như vậy.

Taehyung đứng một bên giường, nhìn em nhưng không dám chạm vào. Em nằm đó đến cả ánh mắt yêu thương thể hiện nhớ mong cũng không cho hắn. Vốn hắn nên tự biết một điều rằng ngay cả khi em tỉnh lại thì cuộc tình giữa em và hắn vẫn là một điều khó khăn, ngay cả hắn và với em.

- Không cần, ba người đi đâu thì trở về lại nơi đó đi. Hoặc ít nhất... đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Em mím môi, bàn tay rút lại từ chối cái nắm tay Jimin. Đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài, thật sự đến cả làm bạn cũng khó khăn lắm rồi.

- Cậu đừng như vậy, chúng tôi biết tất cả mọi chuyện rồi. Hiện tại đã giải quyết xong, chúng tôi cũng tha thứ cho cậu, có thể lại như trước đây rồi...

Min Yoongi khẽ xoa đầu Y dỗ dành, đôi mắt cầu khẩn hướng về phía em. Gã luôn cho rằng chỉ cần lão già JaeSung chết thì tất cả sẽ lại về đúng quỹ đạo ban đầu mà ông trời đã đề ra. Mọi thứ đều dễ dàng nhưng sao Jungkook lại luôn có những vấn đề cá nhân.

- Có những chuyện không phải chỉ cần một bên tha thứ thì sẽ quay trở về như cũ. Hiện tại tôi chỉ cần một mình, dẫu có thế nào cũng vẫn muốn một mình sống an nhàn.

Lời nói từng chữ đều nhưng một bản đàn đầy đau đớn rót vào tai ba người kia. Họ thực sự không muốn đến nước này nhưng Jungkook lại đang tuyệt tình với họ.

An nhàn? Thế nào là an nhàn đối với em đây Jungkook? Em có thể dối người nhưng không thể dối lòng. Em mong nhớ đến mức nào về một tình bạn tuyệt đẹp mà em đã đánh mất, em khao khát như thế nào về tình yêu của hắn trong những ngày cô đơn. Nhưng Jungkook chính là không thể tự tha thứ cho chính em.

Hắn cứng đờ người. Cuộc sống của hắn chưa bao giờ là ổn khi rời xa em, vậy mà em lại cho rằng cuộc sống không hắn mới an nhàn, bình yên. Thất vọng đến tuyệt vọng, đau đến từng tế bào, hắn thì ra không quan trọng với em đến thế.

Yoongi nhìn hắn, lại nhìn em, gã cũng rối bời không có cách giải quyết. Jungkook có quá nhiều lớp mặt nạ che đi cái con người thực, gã không thể nhìn ra càng không thể tháo từng ấy lớp xuống. Điều Yoongi có thể làm duy nhất là dỗ dành Jimin và dành không gian riêng cho cả hai người.

- Jimin, chúng ta đi ăn sáng nhé. Em chưa ăn gì.
Gã đỡ Y đứng dậy, một lớn một nhỏ bá vai nhau rời đi. Căn phòng ngột ngạt lại càng thêm ngột ngạt, Taehyung tiến thêm một bước, tay đã đưa lên nhưng lại không thể chạm vào em. Ngồi vào chiếc ghế mà Y từng ngồi, hắn đau xót nhìn em, kể cả có là lần cuối hắn vẫn muốn được bày tỏ lòng mình và lắng nghe em nói.

- Nói chuyện một lát được không em?

- Không.
Vẫn là thái độ thờ ơ lạnh lẽo, vẫn là ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Tim gan hắn như muốn đứt ra khi em nói lời tuyệt tình nhưng hắn vẫn nuốt nước mắt, cười khổ mặc cho việc em không nhìn thấy nụ cười gượng gạo của mình.

- Thật may vì em đã chịu trả lời tôi. Như thế này cũng vẫn tốt hơn là độc thoại và nhìn em nằm bất động.

Tâm em giao động mạnh mẽ, chớp mắt một cái em không muốn để hắn biết em cũng đang đau đớn vì chính tình yêu này.

- Nhìn tôi đi em, nói chuyện với tôi chỉ một chút thôi. Làm ơn, sau đó tôi sẽ đi, sẽ đi một nơi thật xa và không trở lại nữa...
Kim Taehyung sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để nhận được một ánh mắt từ phía em. Hắn không cần gì nữa, chỉ cần được nhìn em hạnh phúc, sống một cuộc sống mà em cho là bình yên. Còn hắn thì tuỳ ý cũng có thể cưới một ai đó hoặc là vĩnh viễn làm cái bóng chậm rãi nối bước theo em.

- Muốn gì nói đi?
Em nắm chặt tay, những mũi tiêm đâm càng thêm mạnh bạo vào mu bàn tay, vài vết máu nhỏ giọt nhưng không thể quan trọng bằng hắn. Trái tim và cả lý trí vẫn chỉ hướng về một người, chỉ là không dám chạm đến hình tượng ấy vì sợ nó sẽ vỡ tan thành mây khói.

- Tôi yêu em, yêu em từ lần đầu gặp, yêu từng ánh nhìn, nụ cười của em, yêu cả cách em chăm sóc cho tôi, yêu lúc em cười đùa vui vẻ bên cạnh tôi, yêu ngay cả khi em mang lời bông đùa nhạo báng về gia đình tôi, kể cả mũi súng của em có chĩa vào trái tim của tôi thì tôi vẫn một lòng yêu em.

Hắn cầu khẩn, khoé mắt vẫn là không nhịn được mà để lộ ra hạt lấp lánh ngập ngừng rồi chảy dọc xuống gò má, chạm lên chiếc áo em đã mua cho hắn. Jungkook từng nói chỉ cần nhìn thấy hắn trong bộ dạng này đều sẽ phải đau đầu vì độ đẹp trai của hắn, em còn hứa mỗi ngày đều sẽ khen hắn để hắn cười.

Vậy em chính là muốn làm sứ giả bảo vệ nụ cười cho hắn rồi. Nhưng thật trớ trêu làm sao khi em đang nằm trên giường giương mắt thờ ơ nhìn hắn khổ sở với những giọt nước mắt tràn lan.

- Còn gì nữa không?

- Khi trở về đây tôi đã tự tin rằng em và tôi sẽ lại ở cạnh nhau và yêu nhau một lần nữa. Nhưng có lẽ tôi đã sai. Tôi không hề quan trọng trong tim em, không có tôi chắc em sẽ sống tốt hơn... Em không yêu tôi, cơ mà tôi yêu em lắm, yêu em rồi sẽ không yêu ai được nữa đâu...

Hắn nghẹn ngào, mạnh mẽ đến đâu cũng không thể nào nhịn được khi đối diện với người mình yêu để bày tỏ cảm xúc và biểu hiện của đối phương chỉ gói trong hai chữ "Mặc Kệ".

- Tôi chỉ muốn hỏi... Em có yêu tôi không Jungkook?

- Yêu rất nhiều... nhưng tất cả chỉ trọn vẹn hai chữ đã từng.
Vế trước là thật lòng, vế sau là dối lòng. Một vài câu chữ đồng thời cào nát trái tim của cả chủ nhân và người nghe. Cổ họng em nghẹn ứ, đôi mắt đỏ ửng, tay run lên, tay chảy ngày một nhiều máu hơn nhưng tất cả em cảm nhận được nỗi đau trong tim truyền đến.

Hắn còn chưa kịp thắp lên ngọn nến hi vọng đã bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Yêu... một chữ yêu thiêng liêng như vậy cũng không xứng bằng hai chữ đã từng. Vết cắt trong tim như rỉ nhiều máu hơn, nước mắt trực trào rơi lã chã thấm ướt cả ga giường.

- Đây là câu trả lời tôi muốn, cảm ơn em vì đã từng yêu tôi và xin lỗi em vì đã làm phiền em rồi... Tôi xứng đáng với cô độc hơn là yêu thương.

Hắn đứng lên chân run rẩy từng bước loạng choạng. Đầu đập vào cửa một tiếng lớn nhưng cũng không làm hắn dừng bước. Nỗi đau trong tâm lấn át cả thể xác. Jungkook nhìn theo, rõ ràng là không muốn nhưng vẫn không thể làm gì được. Khoảnh khắc này em thấy nỗi lo trong lòng dâng lên cao, em không sợ hắn bỏ đi, chỉ sợ hắn nghĩ quẩn.

Jungkook gạt bỏ hết định kiến, đầu ong ong khi em ngồi dậy quá nhanh, vết thương cũng tác động mạnh gây cho em đau đớn nhưng Jungkook không nghĩ được nhiều đến thế. Em bắt buộc phải tự mình cách ly với nỗi đau thể xác để tìm đến hắn. Giựt tung hết tất cả các kim tiêm lằng nhằng, máu từ tay em túa ra chảy dài xuống nền đất. 

Quan tâm làm gì nữa, em chạy thật nhanh ra ngoài, đuổi theo trên con đường hắn vừa rẽ, đôi mắt đỏ ửng rơi từng giọt nước mắt, miệng lẩm bẩm liên tục những câu xin lỗi gửi vào hư vô. Kia rồi, người em thương đang chậm rãi dừng ở một góc trầm ngâm kia.

Jungkook với đôi chân trần, cả người toàn là vết thương rướm máu nặng nề đứng trước mặt hắn. Giọt nước mắt của em lăn dài hoà cùng máu chảy xuống đất trắng bệnh viện, Jungkook không dám tiến đến chỉ biết bốn mắt chạm nhau với Taehyung. Hắn nhìn em, mới giây trước còn lành lặn, ngay giây sau hắn rời đi em đã tàn tạ như vậy.

Đôi chân tiến lại ôm chặt lấy em, hắn gào khóc to hơn, người con trai của em cũng có lúc yêu đuối như vậy mà. Hai cánh tay rướm máu đang buông thõng cũng chậm rãi đưa lên, vuốt nhẹ tấm lưng đang run rẩy kia. Giọng nói khàn đặc mất tiếng nhưng vẫn cố gắng vì hắn.

- Xin lỗi anh, em không đủ can đảm để tha lỗi cho bản thân. Xin anh cho em thời gian được không? Em cứ tưởng sẽ quên được anh nhưng khoảnh khắc anh gọi tên em trái tim em lại thổn thức, lúc anh quay lưng bỏ đi cũng là trái tim điều khiển em tìm đến anh...

- Em chưa bao giờ hết yêu, chỉ là em không dám thừa nhận tình cảm của mình. Cho em thời gian nhất định em sẽ đáp trả lại nó...

Jungkook ôm hắn, lời vừa dứt em cũng ngất lịm đi trong vòng tay hắn. Máu từ bụng em chảy dài thấm cả vào áo của Taehyung, Jungkook lại một lần nữa bất ổn. Hắn như chìm vào hoảng loạn, nước mắt tèm lem, bồng em trên tay vội vã vào phòng cấp cứu.

Vị bác sĩ già vừa gặp ban nãy thấy em chỉ biết lắc đầu, lại vào cấp cứu, tối kị người vào phòng cấp cứu chỉ hai lần một tháng, trong khi đó em lại ra vào nơi này những ba lần chỉ trong hai ngày. Quá tâm thì ba bận, bà sợ em sẽ có chuyện gì trong lần này.

Nhìn thân em đầy máu bị đẩy vào phòng sinh tử, hắn bên ngoài chỉ biết nắm chặt tay cầu nguyện. Ba mẹ hắn trước giờ phù hộ hắn rất nhiều, bây giờ tâm nguyện đầu tiên hắn xin, hắn chỉ muốn được em được bình yên mà thôi.

- Jungkook đừng có chuyện gì nữa nha em... Tôi sẽ đợi em, đến tận khi đồng quy vô tận vẫn luôn đợi em...

_______

Happy Birthday KimTaehyung!! Chúc anh sớm cưới anh Jeon về nha. Em gáy mmt nhiều mệt rồi 🥲

Chúc mừng năm mới, chúc các cậu tết Dương Lịch ngập tràn niềm vui và hạnh phúc nhó. Năm 2022 sẽ toàn là điều tốt đẹpppp..

Vì tớ quá lười nên chap này để chúc mừng năm mới và sinh nhật anh bé TaeTae lun. 31 chưa phải quá muộn nhưng không phải quá sớm. Hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net